chương 12 : Âm hồn cũng cần giáo dục 11
Buổi tối hôm nay đến sớm hơn mọi hôm bởi bầu trời đã tích đầy mây đen kéo dài đến tận chân trời phía tây.
Bên ngoài từng cơn gió lớn mang theo hơi nước thổi khắp thành phố. Lành lạnh man mát như thanh tẩy phần nào oi bức. Phía chân trời xa xa trong rõ từng tia sét xanh xé ngang trời báo hiệu cơn mưa lớn.
Dạ Linh nén lại 1 hơi dài, tay khuấy ly hồng trà còn nóng đầu lại ngẩn ra ngoài nhìn xuyên qua lớp thủy tinh như trong chờ ai đó.
Có lẽ sẽ không nhìn thấy.
[ Ký chủ, trời sắp mưa lớn mau về đi, cậu chờ cái gì vậy ?].
" Không có, chỉ muốn xem ai là kẻ ngu ngốc thôi"
[ Kẻ ngốc là cậu chứ ai. Công lược ái nhân không chịu làm , ôm đùi cũng không xong. Bây giờ còn không mau về nhà nữa].
Dạ Linh trầm ngâm không đáp, mắt vẫn nhìn ra bên ngoài, chỉ thấy dòng người vội vã đi đi lại lại. Điện thoại trên bàn lại hiện lên 1 cuộc gọi xong cậu cũng không nhấc máy.
Bên ngoài mưa rồi, hạt không lớn nhưng đủ làm ướt áo. Ánh mắt cậu sáng lên nhìn ra cửa.
Đến bây giờ Dạ Linh mới khẽ cười nói với 419
" Nhìn xem còn có người ngốc hơn ta ".
Lục Hoài An 1 thân nước mưa đi đến trước mặt cậu, không có hung hăng chấp vấn cũng không có làm vẻ khó chịu vô tình nào. Y chỉ nhẹ nhàng cởi áo khoác ngoài đặt trên ghế, ánh mắt nhìn Dạ Linh đầy lo lắng cùng với sự dịu dàng ôn nhu.
- cả ngày hôm nay em đi đâu vậy? Ta đã rất lo lắng.
- chỉ là giải quyết chút việc nhỏ. Lục giáo sư cũng đến đây uống trà à ?.
Dạ Linh nheo mắt cười với y, trong mắt điều là nét ngây ngô, tinh nghịch. Cậu lấy ra cái khăn nhỏ, chòm người tới lau nước mưa trên trán y.
Lục Hoài An thoả mãn hưởng thụ cậu chăm sóc, tức giận trong lòng cũng nguôi được 1 phần 100 rồi. Coi bộ tối nay phải nhẹ nhàng trừng phạt em ấy rồi.
- gọi là Hoài An, tôi đã dạy em rồi mà.
Lục Hoài An nắm lấy tay cậu kéo đến bên môi hôn 1 cái liền thả ra. cậu hơi cứng ngắc trước cái hôn nhẹ bất ngờ này.
Mạ cha ơi tên biến thái, giữa nơi đông người còn giở trò lưu manh. Chỉ là Dạ Linh này không sợ lưu manh.
- haha, Hoài An...
- ngoan lắm, tôi đưa em đi ăn tối.
- không cần, em ăn rồi.
Ăn cả tô bún riêu siêu to khổng lồ mà còn ăn nổi nữa cũng hay. Lúc phục vụ bưng phần cậu gọi ra làm không ít người phải quay đầu nhìn. Nam sinh nhỏ nhắn như vậy ăn hết nổi sao? Chính xác là cả quán ngạc nhiên bởi Dạ Linh thật sự ăn hết, chỉ tốn 15p.
419 thầm thán phục, mẹ nó thật là dạ dày bò.
- nhưng mà tôi chưa ăn. Làm sao đây ?
Làm sao ai biết. Ta quản ngươi ăn được à .
Dạ Linh làm ra vẻ bối rối, thật lòng hối hận sao lại nghĩ ra chuyện thử yêu đương điên khùng như vậy.
Cậu cố ý không nhấc máy, không rep tin nhắn chỉ muốn xem ai là người cuối cùng muốn tìm cậu.
Đội mưa tìm người mình yêu thương, lãng mạn nhỉ?!
Cậu tham khảo vài bộ phim hàn quốc điều thấy nữ chính đổ nam chính như vậy mà.
[ Ký chủ không thấy nó lãng xẹt hả?!].
" Được cái vô duyên, im lặng cho ta tập trung săn mồi, à không là tập trung tán tỉnh ái nhân"
419 trực tiếp offline. Ký chủ cuối cùng cũng nghĩ thông. Ta nói vui gần chết.
Dạ Linh nhìn khuôn mặt soái khí của Lục Hoài An vì lạnh mà chuyển sang trắng bệch, môi cũng khẽ run.
Cậu thoáng chút đau lòng, đứng lên nắm tay y áp lên mặt mình.
- tìm nơi nào ấm áp 1 chút ăn tối đi.
- Vậy đến nhà tôi, tôi nấu cơm cho em ăn.
- Được, Hoài An.
Dạ Linh cười tươi nhìn y, gọi người thanh toán rồi theo y về nhà.
Cậu thở ra hơi lạnh, xoa hai tay cho ấm, đứng đợi Lục Hoài An lấy xe.
Dạ Linh lại nhận được cuộc gọi, lần này cậu trả lời.
" Cậu đang ở đâu vậy? Chuyện ở diễn đàn trường cậu biết không?"
" Tôi biết, đã giải quyết rồi cậu không cần lo. Mai gặp"
" Nè, cậu..."
" Tút, tút tút..."
Kim Vấn Từ thật ra có đi tìm cậu, kiếm cả ngày không kém gì Lục Hoài An. Lúc biết tin trên diễn đàn hắn rất lo lắng cho người điều tra rõ ràng, cũng may là chuyện rất nhanh đã yên ổn xuống. Nếu không hắn lỡ chết mất.
Bên ngoài mưa lớn như vậy Dạ Linh có bị lạnh không? Hắn muốn gặp cậu, chỉ 1 chút thôi cũng đủ rồi.
Cũng vì phía công ty có việc gấp cần hắn mới đành quay lại giải quyết không thể tìm cậu nữa.
Công văn đã chất cao như cái núi nhỏ, cả đêm nay cũng khó nói làm hết được hay không. Nghe được tiếng cậu tâm hắn liền nhẹ nhàng đi rất nhiều, cũng tỉnh táo hơn.
Nghĩ đến lời hẹn ngày mai gặp của Dạ Linh, Kim Vấn Từ như được tiêm máu gà ra sức làm việc.
Aizzz, tình tay ba trong giai đoạn tranh giành là vậy.
Kẻ đấp chăn bông kẻ lạnh lùng a.
Dù ai hi sinh cho ai, nhiều hay ít cũng không bằng 1 cơ hội ở bên.
cũng có thể nói tất cả những gì ngươi bỏ ra vì họ dù là trọn vẹn chân tâm cũng chưa chắc bằng 1 nụ cười sưởi ấm trái tim họ đúng lúc.
...
____________________
- người bị ướt hết rồi, anh đi tắm nhanh đi không lại cảm lạnh.
- Được.
Lục Hoài An thật sự rất vui, tiểu khả ái của y đang lo lắng cho y này.
Nhìn vào đôi mắt to tròn như chứa ánh sáng đó tâm y lại chấn động không ngừng.
Con người y quá âm u quá tâm tối,
Đã lâu lắm rồi y không nhớ rõ chính là biết bản thân không khác gì 1 kẻ có bệnh. Sự chiếm hữu của y chính là căn bệnh đáng sợ nhất. Vừa hiểm vừa ác, cái gì của y thì người khác đừng mong chạm vào nói chi là có được.
Nếu người khác có được mà y không có thì thà hủy hoại tất cả chứ không cho người khác toại nguyện.
Chỉ là đối diện Dạ Linh, đem tâm của mình chứa Dạ Linh y mới nguôi ngoai phần nào. Không còn tâm lý hủy diệt nữa, thay vào đó là cảm xúc rất lạ y cũng không biết gọi tên.
Chính là Dạ Linh vui y vui, Dạ Linh buồn y liền khó chịu. Dù có chia sẻ với người khác y cũng không quá mức muốn bộc phát bản tính.
Dạ Linh ngồi trên sô pha nghịch điện thoại, phỏng chừng kiểm soát tốt chuyện trên diễn đàn.
Dựa vào sự hiểu biết về Trình Dạ Tuệ thì cậu chắc chắn chuyện không qua dễ dàng như vậy.
Tới 1lần đánh 1 lần, tới 2 lần đánh 10 lần. Tới khi ả hết dám sinh sự nữa thì thôi.
- em xem gì trong vui vẻ vậy?
Lục Hoài An đã tấm xong, vừa bước ra liền thấy bé cưng của y tươi cười làm tim y cũng muốn tan ra rồi.
- không có gì, em nấu ăn đây.
- để tôi. Em ngồi chơi đi.
- không được, có làm thì mới có ăn chứ. Để em giúp cho.
Lục Hoài An ôn nhu cười với cậu, xoa đầu cậu cảm nhận từng sợi tóc còn mềm mại hơn tơ lụa làm tâm tình y rất tốt.
- Đều nghe em.
Rất nhanh căn bếp lạnh lẽo ít khi dùng đến như được truyền sinh khí. Ấm áp đến hài hoà.
Đêm dài như vậy ta không tin Lục Hoài An chỉ ăn cơm với Dạ Linh càng không tin hắn ăn chay a.
Chương sau có H+ nha
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip