Chương 34 🔞

Park Jimin

Đã rất lâu không ở nhà, tôi bỗng nhiên có cảm giác xa lạ. Vì tính cách rụt rè, tôi từng nghĩ mình sẽ chẳng thể xa gia đình được một tuần, huống chi là bảy năm trời dài đẵng. Nhưng thật may rằng nhờ Jungkook nên mấy năm qua không quá khó khăn.

Phòng cũ có vẻ chật với hai người, chiếc giường đơn cũ kỹ thậm chí còn phát ra tiếng cọt kẹt khi nằm lên. Tôi định dọn hết sách trên chiếc ghế xếp để tối nay Jungkook ngủ ở đó. Dường như từ lúc tôi đi, ba mẹ và Jihyun cũng không thường ra vào căn phòng, bụi đóng thành lớp, đồ đạc vẫn còn nguyên chỗ cũ. Có lẽ vì không muốn nhớ đến chuyện khiến họ đau lòng, tôi thầm nghĩ, rồi lại thấy thật biết ơn vì họ đã chấp nhận tình yêu của mình.

Đang vui vẻ dọn dẹp thì một luồng hơi ấm nóng phả vào gáy, tôi cảm nhận được mình bị nhấc lên.

"Jungkook?"

"Ừm, em đây."

Jungkook mỉm cười vẻ thích thú, đặt tôi ngồi lên bàn học rồi đưa sát mặt đến. Có ngốc tôi cũng biết em ấy muốn gì, thế mà vẫn muốn hỏi.

"Em định làm gì vậy?"

"Em muốn anh."

Xem cái giọng điệu ấy kìa, tôi đưa tay ôm mặt, dù đã nghe qua bao nhiêu lần vẫn thấy nó quyến rũ và gợi tình nhường ấy.

Thấy tôi im lặng, Jungkook cúi đầu, lè lưỡi liếm lên vành tai tôi. Ngay lập tức, tôi liền phản ứng lại.

"Đừng."

Thế mà Chúa ơi, giọng điệu của tôi như đang mời gọi vậy.

"Đừng?" Em ấy bật cười. "Sao lại ôm chặt em thế?"

"Không..." Tôi ngửa cổ thều thào. Vốn định đẩy Jungkook ra, nhưng chẳng hiểu sao tôi lại dựa người ra phía sau, ghì lấy cổ em ấy. "Phòng ba mẹ... ở bên cạnh."

Đêm hôm khuya khoắt, tôi thật sự không biết Jungkook ham muốn cái gì. Quá vui mừng vì câu đồng ý của ba mẹ tôi? Nếu là vì quá nhớ tôi thì khá vô lý vì chúng tôi vừa cùng nhau đêm qua. Nhưng dù là vì chuyện gì đi nữa, tôi cũng phải thú nhận rằng mình đã bị Jungkook đốt lên ngọn lửa hừng hực đó rồi.

"Bàn học của anh hướng ra ban công."

Hoá ra em ấy đã có ý định từ trước. Nên có thể thấy rằng tôi sẽ nằm yên như con cá mắc cạn đã chết mà chịu đựng chứ đừng hòng vùng vẫy hay kháng cự.

Tôi giơ tay bám lấy kệ sách để Jungkook kéo áo mình lên rồi vùi mặt xuống vùng ngực còn chưa mờ mấy dấu đỏ, bắt đầu giật nảy hông, né tránh vài nụ hôn tham lam. Khi Jungkook há miệng, để mặc chiếc lưỡi ẩm ướt trườn qua hai viên kẹo hồng, tôi nhoi đầu lên xuống, thở từng hơi nặng nề vì phải kìm nén để khỏi kêu lên. Và dù bị em ấy đè cứng trên kệ, tôi vẫn cố gắng hạ lưng, lùi người ra phía sau những lúc kích thích quá mức.

Đúng là bàn học hướng ra ban công, nhưng căn nhà cũ này cách âm rất kém, tôi không muốn ba mẹ hay Jihyun nghe được mấy âm thanh quái lạ lúc tối muộn thế này.

"Ưm... Jungkook~"

Song dù đã cắn chặt môi, tôi vẫn không ngăn được những tiếng tỉ tê đầy bản năng phát ra.

"Ừm?"

"Nhanh~"

Jungkook hôn khắp người tôi, những nụ hôn man mát rời rạc đó dừng lại ở đai quần. Đèn chưa tắt, nên tôi có thể nhìn rõ sự cuồng nhiệt thông qua ánh mắt em ấy, và tiếng cười đầy từ tính thì quyến rũ không chịu được. Làm chuyện này ở nhà của mình đã khiến tôi thấy không ổn rồi, thế nhưng trong không gian sáng trưng thế này thì còn không ổn hơn.

Chẳng hiểu sao, tôi... ngượng!

Dù đây chẳng phải lần đầu của chúng tôi. Mà có khi lần đầu tôi cũng không ngượng như vậy.

Phải chăng vì đây là nhà của mình, ba mẹ tôi lại ở ngay bên cạnh, nên mới cảm thấy chột dạ, như đang làm chuyện mờ ám?

"Jungkook." Tôi chặn lại bàn tay đang mò xuống bên dưới của mình, nhỏ giọng thì thầm. "Chúng ta... tắt--- tắt đèn đi."

Vì quá căng thẳng, tôi không để ý là mình nói vấp, và có lẽ mặt tôi đã đỏ lựng rồi cũng nên.

"Sao thế?"

"Đây là nhà của anh."

Nụ cười của Jungkook mang đầy vẻ thích thú, em ấy không những không ngừng lại mà còn kéo luôn quần ngoài lẫn quần trong của tôi xuống, áp mặt vào bụng dưới, thở ra nhè nhẹ rồi cắn lấy xương hông tôi.

"Ưmmm~~"

Tôi thốt lên trong vô thức, sau đó rụt cổ, co quắp người lại rồi với lấy chiếc áo thun mà khi nãy Jungkook thả sang một bên nhằm chặn miệng mình lại. Khi định giơ chân đạp về phía trước, Jungkook cúi đầu ngậm lấy nó khiến tôi chỉ biết rút chân về níu chặt vào người em ấy, bật nảy hông lên để cảm nhận sự khiêu khích dồn dập đó.

Thật sự thì tôi chỉ muốn kết thúc một cách nhanh chóng, nhưng có vẻ như Jungkook vẫn đang muốn chơi đùa. Thế là tôi đành hạ giọng.

"Jungkook à, nhanh lên."

Trong lúc đưa tay xuống kéo quần em ấy, tôi thấy Jungkook xoa đầu mình và mỉm cười. Đồ ranh mãnh, tôi nhủ thầm vì đoán chắc em ấy chỉ đang chờ đợi hành động này của tôi mà thôi.

Có được thứ mà vòng bụng cứ thắt lên liên tục vì đòi hỏi, tôi cắn môi ghì chặt Jungkook, cảm giác căng tức khiến tôi như ngây dại ra mỗi lúc em ấy nâng người tôi lên rồi đẩy mạnh đến. Sau vài nhịp đưa đẩy nhẹ nhàng, Jungkook bám tay lên kệ sách phía sau, như muốn ghim tôi vào mấy chồng sách đang rung lên, bắt đầu tốc độ điên cuồng của em ấy, đè nát tôi trong cơn khoái cảm không có hồi kết.

Tôi chỉ biết gồng mình đón nhận từng đợt co rút, cứ như việc bị đan vào một chiếc lưới chặt cứng không có nơi để thả lỏng vậy. Jungkook nhồi chặt đến mức tôi thấy mặt sàn hoa cương và trần nhà với những miếng dán dạ quang đổi chỗ nhau, tôi cũng theo đó mà bị kéo vào cảm xúc dạt dào lên xuống mãi.

Nhịp độ quá nhanh để tôi không nhận ra rằng mình không thể thở được. Jungkook mạnh bạo đến nỗi tôi cảm nhận được kệ sách phía sau rung chuyển và tiếp theo đó là những chồng sách nối nhau rơi xuống.

Tôi quá bất ngờ nên không biết phản ứng như thế nào, chỉ nhắm tịt mắt. Jungkook nhanh chóng giữ chiếc bàn đứng yên, đồng thời đưa một tay lên để ngăn mấy cuốn sách dày cộm rơi trúng người tôi.

Chúng tôi chỉ biết nhìn nhau mà cười.

Thế nhưng điều bất ngờ chưa dừng lại ở đó. Cùng với đống sách nằm ngổn ngang trên sàn nhà là tiếng gõ cửa của ba mẹ tôi.

"Con ngã à, Jimin? Hay lại rơi vỡ cái gì đấy?"

Tôi giật thót, đến nỗi cơ mặt co rúm và mấy chỗ cơ khác khắp toàn thân cũng co lại. Jungkook bị siết đến mức đau điếng, em ấy phải đẩy tôi lên, nhăn nhó bảo tôi thả lỏng ra.

"Con dọn dẹp kệ sách thôi ạ, Jungkook đang giúp con."

Ý nghĩa thật sự của câu nói này chính là con không cần sự giúp đỡ của ba mẹ đâu, hai người hãy đi ngủ đi ạ!

Ngay lúc này, tôi lại chẳng mảy may để ý đến gương mặt đắc ý của Jungkook. Em ấy nâng hông tôi lên rồi đẩy mạnh đến.

"Ưm!!!"

Cơn khoái cảm như dòng thác cuồn cuộn dội đến khiến tôi suýt thì cắn vào lưỡi. Tôi thở hắt ra, cố chặn lại tiếng kêu sung sướng trong khi quắp chặt hai chân vào người Jungkook. Hành động đó vừa như mời gọi lại vừa như khước từ, và tôi biết, nó khiến Jungkook phát điên.

"A~~ Jungkook..." Tôi gằn giọng gào lên, níu chặt cái kệ phía sau vì sợ mình sẽ rơi khỏi mặt bàn ngổn ngang sách vở. Âm giọng nức nở, dồn dập của tôi càng ngân dài ra vì những cú đập cuồng loạn của Jungkook gần như đang nghiền tôi ra trên kệ sách.

"Có cần ba mẹ giúp không?"

Tiếng ba mẹ vang lên cùng âm thanh vặn cửa khiến tôi phải đè nén ham muốn của mình xuống để trả lời.

"Không..."

Tôi còn định chúc ngủ ngon song tôi chắc rằng mình sẽ chỉ phát ra những tiếng thở đứt quãng đầy khiêu khích nên chỉ còn cách cắn lấy lớp áo trên vai Jungkook khi vật cả người ra đắm đuối trong cơn kích tình vồn vã từ em ấy.

"Hai đứa ngủ ngon."

"Vâng ạ, chúc hai bác ngủ ngon." Jungkook đáp lời, cùng lúc đưa tay đỡ lưng tôi rồi nhấn sâu vào trong.

"Ư... Hưm~~"

Chẳng hiểu sao Jungkook trông khá bình tĩnh, trong tình huống khẩn cấp như vậy mà em ấy vẫn không chịu buông tôi ra mặc tôi cuống quýt đến nỗi mặc luôn cả áo thun vào và liên tục đẩy em ấy sang một bên.

"Phạm tội là cảm giác rất kích thích, một khi đã làm thì không muốn dừng đâu." Jungkook ghé sát môi tôi, mỉm cười nói. "Anh thử một lần sẽ hiểu thôi."

Nhìn gương mặt khát khao của Jungkook, có lẽ sẽ rất khó để từ chối việc tiếp tục phạm tội của em ấy dù tôi đã mệt rã rời sau màn gõ cửa đầy kịch tính. Song Jungkook luôn biết cách đốt lên ngọn lửa nhiệt tình trong tôi.

Đêm khuya ở nơi thôn quê thật tĩnh lặng, thanh bình, chỉ có đàn ve sầu chăm chỉ làm việc hoà âm cho bản tình ca của mùa hạ. Còn tôi và Jungkook tiếp tục những đợt dâng trào bất tận.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip