Chương 31-35
Chương 31
Tiêu Chiến muốn biết tình hình về vụ án giết người này nhiều hơn, nhưng hôm nay anh phải về rồi. Anh không có người quen ở thị trấn nhỏ này, nên cũng chẳng có ai tiết lộ cho anh biết tình hình khám xét hiện trường có bị mất trộm tiền của gì không, có tìm được dấu vân tay không. Anh nghĩ chắc chắn cảnh sát sẽ điều động camera giám sát ở cổng khu tập thể hai ba ngày gần đây, nhưng lại không biết Chu Ngạn đã từng quay về đây hay chưa.
Trên đường về vẫn là Vương Nhất Bác lái xe, dọc đường Tiêu Chiến đều rất yên tĩnh, anh không ngủ, vì hoàn toàn không ngủ được, phần lớn thời gian chỉ im lặng nhìn ngoài cửa xe.
Vương Nhất Bác dừng xe ở khu phục vụ, tới siêu thị nhỏ mua hai chai nước, lúc đứng bên cạnh xe uống nước, hắn hỏi Tiêu Chiến: "Cậu không có lòng tin vào Chu Ngạn như thế à?"
Tiêu Chiến không thấy khát, anh chỉ vặn nắp chai ra, uống một ngụm nhỏ, bỗng nghe thấy lời Vương Nhất Bác nói, anh hơi ngạc nhiên dừng động tác của mình lại.
Chai nước của Vương Nhất Bác vừa lấy ra trong tủ lạnh, thân chai ngưng tụ một tầng sương mỏng, hắn nói: "Cậu lo cái gì? Cậu nghĩ có thể là Chu Ngạn làm ra chuyện đó? Cậu ta quay về đòi tiền cha dượng, cha dượng không cho, trong cơn tức giận cậu ta bèn nhặt thứ gì đó trong phòng khách lên đập chết người?"
"Không đâu," Tiêu Chiến nói: "Chu Ngạn không phải là người như thế, anh không hiểu chú ấy đâu."
Vương Nhất Bác nói: "Tôi vốn không hiểu cậu ta thật, thế nhưng cậu hiểu rõ cậu ấy, đã nghĩ không phải cậu ta làm, thì chẳng có gì phải lo cả."
Tiêu Chiến ngẩng đầu lên rót một ngụm nước vào miệng, sau đó nói: "Tôi biết, chỉ là trong lòng tôi không dễ chịu lắm." Cho dù ông Tề kia có chết vì nguyên nhân gì đi chăng nữa, thì sau khi Tiêu Chiến tận mắt nhìn thấy những chuyện này, trong lòng đều không dễ chịu gì.
Vương Nhất Bác dường như hiểu ý anh, nên lúc sau không khuyên anh nữa.
Bọn họ vì phải lấy lời khai nên làm lỡ mất thời gian, lúc quay lại trong nội thành Sùng Phong đã hơn 9h tối.
Vương Nhất Bác dừng xe ở ven đường bên ngoài tiệm tạp hóa của Tiêu Chiến, lúc Tiêu Chiến xuống xe, anh hỏi Vương Nhất Bác: "Có muốn vào trong nghỉ ngơi một lát không?"
Bọn họ ăn tối khoảng ba tiếng trước, sau đó Vương Nhất Bác lái xe chạy một mạch chưa hề dừng lại, nước mà Vương Nhất Bác mua trước khi vào đường cao tốc cũng đã uống hết, đến giờ Tiêu Chiến không chỉ mệt, mà còn bắt đầu cảm thấy khát nước, anh nghĩ Vương Nhất Bác cũng cần phải nghỉ ngơi.
Vương Nhất Bác không nói thêm gì, mà cầm chìa khóa cùng xuống xe với Tiêu Chiến.
Kéo cửa cuốn lên một nửa, ngay lập tức Tiêu Chiến cảm nhận được một luồng hơi lạnh từ trong phòng, Vương Nhất Bác đi tới phòng vệ sinh, anh do dự muốn nấu một ấm nước nóng để uống.
Lúc Vương Nhất Bác ra, Tiêu Chiến nói với hắn: "Ngồi một lát đi, nước sắp sôi rồi."
Vương Nhất Bác nói: "Không cần, tôi uống nước lạnh."
Tiêu Chiến bèn đi ra ngoài tiệm tạp hóa lấy cho hắn một chai nước khoáng, lúc quay lại trong phòng, thì nhìn thấy Vương Nhất Bác đang mày mò máy sưởi của anh.
"Hỏng rồi." Tiêu Chiến nói.
Vương Nhất Bác quay đầu lại nhìn anh: "Sao lại hỏng?"
Tiêu Chiến đưa nước cho hắn: "Tự nhiên không nóng nữa, có lẽ là hỏng dây rồi."
Vương Nhất Bác nhận lấy nước nhưng không vội uống ngay, mà ngồi xổm xuống hí hoáy với cái máy sưởi một lát, phát hiện ra không mở được nữa thật, bèn đứng lên nói: "Tôi đi mua cái mới."
Tiêu Chiến thấy hắn đang định đi ra ngoài, bèn nắm lấy tay hắn: "Muộn thế này rồi mua ở đâu chứ?"
Vương Nhất Bác nói: "Sẽ có chỗ mở cửa."
Một thành phố lớn như thế này, thì sẽ có siêu thị hoặc là cửa hàng bán vật dụng hằng ngày còn mở cửa.
Tiêu Chiến nắm tay hắn không chịu buông: "Không cần đâu, một buổi tối thôi mà, ngày mai tôi sẽ đi mua cái mới."
Vương Nhất Bác vẫn kiên trì: "Tôi đi xem thử."
Hắn đi ra ngoài, Tiêu Chiến vốn đang nắm lấy cánh tay hắn, lòng bàn tay trượt xuống khỏi áo phao nhẵn bóng, mãi cho đến khi nắm chặt cổ tay hắn, mới lần thứ hai kéo hắn lại được: "Không cần thật mà, tôi không sợ lạnh đến vậy." Có một khoảnh khắc, Tiêu Chiến cảm thấy Vương Nhất Bác chẳng khác gì đứa ngốc đầu không dùng được của ngày trước, nên bắt đầu vô thức dỗ dành hắn: "Không phải áo khoác của anh vẫn còn đây sao? Anh cho tôi mượn mặc một ngày, buổi tối tôi đắp lên người sẽ không lạnh nữa.
Vương Nhất Bác cúi đầu nhìn bàn tay đang nắm chặt cổ tay mình của Tiêu Chiến.
Tiêu Chiến ngập ngừng một lát, rồi vẫn không thả tay ra, mà kéo hắn tới bên giường, ấn bả vai bảo hắn ngồi xuống, nói: "Anh ngồi đây uống nước, rồi về sớm một chút để nghỉ ngơi, ngày mai còn phải đi làm đó."
Vương Nhất Bác không cứng đầu nữa, hắn vặn chai nước khoáng trong tay ra, ngẩng đầu lên uống từng ngụm hết nửa chai nước, lúc đứng dậy nói: "Ngày mai tan làm tôi sẽ tới đây."
Tiêu Chiến gật đầu.
Sáng hôm sau, sau khi tiệm giặt ủi ở bên kia đường mở cửa, Tiêu Chiến đem áo khoác của Vương Nhất Bác qua đó giặt.
Lúc cô bé làm thuê trong tiệm giặt ủi tìm mác giặt ủi trên áo, Tiêu Chiến hơi lo lắng, hỏi: "Giặt nước được không?"
Cô bé vừa đăng ký trong máy tính vừa nói: "Áo phao đương nhiên là giặt nước được."
Tiêu Chiến nói: "Tôi không biết nhãn hiệu gì, tôi sợ đắt quá sẽ giặt hỏng, cô xem kĩ một chút nhé."
Cô bé lườm một cái, nói: "Giặt được, không hỏng đâu." Sau đó đóng dấu một cái lên biên lai đã nhận áo cho Tiêu Chiến, rồi ôm áo của Vương Nhất Bác đi vào trong.
Tiêu Chiến quay lại tiệm tạp hóa, kéo cửa cuốn lên bắt đầu chính thức buôn bán. Ông chủ quán vé xổ số bên cạnh thấy anh mở cửa, còn đi qua nói chuyện với anh cả buổi trời, rồi mới rút một điếu thuốc chậm rì rì quay lại trông quán của mình.
Một buổi sáng, chuyện buôn bán trong tiệm rất vắng vẻ.
Cái chân bị bong gân của Tiêu Chiến vẫn chưa khỏi hẳn, anh không đi đâu cả, định đợi Vương Nhất Bác tan làm tới đây, sẽ bảo Vương Nhất Bác tới bệnh viện cùng anh để tìm Cố Dao Gia nói chuyện.
Nhân lúc không buôn bán được gì, anh bắt đầu kiểm kê lại hàng hóa trong cửa hàng, anh vẫn chưa từ bỏ suy nghĩ muốn bán tiệm tạp hóa của mình lúc trước, nếu không có ai nhận, anh định đem số hàng hóa còn dư lại trả cho nhà cung cấp, rồi đem tiệm cho thuê.
Mở tiệm tạp hóa này chẳng kiếm được bao nhiêu tiền, trước đây anh thấy chẳng sao cả, chỉ đơn thuần là tìm một cuộc sống yên ổn mà thôi, giờ nợ Vương Nhất Bác nhiều tiền như vậy, anh thật sự không có ý định kéo dài mười mấy năm cũng không trả hết. Cho dù ra ngoài chuyển phát nhanh hoặc ship đồ ăn gì cũng được, vất vả một chút thì sẽ kiếm thêm được nhiều tiền hơn.
Tiêu Chiến tính toán trong lòng, anh vốn đang cầm bút ghi chép lại lượng hàng tồn kho trong tiệm trên một tờ giấy trắng, thất thần một lát rồi lấy lại tinh thần, anh mới chợt nhận ra mình viết tên Vương Nhất Bác lên trên đó.
Anh hoảng hốt một lát, vội vã dùng bút gạch tên Vương Nhất Bác đi, đến lúc bôi thành một hình tròn màu đen, lại nghĩ mình đang làm gì vậy. Sở dĩ vô thức viết tên Vương Nhất Bác, là vì ban nãy đang nghĩ đến chuyện tiền bạc của Vương Nhất Bác, không có gì phải hoảng hốt, càng không cần phải che giấu gì cả.
Anh nhúc nhích chân, cảm nhận được cơn đau ở cổ chân trái, chợt nghĩ, liệu có phải Vương Nhất Bác là người đối xử với anh tốt nhất ở trên thế giới này không? Vì sao phải đối xử với anh tốt như vậy?
Anh rất sợ nợ ân tình, nếu có người đối xử tốt với anh, anh hận không thể móc tim móc phổi ra cho người ta, nhưng thứ Vương Nhất Bác muốn anh trả được cho hắn thật ư?
Tiêu Chiến lại nghĩ ngợi lung tung, điện thoại để trên quầy hàng của anh rung lên hai lần, gần như cùng lúc đó nhận được hai tin nhắn, một cái là Long Triển Vũ hỏi anh: "Tìm được Chu Ngạn chưa?" Một cái là Quan An Lâm gửi tới: "Trương Văn Dũng được thả rồi, tôi nghĩ có lẽ hắn sẽ tìm anh làm phiền đó."
Anh nhìn hai tin nhắn, đang định hỏi Long Triển Vũ sao Trương Văn Dũng lại được thả, thì bỗng nhiên có ba người xuất hiện trước cửa tiệm, che đi ánh sáng trước mặt Tiêu Chiến.
Chương 32
Chiều hôm đó, trên con đường vốn yên tĩnh của khu nội thành cũ kỹ đã xảy ra một trận rối loạn không nhỏ, tiệm tạp hóa của Tiêu Chiến bị người ta đập phá.
Ba thanh niên cao to xa lạ xông thẳng tới đập phá, chẳng có một câu dư thừa nào, mà trực tiếp hất tung rượu và thuốc lá trong quầy hàng của Tiêu Chiến xuống mặt đất, chai thủy tinh vỡ nát, thuốc lá đắt đỏ rơi lả tả trên sàn nhà, ngay cả bao bì cũng bị giẫm nát.
Tiêu Chiến cố gắng phản kháng, anh túm chặt một người thanh niên trong số đó, dùng sức đè mặt hắn xuống mấy mảnh thủy tinh ở trên đất, tiếp đó có một người khác từ phía sau nắm lấy cổ áo kéo anh lên, Tiêu Chiến ngồi dưới đất, bàn tay ấn lên đống thủy tinh vỡ nát. Lúc này thậm chí còn có người xông vào phòng anh, lật tung toàn bộ hàng hóa còn tồn lại của anh, sau đó dùng sức giẫm lên.
Ba người này đập phá cửa hàng xong liền bỏ chạy, chẳng lưu luyến chút nào.
Tiêu Chiến khập khiễng một chân đuổi theo ra ngoài, chạy chưa được bao xa thì chẳng thấy bóng dáng ba người kia đâu nữa, anh dừng lại, lồng ngực vì phẫn nộ mà cứ phập phồng lên xuống, không nhịn được mà chửi thề một câu.
Người trong mấy cửa hàng bên cạnh đều biết tin, nhưng chẳng có ai dám lo chuyện bao đồng, chỉ có người lén gọi điện báo cảnh sát.
Cảnh sát đến rất nhanh, Long Triển Vũ dừng xe cảnh sát ở ven đường, mở cửa xuống xe, thấy Tiêu Chiến đang ngồi trước cửa tiệm của mình, bên trong rất bừa bộn.
Long Triển Vũ bước tới, cúi đầu nhìn Tiêu Chiến, nói: "Tay cậu sao vậy?"
Trên bàn tay của Tiêu Chiến máu me đầm đìa, anh đang dùng móng tay khều một miếng thủy tinh vỡ cắm vào lòng bàn tay ra, lông mày nhíu chặt lại.
Long Triển Vũ hỏi anh: "Có cần tới bệnh viện không?"
Tiêu Chiến ngẩng đầu, sắc mặt hơi u ám, anh lắc đầu, nói: "Không cần."
Long Triển Vũ không hỏi anh nữa, lướt qua người anh đi vào trong cửa hàng, chú ý để không giẫm lên mảnh thủy tinh vỡ đầy trên mặt đất, chỉ nhìn qua một vòng, rồi đứng ở cửa tiệm hỏi Tiêu Chiến: "Có chuyện gì vậy? Trước tiên cậu theo chúng tôi quay về đồn lấy lời khai, tôi tìm người tới khám nghiệm hiện trường."
Tiêu Chiến đứng lên, nói với Long Triển Vũ: "Đợi tôi một chút." Nói xong, anh men theo rìa đường đi về phía trước.
Long Triển Vũ đứng im tại chỗ, nhìn bóng lưng khập khiễng của anh.
Tiêu Chiến tới hiệu thuốc mua băng gạc và cồn, anh tự dùng cồn xịt lên hai bàn tay coi như khử trùng, rồi nhịn đau cầm băng gạc băng bó bàn tay lại.
Lúc làm việc này, anh đang cùng Long Triển Vũ tới đồn cảnh sát lấy lời khai.
Long Triển Vũ vừa lái xe vừa hỏi anh: "Chân cậu cũng bị người ta đánh què à?"
Tiêu Chiến nói: "Không phải, tôi tự bị sái chân."
Long Triển Vũ nói: "Vậy thì cậu xui xẻo quá đó."
Tiêu Chiến chẳng có tâm trạng cãi nhau với anh ta, chỉ im lặng nhìn bên ngoài cửa xe.
Lúc lấy lời khai, Tiêu Chiến khai báo lại chuyện đã xảy ra hoàn chỉnh một lần: "Tôi không biết ba người đó, chưa gặp bọn họ bao giờ." Sau cùng anh nói.
Long Triển Vũ hỏi anh: "Gần đây cậu có đắc tội với ai không? Hoặc là cậu có nghi ngờ ai sẽ nhằm vào cậu không?"
Tiêu Chiến mở hai tay ra, thấy băng gạc đã bị thấm máu, anh bèn từ từ nắm hờ bàn tay lại, cảm nhận được sự đau đớn, anh nói: "Tôi không biết."
Một người cảnh sát trẻ tuổi đang tiến hành ghi chép trước máy tính, nghe thấy vậy bèn đánh ba chữ "Tôi không biết" vào.
Lúc này Long Triển Vũ giơ tay ra hiệu cho cậu ta tạm thời không cần ghi chép lại nội dung ở phía dưới, anh ta nói với Tiêu Chiến: "Đầu cậu hôm nay cũng bị đánh?"
Tiêu Chiến im lặng nhìn anh ta.
Long Triển Vũ nói: "Trương Văn Dũng chỉnh cậu đến mức này rồi mà cậu còn bảo vệ hắn? Đầu bị đánh hỏng rồi phải không?"
Tiêu Chiến nói: "Tôi không có chứng cứ, không dám đoán bừa."
Long Triển Vũ nói: "Tìm chứng cứ là chuyện của cảnh sát, cậu chỉ cần cung cấp manh mối, cậu có thể kể tên những người gần đây có mâu thuẫn với cậu cho chúng tôi, chúng tôi sẽ điều tra loại trừ từng người một, hiểu chưa?"
Tiêu Chiến không trả lời, mà hỏi Long Triển Vũ: "Vì sao lại thả Trương Văn Dũng ra?"
Long Triển Vũ dựa lưng vào ghế, hai tay lười biếng ôm trước ngực, nói: "Vì không đủ chứng cứ, Viện kiểm sát sẽ không phê chuẩn lệnh bắt giữ, hắn chỉ thừa nhận đã giới thiệu người lắp lại xe cho nhóm người dân tộc X trộm xe, nhưng giờ người lắp lại xe và Chu Ngạn anh em của cậu đều không thể mời ra làm chứng được, bằng chứng trên kia không đủ để giết hắn, chỉ có thể thả người ra trước thôi. Vậy rốt cục thì Chu Ngạn đang ở đâu?"
Tiêu Chiến cụp mắt xuống, giọng trầm hẳn: "Tôi không biết."
Long Triển Vũ nói: "Cậu mật báo cho Chu Ngạn à?"
Tiêu Chiến khẽ nói: "Tôi muốn bảo chú ấy ra tự thú."
Long Triển Vũ nói: "Thôi, quay lại vụ án của cậu đi, có phải cậu nghi ngờ Trương Văn Dũng tìm người đập phá tiệm tạp hóa của mình không?"
Tiêu Chiến gật đầu: "Phải."
Lấy lời khai xong đi ra ngoài, Tiêu Chiến đứng trước cửa đồn cảnh sát, thấy thời gian đã rất muộn, sắc trời cũng đã tối rồi.
Long Triển Vũ dừng xe cảnh sát trước mặt anh, ấn cửa sổ xe của ghế phó lái xuống, hỏi: "Cần tới bệnh viện không?"
Tiêu Chiến trả lời: "Không cần."
Long Triển Vũ nói: "Vậy để tôi đưa cậu về."
Tiêu Chiến nhìn anh ta một lát, rồi mở cửa ghế phó lái ngồi vào: "Cảnh sát Long hôm nay tốt bụng vậy?"
Long Triển Vũ ngậm thuốc lá đánh vô lăng: "Anh em kỹ thuật vẫn đang điều tra hiện trường ở bên kia, tôi tới xem thử có tìm được gì không, nhân tiện đi điều tra camera giám sát."
Tiêu Chiến ngồi im lặng một lát, rồi nói: "Cảm ơn."
Long Triển Vũ bật cười, giọng điệu chẳng nghiêm túc chút nào: "Bảo vệ an toàn và lợi ích của nhân dân là công việc của tôi, có gì đâu mà phải cảm ơn."
Lúc quay lại tiệm tạp hóa, việc điều tra hiện trường cũng vừa kết thúc, lấy được mấy dấu vân tay và mấy vết máu, toàn bộ hiện trường cũng đã chụp ảnh lại.
Người trong mấy cửa hàng bên cạnh liên tục ló đầu ra xem, cũng có người qua đường vì tò mò mà dừng chân lại hóng hớt.
Tiêu Chiến đứng ở cửa, nhìn mấy gói thuốc đã bị rượu làm ướt ở trên sàn, chậm rãi thở dài một tiếng.
Long Triển Vũ đưa cho anh một điếu thuốc.
Tiêu Chiến nhìn qua rồi nói: "Không cần."
Long Triển Vũ nói: "Cầm đi, trông cậu bực bội lắm." Anh ta nhìn băng gạc quấn trên tay Tiêu Chiến, trực tiếp nhét vào miệng anh, rồi cầm bật lửa châm thuốc giúp anh.
Khóe miệng Tiêu Chiến có khói thuốc bay ra.
Long Triển Vũ cũng châm cho mình một điếu thuốc, nói: "Lát nữa tôi sẽ đi điều tra camera giám sát, chỉ cần bọn họ chưa chạy xa, chắc chắn sẽ bắt được người về. Nhưng đám người kia rõ ràng được Trương Văn Dũng dùng tiền thuê tới, bắt về bọn họ cũng sẽ không cắn Trương Văn Dũng, càng không bồi thường nổi tổn thất kinh tế của cậu, cậu chuẩn bị tâm lý đi."
Trong lòng Tiêu Chiến hiểu rõ, nhưng nghe thấy Long Triển Vũ nói vậy vẫn không kiềm chế được cảm xúc, anh cắn điếu thuốc lúng búng nói: "Đệt mẹ nó..."
Mấy chữ cuối anh vẫn chưa nói hết, âm cuối cùng biến mất bên khóe miệng.
Long Triển Vũ khó hiểu nhìn anh, nhưng lại thấy anh đang quay đầu nhìn một người đàn ông cao lớn đứng ở ven đường.
Lúc nhìn thấy Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến mới nhớ ra Vương Nhất Bác đã nói tan tầm sẽ tới tìm mình, anh chợt hơi sửng sốt, thầm nghĩ có phải là Vương Nhất Bác nghe thấy mình chửi thề rồi không, hình như anh chưa bao giờ chửi thề trước mặt Vương Nhất Bác.
Tiếp đó, anh dùng cái tay đang quấn băng gạc lấy điếu thuốc trong miệng mình xuống.
Long Triển Vũ ù ù cạc cạc nhìn anh, rồi lại nhìn Vương Nhất Bác, nói: "Đừng hóng hớt ở chỗ này."
Tiêu Chiến vội vã nói: "Anh ấy là bạn của tôi."
Tầm mắt Vương Nhất Bác đặt trên tay anh, tiếp đó lại quay đầu nhìn vào trong tiệm, sắc mặt bình tĩnh hỏi: "Sao vậy?"
Chương 33
Long Triển Vũ chào hỏi rồi rời đi, anh ta bước lên một chiếc xe cảnh sát dừng ở ven đường, giao chìa khóa xe cho đồng nghiệp còn mình thì ngồi lên ghế phó lái.
Trước khi đi, anh ta lại nằm nhoài bên cửa sổ xe gọi Tiêu Chiến: "Cậu lại đây." Anh ta ngoắc ngoắc ngón tay.
Tiêu Chiến bước tới, cúi người xuống nhìn hắn qua cửa sổ xe.
Long Triển Vũ ghé sát tai Tiêu Chiến, thấp giọng nói: "Tôi chắc chắn sẽ bắt được mấy người đó, cũng cho người canh giữ bên này, không để cho Trương Văn Dũng có cơ hội tới tìm cậu làm phiền nữa."
Tiêu Chiến nói: "Cảm ơn, cảnh sát Long."
Long Triển Vũ lại nói: "Nhưng Chu Ngạn là do cậu làm chạy trốn, cậu gọi cậu ta về tự thú đi."
Tiêu Chiến hơi bất đắc dĩ: "Tôi không biết Chu Ngạn ở đâu."
Long Triển Vũ nói: "Giờ vợ con cậu ta đều đang ở bệnh viện, tôi tin cậu ta không thể chạy đi đâu được, cậu nói với cậu ta nếu như ra tự thú, tới tòa án cầu xin thẩm phán, suy xét đến tình hình của gia đình cậu ta, không phải là không thể hoãn thi hành án. Bảo cậu ta suy nghĩ tỉnh táo một chút, đừng gây ra phiền toái lớn hơn nữa."
Nghe thấy Long Triển Vũ nói câu sau cùng, Tiêu Chiến chợt nhớ tới người cha dượng của Chu Ngạn bị đánh chết ở nhà, trái tim bất giác cứ đập thình thịch.
Long Triển Vũ nhìn anh: "Vẻ mặt của cậu là sao đấy?"
Tiêu Chiến nhắm mắt lại, để biểu cảm của mình trông không quá nghiêm trọng, anh từ bên cạnh cửa xe đứng thẳng người lại, nói: "Tôi biết rồi cảnh sát Long, chỉ cần gặp được Chu Ngạn, tôi chắc chắn sẽ khuyên chú ấy."
Long Triển Vũ gật đầu, gọi đồng nghiệp ở bên cạnh lái xe đi.
Đợi Long Triển Vũ rời đi, Tiêu Chiến quay đầu lại, nhìn thấy Vương Nhất Bác đang vô cảm đứng im tại chỗ nhìn bọn họ, anh vội vã bước tới, do dự một lát rồi giải thích: "Người ban nãy là cảnh sát phụ trách vụ án."
Vương Nhất Bác không nói gì.
Tiêu Chiến xoay người nhìn tiệm tạp hóa mà mình đã kinh doanh hơn hai năm, không nén nổi mà thở dài một hơi, rồi giơ tay cầm cái chổi đang dựng ở góc tường.
Anh định quét hết mấy mảnh thủy tinh vỡ, nhưng trước khi quét, lại ngồi xổm xuống nhặt mấy gói thuốc trông bao bì vẫn còn nguyên và những thứ khác ở dưới mặt đất lên.
Lúc này Vương Nhất Bác bước tới, lấy chổi trong tay Tiêu Chiến, nắm cổ tay anh nói: "Đi bệnh viện trước đã."
Tiêu Chiến nói: "Không cần đâu, tôi không bị thương, chỉ là bàn tay bị mảnh thủy tinh đâm vào thôi."
Vương Nhất Bác nói: "Cho tôi xem thử."
Tiêu Chiến cúi đầu, phải mở băng gạc quấn lộn xộn trên tay cho hắn xem.
Nhưng Vương Nhất Bác lại nói: "Còn trên người nữa."
Tiêu Chiến dừng động tác của mình lại, ngước lên nhìn hắn.
Vương Nhất Bác không nói gì nữa, mà cầm tay Tiêu Chiến, đích thân giúp anh gỡ băng gạc ở trên tay ra.
Vết thương trong lòng bàn tay anh không chảy máu nữa, nhưng vẫn có màu đỏ tươi, hơn nữa có hai chỗ vết thương rất sâu, trông hơi đáng sợ.
Vương Nhất Bác hỏi anh: "Sát trùng chưa?"
Tiêu Chiến nói: "Dùng cồn xịt lên rồi."
Vương Nhất Bác buông tay anh ra, xoay người đi đến tiệm thuốc ở phía sau con đường, mua povidine và bông ngoáy tai, sau khi quay về thì nắm chặt tay Tiêu Chiến, cẩn thận dùng bông ngoáy tai thấm povidine khử trùng vết thương trên lòng bàn tay cho anh.
Tiêu Chiến cúi đầu nhìn hắn, chẳng nhìn thấy được quá nhiều biểu cảm trên khuôn mặt hắn.
Vương Nhất Bác dùng băng gạc sạch băng bó lòng bàn tay của anh lại lần nữa, rồi nói: "Đừng để dính nước."
Tiêu Chiến khẽ "Ừ" một tiếng.
Tiếp đó Vương Nhất Bác cởi áo khoác trên người ra, giúp Tiêu Chiến dọn dẹp cửa tiệm, nhặt hàng hóa vẫn chưa bị đập phá hỏng ở dưới đất lên đặt phía trên quầy hàng.
"Ai làm?" Lúc hỏi câu đó giọng Vương Nhất Bác rất lạnh lùng.
Tiêu Chiến nói: "Mấy tên lưu manh. Tôi báo cảnh sát rồi, cảnh sát sẽ xử lý, anh đừng lo."
Vương Nhất Bác hỏi: "Bọn họ muốn làm gì? Có liên quan đến chuyện của Chu Ngạn à?"
Tiêu Chiến dựa trên quầy hàng vẫn còn nguyên vẹn, nói: "Không liên quan, chỉ là mâu thuẫn nhỏ trước đây thôi, không phải chuyện gì lớn."
Anh rất sợ làm liên lụy đến Vương Nhất Bác. Vương Nhất Bác khác bọn họ, bọn họ gây chuyện bị bắt nhốt lại mấy ngày cũng chẳng có gì ghê gớm, Vương Nhất Bác ưu tú như vậy, không nên dính phải những chuyện này.
Tạm thời dọn dẹp cửa hàng xong, lúc Tiêu Chiến định đi vào phòng, chợt nhìn thấy một cái đầu nhỏ từ ngoài cửa ló đầu vào nhìn xung quanh.
Anh dừng bước, nhìn thấy người đang lén lút nhìn vào trong tiệm là bé gái ăn trộm đã lâu lắm rồi không gặp.
Cô bé thấy Tiêu Chiến đang nhìn mình, bèn mở miệng hỏi: "Còn bánh mì không ạ?"
Hạn sử dụng của bánh mì rất ngắn, hai ngày trước Tiêu Chiến không mở cửa nên cũng không bảo người ta giao hàng tới, anh nói với cô bé: "Không có bánh mì, bánh quy được không?"
Bé gái lắc đầu: "Vậy thì không cần." Nói xong, nó xoay người định rời đi.
Tiêu Chiến vội vã gọi nó lại: "Cô gái nhỏ."
Cô bé quay đầu lại nhìn anh.
Tiêu Chiến nói: "Không cần tiền của cháu, bánh quy là chú tặng cho cháu."
Cô bé ngập ngừng nhìn anh.
Bánh quy và những hàng hóa không đáng giá chẳng hề gặp xui xẻo, Tiêu Chiến nói với Vương Nhất Bác: "Anh giúp tôi lấy cho cô bé một gói bánh quy với."
Vương Nhất Bác nhìn quầy hàng, hỏi: "Gói nào?"
Tiêu Chiến nói: "Gói nào cũng được, lấy gói có nhân đi."
Vương Nhất Bác cầm một gói oreo, đi tới cửa tiệm, giơ tay đưa đến trước mặt cô bé.
Bé gái ngẩng đầu lên nhìn hắn, không giơ tay ra nhận.
Tiêu Chiến nằm nhoài trên quầy, khẽ mỉm cười nhìn bọn họ, rồi nói với Vương Nhất Bác: "Anh dịu dàng một chút đi."
Vương Nhất Bác nửa quỳ nửa ngồi xuống, nói với cô bé: "Ông chủ tặng cho cháu, cầm đi." Giọng hắn nghe ra cũng có chút nhiệt độ rồi.
Cô bé rốt cục cũng giơ tay nhận lấy, cô quay đầu nhìn Tiêu Chiến, nói: "Cảm ơn chú." Tiếp đó bèn xoay người chạy đi.
Vương Nhất Bác đứng lên, Tiêu Chiến vẫn đang mỉm cười nhìn hắn, còn nói với hắn rằng: "Sau này anh có thể đối xử với con của mình dịu dàng hơn bây giờ một chút không?"
"Tôi sẽ không có con," lúc nói câu này giọng Vương Nhất Bác rất bình tĩnh, giống như là đang nói mình vẫn chưa ăn tối vậy, hắn đi vào trong: "Người tôi thích không sinh con được."
Nụ cười trên mặt Tiêu Chiến chợt cứng lại, tiếp đó có hơi nóng, anh nghĩ có lẽ mặt mình đỏ lên rồi, nhưng lúc đó Vương Nhất Bác không nhìn anh, nên cũng không chú ý tới.
Tình trạng trong phòng cũng chẳng tốt hơn bên ngoài là bao nhiêu, rất nhiều đồ uống Tiêu Chiến để dựa vào tường bị hất đổ chai lọ đã vỡ hết, đến giờ trên sàn nhà vẫn còn ướt, hơn nữa vì đồ uống có đường, nên giẫm lên cứ dinh dính rất khó chịu.
Sau đó anh phát hiện ra cái khăn quàng cổ mà Vương Nhất Bác tặng cho anh được anh treo trong phòng bị người ta kéo xuống, rơi trên mặt đất giẫm mấy phát.
Tiêu Chiến bước tới nhặt khăn quàng cổ lên, nói: "Ngày mai tôi đem đi giặt khô."
Vương Nhất Bác theo tới bên cạnh anh, giơ tay cầm khăn quàng cổ tùy tiện bỏ sang một bên, nói: "Đêm nay tới chỗ tôi ở."
"Không cần đâu," Tiêu Chiến từ chối chẳng chút nghĩ ngợi.
Vương Nhất Bác nói: "Ở đây không ngủ được đâu."
Tiêu Chiến quay đầu nhìn cả căn phòng: "Giường vẫn ổn mà."
Vương Nhất Bác chẳng nói lời nào, chỉ nhìn anh.
Tiêu Chiến nói: "Tôi quét nước trên sàn nhà ——"
"Tôi không thương lượng với cậu," Vương Nhất Bác ngắt lời anh, tiếng nói rất nhẹ nhưng giọng điệu lại rất nặng nề.
Chương 34
Tiêu Chiến thu dọn một ít đồ dùng hằng ngày đơn giản, rồi cầm quần áo để tắm rửa đi theo Vương Nhất Bác.
Anh tắt đèn trong phòng, kéo cửa cuốn xuống khóa lại, lúc mở cửa của hàng ghế sau xe để bỏ đồ lên, anh nhìn thấy dưới ghế có một cái thùng máy sưởi ấm vẫn còn mới.
Tiêu Chiến hơi khựng lại, anh để xong đồ thì đóng cửa xe lại, rồi mở cửa ghế phụ lái ngồi vào.
Vương Nhất Bác đã khởi động ô tô, sau khi Tiêu Chiến lên xe, hắn im lặng lái xe rời khỏi ven đường.
Tiêu Chiến cũng ngồi im lặng một lúc, rồi hỏi: "Máy sưởi ấm phía sau là mua cho tôi à?"
Vương Nhất Bác không trả lời anh.
Tiêu Chiến lại hỏi: "Anh giận phải không?"
Vương Nhất Bác chỉ nhìn anh.
Tiêu Chiến chợt không nhịn được mà cúi đầu mỉm cười, anh nhớ lại lúc hai người còn bé, có một lần Vương Nhất Bác cũng giận như vậy.
Anh thậm chí không nhớ rõ lần đó Vương Nhất Bác giận vì chuyện gì, có lẽ dưới cái nhìn của anh thì nó chỉ là một chuyện rất nhỏ.
Ngày đó nguyên một buổi tối Vương Nhất Bác đều không để ý đến anh, hơn nữa còn rất cáu kỉnh, lúc ăn cơm mẹ nuôi cứ cằn nhằn bọn họ, Vương Nhất Bác bèn đẩy bát cơm ra, ánh mắt lạnh lùng nhìn mẹ nuôi chằm chằm.
Lúc đó mẹ nuôi tức giận, vỗ bàn mắng: "Mày nhìn tao như thế làm gì?"
Tiêu Chiến giật mình, ở dưới gầm bàn giơ tay ra kéo Vương Nhất Bác, thấy Vương Nhất Bác không có phản ứng gì, lại dùng chân khẽ đá hắn.
May mà ngày đó tâm trạng cha nuôi không tệ, ông ta nói với Vương Nhất Bác: "Không ăn thì đi ra ngoài."
Vương Nhất Bác bèn đứng lên rời khỏi phòng bếp.
Mẹ nuôi vẫn tức giận, mắng: "Chỉ biết lãng phí lương thực!"
Tiêu Chiến kéo bát cơm Vương Nhất Bác ăn còn dư lại một nửa qua, nói: "Để con ăn cho."
Nhưng mẹ nuôi lại chỉ anh mà mắng: "Chỉ biết ăn thôi, nuôi mày còn không bằng nuôi heo!"
Tiêu Chiến bỗng chốc không biết mình nên ăn hay là không nên ăn nữa.
Lúc này cha nuôi mới ngẩng đầu lên nói: "Ồn ào cái gì thế, im lặng ăn cơm đi."
Sau đó mẹ nuôi không nói gì nữa, ăn cơm xong bảo Tiêu Chiến mang chén bát đi rửa.
Tiêu Chiến rửa chén xong quay về phòng, Vương Nhất Bác nằm nghiêng trên giường đưa lưng về phía cửa, nghe thấy tiếng anh cũng không thèm quay đầu lại.
Anh đi tới nằm úp trên giường, dùng ngón tay chọc chọc lưng Vương Nhất Bác, nói: "Đừng giận nữa mà."
Vương Nhất Bác chẳng thèm quan tâm.
Tiêu Chiến bèn cởi giày trèo lên giường, quỳ sát bên người Vương Nhất Bác, từ phía sau ló đầu qua người để nhìn mặt hắn, anh thấy mắt Vương Nhất Bác vẫn đang mở, lạnh lùng nhìn chằm chằm vách tường.
"Đừng giận nữa," Tiêu Chiến dùng ngón tay chọc chọc mặt Vương Nhất Bác.
Vương Nhất Bác bỗng nhiên bắt lấy ngón tay anh, dùng sức rất lớn, nắm chặt đến mức đầu ngón tay Tiêu Chiến đau đớn.
Tiêu Chiến kêu lên: "Ôi đau quá."
Vương Nhất Bác liếc anh một cái rồi thả tay ra.
Tiêu Chiến dứt khoát nằm úp sấp trên người Vương Nhất Bác, nói: "Ngôn Ngôn, đừng giận tớ nữa được không?" Không đợi Vương Nhất Bác trả lời, anh lại hỏi: "Bữa tối chưa ăn no đúng không? Trong ngăn kéo vẫn còn bánh quy, có muốn tớ đút cho cậu ăn không?"
Vương Nhất Bác xoay người nằm thẳng trên giường, giơ tay nắm chặt cổ áo Tiêu Chiến, cắn một ngụm lên xương quai xanh của anh.
Tiêu Chiến lập tức la lên: "Đừng cắn tớ!" Anh hơi sợ, sợ Vương Nhất Bác sẽ thật sự dùng sức cắn xuống.
Lúc đó bọn họ sống chung với nhau đã gần hai năm, Tiêu Chiến hiểu rõ tính cách của Vương Nhất Bác, anh biết trong lòng Vương Nhất Bác tức giận chẳng có cách nào trút ra hết, há miệng cắn anh là đang nổi nóng, cũng là để cởi bỏ sự thù hận trong mối quan hệ thân mật của hai người, anh không giận, mà chỉ sợ Vương Nhất Bác không điều chỉnh được mức độ nặng nhẹ.
May mà một lúc sau Vương Nhất Bác đã nhả miệng ra, để lại một dấu răng rõ ràng trên xương quai xanh của Tiêu Chiến, không bị rách da cũng không chảy máu.
Tiêu Chiến cúi đầu nhưng không thể nhìn thấy, chỉ cảm thấy đau đau, anh bèn rướn tới trước mặt Vương Nhất Bác cho hắn xem, rồi nói: "Cậu xem cậu cắn tớ nè."
Vương Nhất Bác im lặng nhìn một lúc, vẫn còn muốn cắn lên một bên xương quai xanh khác của anh.
Tiêu Chiến đẩy hắn ra, xoay người xuống giường, nói: "Không được cắn nữa!" Anh tìm dép lê ở dưới giường xỏ vào, đi tới cạnh tủ tìm bánh quy cất ở bên trong ra, rồi quay về quỳ trên giường, nói: "Cậu ăn một chút đi."
Vương Nhất Bác nằm im không nhúc nhích.
Tiêu Chiến kiên nhẫn bẻ bánh quy thành những miếng nhỏ đút tới bên miệng hắn: "Ăn không?"
Lúc này Vương Nhất Bác mới mở miệng ra, ngậm miếng bánh quy từ từ nhai nuốt.
Buổi tối Tiêu Chiến đút bánh quy cho hắn ăn, rồi lại rót nước cho hắn uống, trước khi ngủ nằm xuống hỏi hắn: "Không giận nữa chứ?"
Vương Nhất Bác không trả lời, im lặng giơ tay ra ôm Tiêu Chiến, vùi đầu trên bả vai anh, nhắm mắt lại ngủ.
Tiêu Chiến biết đây có nghĩa là hắn không giận nữa.
Đối với Tiêu Chiến mà nói, Vương Nhất Bác vẫn rất dễ dụ.
Lái xe vào ga ra của tiểu khu, sau khi xuống xe Vương Nhất Bác nhanh hơn Tiêu Chiến một bước mở cửa của hàng ghế sau xe ra, cầm hết đồ của Tiêu Chiến xuống xe.
Đây là lần đầu tiên Tiêu Chiến tới nơi ở của Vương Nhất Bác, nhìn khu vực và đẳng cấp của tiểu khu là biết giá nhà không hề rẻ. Nhưng Vương Nhất Bác có thể lái chiếc xe 800 ngàn, thì ở nhà mấy triệu cũng chẳng có gì lạ.
Tiêu Chiến chợt nhớ tới cha mẹ Vương Nhất Bác, hồi đó bọn họ lái xe tới đón Vương Nhất Bác đi, lúc đó Vương Nhất Bác đã tỉnh táo lại, cũng đã nhận ra cha mẹ mình.
Đôi vợ chồng trung niên kia rõ ràng rất quan tâm đến Vương Nhất Bác, lúc đó mẹ hắn còn ôm hắn khóc, bọn họ mặc đồ rất đẹp, lái một chiếc xe mà bé Tiêu Chiến thấy rất đắt, dẫn Vương Nhất Bác lên xe.
Trước khi lên xe Vương Nhất Bác hất bàn tay mà mẹ hắn đang nắm tay hắn ra, chạy tới trước mặt Tiêu Chiến dùng sức ôm lấy anh.
Tiêu Chiến cảm thấy rất buồn, nhưng anh cố gắng làm bản thân mình trông vui vẻ một chút, rồi vỗ lưng Vương Nhất Bác nói: "Nhanh quay về cùng cha mẹ của cậu đi."
Sau đó Vương Nhất Bác bị kéo ra sau, mặc dù hắn dùng rất nhiều sức để ôm Tiêu Chiến, lúc đó Tiêu Chiến có cảm giác mình sắp bị Vương Nhất Bác kéo qua luôn, rồi anh cũng giơ tay đẩy Vương Nhất Bác ra, thở hổn hển đứng trên mặt đất, nhìn Vương Nhất Bác bị kéo vào trong xe.
Sau khi xe ô tô rời đi, Tiêu Chiến theo cảnh sát về đồn, mịt mờ bất lực chờ đợi tương lai của mình được sắp xếp.
Bọn họ không có số điện thoại, không có thông tin địa chỉ, không có cách liên lạc, cũng không nghĩ đến việc có ngày sẽ gặp lại nhau.
Tiêu Chiến đứng trong thang máy, nhìn tầng trệt không ngừng nhảy lên, hỏi Vương Nhất Bác: "Cha mẹ anh đâu?"
Vương Nhất Bác đứng bên cạnh anh, trên tay cầm đồ giúp anh nhưng vẫn không thèm nhìn đến anh. Tiêu Chiến tưởng rằng Vương Nhất Bác không trả lời rồi, thì Vương Nhất Bác chợt cất tiếng: "Chúng tôi không ở cùng nhau."
Tiêu Chiến gật đầu.
Việc đầu tiên khi về đến nhà, Vương Nhất Bác bật hệ thống sưởi ấm.
Tiêu Chiến đánh giá toàn bộ căn nhà, cảm nhận được sự sạch sẽ và quạnh quẽ vô cùng đàn ông hóa, anh hỏi: "Có mấy phòng vậy? Có làm phiền anh hay không?"
Vương Nhất Bác không hề trả lời, mà đi thẳng vào trong, mở cửa một gian phòng, đứng ở cửa nói: "Đây là phòng dành cho khách."
Tiêu Chiến đi theo sau hắn, nhìn Vương Nhất Bác đem túi đồ đặt trên tủ đầu giường, sau đó lấy bàn chải đánh răng và khăn mặt mà Tiêu Chiến mang tới ra khỏi túi, rồi lại tới phòng vệ sinh.
Vương Nhất Bác treo khăn mặt lên, bàn chải đánh răng thì để vào bên trong cốc súc miệng, đối mặt với Tiêu Chiến đang đứng ở cửa nói: "Cởi quần áo ra."
"Hả?" Tiêu Chiến ngây ngẩn hết cả người.
Vương Nhất Bác nói: "Tôi vừa nói, xem thử trên người cậu có vết thương hay không. Bây giờ không lạnh nữa, có thể cởi quần áo rồi."
Chương 35
Trong phòng đúng là rất ấm.
Lúc Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác vào nhà cũng đã cởi áo khoác ra, Tiêu Chiến chỉ mặc một cái áo sơ mi trắng, còn Vương Nhất Bác đã xắn ống tay áo len màu cà phê của mình lên, để lộ ra một đoạn cánh tay.
Ban nãy rõ ràng Vương Nhất Bác đã tức giận, Tiêu Chiến không muốn đụng chạm đến hắn nữa, nên vô thức giơ tay lên cầm lấy nút áo gần nhất trên cổ áo, nói: "Trên người tôi không bị thương thật mà."
Vương Nhất Bác nói: "Vậy cậu sợ cái gì?"
Đúng vậy, sợ gì chứ? Dù sao cũng không bị thương, dù sao cũng đều là đàn ông, hồi còn bé còn không biết đã tắm chung với nhau biết bao nhiêu lần, sợ gì chứ?
Đương nhiên là sợ quá mập mờ không rõ, sợ đối phương mang theo tâm tư không thể nói rõ cũng không thể diễn tả được, trong lòng Tiêu Chiến hiểu, nhưng lại chẳng thể nào nói ra khỏi miệng.
Dưới ánh đèn mờ tối của phòng vệ sinh, anh và Vương Nhất Bác đứng đối diện nhau, nét mặt của Vương Nhất Bác rất bình tĩnh, trong đôi mắt chẳng có chút cảm xúc dư thừa nào.
Một lát sau, Tiêu Chiến dời tầm mắt đi chỗ khác trước, lông mi của anh hơi cụp xuống, đặt ánh mắt rơi trên ngực Vương Nhất Bác, rồi bắt đầu cởi từng nút áo một.
Tiêu Chiến trông hơi gầy, nhưng thật ra anh rất rắn rỏi, lúc sơ mi trượt từ trên bả vai xuống, từ từ để lộ cơ ngực và cơ bụng cân xứng, hơn nữa trên ngực còn có một vết sẹo, đã chỉ còn là một vết trắng.
Lúc này Vương Nhất Bác giơ tay lên, chạm nhẹ vào vết sẹo trên ngực anh.
Tiêu Chiến có cảm giác lông tơ trên người mình lập tức dựng đứng lên, anh cố chịu đựng để không né ra, nói: "Là vết thương ngày trước." Tiếp đó, anh xoay người để Vương Nhất Bác nhìn sau lưng mình, sạch bóng chẳng có một vết thương nào cả, anh mặc áo sơ mi lại, cúi đầu cài nút: "Đã nói không có bị thương rồi."
Vương Nhất Bác nói: "Đừng cài."
Nghe thấy lời hắn nói, động tác của Tiêu Chiến hơi dừng lại, nhưng rồi vẫn tiếp tục cài nút áo.
Vương Nhất Bác giơ tay lấy cái khăn ban nãy vừa treo lên xuống, nói: "Vết thương không thể dính nước, hôm nay đừng tắm, tôi lau qua cho cậu."
Tiêu Chiến ngẩng đầu nhìn hắn, muốn nói anh có thể tự lau được, nhưng lại nghĩ làm vậy tay mình sẽ bị dính nước.
Vương Nhất Bác đã mở nước nóng, thấm ướt khăn rồi lại vắt khô, nhìn Tiêu Chiến.
Tiêu Chiến thở dài một hơi, cam chịu số phận lần thứ hai cởi nút áo ra, lần này trực tiếp cởi áo sơ mi ra, vắt lên cái kệ khô ráo ở bên cạnh.
Vương Nhất Bác dùng khăn giúp anh lau người, động tác không tính là ấm áp, nhưng lại rất tỉ mỉ, làn da trước ngực Tiêu Chiến nổi lên một tầng hồng nhạt. Lúc Vương Nhất Bác lau cổ cho anh, anh vô thức ngẩng đầu lên, vừa vặn Vương Nhất Bác cũng đang cúi đầu nhìn anh, khoảng cách giữa hai người quá gần, Tiêu Chiến không nhịn được mà dời tầm mắt đi chỗ khác.
"Quần," lau xong thân trên, Vương Nhất Bác nói với Tiêu Chiến.
Tiêu Chiến nhìn hắn, nói: "Thôi không cần đâu."
Vương Nhất Bác chẳng nói gì.
Tiêu Chiến nói: "Tôi lớn rồi, chừa cho tôi chút mặt mũi đi mà." Anh có cảm giác mình gần như đang cầu xin Vương Nhất Bác.
Vương Nhất Bác cuối cùng cũng không ép anh nữa, sau khi dùng nước nóng giặt sạch khăn rồi vắt khô đưa cho anh để anh tự lau, bèn rời khỏi phòng vệ sinh.
Mãi cho đến khi nằm trên giường, Tiêu Chiến vẫn cảm thấy ngực mình hơi nóng, xúc cảm rõ ràng khi khăn nóng sượt qua vẫn còn giữ lại.
Ngày hôm nay xảy ra quá nhiều chuyện, buổi tối sau khi gặp được Vương Nhất Bác, cảm xúc phẫn nộ của anh đã phai nhạt đi rất nhiều, giờ nằm nhắm mắt trong bóng tối, anh bắt đầu nhớ lại cảnh tượng ba người kia đập phá tiệm tạp hóa của mình.
Lúc này không thể nói là tức giận nữa, mà chỉ có cảm giác mệt mỏi. Như bây giờ, tiệm của anh chắc chắn không bán được nữa, chỉ có thể kiểm kê hàng hóa, trực tiếp bán đi mấy thứ có giá trị để kiếm chút tiền rồi cho thuê lại cửa hàng là tiện nhất.
Như vậy số tiền mà anh nợ Vương Nhất Bác vẫn sẽ thiếu, không biết năm nào tháng nào mới có thể trả hết. Vốn anh còn muốn lôi kéo Chu Ngạn, hai người vất vả một chút ra ngoài kiếm việc làm để nhanh chóng trả lại tiền cho Vương Nhất Bác, mà giờ Chu Ngạn không rõ tung tích không nói, vụ án cha dượng của cậu ta cũng không đầu không đuôi, không biết rốt cục có liên quan đến cậu ta hay không.
Nghĩ tới đây, Tiêu Chiến không thể không nghĩ đến thái độ của Vương Nhất Bác đối với mình. Vương Nhất Bác quá rõ ràng, có lúc thật sự làm anh khó mà chống đỡ được. Anh tự hỏi mình cũng không ghét Vương Nhất Bác, thậm chí lúc đối diện với ánh mắt mập mờ của Vương Nhất Bác, anh cũng chẳng chán ghét như trong tưởng tượng, mà là không biết phải làm sao mới tốt. Nhưng rõ ràng anh và Vương Nhất Bác không thể, cho dù không cân nhắc đến giới tính, thì môi trường sống của hai người họ cũng khác nhau rất rõ rệt, làm sao mà bước tiếp trên một con đường được?
Giống như tiểu thư cành vàng lá ngọc bỏ nhà theo một tên tiểu tử nghèo, tình yêu cuồng nhiệt qua đi, củi gạo dầu muối mới là điều giày vò con người ta nhất, không hợp chính là không hợp, nếu miễn cưỡng tương lai cũng rất khó có kết quả tốt.
Tiêu Chiến trở mình nằm nghiêng, kéo chăn lên cao một chút.
Giường của gian phòng khách này rất mềm mại, xung quanh hoàn toàn yên tĩnh, ngoài việc thỉnh thoảng có thể nghe thấy tiếng ô tô, thì không thể nghe thấy bất cứ tiếng ồn lớn nào nữa.
Tinh thần của anh vẫn hơi hưng phấn, nhưng cơ thể thật sự rất mệt mỏi, làm anh chẳng bao lâu đã chìm vào giấc ngủ say.
Sáng hôm sau, trời vừa sáng Tiêu Chiến đã thức dậy.
Điều tồi tệ nhất khi ở nhờ trong nhà người khác là không được tự do, dậy quá sớm thì sợ làm phiền đến chủ nhà, dậy quá muộn thì lại cảm thấy không lịch sự.
Thay xong quần áo, Tiêu Chiến ra khỏi phòng dành cho khách, nhìn thấy cửa phòng Vương Nhất Bác vẫn đóng chặt, bèn vào phòng bếp mở tủ lạnh ra xem thì thấy ngoài nước khoáng chẳng có thứ gì khác cả, thậm chí còn chẳng có được một quả trứng gà.
Hôm nay Vương Nhất Bác chắc cũng phải đi làm, nhưng mà không biết mấy giờ hắn sẽ ra khỏi nhà.
Thấy thời gian còn sớm, Tiêu Chiến vốn định đi ra ngoài mua bữa sáng cho Vương Nhất Bác, nhưng mặc xong áo khoác lại nhớ ra mình không có chìa khóa, hơn nữa sợ người gác cổng của tiểu khu sẽ không dễ để cho anh vào, nên đành phải thôi.
Anh quay lại ngồi bên cái bàn ăn trống không, mở điện thoại ra xem, phát hiện sáng sớm khoảng 6h Cố Dao Gia có gửi cho mình một tin nhắn wechat.
Cố Dao Gia nói: "Xin lỗi vì làm phiền anh nhé anh Chiến. Trưa nay Kỳ Kỳ phẫu thuật, một mình em sợ không ứng phó nổi, nên anh có thể tới đây một chút được không?"
Tiêu Chiến có thể cảm nhận được sự dè dặt giữa những hàng chữ của đối phương, anh nhanh chóng trả lời: "Không thành vấn đề, mấy giờ bắt đầu phẫu thuật?"
Mấy giây sau, Cố Dao Gia trả lời anh: "10h bắt đầu."
Tiêu Chiến trả lời lại một chữ "Ừ."
Lúc này, cửa phòng của Vương Nhất Bác mở ra, hắn mặc một cái áo dài tay màu đen từ trong phòng đi ra, nhìn thấy Tiêu Chiến ngồi trong phòng ăn, bèn dừng bước lại hỏi: "Đánh răng rửa mặt chưa?"
Tiêu Chiến nói: "Tôi đánh răng rồi." Tay anh không thể dính nước, nên vẫn chưa rửa mặt.
Vương Nhất Bác nói với anh: "Lại rửa mặt đi."
Có một khoảnh khắc, Tiêu Chiến cảm thấy mình giống một đứa trẻ, sáng sớm thức dậy đợi cha rửa mặt cho mình, sau đó ăn sáng, đi học.
Đây là trải nghiệm mà anh chưa từng có, vì cha anh mất rất sớm, từ lúc anh có ký ức cho đến nay, trong nhà cũng chỉ có anh và mẹ, mãi cho đến khi mẹ anh cũng mất, anh trở thành một đứa trẻ chẳng ai cần.
Vương Nhất Bác dùng khăn ướt giúp anh lau mặt.
Tiêu Chiến tranh thủ hỏi: "Bữa sáng anh ăn gì?"
Động tác của Vương Nhất Bác dừng lại: "Bình thường tôi đều tới nhà ăn của bệnh viện ăn. Nếu như cậu muốn ăn tôi có thể nấu cho cậu."
Tiêu Chiến hỏi hắn: "Anh biết nấu cơm?"
Vương Nhất Bác mở nước giặt sạch khăn: "Trước đây một mình đi học ở bên ngoài, nên có học một ít." Sau đó hắn treo khăn sạch lên, rồi lại nói: "Nếu cậu muốn, mỗi ngày tôi đều có thể nấu cho cậu ăn."
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip