Quyển 1_Chương 21: Cái gọi là xinh đẹp đến kinh ngạc
Đang ngồi tại bàn học, Lăng Hạo vô cùng buồn bực. Bạn học xung quanh trợn mắt nhìn cậu, có một số người còn lén lút nhìn nhìn, chạm đến ánh mắt cậu liền nhanh chóng dời đi. Một số bạn học khác lá gan lớn hơn một chút thẳng thừng nhìn chằm chằm cậu, Lăng Hạo bị nhìn đến cả người không được tự nhiên. Buồn bực đến mức muốn lật bàn tại chỗ.
Quay lại một giờ trước, Lăng Hạo vừa bước vào cửa lớp, xung quanh liền xuất hiện đủ tiếng bàn tán.
"Uy, uy, người kia là ai a, bộ dạng thật khá a! Vì sao trước kia chưa từng gặp qua a?"
"Ta cũng không biết a, trong trường có người có bộ dạng khá như vậy ta không thể không biết a? Hay là người mới chuyển tới?"
"Oa! Hắn nhìn qua đây ! Đẹp trai! Không! Quá đẹp trai a! Thật nghĩ muốn bị hắn áp đảo a a a a a! ! ! !"
~~~~ Đây là tiếng nghị luận của các chị em mê trai a~~~~.
"Oa, tiểu thụ thật đẹp a, ngươi xem đôi chân thon dài kia, còn có thắt lưng tinh tế kia, thật sự là cực phẩm a!"
"Đúng vậy đúng vậy! Ngươi xem cặp mông vểnh vểnh kia, hẳn là chịu thao a (-_-! ), không biết tiểu công là ai a, nhất định cũng rất đẹp trai đi!"
"Ai nha nha! Hắn nhìn qua, ánh mắt hảo quyến rũ a (-_-||| đó là tức giận a~~~), thật muốn nhìn hắn bị nam nhân áp đảo âu yếm a a a a a!"
~~~~ Còn đây là tiếng nghị luận của các hủ nữ a (≖‿≖✧)~~~~.
"Uy, ta chưa bao giờ biết trường học chúng ta cư nhiên có tiểu học đệ cực phẩm như vậy a!"
"Đúng vậy đúng vậy! Sớm biết có ta liền ra tay sớm một chút, ngươi xem khuôn mặt kia, ngươi xem thân hình kia, thật sự là rất xinh đẹp a! ! !"
"A! Hắn nhìn qua , ánh mắt hảo tối a! (-_-||| kia là sát khí a) thậy muốn đem hắn áp đảo âu yếm a a a a a! ! !"
~~~~ còn đây là các đồng chí a.
Mặt Lăng Hạo không chút thay đổi, dường như ánh mắt người xung quanh toàn bộ đều tập trung trên người cậu, hâm mộ có, ghen tị có, thèm nhỏ dãi có, mang theo tiếng bàn tán ríu ra ríu rít, làm cho cả người cậu không được thoải mái. Từ trước đến nay Lăng Hạo có thói quen độc lai độc vãng*, trước kia cậu không muốn người khác chú ý, cũng không cố ý khiến cho người khác chú ý, hơn nữa cậu nói không nhiều, thành tích cũng không phải cực kỳ tốt, cho nên luôn luôn bị người khác lãng quên, hiện tại đột nhiên trở thành tiêu điểm của mọi người, cậu thật sự cảm thấy cả người không được tự nhiên.
*đơn độc, một mình
"Chẳng qua chỉ là thay đổi một kiểu tóc mới, thật sự thay đổi lớn như vậy sao?" Không nghĩ trở thành bình hoa cho mọi người thưởng thức, Lăng Hạo tăng nhanh cước bộ, hướng khu dạy học hệ vật lý đi đến.
Lúc này Lăng Hạo vẫn chưa ý thức được việc mình đột nhiên thay đổi hình tượng đem đến rung động lớn cho mọi người.
Cùng mĩ thiếu niên bình thường bất đồng, vẻ đẹp của Lăng Hạo không phải cái loại thanh thuần nhu nhược, mà tuyệt đối là cái loại xinh đẹp làm cho người ta chỉ dám đứng nhìn từ xa, không dám tới gần trêu đùa, tuy rằng khuôn mặt kia xinh đẹp đến mức khiến nữ nhân ghen tị, chính là tuyệt đối không có người đem cậu trở thành nữ nhân, cái loại cả người phát ra khí chất lạnh băng này, đem người ngăn cách bên ngoài cả ngàn dặm. Ánh mắt nhìn như lười biếng mà bình thản, trên thực tế lại vô cùng có tính xâm lược, bất luận kẻ nào vừa nhìn đến ánh mắt của cậu tuyệt đối sẽ không tự chủ được chìm vào ánh mắt đen sâu thẳm như mực của cậu. Nếu dùng một câu để hình dung cậu thì chính là khuynh quốc khuynh thành không ai bằng.
Cái gọi là xinh đẹp đến kinh ngạc, đại khái chính là như vậy đi.
Loại tình huống này kéo dài mãi cho đến khi cậu đi vào phòng học vẫn chưa kết thúc, tất cả bạn học đều xoay người lại, tầm mắt đều hướng theo cậu, mang theo đủ loại ý tứ hàm xúc nghiên cứu. Dù đã cố gắng hạ thấp tiếng nhưng vẫn truyền vào tai cậu.
Lăng Hạo không để ý đến bọn họ, đi thẳng tới bàn số ba đếm ngược từ dưới lên, ánh mắt mọi người cũng theo cậu mà dần ổn định. Lăng Hạo ngồi xuống, trùng hợp ngồi cạnh một nam nhân thanh tú, là một trong hai "bạch mã hoàng tử" trong lòng toàn bộ nữ sinh. Vì thế, một khắc trước còn là "bạch mã hoàng tử", giờ phút này ngồi cạnh vẻ nổi bật của Lăng Hạo dường như lại cực kỳ bình thường. Lăng Hạo vừa đi qua, tất cả tầm mắt liền tập trung toàn bộ trên người cậu, lại làm cho vị "bạch mã hoàng tử" kia trở thành người qua đường tôn lên ánh hào quang của cậu .
Vẻ nổi bật của cậu khiến người kia vô cùng khó chịu, ánh mắt không tốt nhìn chằm chằm Lăng Hạo, ngạo mạn hỏi một câu: "Ngươi là ai? Mới tới sao?"
Lăng Hạo không trả lời hắn, chỉ thản nhiên liếc hắn một cái rồi dời tầm mắt đi, chăm chú nhìn vào sách của mình. Người này dựa vào vẻ đẹp trai của mình, luôn không coi ai ra gì, với ai cũng cực kỳ ngạo mạn. Lăng Hạo thập phần chán ghét hắn.
Nhất thời vẻ mặt người kia cực kỳ khó coi, chỉ là nếu cậu không để ý đến hắn, hắn cũng không thể gây sự, đành phải ngượng ngùng quay đầu đi.
Mãi đến khi giảng viên vào phòng, cũng không có bất luận kẻ nào dám đến gần cậu, Lăng Hạo cũng là một người thích đơn độc, liền mừng rỡ thanh tĩnh.
Quy định của trường đại học, giảng viên vào lớp ít nhất phải điểm danh một lần. Cho nên khi giảng viên đọc đến tên cậu, Lăng Hạo lại một lần nữa trở thành tiêu điểm của mọi người. Tất cả mọi người đều kinh ngạc nhìn cậu, ai cũng không có cách nào đem cậu cùng cậu bé không chút nổi bật kia liên hệ cùng một chỗ, ngay cả giảng viên cũng là vẻ mặt ngạc nhiên, sửng sốt nửa ngày mới cười hai tiếng: "Ha hả! Em trở nên đẹp a!", Lăng Hạo nhất thời không nói gì.
Một buổi học này trôi qua cực kỳ không thoải mái, ánh mắt rất nhiều người đều trộm tập trung trên người Lăng Hạo, cả phòng học những người thật sự nghe giảng cũng không có mấy. Trán giảng viên lớn tuổi gân xanh bạo khởi, chỉ là vừa nhìn đến gương mặt xinh đẹp của Lăng Hạo, cơn tức của giảng viên liền hạ bớt, rốt cuộc nổi giận không được. Vì thế, đối với nam nhân được xưng là ma quỷ này, buổi dạy hôm này trở thành buổi dạy buồn bực nhất đời hắn ~~~~
Tiếng chuông tan học vang lên, giảng viên vừa bước ra ngoài, mọi người liền ùn ùn kéo đến đem Lăng Hạo vây chặt đến con kiến cũng không lọt nổi: "Cậu thật là Lăng Hạo? Không phải là giả đấy chứ. Hay là, cậu đi phẫu thuật thẩm mỹ?" =)))))) Nhiều câu hỏi liên tiếp ập đến, Lăng Hạo nhìn một đám cả trai lẫn gái trước mặt có chút hoa mắt, đầu có chút choáng. Xấu hổ cười cười, Lăng Hạo né qua đám người, lập tức trốn vào nhà vệ sinh.
Lăng Hạo mở vòi nước ra, dùng sức rửa mặt, nhìn thấy khuôn mặt hoàn mỹ trong gương kia, Lăng Hạo bất đắc dĩ cười khổ: "Không có việc gì trưởng thành như vậy làm chi a? Ngươi còn ngại khuôn mặt này rước đến ít họa sao?" Một quyền đánh đến mặt mình trong gương, Lăng Hạo vô lực tựa vào bồn rửa mặt.
"Anh không sao chứ?" Một cái giọng nam ôn nhu từ đỉnh đầu truyền đến.
"Tôi không sao, đừng động vào tôi." Thái độ Lăng Hạo có chút thô bạo, trong thanh âm lộ ra không kiên nhẫn.
"Nếu không tôi đưa anh đến phòng y tế đi." Giọng nam lại vang lên, mang theo một tia lo lắng.
Cơn tức của Lăng Hạo bị kích thích, ngẩng đầu: "Tôi nói tôi không sao, cậu đừng làm phiền tôi được không!"
Đứng sau Lăng Hạo là một cậu nhóc cao gầy trắng trẻo, mái tóc thẳng mềm mại buông xuống, giống như cao thủ Lưu Xuyên Phong trong Quán Lam cao thủ, gương mặt cũng cực kỳ anh tuấn, cả người rực rỡ như ánh mặt trời.
Khi thấy mặt Lăng Hạo, trong nháy mặt biểu tình cậu nhóc kia có chút cứng đờ, bất quá lập tức lấy lại tinh thần, thay bằng khuôn mặt tười cười ôn hòa: "Thật xin lỗi, tôi chỉ là cảm thấy anh có vẻ không thoải mái, cho nên hỏi một chút."
Ngay sau khi rống lên Lăng Hạo kỳ thật đã rất hối hận, tốt xấu gì người ta cũng là quan tâm mình, cũng không phải có ác ý gì, hơn nữa, khi hắn thấy mặt mình cũng không có phản ứng khoa trương, cho nên nhất thời Lăng Hạo đối với hắn thập phần có hảo cảm.
"Thật xin lỗi, chỉ là trong lòng tôi có chút buồn bực." Lăng Hạo đối hắn lộ ra một cái lễ phép mỉm cười, đứng thẳng người lên.
"Không sao, nhưng anh thật sự không có việc gì chứ?" Cậu nhóc một chút cũng không sinh khí, trên gương mặt anh tuấn tràn đầy một cỗ hơi thở bình thản.
"Tôi không sao. Cám ơn." Tắt vòi nước, Lăng Hạo xoay người hướng cửa đi đến: "Sắp vào tiết rồi, tôi đi đây. Hẹn gặp lại."
"Chờ một chút, tôi là sinh viên năm nhất hệ hóa học, tôi tên là Âu Dương Khải, anh tên gì vậy?" Cậu nhóc gọi Lăng Hạo lại, khuôn mặt trắng nõn mang theo một tia khẩn trương.
Lăng Hạo xoay người cho hắn một cái mỉm cười thản nhiên, không có trả lời. Nhẹ nhàng bước qua cửa.
Âu Dương Khải đứng tại chỗ, khuôn mặt xinh đẹp trong đầu kia một chút cũng không phai. Ngơ ngác nhìn ra cửa toilet, Âu Dương Khải lộ ra một cái tươi cười vô cùng sáng lạn: "Tôi nhất định phải tìm hiểu anh a."
PS: nga ha hả ha hả a! Rốt cục đem đệ tứ con tiểu công câu dẫn đi ra ! Tát hoa! Nã pháo! Này đệ tứ con tiểu công cùng phía trước đích mấy con hoàn toàn bất đồng, là ôn nhu công nga, nhưng lại là ngày tết đích. Cho tới nay mới thôi, nội dung vở kịch trung tất cả trọng yếu chính là nhân vật đều gặt hái , kế tiếp đích nội dung vở kịch hội đuổi dần triển khai đến, mỗ vô lương tác giả cũng sẽ nhanh hơn nội dung vở kịch đích tiết tấu, cho nên các vị chờ mong này văn đích thật to nhóm thỉnh nhiều hơn đầu phiếu nga.(tác giả)
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip