Quyển 1_Chương 36: Cầu hôn đại chiến

Lúc này Hứa Nguyệt Như ngồi giữa ba đại soái ca, nội tâm lại đang bay bổng trôi nổi tít trên trời, trình độ hưng phấn kia quả thực không kém gì Cậu bé bút chì nhìn thấy mỹ nữ a~~~

"Này, ngươi cũng là tới tìm Tiểu Hạo con ta sao?" Hứa Nguyệt Như nhìn Từ Khôn Đạt đang ngồi một bên cười tủm tỉm, tức giận hỏi, thanh âm kia bao hàm cảm xúc phong phú cùng âm điệu phập phồng, cũng đủ làm cho Lâm Chí Linh JJ xấu hổ muốn đâm đầu vào đậu hũ mà chết.

"Ân, Tiểu Hạo ở chỗ cháu chơi một lát, ngay cả quần áo cũng chưa lấy liền bỏ chạy, cháu còn tưởng cậu ấy đã về a." Từ Khôn Đạt lộ ra một nụ cười chuyên nghiệp giống như khi chụp quảng cáo, lộ ra răng nanh trắng noãn có thể so với người mẫu quảng cáo kem đánh răng, kết hợp cũng với mái tóc màu bạch ngân đẹp mắt kia, cơ hồ khiến Hứa Nguyệt Như giống như bị điện giật muốn hôn mê bất tỉnh ~~~~

Từ Khôn Đạt lấy từ trong túi ra đống quần áo mà Lăng Hạo bỏ lại, đưa cho Hứa Nguyệt Như đang có chút mê mang.

Hai tên cầm thú bên cạnh nhìn quần áo trong tay hắn, nhất thời hai mắt giống như có tia laze, gắt gao nhìn theo tay hắn, giống như không tin phải đem đống quần áo này nhìn kỹ từ trong ra ngoài một lần.

"A, Nó ~ nó ~ cư nhiên ~~?" Hứa Nguyệt Như vẻ mặt nhất thời không thể tin được, ánh mắt có chút giật mình nhìn quần áo trong tay Từ Khôn Đạt lật tới lật lui: "Nó ~~ cư nhiên để quần áo tại nhà ngươi? Ai ~~ đứa nhỏ này, luôn như vậy quả thực khiến người ta lo lắng a." (-_-! Ta nghĩ ngươi hẳn là nên quan tâm một chút trinh tiết đến trinh tiết của con ngươi a~~~~) Hứa Nguyệt Như nhận lấy quần áo, vẻ mặt có lỗi nói.

"Vốn cháu định bảo cậu ấy thay quần áo rồi mới về, chỉ là cậu ấy cứ nhất định mặc quần áo chỗ cháu, còn trực tiếp chạy đi, đến khi cháu đuổi theo ra đã không tìm thấy cậu ấy nữa, di động cậu ấy cũng để trong túi, gọi đến nhà lại không ai nghe máy nên đành phải tìm đến đây a." ( khi ngươi gọi tới, Hứa Nguyệt Như còn đang nước miếng ròng ròng ngủ trưa trên sô pha a ~~~~)

Từ Khôn Đạt nói mập mờ không rõ ràng cực kỳ dễ làm người ra hiểu nhầm, làm cho ba người trên ghế sô pha đồng thời lâm vào trầm mặc ~~~

Mắt kính Quan Thế Kiệt chợt lóe, biểu tình trên mặt giống như phủ một tầng sương khiến người ta không thể thấy rõ, cả người ẩn ẩn tản ra hơi thở nguy hiểm. Tần Phong lại như cũ vẻ mặt không thay đổi, vẫn một vẻ mặt đầy bí hiểm, chỉ là trong mắt lưu chuyển quang mang khó hiểu, bắn về phía hai nam nhân kia. Từ Khôn Đạt vẫn như cũ đối với bọn hắn cười tủm tỉm, chỉ là trong nụ cười kia ẩn ẩn chút khiêu khích. Giữa ba người lúc đó bắt đầu khởi động sóng ngầm, có ý tứ khiêu khích lẫn nhau~~

Còn Hứa Nguyệt Như che miệng lại, vẻ mặt khó có thể tin được, trợn trừng mắt nhìn Từ Khôn Đạt, khóe miệng run rẩy nói: "Nó ~ nó ~ cư nhiên ~ đối với ngươi ~~~" Hứa Nguyệt Như tựa hồ muốn nói lại thôi, lầm bầm nói: "Này thật sự là ~~ hơi quá đáng! Sao Tiểu Hạo có thể tùy tiện mặc đồ của người khác mà đi a! Thật sự là! Chờ nó trở về ta nhất định phải hảo hảo giáo huấn nó! ~~" Biểu tình Hứa Nguyệt Như chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, oán giận nói ~~~

Từ Khôn Đạt: "? ? ? ? ?"

Tần Phong: "? ? ? ? ?"

Quan Thế Kiệt: "? ? ? ? ?"

Đến lúc này, ba tên cầm thú mới đột nhiên cảm thấy vô cùng đồng tình với Tiểu Hạo đáng thương~~~ Hứa Nguyệt Như này tuyệt đối là sinh vật ngoài hành tinh a ~~~~

Hứa Nguyệt Như tự nói với bản thân xong, hoàn toàn không chú ý tới biểu tình quái dị của ba người còn lại trên ghế~~~

"Đúng rồi, bác gái, cháu có chuyện muốn nói với người a." Tần Phong đột nhiên ngồi nghiêm chỉnh, biểu tình nghiêm túc nhìn Hứa Nguyệt Như, hai tên cầm thú còn lại nhìn thấy bộ dáng này của hắn, đột nhiên có dự cảm không tốt, ánh mắt nhất thời đầy cảnh giác nhìn hắn~~~

"Nga? Chuyện gì? Nói đi." Hứa Nguyệt Như nhìn hắn đột nhiên nghiêm túc, có chút tò mò với lời hắn sẽ nói."Hay là hắn tỏ tình với ta a~?" Nội tâm Hứa Nguyệt Như nhất thời mãnh liệt, ánh mắt gắt gao nhìn thẳng hắn, thân thể căng cứng lại, bộ dáng chuẩn bị giống như đa số nữ nhân khi nghe được câu nào đó a~~ (╮(╯﹏╰)╭ cho dù ngươi chuẩn bị cũng vô dụng a~~~)

Tần Phong nhìn bọn họ, trên mặt mang theo một tia mỉm cười, chậm rãi mở miệng: "Tiểu Hạo đã là người của cháu, hi vọng người sẽ đem cậu ấy gả cho cháu a."

"Hảo ~~~~!" "Phanh! ! ! !"

Hứa Nguyệt Như nhanh chóng trả lời cùng với tiếng ly vỡ vụn chói tai trong tay Quan Thế Kiệt đồng thời vang lên ~~~

Mấy người trên ghế sô pha đồng loạt nhìn về phía Quan Thế Kiệt~~~

"Thực xin lỗi, không cẩn thận đem cái ly nắm vỡ a ~~~" Mặt Quan Thế Kiệt không chút thay đổi đem mảnh vỡ của ly thủy tinh ném vào thùng rác, lấy một ít giấy ăn lau đi nước trên người.

"? ? ? ? ?"

"? ? ? ? ?"

"? ? ? ? ?"

"Chờ một chút, ngươi vừa rồi là nói ~~~~?" Nguyên bản Hứa Nguyệt Như vẻ mặt cao hứng bỗng trở nên ngập ngừng, có chút hoang mang nhìn Tần Phong.

"Vừa rồi cháu nói, Lăng Hạo đã là người của cháu, hy vọng bác gái có thể đem Lăng Hạo gả cho cháu, cháu nhất định sẽ đối với cậu ấy thật tốt ~~~"

Hứa Nguyệt Như nghe Tần Phong nói xong ngây người nửa ngày, dường chư có chút không dám tin nhìn hắn, biểu tình vô cùng cứng ngắc.

Biểu tình hai người còn lại trên ghế sô pha hoàn toàn khác nhau, tươi cười trên mặt Từ Khôn Đạt đã biến mất thay vào đó là vẻ âm trần nguy hiểm, hai tay khoanh trước ngực, một lời cũng không nói. Còn vẻ mặt Quan Thế Kiệt không chút thay đổi, chỉ như cũ lấy tay đẩy đẩy gọng kính trên mũi, nhưng đây là biểu hiện khi nội tâm hắn đang cực kỳ rối rắm a~~~

Biểu tình trên mặt Hứa Nguyệt Như từ cứng ngắc đến run rẩy, từ run rẩy đến vặn vẹo, cả người phập phồng cực kỳ phấn khích ~~~~

Đè nén xuống nội tâm cực kỳ hỗn loạn, Hứa Nguyệt Như nhìn Tần Phong, lúc này mới mở miệng:"Ngươi là nói~~~ ngươi cùng con ta~~~~"

Tần Phong mỉm cười gật gật đầu: "Đúng vậy."

"Như vậy ~~~ con ta là ~~~ là ~~ đồng ~~ tính ~~ luyến ~~~?" Hứa Nguyệt Như vô cùng gian nan mở miệng, giống như ba chữ kia đã chạm vào giới hạn nào đó của cô, khiến đầu lưỡi cô như muốn thắt lại~~~

"Nếu như vậy thì cháu cũng xin bác gái đem Tiểu Hạo gả cho cháu." Dường nhưu ngại lời nói của Tần Phong còn chưa đủ dọa người, Từ Khôn Đạt mở miệng nói, ngữ khí cường ngạnh không thể nghi ngờ.

"Ngươi cũng ~~~" Trên mặt Hứa Nguyệt Như lần thứ hai xuất hiện biểu tình khiếp sợ, nghẹn họng trân trối nhìn Từ Khôn Đạt.

"Tiểu Hạo là người của tôi, cậu ấy không cần phải . . . gả cho một ai trong các người cả." Như cảm thấy tình huống hiện tại còn chưa đủ loạn, mặt Quan Thế Kiệt không chút thay đổi mở miệng nói, ngữ khí thản nhiên, nhưng lại có khí thế khiến người không thể coi thường.

Nhất thời ba nam nhân trong phòng nhìn chằm chằm nhau, trong ánh mắt phóng ra sát khí, giống như trong không khí dao kiếm bay tán loạn, khói thuốc súng mịt mù~~~

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip