Quyển 2_Chương 16: Khế ước bán thân

Sau đó, ba người cứ thế im lặng chờ đội cứu viện tới.

Miệng vết thương của Tần Phong vì quá nghiêm trọng đang không ngừng chảy máu, một lúc sau, Tần Phong vì mất quá nhiều máu mà ngất đi, đợi đến khi đội cứu viện tới thì hắn đã lâm vào hôn mê sâu rồi.

Ngay lúc đó, Lăng Hạo gắt gao ôm lấy Tần Phong, ánh mắt ngốc trệ, sắc mặt trắng bệch đến thảm, chính là bộ dạng bị sợ hãi quá độ, thẳng đến khi được cứu lên mới bắt đầu có chút phản ứng lại.

Bất quá, nhờ đàn cá heo này, mặc dù Tần Phong chảy rất nhiều máu, thế nhưng đám cá mập kia cũng không dám tiếp cận nữa, vì vậy mới có thể cứu được mạng ba người.

Ngay khi Tần Phong được đưa lên máy bay, bác sĩ đã sớm chuẩn bị sẵn liền băng bó lại cho hắn, hơn nữa cũng nhanh chóng khâu miệng vết thương của hắn lại.

Hắn là bác sĩ tư của Tần Phong, cho nên đối với thể chất của Tần Phong hiểu rất rõ, từ trước đến nay hắn luôn là một người có sức sống mãnh liệt, mặc dù lần này bị thương rất nặng, thế nhưng cũng không để lại ảnh hưởng gì với hắn cả.

Mà Lăng Hạo vẫn luôn đối với Tần Phong áy náy không thôi, cho rằng vì cậu mà liên lụy đến hắn, nên từ lúc lên máy bay vẫn luôn ngồi một góc, giống như một con thú nhỏ bị thương, cả người tản ra khí tức ưu thường dày đặc.

Cuối cùng, đến khi bác sĩ đã mất kiên nhẫn mà giải thích rằng Tần Phong tuyệt đối không có gì nguy hiểm cả, Lăng Hạo mới hơi thả lỏng xuống.

Sau đó, Lăng Hạo vẫn luôn đứng một bên yên lặng nhìn Tần Phong vì thiếu máu mà cả người trắng bệch, khuôn mặt không một tia biểu tình, thế nhưng ánh mắt kia lại khiến người ta vô cùng đau lòng.

Đối với những ánh mắt nghiên cứu tìm tòi trên máy bay, Lăng Hạo coi như không thấy.

Có lẽ bọn hắn cũng tự động xem cậu là nam sủng đi, Lăng Hạo có chút tự giễu nghĩ: "Tần Phong, mau tỉnh lại đi, chỉ cần anh tỉnh lại, muốn tôi thế nào cũng được cả."

Hàng mi dài đen của Tần Phong khẽ rung một chút.

Lăng Hạo lập tức mừng rỡ như điên: "Tần Phong! Anh tỉnh?"

Thế nhưng Tần Phong lại không có thêm phản ứng nào cả, vẫn an tĩnh ngủ say như trước, hệt như những gì cậu vừa thấy chỉ là ảo giác mà thôi.

Sự thật thì đúng là ảo giác của cậu, bởi vì cậu quá mệt mỏi mà nhìn nhầm thôi.

Dựa vào một bên vách ngăn, Lăng Hạo gắt gao ôm lấy Tần Phong đang an tĩnh ngủ, cũng từ từ khép mắt lại giống như một tiểu thiên sứ đang ngủ say vậy.

Những người vây quanh đó nhìn đến cảnh tượng này đều phải tặc lưỡi một cái: Xinh đẹp lại dũng cảm như vậy, quả nhiên không hổ là người được Tần Phong chọn a, quả thật là một cậu nhóc hiếm có mà.

Máy bay yên tĩnh bay trên bầu trời Thái Bình Dương, thẳng đến rạng sáng ngày hôm sau, bọn hắn đã mới được G thị.

Máy bay vừa đáp xuống sân bay tư của Tần Phong xong, lập tức đã có người tới đưa hắn vào bệnh viện tư nhân .

Lăng Hạo một mình ngồi trên ghế trường, ngây ngốc nhìn tia nắng ban mai ngoài cửa sổ.

Đám người Quan Thế Kiệt vừa nhận được tin rất nhanh đã chạy tới, cho đến khi bọn hắn đứng trước mặt Lăng Hạo rồi, cậu vẫn hồn bay phách lạc mà không nhận ra.

"Tiểu Hạo?"Hứa Nguyệt Như ngồi xổm trước mặt cậu, quơ quơ tay: "Con không sao chứ?"

Nửa ngày sau Lăng Hạo mới phản ứng lại, mỉm cười nhìn cô: "Tôi không sao, chỉ là có chút mệt mỏi."

Mọi người nhất thời thả lỏng xuống, tinh thần Lăng Hạo mặc dù chịu kích thích không nhỏ, thế nhưng lại chẳng biểu hiện gì ra ngoài, chỉ là trần trí có chút không ổn định thôi, còn lại đều trông rất bình thường.

Mọi người đều ăn ý không hỏi về việc tại sao lại bị rơi máy bay, mặc dù việc Lăng Hạo đột nhiên mất tích khiến bọn hắn rất lo lắng, thế nhưng so với việc Tần Phong còn chưa rõ sống chết thì vẫn nên để sau tốt hơn.

Đoàn người yên lặng ngồi trên ghế chờ đợi.

Không biết qua bao lâu, đèn phẫu thuật tắt đi, một bác sỹ đeo kính từ bên trong đi ra, tháo khẩu trang xuống, vẻ mặt vui mừng nói với bọn hắn: "Tần tiên sinh ý chí ngoan cường, đã qua được nguy hiểm rồi."

Lăng Hạo nghe thấy tin này xong, biểu tình trên mặt vẫn chẳng hề thay đổi gì, giống như đã sớm đoán được, chỉ là ánh mắt không còn trống rỗng nữa mà đã trở nên sáng rực hữu thần.

"Tần Phong rốt cuộc không sao rồi!" Hứa Nguyệt Như vỗ vỗ vai Lăng Hạo, tùy tiện cười nói: "Tiểu Hạo, con không cần phải lo mất đi một lão công tốt nữa a! Ha ha ha!"

Chỉ là một phát này của cô chẳng hề dùng sức, thế nhưng vừa vỗ vào, Lăng Hạo đã trực tiếp ngã xuống.

Mọi người bị dọa nhảy dựng một phen, Từ Khôn Đạt đứng gần cậu nhất lập tức vươn tay ra đỡ lấy thắt lưng cậu thuận thế kéo vào lòng, sau đó mới nâng mặt cậu cậu lên, vẻ mặt đầy hắc tuyến nhìn khuôn mặt đang ngủ say kia: "Em ấy đang ngủ."

". . . . . ."

Mọi người đen mặt nhìn Lăng Hạo đang an tĩnh ngủ kia, trong lòng nghiến răng nghiến lợi một phen: Uổng công chúng ta lo lắng cả tuần trời, cư nhiên vừa gặp mặt đã không chào chúng ta một tiếng thì thôi đi, lại còn vừa nghe tin Tần Phong thoát hiểm liền lăn ra ngủ mất!

Chính là giờ phút này, Lăng Hạo hoàn toàn không cảm nhận được nội tâm đầy ai oán của bọn hắn, bởi vì cậu đã đi tìm Chu Công đánh cờ rồi.

Sự thật chứng tỏ, cầm thú không hổ là cầm thú, sinh mệnh quả thực kinh người.

Chỉ vài ngày sau, Tần Phong trước đó mất cũng phải một nửa số máu cư nhiên đã bắt đầu bình phục, không ngừng quấn lấy Lăng Hạo, đòi cậu thực hiện lời nói khi hắn đang hôn mê.

Mà Lăng Hạo sống chết cũng không thừa nhận, thẳng đến khi Tần Phong từ trong tay thuộc hạ lấy ra một cái máy ghi âm, ngay tại chỗ đem lời nói thâm tình kia của Lăng Hạo phát lên trước mặt đám cầm thú, Lăng Hạo mới hai má đỏ ửng mà cam chịu.

Rồi sau đó dưới sự cưỡng bức kèm theo lợi dụ của Tần Phong cùng những ánh mắt như muốn giết người của đám cầm thú kia, Lăng Hạo rất không có đạo đức mà hủy ước, bày ra một đống lý do lúc đó vì không muốn để Tần Phong mất mạng trước khi xuống máy bay nên mới đành nói thế, chứ hoàn toàn không phải là thật tâm, vân vân và vân vân . . . . . .

Tần Phong bị hung hăng đùa giỡn một phen tức đến suýt ngất đi, hận không thể trực tiếp nhào lên mà làm cậu đến chết đi sống lại.

Mà đám cầm thú kia cũng nhân cơ hội này mà đem lão đại Tần Phong đang vô cùng phiền muộn đuổi ra khỏi cửa, thậm chí còn không quên chế nhạo hắn một phen: Lăng Hạo không muốn ở chung với một lão nam nhân đã từng này tuổi đâu . . . . thẳng đến khi đem lão đại Tần Phong tức đến nỗi kém chút thì đạp vỡ cánh cửa nhà mới này. (Người ta chỉ mới hai mấy tuổi thôi a =))) )

Trải qua lần này, cảnh sát đưa ra kết luận, nơi phát nổ chính là nhà Lăng Hạo ở tầng bốn kia, nguyên nhân là do bị nổ bình xăng sau khi quả bom kia phát nổ.

Vụ nổ khiến nhà Lăng Hạo đã hoàn toàn bị biến đổi, thậm chí ngay cả sàn nhà lẫn trần nhà đều thảm không chịu được, nhưng cũng may là không ai bị thương, chỉ có mấy người lớn tuổi bị dọa một phen thôi, còn lại không có gì đáng ngại cả.

Mà nhà Lăng Hạo bị như vậy cũng không thể ở được nữa, cho nên trong khoảng thời gian bị bắt cóc này, Hứa Nguyệt Như dưới sự tài trợ của đám cầm thú đã mua được một căn hộ ở nơi phồn hoa nhất thành phố.

Thiên hạ không có bữa ăn nào miễn phí cả, đám cầm thú hiển nhiên sẽ không cho không Hứa Nguyệt Như như vậy.

Cho nên, dưới tình huống Lăng Hạo hoàn toàn không biết gì, Hứa Nguyệt Như đã cùng đám cầm thú đã soạn ra cho mỗi người một bản khế ước bán thân, với thời hạn là trong vòng 10.000 năm, Lăng Hạo sẽ thuộc về đám cầm thú này, hơn nữa còn không quên tính luôn người vắng mặt, chính là Tần Phong a.

Này tương đương với việc Lăng Hạo không thể thoát khỏi ma trảo của bọn hắn nữa, trừ khi cậu có thể sống qua được 1 vạn năm hết thời hạn khế ước kia a!

Gian kế của đám cầm thú được thực hiện, đương nhiên là vui ra mặt. Điều này đại biểu cho việc từ nay về sau Lăng Hạo chỉ có thể mặc bọn hắn làm càn, hơn nữa bọn hắn cũng không cần phải nhìn sắc mặt của cậu nữa, chỉ cần bọn hắn lấy ra phần khế ước này, Lăng Hạo tự nhiên sẽ không thể cự tuyệt yêu cầu của bọn hắn, bởi vì trong bản khế ước kia đã ghi rõ: Lăng Hạo không được cự tuyệt yêu cầu của bọn hắn!

Khi Lăng Hạo nhìn thấy bản khế ước này, gần như muốn đâm đầu chết ngay tại chỗ a.

Này rốt cuộc là vì cái gì? Vì cái gì a a a a ~~~? Vì cái gì thân thể của ta lại biến thành của người khác? Lại còn không thể cự tuyệt yêu cầu của bọn hắn?

Lăng Hạo cầm bản "khế ước bán thân" nặng trịch trong tay, mắt lệ vô thanh trào ra . . . . . .

Sau đó phẫn hận mà bóp lấy cổ của bà mẹ vô lương tâm đã đem đứa con trai duy nhất này bán ra ngoài, khóc rống lên: " A a a a a! Tên hỗn đản hỗn đản hỗn đản này! Cư nhiên vì một căn hộ liền đem tôi bán đi! Tôi hận bà! Ô ô Ô ô! Tôi phải hủy ước! Hủy ước! Hủy ước!"

"Tiểu Hạo, xin lỗi a!"Hứa Nguyệt Như cười đến thập phần có lỗi, chụp lấy tay cậu: "Lúc trước làm ra phần khế ước này ta cũng không để ý, nếu con hủy ước thì bọn hắn có quyền trong vòng một trăm năm, có thể làm bất cứ chuyện gì với con, hơn nữa cũng không phải chịu bất cứ trách nhiệm pháp luật nào, cho nên. . . . ."

Ý tứ câu này chính là cho dù cậu có hủy ước hay không thì cả đời này cậu cũng nhất định trở thành "Nô lệ" của đám cầm thú này rồi.

Tưởng tượng đến cuộc sống đầy bi thảm sau này của mình, nhất thời Lăng Hạo ngay cả suy nghĩ muốn chết đều có: Nếu không thì sau này cậu cũng sẽ chết trên giường thôi a a a a a a! Không cần a a a a a! ! !

Lăng Hạo lệ nóng quanh tròng nhìn nữ nhân khủng bố đến cực điểm trước mắt, sao có thể vô tâm vô phế mà kéo một thiếu niên như cậu vào hố lửa như thế chứ, nhất thời điên cuồng hét lên trong lòng: Ông trời ạ ~~~! Sao ông có thể nhẫn tâm cấp cho ta một bà mẹ như vậy a a a! Ta không cần! Ta kháng nghị! Ta cự tuyệt!

Mà đám cầm thú đã sớm đứng một bên nhìn chằm chằm cậu, vươn tay kéo cậu vào giữa, vô cùng ôn nhu an ủi nói: "Không cần đau lòng đâu Tiểu Hạo, sau này tôi nhất định sẽ phi thường "ôn nhu" với em, cuộc sống của em sau này đảm bảo sẽ thực "tính phúc" a."

Phải a, sau này các ngươi sẽ thực "Tính phúc" a, Lăng Hạo nghiến răng nghiến lợi nghĩ.

Chưa gì đã nhìn thấy tương lai vô cùng bi thảm rồi, thậm chí Lăng Hạo còn có thể thấy cả cảnh cậu bị năm tên bọn hắn "thay nhau yêu thương", cảnh tượng kia thật sự là vô cùng kinh khủng a, Lăng Hạo vô cùng bi ai mà ngẩng đầu ước: Chỉ mong sau này ta còn có thể xuống giường được a.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip