Quyển 2_ Chương 26: Huyết án
Cuối cùng cũng cày lại được T^T này chắc rút kinh nghiệm cày xong đưa lên để bản thảo luôn chứ ko để trong máy nữa T^T
Đám cầm thú như lang như hổ, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào thân thể trần trụi của Lăng Hạo, khiến cậu có một loại cảm giác như con thỏ nhỏ bị vây bởi một đám ác lang.
Nhất thời Lăng Hạo mặt đầy hắc tuyến, nhưng động cũng không dám động, bởi cậu biết nếu bọn hắn muốn làm gì thì cậu căn bản không thể nào thoát thân được.
Cuối cùng tầm mắt đám cầm thú gần như dám chặt vào hạ thân khả ái ẩn ẩn trong đám lông không tính là rậm rạp giữa hai đùi kia, bên trong ánh mắt phiếm đầy u quang, trông như hận không thể lập tức đem tiểu khả ái kia nuốt trọn, hảo hảo nhấm nháp.
Chợt nhận ra mình còn đang lõa thể, Lăng Hạo lập tức lấy tay che lại bộ vị yếu hại của mình, má bởi vì quẫn bách mà hơi phiếm hồng. (-_-! Có tác dụng sao? Đã sớm bị xem hết. )
Lăng Hạo vốn là một người tùy tiện, bình thường cũng rất ít khi để ý đến những tiểu tiết này, thế nhưng kể từ ngày đám cầm thú vào ở nhà cậu thì Lăng Hạo liền trở nên đặc biệt nhạy cảm, chưa bao giờ dám mặc loạn quần áo ra ngoài, bởi vì cậu sợ sẽ gợi lên thú dục của đám cầm thú.
Thế nhưng, hoàn toàn là vô ích, cho dù cậu có nghiêm nghiêm cẩn cẩn thế nào cũng không thể chạy thoát khỏi những ánh mắt đói khát kia, cho nên bình thường ở nhà cậu luôn rất lo lắng, chỉ cần bọn hắn một động tác nhỏ thôi cũng đủ khiến cậu long tóc dựng đứng rồi.
Lăng Hạo phi thường chán ghét dáng vẻ này của mình, có đôi lúc cậu cảm thấy bộ dạng lo ngược lo xuôi, ngại ngùng này của mình mình chẳng khác gì một nữ nhân, thế nhưng cũng chẳng còn cách nào khác, bọn hắn đều rất cường hãn, cậu không thể không phòng.
"Các anh vào đây làm gì?" Lăng Hạo một bên cẩn thận ôm sát tường mà đi, một bên giận trừng mắt hỏi bọn hắn: "Chẳng phải tôi lấy hết chìa khóa đi rồi sao? Sao các anh còn vào được?"
"Là mẹ em đưa." Chúng cầm thú đồng thanh nói, thanh âm vô cùng chỉnh tề như một đám nam sinh mê người đứng chung một chỗ, nhưng cũng như một đám sói đói tru lên sau khi thấy con mồi của mình.
Cảnh tượng đám cầm thú ở chung hòa bình như thế này trông thật quỷ dị, cái ánh mắt nhìn chòng chọc kia khiến Lăng Hạo dựng hết cả lông, trong long không khỏi âm thầm mắng Hứa Nguyệt Như đến cẩu huyết lâm đầu.
Có người mẹ nào lại bán con mình như vậy không chứ? Mà bán thì cũng thôi đi, cư nhiên lại bán cho những năm nam nhân, hơn nữa đều là một đám nam nhân như cầm thú.
"Mời các anh ra ngoài, tôi muốn nghỉ ngơi." Lăng Hạo tận lực duy trì bộ mặt bình tĩnh của mình, thập phần lễ phép mời bọn hắn đi.
Đám cầm thú bất động, vẫn như cũ không chớp mắt nhìn cậu, trầm mặc không nói.
Lăng Hạo nhất thời có chút kích động, bắt đầu cao giọng: "Các anh ngồi đây làm gì a? Không thể để tôi yên tĩnh một chút sao? Suốt ngày quấn lấy tôi như vậy, các anh không phiền nhưng tôi phiền lắm rồi!"
Đám cầm thú vẫn như trước, chỉ có ánh mắt nhìn Lăng Hạo càng them nóng hơn.
Lăng Hạo bỗng cảm thấy có chút vô lực, giống như những lời mình vừa nói căn bản đều là đá chìm đáy biển, không cách nào khiến đám cầm thú nghe lọt.
Quả nhiên, người và cầm thú là không thể câu thông được mà.
Lăng Hạo giận dữ đứng thẳng người lên, ngón tay chỉ thẳng vào mấy nam nhân, ánh mắt hồng hồng rít gào: "Đám hỗn đản các anh ở đây là muốn thượng lão tử chứ gì? Ngoài cái suy nghĩ dơ bẩn này ra, trong đầu các anh còn nghĩ được chuyện gì không? Nếu các anh đã muốn thượng, vậy lại đây a! Lão tử dạng chân cho các anh thượng đấy, tốt nhất là làm chết tôi luôn đi, đỡ phải này nào cũng như một đám chó mà quấn lấy tôi!"
Lăng Hạo hoàn toàn bị chọc giận, thân thể khó chịu cùng tâm lý mệt mỏi đã khiến cậu không cách nào nhịn được nữa, bị cưỡng ép một thời gian dài đã khiến cậu sớm không thể chịu nổi rồi, đến cuối gần như là khóc gào lên.
Bộ dạng như người tâm thần của Lăng Hạo khiến đám cầm thú lập tức cứng đờ, nhất thời có cảm giác chân tay dư thừa, sống chết cũng không thể hiểu tại sao một người vốn hoạt bát sang sủa như Lăng Hạo lại biến thành bộ dạng như thế này.
Phải chăng là bọn hắn đã ép cậu quá rồi?
Lúc này đám cầm thú mới nhận ra, ngay từ lúc bắt đầu, Lăng Hạo đều là bị bọn hắn cường bách, mặc dù cậu đã vô số lần cự tuyệt, thế nhưng bọn hắn chưa từng để ý đến cảm thụ của cậu, nghĩ đến đây, bọn hắn không khỏi toát mồ hồi một phen.
Lăng Hạo phát tiết xong, trực tiếp ngồi bệt xuống đất ôm đầu khóc rống, cậu đã không cách nào chịu nổi cuộc sống như vậy nữa, nếu còn tiếp tục, sớm muộn gì cậu cũng bị bức đến phát điên thôi.
Cậu vốn không phải là một người thích vui vẻ náo nhiệt, cậu thích nhất là một mình một người, tự do là những chuyện mình thích chứ không phải là bị mất nam nhân vây kín đến không thể thở, cho dù những nam nhân này đều là những người ưu tú ngàn dặm mới chọn được một.
Diễm ngộ như vậy, cậu hưởng thụ không nổi, cũng không muốn hưởng thụ.
"Ách, cái kia~~~" Liễu Chính Minh vẫn luôn đối xử với Lăng Hạo rất ôn nhu, lúc này mới đi qua, ngồi xổm trước mặt cậu, nhẹ giọng nói: "Kỳ thật bọn tôi không có ý như vậy, chỉ là bọn tôi thật sự rất yêu em, hy vọng có thể thời thời khắc khắc ở bên cạnh em, không ngờ lại bị em nghĩ thành như vậy."
Lăng Hạo buông tay ôm đầu ra, chậm rãi ngẩng lên, hai mắt hồng hồng, vẻ mặt đầy hoài nghi nhìn hắn.
Trong đám cầm thú, người ôn nhu nhất là Liễu Chính Minh, ít nhất thì đôi với Lăng Hạo là vậy, hắn không hề mạnh mẽ xâm lược như những người khác, cho nên Lăng Hạo đối với hắn vẫn tương đối yên tâm.
Lăng Hạo cắn chặt môi dưới, đáng thương hề hề nhìn hắn, bộ dáng kia thật sự rất giống một con thỏ nhỏ chịu ủy khuất, vô cùng chọc người yêu thương.
Liễu Chính Minh cười đến ôn nhu đầy mặt, trong ánh mắt kia là vô hạn sủng nịnh, vươn tay về phía cậu: "Tiểu Hạo, mặc quần áo vào trước đã, đừng để cảm lạnh."
Lăng Hạo lặng yên gật đầu, rồi mới nắm lấy tay hắn đứng lên.
Nội tâm đám cầm thú nhất thời ghen tuông một trận, thế nhưng cũng hiểu lúc này không phải lúc thích hợp để phát tác, tâm tình của Lăng Hạo rất không ổn, bọn hắn lo cậu lại bạo phát một lần nữa.
Chỉ là, chuyện phát sinh tiếp theo khiến cắn trợn mắt há hốc mồm, ngay cả cằm cũng như muốn rớt xuống đất.
Trong nháy mắt đứng lên, Lăng Hạo chợt nhào về phía trước, trực tiếp đem Liễu Chính Minh còn chưa kịp phản ứng đẩy ngã xuống đất, sau đó cậu thuận thể ngồi lên người hắn, cúi thấp đầu . . . . . há to miệng cắn xuống cổ hắn.
"Tôi cắn chết anh! Cắn chết anh! Tên hỗn đản này! Anh tưởng tôi bị các anh ăn sống nuốt tươi nhiều lần như vậy rồi, còn có thể bị lừa sao? Đi tìm chết đi!" Lăng Hạo một bên hung hăng cắn, một bên nghiến răng nghiến lợi nói, trông hệt như một tiểu dã thú phát dại. =)))
Mấy tên cầm thú còn lại đều mặt đầy hắc tuyến, đột nhiên cảm thấy hình như Tiểu Hạo càng ngày càng thô bạo. (-_-! Này gọi là gần mực thì đen a. )
Bận tâm Lăng Hạo còn đang tức giận nên Liễu Chính Minh không đẩy cậu ran gay, hơn nữa hắn tưởng Lăng Hạo chỉ nhất thời nóng nảy, tùy tiện cắn mà thôi, cũng không có gì nguy hiểm.
Nhưng là hắn đã quá xem nhẹ cơn tức giận cùng lực cắn của Lăng Hạo rồi. Lăng Hạo tùy tiện cắn xuống một ngụm, cư nhiên cắn muốn rớt luôn miếng thịt trên cổ Liễu Chính minh xuống, máu tươi lập tức phun ra, hắn đầy lên mặt và miệng cậu.
Chất lỏng ấm nóng mang theo vị sắt gỉ ào ào chảy vào miệng khiến Lăng Hạo nhất thời có chút mộng, vốn đang tức tối đến mất lý trí cũng lập tức tỉnh táo lại, vôi vàng nhả ra, bị cảnh tượng trước mắt dọa đến choáng váng.
Đám cầm thú lập tức phản ứng lại, nhanh chóng chạy đến chỗ hai người.
Bởi vì Tần Phong là lão đại hắc bang, cho nên đối với những ngoại thương này tương đối hiểu biết, sau khi kiểm tra vết thương của Liễu Chính Minh xong, thấy chỗ bị cắn kia không chạm đến động mạch liền thở phào một hơi.
Quan Thế Kiệt ngay khi thấy sự tình phát sinh, nháy mắt đã bình tĩnh lại, vội vàng lấy điện thoại ra gọi 120.
Âu Dương Khải đi tới bế Lăng Hạo đang ngồi trên người Liễu Chính Minh xuống, còn nhẹ nhàng vỗ đầu cậu, ôn nhu nói: "Không sao đâu, không cần lo lắng."
Từ Khôn Đạt dưới sự chỉ đạo của Tần Phong mà giúp hắn cầm máu.
Bốn người mặc dù không hề thương lượng qua, thế nhưng lại phi thường ăn ý, trông như một đám huynh đệ thân thiết vậy, thời khắc này mới lộ ra đặc biệt đoàn kết.
Mà Lăng Hạo hoàn toàn không chú ý đến cảnh tượng quỷ dị trước mắt, lúc này, cậu cảm thấy tay chân có chút dư thừa, trong đầu loạn thành một đống.
Hương vị trong miệng khiến Lăng Hạo ghê tởm một trận, trên người cùng đôi tay đầy máu, thoạt nhìn đáng sợ dị thường.
Nghĩ đến máu trên người đều là của Liễu Chính Minh, Lăng Hạo nhất thời thập phần tự trách.
Vốn cậu chỉ định phát tiết tâm tình một tí thôi, lại không ngờ cư nhiên thành ra như vậy, thật sự khiến cậu khó có thể chịu nổi.
Một màn khôi hài hoang đường này đến khi tới bệnh viện mới bình ổn lại, cuối cùng két quả chính là Liễu Chính Minh nhanh chóng được đưa tới bệnh viện cấp cứu.
Vết thương trên cổ Liễu Chính Minh rất sâu, còn chạm phải một tĩnh mạch tương đối quan trọng, cho nên để cầm máu phải mất rất nhiều công sức, sau đó khâu tận năm mũi mới coi như xong xuôi.
Khi bác sĩ mập nghe nói vết thương này là do người cắn, nhất thời vẻ mặt đầy kinh ngạc nhìn Lăng Hạo, cảm thán lực hàm của cậu thật đáng sợ, sau đó lại tràn đầy hưng phấn hỏi cậu có muốn đến viện nha khoa của y là người quảng cáo không, khuôn mặt hồng hồng mập mạp kia bởi vì hưng phấn mà nhăn lại một đống, cảnh tượng kia thật sự là khiến người ta không biết nên nói gì.
Lăng Hạo đen mặt từ chối y, đám cầm thú cùng Hứa Nguyệt Như cũng mặt đầy hắc tuyến nhìn chằm chằm vị bác sĩ nọ, có chút hoài nghi y làm bác sĩ lâu như vậy sao, cư nhiên đến giờ còn chưa bị người nhà bệnh nhân đánh chết a.
Bác sĩ bị cự tuyệt rời đi trong luyến tiếc, cứ đi ba bước lại quay lại nhìn, trong đôi mắt hí đến sắp thành một đường thẳng kia không ngừng bắn ra một tia ai oán, khiến Lăng Hạo run rẩy một phen.
. . . . . .
Liễu Chính Minh ngoại trừ mất máu quá nhiều ra thì không có gì đáng ngại, cho nên ở ba hôm liền xuất viện về nhà, bộ dạng giống như chưa từng xảy ra chuyện gì, thập phần bình tĩnh.
Mà Lăng Hạo lại không được như thế, chuyện xảy ra tối hôm đó đối với cậu mà nói hệt như một giấc mộng, cậu sống chết cũng không thể tin được người mình cắn cư nhiên lại là Liễu Chính minh lúc nào cũng ôn nhu với cậu nhất.
Bởi vì nội cứu, lăng hạo không dám mặt đối hắn, kể từ liễu chính minh về nhà sau này hắn liền đem chính mình phản tỏa ở căn phòng bên trong, chết sống không chịu đi.
Mà làm"Thụ hại người"Đích liễu chính minh đến không có cái gì câu oán hận, ở hắn xem ra, này chính là một điểm nho nhỏ đích da ngoại thương mà thôi, thật tại không tính là cái gì khẩn yếu chuyện tình.
Tình nhân mắt lí ra Tây Thi, hơn nữa hắn luôn luôn là một hết hy vọng mắt đích nhân, cho dù lăng hạo đối hắn tái ác kém hắn cũng hội thản nhiên nhận. Trừ bỏ ở phùng châm đích thì hậu nho nhỏ oán giận một chút lăng hạo cắn đích rất ngoan bên ngoài, hắn từ đầu đến vĩ một chút không có sinh quá lăng hạo đích khí. (-_-! , quả thực trung khuyển. . . . . . )
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip