Quyển 2_Chương 36: Thô bạo cùng ôn nhu


Hệt như mang theo ma lực, đầu lưỡi Lăng Hạo từng chút từng chút khiến Liễu Chính Minh lâm vào điên cuồng.

Dùng sức nắm lấy tóc Lăng Hạo, Liễu Chính Minh kéo mạnh cậu ra ngoài.

Hắn rốt cuộc không thể chịu đựng được khoái cảm cường liệt trắng trợn như vậy, hiện tại mỗi một giây trôi qua đều khiến hắn dày vò thống khổ cực điểm.

Hạ thân trướng đến gần như sắp nổ mạnh, trong đầu không ngừng gào thét muốn tiến vào thân Lăng Hạo, chỉ có hành động nguyên thủy nhất kia mới có thể khiến hắn thư giải mà thôi.

Bắn thứ chất lỏng nóng bỏng kia vào bên trong Lăng Hạo là ý nghĩ duy nhất còn sót lại trong đại não hắn lúc này, dục vọng tối nguyên thủy của con người giờ phút này hoàn toàn không thể che giấu mà bạo phát ra.

"Tiểu Hạo, tôi nhịn không được !"

Dùng sức tách hai đùi Lăng Hạo ra, Liễu Chính Minh gác nó lên bả vai, áp người xuống.

Cảm giác quen thuộc lần thứ hai ập tới, hậu huyệt bị vật thể kiên ngạnh đâm đâm hiện lên thực rõ ràng.

Không biết từ bao giờ, Lăng Hạo đã không còn bài xích việc bị nam nhân thượng nữa.

Cái cảm giác chán ghét cực độ trước kia giờ phút này đã trở nên mờ nhạt đến cực điểm, mặc dù vẫn chưa hoàn toàn yêu thích . . . . . .

"Có thể sao? Tiểu Hạo?"

Mặc dù ngữ khí dò hỏi, thế nhưng động tác của Liễu Chính Minh không có một chút chần chừ, dùng sức thẳng lưng về phía trước, hạ thân hung hăng đâm thẳng vào trong hậu huyệt của Lăng Hạo.

Lăng Hạo gật nhẹ đầu, không cự tuyệt hắn, có chút ngượng ngùng lên tiếng nói: "Động nhẹ một chút."

Giờ phút này cậu cư nhiên lại khát vọng bị xuyên xỏ.

Nhìn ánh mắt mờ sương của Lăng Hạo, Liễu Chính Minh mỉm cười: "Tôi sẽ thực ôn nhu."

Đại phân thân một tấc lại một tấc tiến nhập vào trong thân thể Lăng Hạo, nội bích ấm áp non mềm lại chặt chẽ của cậu lần thứ hai bị kéo căng ra.

Đau đớn vẫn cường liệt như cũ, nhưng xen kẽ trong đó còn có cảm giác tê dại, khiến cậu kìm không được mà ohats ra một tiếng than nhẹ dụ nhân.

Cái cảm giác bị tiến nhập phi thường rõ ràng, thậm chí Lăng Hạo còn có thể cảm nhận được từng đường gân nổi lên trên thứ đồ vật to lớn kia ma sát lên thành nội bích mẫn cảm của mình.

Nhắm mắt lại, Lăng Hạo có chút si mê cảm thụ nhiệt độ nóng bỏng từ chỗ giao hợp của hai người truyền tới.

Cuối cùng, hạ thân của Liễu Chính Minh đã hoàn toàn tiến vào trong thân thể Lăng Hạo.

Chướng đầy.

Mặc dù cảm thấy thẹn, nhưng lại tiêu hồn thực cốt đến cực độ.

Hai người cứ như thế im lặng ôm nhau, sau khi Liễu Chính Minh tiến nhập cũng không động nữa, năng lực nhẫn nại phải nói là phi thường khủng bố.

Thời gian giống như dừng lại.

Lặng yên cảm nhận nội bích chặt chẽ ấm nóng của Lăng Hạo bao bọc lấy hạ thân của mình, Liễu Chính Minh hít sâu một hơi, bắt đầu từ từ động hạ thân trướng căng sắp nổ mạnh của mình.

Phân thân đầy những đường gân gồ ghề nhẹ nhàng ma sát vách nội bích, từng động tác nhỏ thôi cũng đủ khiến Lăng Hạo có cảm giác như có một dòng điện lưu chạy qua.

"Ngô ~" Thân thể Lăng Hạo chấn động, cắn cắn môi, cúi đầu phát ra một tiếng rên rỉ.

Nội bích đột nhiên co rút lại khiến Liễu Chính Minh đau đến hít một hơi, ngữ khí gian nan lên tiếng: "Thả lòng, Tiểu Hạo, em ép tôi thật đau."

Lăng Hạo hung hăng trừng hắn, cắn răng nói: "Anh nói nghe dễ thật! Thứ đồ vật to lớn như thế này đâm vào, tôi còn có thể buông lỏng sao?"

Liễu Chính Minh lắc lắc đầu, có chút buồn cười lên tiếng: "Em nha, đều đã làm nhiều lần như vậy rồi, sao vẫn chưa quen như vậy a."

Lăng Hạo nhất thời ngẩn ra.

Liễu chính minh này phiên thoại đúng là không chút nào che giấu đích tương lăng hạo cùng mặt khác mấy cầm thú chuyện tình cấp thuyết đi, chính là hắn đích sắc mặt khước tựa hồ tịnh không có cái gì dị dạng đích thần sắc, thoạt nhìn phi thường bình thản.

"Anh không ngại?" Lăng Hạo có chút sợ hãi lên tiếng hỏi.

Liễu Chính Minh mỉm cười, vẫn ôn nhu như trước, gương mặt tuấn tú kia giờ phút này càng thêm sáng rọi, khiến người ta không dám nhìn thẳng vào.

Lăng Hạo nháy mắt thất thần.

Nam nhân này thật sự muốn chung sống hòa bình cùng với cậu và mấy tên kia sao?

Sao lại có cảm giác có hương vị nam nhân như vậy a?

Cảm giác được Lăng Hạo thất thần, Liễu Chính Minh đột nhiên nâng thắt lưng lên, gần như là rút hết hạ thân ra ngoài.

"A ~!" Nội bích trướng đầy đột nhiên trở nên trống rỗng khiến Lăng Hạo chấn động, cảm giác kia thật giống như linh hồn đều bị rút ra theo, khiến hắn kìm lòng không đậu mà rên rỉ một tiếng đói khát.

"Tôi sao có thể không để ý chứ?"

Nhìn vẻ mặt thống khổ của Lăng Hạo, môi mỏng của Liễu Chính Minh câu lên một nụ cười tà mị, rồi mới dùng sức thẳng thắt lưng, một lần nữa đâm toàn bộ phân thân vào bên trong Lăng Hạo.

"A ~!"

Thanh âm thanh thúy cao vút lên, quang quẩn vang vọng khắp căn phòng.

Đột nhiên bị trừu sáp khiến cậu gần như ngất đi.

Không phải bởi vì đau đớn, mà là bởi vì khoái cảm kia thực sự quá mức cường liệt.

"Mỗi lần tôi nghĩ đến chuyện em ở cùng nam nhân khác, trong lòng đều khó chịu đến không thể nào chịu nổi." Nhìn sắc mặt đột nhiên trở nên tái nhợt của Lăng Hạo, ngón tay của Liễu Chính Minh không ngừng lướt trên khuôn mặt ướt đẫm mồ hôi đến bóng loáng của Lăng Hạo, trong ánh mắt nồng đậm si mê cùng yêu thương: "Chỉ là, tôi vẫn như trước không cách nào dừng lại được, nhất cử nhất động của em, thậm chí từng ánh mắt của em cũng đều có thể khiến tôi si mê, khiến tôi hận không thể dùng tất cả thời gian còn lại để sủng ái em."

Phần eo bắt đầu thong thả động, hai tay Liễu Chính Minh đè lại thắt lưng Lăng Hạo, hạ thên không ngừng tiến ra tiến vào.

Động tác của Liễu Chính Minh từ chậm đến nhanh, đợi đến khi Lăng Hạo thích ứng xong, hắn bắt đầu tăng nhanh lực đạo, hung hăng đâm vào người Lăng Hạo.

Thanh âm thân thể va chạm thanh thúy vang lên, kết hợp với tiếng thở dốc của Liễu Chính Minh cùng tiếng rên rỉ của Lăng Hạo, tạo ra một khúc "giao hưởng làm tình" nhuốm đầy màu sắc tình dục.

Đối với hai người đã lâm thật sâu vào tình dục, "khúc nhạc" này không nghi ngờ là loại thuốc kích dục mạnh nhất.

Nhìn thân thể Lăng Hạo bởi vì động tác của mình mà không ngừng run lên, trong lòng Liễu Chính Minh liền có một loại cảm giác thỏa mãn to lớn, phi thường hạnh phúc.

"Nhẹ ~ nhẹ chút." Lăng Hạo ha to miệng, hô hấp dồn dập lên tiếng nói: "Quá nhanh ! Tôi ~ tôi chịu không nổi!"

Liễu Chính Minh cười đến tà mị, động tác dưới thân không chút dấu hiệu chậm lại, cực kỳ hung mãnh mà đỉnh vào.

"Em có biết không? Tiểu Hạo." Vươn tay vuốt mái tóc ướt đẫm mồ hôi dính sát trên mặt Lăng Hạo ra, vừa cười vừa nói: "Việc này, tôi mong chờ đã lâu lắm rồi. Mỗi một người chúng tôi đối với chuyện của em đều rất chấp nhất, hoàn toàn không hề có ý định buông tay, cho nên, chỉ sợ sau này sẽ chung sống cùng nhau. Mặc dù như vậy, nhưng tôi vẫn quyết định vĩnh viễn ở bên bảo hộ em."

Lăng Hạo có chút kinh ngạc về sự chấp nhất cùng bao dung của Liễu Chính Minh, nhưng cậu không cách nào chấp nhận ý tưởng của hắn.

Cùng nam nhân khác chia sẻ người yêu với nhau, điều này thực sự là rất điên cuồng a.

"Cho ~ cho dù anh ~ ngô ~ nguyện ý như vậy, nhưng những người khác ~ ngô ~ a ~ cũng sẽ không nguyện ý như vậy." Lăng Hạo thở gấp nói, thanh âm có chút ám ách, bị động tác của nam nhân đánh thành từng mảnh nhỏ.

Liễu Chính Minh mỉm cười: "Tôi đoán những người kia đều có suy nghĩ như vậy a."

Không nghĩ tiếp tục cái việc loạn thất bát tao này nữa, Liễu Chính Minh bắt đầu giảm tốc độ, trở nên ôn nhu hơn.

Vẻ mặt Lăng Hạo thống khổ nhắc nhở hắn, nhắc nhở hắn là đang làm tình cùng cậu, chứ không phải là đang cường bạo Lăng Hạo.

Cúi thấp đầu hôn lên cần cổ thon dài của Lăng Hạo, Liễu Chính Minh ở bên tai cậu nhẹ nhàng giải thích: "Xin lỗi Tiểu Hạo, vừa rồi tôi có chút thô bạo, làm đau em rồi phải không? Từ bây giờ tôi sẽ thực ôn nhu."

Đây là điển hỉnh của câu nói "quất một roi rồi lại ném cho một viên đường", nhất thời Lăng Hạo có cảm giác như tiểu hài tử bị Liễu Chính Minh đùa giỡn trong tay, không khỏi cắn răng nói: "Chó không đổi được ăn phân! Anh đúng là cái tên hỗn đản mà!"

"Đừng nói như vậy, Tiểu Hạo, tôi tuyệt đối sẽ thực ôn nhu mà." Liễu Chính Minh nhẹ nhàng cắn cắn lên xương quai xanh dụ nhân của Lăng Hạo, ngẩng đầu lên mỉm cười, một chút cũng không ngại nói.

Nhìn nam nhân cười đến vô hại, Lăng Hạo nhất thời cảm thấy mình tốn hơi thừa lời.

Chính là, ở những lần động tiếp theo, động tác của Liễu Chính Minh đúng là trở nên ôn nhu hơn rất nhiều.

Cảm giác thống khổ của Lăng Hạo cũng giảm nhiều, khoái cảm cũng dần tăng lên không ít, càng lúc càng trở nên cường liệt, nội tâm nhất thời có chút cảm kích hắn.

Trong không khí tràn ngập hương vị nam nhân, trong tai không ngừng quanh quẩn tiếng thở dốc cùng rên rỉ, nhìn khuôn mặt tuấn mỹ cùng thân thể khiêu gợi của đối phương, hai người có cảm giác chưa từng cảm nhận được khoái cảm nào mạnh mẽ như thế này.

Toàn bộ khứu giác, thị giác cùng vị giác đều bị kích thích trở nên rõ ràng hơn, sinh động đến mức hệt như một bức xuân cung đồ sống động, khiến cảm giác kích thích trong người họ trở nên mãnh liệt hơn, khiến hai người càng lâm vào khoái cảm tiêu hồn thực cốt.

Hai đùi Lăng Hạo mở rộng ra, thân thể nhấp nhô theo từng động tác của Liễu Chính Minh, hậu huyệt bị bắt thừa nhận vật thể to lớn của nam nhân đã sớm trở nên hồng thũng không chịu nổi, khi nam nhân rút ra còn kéo theo một tầng mị thịt nộn nộn.

Bất mãn với việc cứ duy trì một tư thế, Liễu Chính Minh lật người Lăng Hạo lại để cậu cúi người về phía trước, gương mặt áp sát xuống giường êm ái bên dưới, Liễu Chính Minh nằm áp trên lưng Lăng Hạo, thân dưới tiếp tục động.

Từ đầu đến cuối, hạ thân hắn chưa từng rút ra khỏi người Lăng Hạo.

Ps: xuất hiện H một lần tả trường vẫn thực ma phiền. Cho nên, yêm sau này hội tẫn lượng giảm ít một lần H đích tự sổ, lấy lượng nhiều vi thắng. Nếu không, một lần H động liền một lưỡng vạn đích tự sổ, yêm trì sớm hội tả đích hộc máu. . . . . .

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip