Quyển 2_ Chương 43: Di sản

Giống như đắm chìm trong một đầm lầy suốt cả thế kỷ, Lăng Hạo không ngừng trôi nổi giữa ranh giới của bóng tối và ánh sáng.

Bốn phía tràn ngập dịch thể không biết là cái gì, như nước biển ép cậu đến mức khó thở.

Sau đó, Lăng Hạo mới từ trong bóng tối tỉnh lại.

Tầm mắt có chút mơ hồ, trong mắt Lăng Hạo chỉ thấy một mảng trắng lớn đến dọa người, đâm vào mắt đến đau nhức.

Cảnh vật trước mắt dần rõ ràng hơn, Lăng Hạo bị khung cảnh hào hoa trước mắt dọa chấn kinh một trận.

"Tiểu Hạo, tỉnh?"

Thanh âm đè thấp vang lên bên tai, Lăng Hạo quay đầu lại, lúc này mới phát hiện thì ra mình đang nằm trong lòng Quan Thế Kiệt.

"Đây là đâu?" Lăng Hạo có chút mạc danh kỳ diệu lên tiếng hỏi.

Quan Thế Kiệt cười khổ, hất hất cằm chỉ: "Có lẽ cái này em phải hỏi bọn hắn rồi."

Thuận theo phương hướng Quan Thế Kiệt chỉ, Lăng Hạo mới chú ý đến đám sát thủ đứng bốn phía, ánh mắt tối đen không chút lưu tình nhìn bọn họ.

Lăng Hạo nhất thời trợn mắt há hốc mồm.

Đây là tình huống gì a?

Đột nhiên Lăng Hạo nhớ tới chuyện xảy ra trước khi mình bị đánh bất tỉnh.

Khi đó, cậu vẫn luôn đứng phía sau căng thẳng nhìn Tần Phong đối đầu với đám người lạ mặt, một người đối đầu với một đám sát thủ như vậy, cậu ngay cả thở cũng không dám thở mạnh.

Sau đó, đột nhiên có một nam nhân cao lớn xuất hiện, còn chưa đợi cậu phản ứng lại đã một chưởng đánh ngất cậu.

Đến khi tỉnh lại, đã ở đây rồi.

Lăng Hạo quay đầu lại . . . . nhìn phía sau, lại phát hiện cả đám bọn họ đều có mặt cả, thậm chí đến Hứa Nguyệt Như và Chu Chấn Niệm cũng không thoát.

Không phải chứ, chẳng lẽ bị bắt cóc à?

Lăng Hạo có chút kinh khủng nuốt nuốt nước miếng.

Tâm tình nghi hoặc bắt đầu tràn ngập cảm giác sợ hãi.

Lúc này Lăng Hạo mới nhận ra hầu hết đám cầm thú đều sắc mặt tái nhợt, nhất là Tần Phong vẫn còn đang ngất xỉu, hai đùi cùng vai đều bị quấn băng, vệt máu nhiễm bên trên lớp vải trắng trông thật chói mắt.

Bất quá, Lăng Hạo cũng vì thế mà yên tâm hơn.

Nếu đã băng bó cho Tần Phong, chứng tỏ đối phương không có ý muốn lấy mạng bọn họ, vậy thì tạm thời bọn họ không có gì nguy hiểm hết.

Giờ phút này cả căn phòng, không, phải nói là cả đại sảnh đều an tĩnh dị thường, trừ bỏ tiếng hô hấp của mọi người ra thì không còn nghe thấy bất cứ thanh âm nào nữa, thật giống như một cái nghĩa trang nặng nề tử khí.

Không khí dị thường áp lực, trong không gian tràn ngập sát ý, sóng ngầm dũng động, ép người ta đến không thể thở.

Cố gắng đè nén tâm tình lại, Lăng Hạo hơi hơi nhéo mắt, thật cẩn thận đánh giá hoàn cảnh xung quanh.

Nơi này rộng ước chừng cỡ nửa cái sân bóng đá, nhìn những món đồ trang trí hoa lệ xung quanh hoàn toàn có thể sánh với đại sảnh của khách sạn cao cấp.

Không, nơi này căn bản chính là đại sảnh của khách sạn!

Từ những bộ bàn ghế vô cùng trang trọng xung quanh, đến chiếc đèn chùm bằng thủy tinh sáng lấp lánh trên trần nhà, cùng chiếc đàn dương cầm sang trọng giữa đại sảnh, tất cả đều cho thấy rằng đây chính là đại sảnh của một khách sạn.

Hai mắt Lăng Hạo đột nhiên tĩnh lại, vẻ mặt khó có tin nhìn bốn bề chung quanh.

Đúng lúc cậu đang trợn mắt há hốc mồm nhìn cảnh tượng khó tin trước mắt thì tiếng bước chân thật mạnh từ xa truyền đến.

Là tiếng giày da nện xuống sàn nhà, thanh âm phi thường loạn, có thể thấy là không chỉ có một người.

Nội tâm mọi người nhất thời khẩn trương: BOSS cuối xuất hiện.

Tim đập có chút nhanh hơn, Lăng Hạo cùng mọi người không chớp mắt nhìn về phía thanh âm truyền đến, chờ đợi "kẻ bắt cóc" thần bí xuất hiện.

Tiếng bước chân càng lúc càng gần, một nam nhân mặc một bộ quần áo màu trắng bình thường xuất hiện trước cửa lớn, phía sau hắn là một đám sát thủ mặc tây trang, khí thế mười phần đang đi về phía này.

Dáng người nam nhân thon dài, khuôn mặt anh tuấn, tóc vàng mắt xanh, thế nhưng lại có vẻ nhu hòa của người phương Đông, hiển nhiên là con lai.

Nam nhân từ từ đi tới, một thân áo trắng làm nổi lên vẻ phong lưu cao nhã, phi thường có khí chất.

Chính là khí chất quý tộc trời sinh.

Lăng Hạo nhất thời xem đến ngây người, bị khí chất trên người hắn hấp dẫn, quên luôn chuyện hắn chính là cái tên bại hoại đã bắt cóc bọn họ.

Mặc dù là kẻ địch, thế nhưng với cái khí chất cao quý này, bất cứ người nào đứng trước mặt hắn đều sẽ tự cảm thấy hổ thẹn.

So với việc Lăng Hạo kinh diễm thì sắc mặt đám cầm thú không tốt chút nào nhìn hắn, trong mắt tràn ngập tức giận.

Con ngươi Hứa Nguyệt Như co rút, biểu tình nhất thời trở nên thập phần khó coi.

Nam nhân tiêu sái đi đến trước mặt đám người Lăng Hạo, bộ dạng giống như đế vương nắm giữ quyền sinh sát, cao cao tại thượng nhìn bọn họ.

"Hoan nghênh các ngươi đến làm khách."Nam nhân mỉm cười lên tiếng, ngữ khí phi thường ôn nhu.

Nếu không phải thô bạo không cách nào che giấu trong mắt hắn lộ ra kia, thì có lẽ đám người Lăng Hạo sẽ thật sự tưởng rằng đây chỉ là một công tử nhà giàu ôn nhu mà thôi.

Ánh mắt nam nhân kia cực kỳ lăng lệ, lạnh lùng nhìn bọn họ, hệt như độc xà bám riết không tha, trong mắt không chút che giấu sát khí nồng đậm.

Nam nhân cúi người xuống, trên mặt vẫn bày ra nụ cười không rõ ý tứ, lên tiếng nói với Hứa Nguyệt Như: "Tỷ tỷ, đã lâu không gặp."

Lăng Hạo cùng đám cầm thú đồng thời quay đầu lại nhìn Hứa Nguyệt Như, biểu tình khó có thể tin được.

Hứa Nguyệt Như ngẩng đầu, lạnh lùng cười nhìn nam nhân, đáp: "Đừng gọi ta là tỷ tỷ, ta đã sớm không còn quan hệ gì với các ngươi rồi."

Ý cười trên mặt nam nhân càng sâu: "Nga? Vậy sao? Nhưng quan hệ huyết thống của chúng ta vẫn còn, cho dù ngươi không thừa nhận thì nó cũng không cách nào biến mất được, cũng giống như . . . ."

Một phen kéo Lăng Hạo trên mặt đất lên, nam nhân trực tiếp ôm cậu vào lòng, nói tiếp: "Đây chắc hẳn là Lăng Hạo rồi, cho dù chúng ta chưa từng gặp mặt, thế nhưng nó vẫn là cháu ngoại ta a."

Một phen chế trụ cằm Lăng Hạo, nam nhân dùng sức quay đầu cậu lại, khuôn mặt cười đến "hòa ái": "Phải không, cháu ngoại đáng yêu của ta."

Một tiếng "rắc" vang lên, cổ Lăng Hạo bị hắn xoay mạnh đến muốn gãy làm hai, trước mắt tối sầm, suýt ngất đi.

Thần sắc của đám cầm thú tối sầm lại, không khỏi siết chặt nắm đấm, đằng đằng sát khí.

Thấy động tác của bọn hắn, đám sát thủ đứng một bên giơ súng trong tay mình lên, ý bảo bọn hắn đừng manh động.

"Khuyên các người một câu, cho dù Lăng Hạo là cháu của ta, thế nhưng nếu các ngươi làm gì quá phận, ta sẽ không nương tay đâu." Tay trái chế trụ đầu Lăng Hạo, nam nhân lấy một khẩu súng từ trong túi ra, để lên cổ Lăng Hạo, ngữ khí lạnh băng nói.

Đám cầm thú toàn thân chấn động, ánh mắt rất không cam lòng mà ngồi lại chỗ.

Đối phó với một kẻ điên, bọn hắn không thể cứng rắn được.

Mặc dù vô cùng đau lòng Lăng Hạo bị nam nhân chế trụ, thế nhưng đám cầm thú cũng không dám làm bậy.

Nếu bức hắn nóng nảy, không cẩn thận sẽ thương tổn đến Lăng Hạo.

"Hứa Gia Luân, thả con trai ta ra! Chẳng phải thứ ngươi muốn là di sản của ba sao? Ngươi muốn thì cứ lấy đi, ta không có hứng thú với mấy thứ đó." Nhìn bộ dạng điên cuồng của hắn, Hứa Nguyệt Như mạnh mẽ đè nén xúc động xuống, lạnh lùng lên tiếng. (Chỗ này dịch tên người kia là Hứa Gia Lôn, nhưng mà t thấy nó cứ quái quái thế nào ý nên để thành Luân nghe cho nó thuận O_O)

Đám cầm thú cùng Lăng Hạo nhất thời mặt đầy hắc tuyến nhìn cô, trong ánh mắt đều là vẻ không thể tin nổi: nữ nhân yêu tài như mạng này cư nhiên cũng có lúc chê tiền, thật sự là quá dọa người rồi.

Đối với ánh mắt vừa kinh vừa nghi của bọn họ, khóe mắt Hứa Nguyệt Như có chút run rẩy.

"Kỳ thật, ta cũng muốn như vậy nga." Hứa Gia Luân có chút bất đắc dĩ cười nói: "Thế nhưng trước khi chết, ba đã phân phó nếu ngươi và Lăng Hạo không cần, vậy phần di sản này sẽ trực tiếp đem đi làm từ thiện a."

Nội tâm đám cầm thú nhất thời chấn động, hiểu rõ được ý tứ của hắn.

Hắn muốn biến phần di sản này trở thành "di sản của Lăng Hạo", sau đó hắn mới có thể quang minh chính đại dùng tư cách người thừa kế tiếp theo để đoạt lấy nó.

Mà Lăng Hạo, người đang đứng trước quỷ môn quan hoàn toàn không hiểu được ý tứ của hắn, nhìn đám cầm thú nghe xong liền khẩn trương, nhất thời có chút ù ù cạc cạc, không hiểu chuyện gì cả.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip