Quyển 2 _ Chương 52: Khiêu khích

Một phen bắt lấy tay Tần Phong, Lăng Hạo có chút kích động mở miệng hỏi: "Anh nói thật sao? Chúng ta cái gì cũng .~~ cũng đều làm ~ làm qua?"

Nhìn đôi mắt tỏa sáng lấp lánh của Lăng Hạo, Tần Phong hơi mỉm cười: "Em cứ nói xem? Người em từ trong ra ngoài đều bị tôi nhìn qua, sờ qua, thậm chí là X qua rồi, cái này không gọi là "cái gì cũng đều làm qua" thì gọi là gì?"

Mặt Lăng Hạo đỏ bừng lên, huyết dịch trong thân thể giống như dung nham muốn phun trào.

Nhìn bộ dạng dục loạn tình mê của Lăng Hạo, nụ cười của Tần Phong càng thêm tà ác.

Vươn tay nâng cằm Lăng Hạo lên, Tần Phong chậm rãi cúi đầu xuống.

Mặt hai người càng lúc càng gần, hô hấp cực nóng phả lên mặt nhau, thành thật thể hiện khao khát cùng dục vọng của đối phương.

Lăng Hạo ngơ ngác nhìn đôi mắt tối đen thâm thúy của Tần Phong, quang mang trong đó càng lúc càng trở nên chói mắt.

Giống như một đốm lửa nhỏ bất ngờ rớt xuống thùng xăng, nhanh chóng nổ bùng, ập về phía Lăng Hạo.

Lăng Hạo nhìn đôi mắt vốn trầm tĩnh của Tần Phong dần bốc lên một ngọn lửa hừng hực, mà hình ảnh của cậu phản chiếu trên đôi mắt kia thì giống như đang bị thiêu đốt.

Đây là ngọn lửa của dục vọng.

Lăng Hạo cảm giác yết hầu có chút khô nóng, vô thức nuốt một ngụm nướt miếng.

Nhìn hầu kết của Lăng Hạo khẽ lên xuống, con ngươi đen nhánh thâm trầm như lang của Tần Phong lập tức co rút lại, nháy mắt đã đè Lăng Hạo xuống giường bệnh.

Thân thể bị thân thể cường kiện của nam nhân chặn lại, hai tay Lăng Hạo bị hắn đặt hai bên đầu.

Hạ thân sớm đã cứng rắn khiến cho quần ngủ rộng rãi nhô lên một túp lều nhỏ, không chút do dự mà đỉnh lên hạ thân cũng đồng dạng cứng rắn của Tần Phong.

Hai "cây thương" thẳng tắp cứng cáp, không ai nhường ai.

Lăng Hạo nhìn khuôn mặt vô cùng tuấn mỹ của Tần Phong không dời mắt, hô hấp có chút gấp gáp hơn.

Hương nước hoa nhàn nhạt từ trên người Tần Phong truyền ra, gợi cảm mà chọc người, trên cằm hắn chút râu lưa thưa nhạt màu càng khiến cho hương vị nam nhân trên Tần Phong nồng đậm hơn.

Tức khắc Lăng Hạo có chút choáng váng.

Mặc dù đã cách mấy lớp vải, thế nhưng nhiệt độ thân thể của hai người vẫn truyền đến đối phương vô cùng rõ ràng, giống như từng tấc từng tấc da thịt bị châm lên một ngọn lửa, khiến cho dục vọng vốn đã bộc phát của họ càng thêm bùng nổ.

"Tiểu Hạo, muốn không?"

Tần Phong chậm rãi cúi đầu xuống, hô hấp có chút gấp rút, thanh âm trầm thấp mà từ tính lại xen lẫn chút tiếng thở gấp kia không chút ngăn trở mà truyền thẳng vào tai Lăng Hạo.

Lăng Hạo vô thức gật nhẹ đầu: "Muốn."

Xuyên qua cổ áo mở rộng của Tần Phong, Lăng Hạo nhìn cảnh xuân mê người của Tần Phong không chớp mắt.

Lồng ngực màu mật ong rắn chắc cùng xương quai xanh mê người, theo từng tiết tấu hơi thở của hắn mà phập phồng, mặt dây chuyền hình thánh giá màu bạch kim cũng theo đó mà đung đưa.

Gợi cảm muốn chết.

Lăng Hạo bắt đầu khẽ động phần eo, đem hạ thân cứng rắn nhẹ nhàng ma sát với hạ thân Tần Phong.

Tiếng vải vóc ma sát vang lên chính là xuân dược tốt nhất lúc này. Tần Phong hôn lên môi Lăng Hạo, hạ thân cũng theo động tách của Lăng Hạo mà vận động dây dưa lẫn nhau, ra sức ma sát với hạ thân Lăng Hạo.

Hai "cây thương" cứng rắn của hai người không ngừng chà xát, cường độ cùng tốc độ càng lúc càng nhanh, mặc dù cách bốn tầng vải, thế nhưng khoái cảm vẫn phi thường mãnh liệt.

Từ đỉnh hạ thân bắt đầu rỉ ra dịch thể trong suốt khiến đũng quần hai người ướt nhẹp một mảnh nhỏ, làm cho vải vóc bởi vì ma sát mà nóng lên hạ nhiệt một chút, thế nhưng lửa dục thì vẫn nóng rực như trước.

Cố gắng rút tay ra khỏi tay Tần Phong, hai mắt Lăng Hạo lửa dục hừng hực, hổn hển mở miệng nói: "Thả tay tôi ra, tôi muốn chạm vào anh!"

Tần Phong mỉm cười, buông tay ra.

Hai tay Lăng Hạo vừa được tự do lập tức dời xuống hạ thân Tần Phong, một phen cầm lấy thứ nóng bỏng lại cứng rắn của hắn lên.

"Ngô ~ " Tần Phong không kiềm được ngửa cổ lên, môi mỏng hé mở truyền ra một tiếng rên rỉ trầm thấp.

Cách lớp quần tây thô ráp lại mềm mại, Lăng Hạo phác họa theo hình dạng của hạ thân nam nhân, bắt đầu luận động lên xuống, khiến cho thứ đồ vật kia lại trướng lớn thêm một vòng.

Gần một năm sinh hoạt cấm dục, lúc này dục hỏa của Tần Phong hệt như một ngọn núi lửa bất cứ lúc nào cũng có thể bộc phát, trừ phát phát tiết ra thì không cách nào đè xuống được.

Hạ thân không ngừng bị Lăng Hạo kích thích, cái cảm giác tê dại mãnh liệt kia dần dần ăn mòn mỗi tế bào, mỗi dây thần kinh của hắn, khiến cho thần trí vốn đang không kiên định từng tấc từng tấc vỡ nát.

"Tiểu Hạo, tôi nhịn không được."

Trong mắt Tần Phong hiện lên một tia quang mang màu đỏ của dã thú, một phát nắm lấy cổ áo Lăng Hạo xé làm hai.

Nương theo tiếng vải vóc bị xé rách, nửa thân trên mê người của Lăng Hạo không chút che giấu mà lộ ra trước mắt Tần Phong.

Bởi vì một thời gian dài không tiếp xúc với ánh mặt trời cho nên nước da màu lúa mạch nhàn nhạt của Lăng Hạo đã sớm biến thành màu bạch ngọc trắng nõn, từng đường nét cơ bắp cũng bởi vì nằm trên giường thời gian dài mà trở nên mềm mại hơn.

Tuy dáng người không còn tốt như trước kia, thế nhưng với Tần Phong lúc này thì bất cứ chỗ nào cũng đều gợi cảm hơn trước kia vạn phần.

Trong thời gian một năm cậu hôn mê này, hắn muốn cậu đến phát điên rồi.

Cúi thấp đầu xuống, Tần Phong hung tợn cắn một ngụm lên khỏa anh đào nho nhỏ trước ngực Lăng Hạo, đặt trong miệng mà hung hăng cắn mút chà đạp.

Đôi tay vì cầm súng nhiều năm mà thô ráp, thỉnh thoảng lướt qua điểm mẫn cảm của Lăng Hạo, khiến thân thể cậu run rẩy từng đợt.

Lúc này Tần Phong đã hoàn toàn biến thành một dã thú bị dục vọng khống chế, không còn chút kiên nhẫn cùng ôn nhu nào của trước kia nữa, động tác thô bạo mà cường thế, không để ý gì đến Lăng Hạo dưới thân đau đớn rên rỉ.

Trong đầu hắn ngoại trừ cướp đoạt thì cũng chỉ còn lại cướp đoạt mà thôi.

Mùi máu tươi nhàn nhạt trừ trong miệng hắn truyền ra, đầu nhũ non mềm của Lăng Hạo sớm đã bị răng nanh sắc bén của hắn cắn nát, khiến cho dục vọng trong thân thể hắn càng bị kích thích hơn.

Dùng sức nắm lấy tóc Tần Phong, Lăng Hạo cố sức kéo hắn từ ngực mình ra, chính là lại tốn công vô ích.

Vết thương trước ngực bị đầu lưỡi bá đạo của hắn chà xát đến đau đớn, Lăng Hạo không khỏi có chút thống khổ hô lên: "Tần Phong, dừng lại, tôi đau quá!"

Thanh âm thống khổ của Lăng Hạo nhanh chóng đem Tần Phong đang trong trạng thái thần trí không rõ kéo trở lại một chút.

Cảm giác được cậu nhóc dưới thân không ngừng run rẩy vì động tác thô bạo của mình, Tần Phong vội vàng dừng lại, từ trước ngực Lăng Hạo mà ngẩng đầu lên, xấu hổ mở miệng: "Ngại quá, tôi nhất thời có chút kích động, cho nên không thể khống chế được lực đạo."

Hai hàng lông mày của Lăng Hạo nhíu lại, có chút oán trách nhìn hắn: "Chẳng lẽ trước đây anh đều đối xử với tôi như vậy sao? Cũng quá không để ý đến cảm nhận của tôi rồi, chẳng khác gì cưỡng gian cả."

Tần Phong lập tức xấu hổ.

Hai người lâm vào trầm mặc, bầu không khí dị thường ngượng ngùng.

"Cái đó . . . thật ra trước kia tôi rất ôn nhu." Vài phút sau đó, Tần Phong mới xấu hổ mở miệng.

Nhìn ánh mắt né tránh của hắn, Lăng Hạo lập tức khịt mũi coi thường: "Anh? Thật sự là nhìn không ra a."

Hình tượng đại nam nhân thập phần hoàn mỹ ôn nhu si tình mà hắn cố gắng đắp nặn trong mắt Lăng Hạo nháy mắt sụp đổ, Tần Phong phiền muộn muốn chết.

Cái gì gọi là "Một bước đi nhầm, cả ván đều thua", cuối cùng Tần Phong cũng hiểu rõ.

Khóe miệng nhếch lên một nụ cười cứng đờ, Tần Phong thành thành thật thật nhìn cậu: "Kỳ thật trước khi em mất trí nhớ, tôi là người đối với em tốt nhất, chưa từng đối xử thô bạo với em lần nào cả."

Lăng Hạo vẫn một mặt khó tin nhìn hắn: "Tôi không tin."

Bốn chữ đơn giản mà rõ ràng, không chút lưu tình đánh nát một mảnh "phương tâm" của đại soái ca Tần Phong.

Lúc này, trái tim của lão đại hắc bang _ Tần Phong đang không ngừng rỉ máu.

"Tiểu Hạo, đừng giận tôi, được không."

Tần Phong bày ra một nụ cười lấy lòng, vô cùng đáng thương mà nhìn cậu, yếu ớt nói: "Tôi đảm bảo về sau sẽ không như vậy nữa, được không? Em tha thứ cho tôi lần này đi."

Một nam nhân như lang như hổ, giờ phút này lại hệt như một con chó lớn đang làm nũng. Bộ dạng này của Tần Phong khiến Lăng Hạo cảm thấy đáng yêu muốn chết.

Cố ý bày ra bộ dạng khoan nhân rộng lượng, Lăng Hạo xấu xa cười cười: "Ái phi, nếu ái phi có thể phục vụ trẫm thoải mái, trẫm sẽ không biếm ái phi vào lãnh cung nữa, thế nào?"

Tần Phong vô cùng "Thẹn thùng" đỏ mặt, nũng nịu mở miệng nói: "Thần thiếp tuân mệnh."

Sau đó, hai người hoàn toàn nhập vào vai diễn của mình, "hoàng đế" Lăng Hạo hai tay gối sau đầu, mặc cho "nam phi" Tần Phong to con này phục vụ cậu đến cả người thoải mái.

Dưới kỹ xảo khẩu giao vô cùng cao siêu của Tần Phong, Lăng Hạo chỉ có thể kiên trì mười mấy phút, sau đó đem toàn bộ tinh hoa bắn hết vào miệng Tần Phong.

Tích tụ gần một năm, khoái cảm lần này mãnh liệt hệt như mưa to gió lớn, thời gian bắn cũng lâu hơn bình thường, làm Lăng Hạo suýt chút vì hít thở không thông mà ngất đi.

Còn Tần Phong vẫn một mực ngậm lấy hạ thân cứng rắn của cậu, mặc cho dịch thể nóng hổi tanh nồng bắn đầy miệng, thậm chí còn thuận theo yết hầu của hắn mà chảy xuống.

Cao trào kịch liệt qua đi, Lăng Hạo vô lực co người trên giường thở hồng hộc.

Tần Phong nhìn hạ thân mềm nhũn của cậu, ngẩng đầu lên, hệt như một đứa bé ở trước mặt cậu tranh công: "Thế nào? Sướng hay không?? Tôi lợi hại chứ! Ha ha."

Nhìn biểu tình đắc ý của Tần Phong, Lăng Hạo có chút nghiến răng: "Ai bảo anh mút mạnh như thế? Tôi còn chưa cảm thấy thỏa mãn đã bị anh làm bắn ra rồi, một chút cũng không thoải mái."

Động tác Tần Phong đầy khinh bạc nâng cằm cậu lên, tà ác cười một tiếng: "Ồ? Thế nhưng tôi lại thấy em thoải mái đến muốn ngất đi rồi, còn bắn đầy miệng tôi nữa nha."

Ngửi được từ trong miệng hắn truyền đến hương vị dịch thể tanh nồng, Lăng Hạo lập tức có chút đỏ mặt, xấu hổ quay đầu đi: "Còn không phải do anh làm mạnh quá sao, cho dù tôi không có năng lực cũng đều bị anh mút đến bắn ra thôi."

Nhìn bộ dạng thà chết không nhận kia của cậu, Tần Phong có chút buồn cười lắc lắc đầu, thân mật vuốt nhẹ chóp mũi cậu, ánh mắt nhìn cậu đầy cưng chiều: "Em đó, cho dù mất trí nhớ thì vẫn nghĩ một đằng làm một nẻo như vậy a."

Tâm tư bị vạch trần, Lăng Hạo có chút thẹn quá hóa giận.

Hung tợn liếc Tần Phong một cái, Lăng Hạo nghiến răng nói: "Chẳng phải anh cũng rất thoải mái sao? Đều cương thành như vậy rồi!"

Một phát nắm được hạ thân của Tần Phong, Lăng Hạo ác ý trả thù, bóp rồi lại bóp, lực đạo vô cùng mạnh.

Liền ngay cả lão đại hắc bang thân kinh bách chiến cũng không chịu nổi chà đạp thô bạo như thế này.

Một phen đẩy tay Lăng Hạo ra, Tần Phong nghiến răng nghiến lợi nói: "Không được dùng sức bóp loạn như vậy, em muốn tôi hỏng luôn sao?"

Lăng Hạo sờ sờ tay bị đánh, phi thường hài lòng nhìn Tần Phong vẫn luôn giữ bộ dạng ưu nhã, lúc này lại tức đến giơ tay dậm chân, cười đầy tà ác: "Hỏng là tốt nhất, đỡ mất công cái tên ngựa giống như anh đi gieo họa khắp nói."

Nhìn bộ dạng cười trên nỗi đau của người khác của cậu, Tần Phong lập tức cười lạnh.

Một tay nắm lấy hai tay Lăng Hạo đặt lên đỉnh đầu, một tay khác vươn xuống cởi thắt lưng của mình ra.

"Anh ~ anh muốn làm gì?" Lăng Hạo lập tức cảnh giác lên.

Tần Phong dùng thắt lưng trói hai tay Lăng Hạo lên đầu giường, nhìn cậu mỉm cười: "Cái tên ngựa giống như tôi bây giờ đang có ý muốn gieo họa cho "con cừu nhỏ thuần khiết" trước mắt này, thế nào?"

Tần Phong đột nhiên cởi quần mình xuống, hạ thân cứng rắn lập tức bật ra ngoài, cái kích thước lớn đến kinh người kia khiến Lăng Hạo không khỏi run lên một cái.

"Anh anh anh anh . . . anh chớ làm loạn!"

Lăng Hạo đầy mặt hoảng sợ nhìn hắn, thanh âm có chút phát run: "Nơi này là bệnh viện! Bất cứ lúc nào cũng có thể có người đi vào đó!"

Tần Phong cười đến đầy mặt dâm đãng, một phát bắt được hai cổ chân của cậu, dùng sức tách sang hai bên rồi gác lên vai mình: "Làm ở bệnh viện chẳng phải rất có cảm giác sao? Ha ha . . ."

Cảm giác được thứ đồ vật nóng rực đang đỉnh đỉnh lên hậu huyệt của mình, bất cứ lúc nào cũng có thể tiến thẳng vào, da đầu Lăng Hạo lập tức tê dại.

Đang lúc Tần Phong ưỡn lưng, dự định đâm thẳng vào thì cửa phòng bệnh đột nhiên bị mở ra. Đám cầm thú cùng Hứa Nguyệt Như đang cười cười nói nói đi vào, nhìn đến cảnh tượng trước mắt liền trợn mắt há hốc mồm.

Còn hai người trên giường, tại thời điểm đám người xông vào đã triệt để hóa đá rồi.

Lúc này, hạ thân Tần Phong đã tiến vào thân thể Lăng Hạo được một nửa . . .

PS: Mấy ngày nay thực tế là bận quá, cho nên khả năng không có cái gì thời gian hồi phục các vị đại đại bình luận sách, ta sẽ tại mấy ngày sau cùng một chỗ về xong, phi thường cảm tạ những cái kia cho ta viết bình đại đại.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip