Q.5(Thiên Định Càn Khôn) - CHƯƠNG 202: Nghịch Chuyển

Từng bóng người nhanh nhẹn như báo săn mồi băng qua rừng rậm, từ phía xa xa nhìn thấy yêu thú liền nhanh chóng tránh đi, cho nên ở trong này đã lâu, bọn họ cũng chưa từng đối đầu chính diện với yêu thú.

Tên tay sai có tu vi Đại Thừa cảnh liếc một cái, những tên tay sai khác vội vàng gật đầu, Thiên Lực nồng đậm bắt đầu khởi động, theo sự chuyển động bàn tay của bọn họ, kết ấn của mọi người lại lặng lẽ xuất hiện, song đạo công kích này lại ngưng kết lại trên tay bọn họ, không hề có thêm động tác gì nữa.

Cùng lúc tay phải của tên tay sai Quang Minh đột nhiên vung lên, mọi người vội vàng công kích về phía Hàn Như Liệt, một luồng sóng công kích mạnh mẽ ào đến, cảm nhận được mối nguy hiểm đang truyền đến từ phía sau, Hàn Như Liệt chau mày, công kích mạnh như thế, ngay cả khi thực lực của hắn mạnh như trước cũng không thể nào chống đỡ được.

Long Ngọc Hồng nhanh chóng chắn phía sau Hàn Như Liệt, đón nhận những công kích kia, như vậy, đám người Mộ Chỉ Ly đành phải dừng bước, mấy tên tay sai thuận thế đuổi theo, trong lúc nhất thời, hai bên lại chiến đấu với nhau lần nữa.

Công kích cuồng mãnh giống như mưa to như trút nước, trên mặt đất xuất hiện những vết nứt kinh khủng, giống như mạng nhện đột ngột nổ tung.

Long Ngọc Hồng chặn tên tay sai Đại Thừa cảnh, bốn người Mộ Chỉ Ly thì đấu với những Tu Luyện Giả khác, năng lực của Tù Vô Bi bị phong ấn, không thể vận dụng Thiên Lực, hắn không khác gì một người bình thường, chỉ có thể đứng một bên nhìn người khác chiến đấu, trong đôi mắt sâu thẳm lộ ra sự bất đắc dĩ và tức giận.

Bàn tay ông nắm chặt, không ngừng thử điều động Thiên Lực trong cơ thể, chỉ là dù ông cảm ứng như thế nào, Thiên Lực trong cơ thể cũng không dao động chút nào, giống như thân thể này không thuộc về ông vậy, Thiên Lực vốn mạnh mẽ dị thường hôm nay lại vô cùng yên lặng, không thể nhúc nhích một chút nào.

Từ một tuyệt thế cường giả biến thành một người bình thường, cảm giác thống khổ như vậy chỉ có thể tự mình cảm nhận mới có thể hiểu rõ. Ông vốn tưởng rằng mình có thể giúp đỡ nhóm người Mộ Chỉ Ly chống lại lão nhân Quang Minh, chưa từng nghĩ rằng ngược lại mình lại trở thành một kẻ phế nhân, không những không thể giúp đỡ bọn họ, mà còn phải để bọn họ bảo vệ mình.

Mộ Chỉ Ly một mình chống lại hai gã tay sai, một gã trong đó đương nhiên chính là kẻ đã bị nàng làm cho trọng thương. Gã tay sai khuôn mặt dữ tợn, hiển nhiên là vô cùng tức giận với hành động lúc trước của Mộ Chỉ Ly, hắn ra chiêu tàn nhẫn, mức độ hung ác chính là muốn để cho Mộ Chỉ Ly chết trên tay hắn.

Đôi mắt thu thủy khẽ nheo lại, độ cong nguy hiểm hiện ra, muốn cho nàng chết, nàng sẽ để cho tên tay sai này chết trước!

Lúc này, Tù Vô Bi không thể tham gia trận chiến, cũng đang đứng bên cạnh liên tục chú ý tình thế, đo đó có thể đưa ra những chỉ đạo thích hợp. Trải qua vô số lần chiến đấu, dù là nhãn lực hay kinh nghiệm chiến đấu của ông cũng đều vượt xa mọi người, cho nên ông chỉ nói ra vài lời nhắc nhở, là đã đủ để nhanh chóng thay đổi cục diện.

"Đưa không gian nhỏ vào trong vết thương của tên tay sai kia." Giọng nói của Tù Vô Bi loáng thoáng vang lên bên tai Mộ Chỉ Ly.

Mộ Chỉ Ly chậm rãi đảo mắt, nhìn về phía Tù Vô Bi đứng bên ngoài cuộc chiến, gật đầu không để ai biết, khóe miệng khẽ nhếch cao, giữa lông mày lóe lên thần thái linh động. Thân hình nàng chuyển động, giống như tên rời cung, trong chớp mắt đã đi tới trước mặt tên tay sai.

Hai nắm đấm hung hăng đánh úp về phía cổ đối phương, uy lực cường bạo từ nắm đấm bộc phát ra, xuyên qua không khí, truyền đến một tiếng hét chói tai.

Tên tay sai nhanh chóng ngửa cổ ra sau, phần bụng thì lại thẳng ra, tia sáng kỳ dị trong mắt Mộ Chỉ Ly xẹt qua, tay trái với khí thế sét đánh không kịp bưng tai vỗ mạnh vào vết thương của hắn.

Ngay tức khắc, vết thương lại vỡ ra, máu tươi nhuộm ướt quần áo, tên tay sai vẻ mặt trầm xuống, nhìn Mộ Chỉ Ly, vô cùng tức giận.

Giọng nói trong trẻo lạnh lùng từ trong miệng Mộ Chỉ Ly truyền ra, "Ngươi đã có thể chết!" Vừa dứt lời, tay phải của Mộ Chỉ Ly đột nhiên nắm chặt, lực lượng thất thải chợt lóe lên rồi biến mất.

Ầm!

Một tiếng nổ mạnh vang lên, trong lúc chiến đấu lại có loại mùi không thể ngửi nổi, con ngươi của tên tay sai kia trong nháy mắt trợn trừng lên, cúi đầu nhìn lỗ máu trên người mình, lại ngẩng đầu lên lần nữa, nhìn Mộ Chỉ Ly phía trước, trong mắt có sự kinh ngạc, cũng có sự không cam lòng.

Oành!

Cả người hắn rơi từ trên không trung xuống, tạo thành một lỗ nhỏ trên mặt đất, đất vàng bụi tung mù mịt, làm mờ mắt người ta.

Sau khi một gã tay sai bị rơi xuống, đúng là tình huống của mấy người Mộ Chỉ Ly đã tốt hơn được mấy phần, tiếp tục chiến đấu, năng lượng bộc phát, khắp trời đều là một mảnh u ám, năng lượng cuồng bạo tàn sát bừa bãi khắp nơi, cây cối bốn phía đều hóa thành vụn gỗ, bay tán loạn.

Tình hình bên Long Ngọc Hồng cũng không ổn, đối mặt với tên tay sai có lĩnh ngộ thuộc tính mạnh hơn bà một tầng, có thể nói là bà đang rơi vào thế hạ phong, hiểm tượng hoàn sinh (vô cùng nguy hiểm). Thực lực của bà không bằng Tù Vô Bi, dù sao Tù Vô Bi cũng từng có cơ hội lấy được thuộc tính truyền thừa, thật sự hiểu rõ chân lý của thuộc tính, mặc dù bà cũng một đường đi tới như hiện tại, nhưng sự hiểu biết về thuộc tính thì không thể nào so được với bọn họ.

Nếu không phải là có Tù Vô Bi thỉnh thoảng nhắc nhở, thì bà cũng không biết giờ phút này sẽ có cục diện như thế nào. Bà liều mạng chống cự, tất cả lực lượng đều bộc phát ra, an toàn tính mạng của những đứa trẻ này đều gánh trên vai bà, nếu bà không thể nào ngăn cản đợt công kích này, thì nhất định bọn họ phải bỏ mạng ở chỗ này.

Kết quả như thế, bà không tiếp nhận được, cũng không chịu nổi, cho nên, cho dù mất mạng ở nơi này, bà cũng muốn đồng quy vu tận cùng tên tay sai này!

Rầm rầm rầm!

Hai người đánh mấy chục chưởng, thân hình không ngừng bay lên không trung, đi đến tầng mây trung tâm, đám mây trắng kia cũng vì hai người công kích mà mở ra, khiến cho trên đầu đám người Mộ Chỉ Ly hiện ra một khoảng không có mây.

Gầm gầm gầm!

Tiếng gào thét của đám yêu thú không ngừng vang lên, trong lúc mơ hồ, có không ít yêu thú đang nhích gần tới chỗ đang chiến đấu bên này. Yêu thú trong Tịch Diệt Sâm Lâm không giống với yêu thú ở chỗ khác, sẽ không vì chỗ này chiến đấu phát ra năng lượng quá cường đại mà vội vàng tránh né, không dám xuất hiện.

Ngược lại, chính vì nơi này xuất hiện năng lượng mạnh mẽ, mới nhanh chóng hấp dẫn bọn chúng tới đây, số đợt công kích linh hồn tăng lên theo số lượng yêu thú, lực lượng đã tăng lên không ngừng.

Mộ Chỉ Ly nhíu chặt mi, lực lượng công kích linh hồn này đã khiến cho nàng phải phân ra phần lớn tinh thần để ngăn cản, cứ tiếp tục như vậy, không được bao lâu, không cần chiến đấu, bọn họ sẽ hoàn toàn mất đi năng lực chiến đấu dưới sự công kích linh hồn này.

"Chết tiệt, hấp dẫn nhiều yêu thú đến như vậy, cho dù chúng ta giết hết đám tay sai này, muốn rời đi sợ là cũng không dễ dàng." Mộ Dật Thần âm thầm mắng, họa vô đơn chí chính là tình huống trước mắt này, cũng may công kích linh hồn không chỉ rơi vào trên người bọn họ, mà bọn tay sai cũng không thể nào may mắn tránh được.

Cầm Uyển Kim đang ngồi tựa trên ghế gỗ lim, đôi mắt đẹp híp lại, giống như xà mỹ nhân, da trắng nõn nà, mi mục như vẽ, chỉ là, giữa lông mày hiện lên lệ khí không thể nào hóa giải nên đã phá hỏng một phần mỹ cảm.

Nhìn bà lười biếng như vậy, nhưng giờ phút này trong lòng bà ta cũng thấy căng thẳng, dưới ống tay áo tay ả đã nắm lại từ lúc nào chằng biết, trong lúc mơ hồ có thể nhìn thấy gân xanh nổi lên, có thể thấy được lòng ả không hề bình tĩnh như ngoài mặt.

Đôi mắt đẹp đột nhiên mở ra, một cỗ lệ khí giống như đã ngưng tụ thành vật chất giống như đao phong sắc nhọn, tay phải của bà đột nhiên vỗ vào chiếc bàn gỗ lim thượng hạng bên cạnh kia, từng cái khe dài giống như mạng nhện kia mở ra, răng rắc một tiếng, ầm ầm vỡ tan, cuối cùng hóa tan thành phấn vụn, nương theo gió bên ngoài cửa sổ thổi qua, hoàn toàn biến mất khỏi căn phòng.

"Ghê tởm, Không Gian chi nữ và Thời Gian chi tử xuất hiện thì cũng đành thôi, hiện tại ngay cả Quang Minh chi nữ cũng xuất hiện, nhiều người thừa kế thuộc tính xuất hiện cùng lúc như vậy, chẳng lẽ muốn lật trời sao!" Vẻ mặt của Cầm Uyển Kim dữ tợn, trong mắt đều là vẻ âm tàn.

Bà vừa trở về không lâu, đã cảm nhận được khí tức của người thừa kế Quang Minh, ngay tại thời điểm vô cùng khó giải quyết này, người thừa kế Quang Minh lại xuất hiện lần nữa, nếu ở đất Cửu U này mà bọn họ liên hợp lại với nhau, tình hình sẽ hỏng bét a.

Cứ nhất thiết phải xuất hiện vào lúc này, nếu xuất hiện sớm một chút, bà còn có thể bóp chết người thừa kế Quang Minh từ trong nôi, hôm nay đất Cửu U đã xuất hiện, bà không có cơ hội ra tay.

"Thật đúng là tốt số." Cầm Uyển Kim hừ lạnh một tiếng, "Cũng không biết ngươi có thể cứ tốt số mãi như vậy được không."

Yến Uẩn Viễn đang canh giữ bên ngoài Thánh điện truyền thừa, đột nhiên phát hiện yêu thú xung quanh bắt đầu náo loạn, hắn nhanh chóng bay lên không trung, nhìn tình hình xung quanh, chỉ thấy yêu thú xung quanh gào rú ầm ĩ chạy về một phía.

Chân mày khẽ nhếch lên, trong mắt Yến Uẩn Viễn hiện lên sự nghi ngờ, hắn có sự hiểu rõ nhất định về Tịch Diệt Sâm Lâm, nhiều yêu thú nhanh nhẹn dũng mãnh lao về một phía như thế, rất hiển nhiên, đã có những Tu Luyện Giả khác xông vào.

Chẳng qua là, khoảng cách xa như thế mà yêu thú cũng có thể bị bọn họ hấp dẫn chạy tới, có thể thấy được động tĩnh mà đối phương gây ra cũng không phải lớn bình thường a. Chẳng lẽ là kẻ ngu ngốc sao? Trong Tịch Diệt Sâm Lâm thì thứ không thể trêu chọc đến nhất chính là yêu thú, Tu Luyện Giả tiến vào có chỗ nào mà không phải cẩn cẩn thận thận, cố gắng làm cho mọi tiếng động trở nên nhỏ nhất có thể, không gây ra sự chú ý cho bất kỳ con yêu thú nào.

Mà mấy người này dường như đã hấp dẫn một nửa số yêu thú đi qua, đến lúc đó lực công kích linh hồn không biết sẽ mạnh đến mức độ nào đây, quả đúng là tìm cái chết mà!

Lúc Yến Uẩn Viễn đang chuẩn bị rời đi đến chỗ chờ Yến Hồng Hãn, bước chân của hắn đột nhiên dừng lại, trong mắt xẹt qua một tia sáng, quay đầu lại lần nữa, chân mày giãn ra, tựa như đang nghĩ tới người nào đó.

"Các ngươi chờ ở chỗ này, chớ đi đến những chỗ khác, chờ Thiếu chủ xuất hiện. Ta đi sang bên kia xem một cái." Giọng nói thấp thoáng truyền vào trong tai đệ tử Yến gia.

"Dạ!" Chúng đệ tử vội vàng đáp, ở trong Tịch Diệt Sâm Lâm này, bọn họ thật sự không dám tùy ý đi lại, những thứ công kích linh hồn kia, cũng không phải là thứ mà bọn họ có thể dễ dàng chịu đựng được. Công kích thân thể, cho dù bị thương nghiêm trọng hơn nữa, bọn họ vẫn có thể chữa khỏi, nhưng một khi linh hồn bị tổn thương, bọn họ sẽ biến thành kẻ ngu ngốc, loại hậu quả này, ai muốn nhận lấy a?

Nhìn phương hướng Yến Uẩn Viễn rời đi, mọi người hai mặt nhìn nhau, ồn ào đoán xem Yến Uẩn Viễn sẽ đi đến chỗ nào.

Yến Uẩn Viễn nhanh chóng chạy về phía trước, càng đến gần, chấn động của trận chiến càng ngày càng rõ ràng, sự chấn động mạnh mẽ như thế, nhất định là có sự xuất hiện của Tu Luyện Giả Đại Thừa cảnh.

"Chẳng lẽ là thuộc tính lão nhân đánh với đám người Tù Vô Bi sao?" Yến Uẩn Viễn trầm giọng nói, tuy là hiểu lầm, nhưng trong lòng đại khác đã xác định chuyện chính là như thế, sẽ không khác đi được. Dù sao, ở trên đời này, Tu Luyện Giả Đại Thừa cảnh cũng không phải dễ dàng nhìn thấy như vậy.

Ban đầu Mộ Chỉ Ly có việc phải rời đi, bảo bọn hắn đến Tịch Diệt Sâm Lâm trước, tính thời gian, bọn họ cũng có thể đã đến đây. Nghĩ tới đây, Yến Uẩn Viễn đột ngột tăng tốc, thủ đoạn của lão nhân Quang Minh cũng không phải là cường hãn bình thường!

Một hơi thở mạnh mẽ đang cấp tốc đi đến đây, làm cho đám người Mộ Chỉ Ly đảo mắt liên tục, đến khi mọi người nhìn thấy rõ người tới trước mặt, Long Ngọc Hồng như trút được gánh nặng thở phào nhẹ nhõm, có Yến Uẩn Viễn hỗ trợ, tình thế sẽ nghịch chuyển hoàn toàn!

Yến Uẩn Viễn đi tới bên cạnh Tù Vô Bi, nhìn Tù Vô Bi không hề gia nhập cuộc chiến, hắn vô cùng nghi ngờ, "Ngươi làm sao vậy?" Là bằng hữu nhiều năm, ông có sự hiểu rõ nhất định về Tù Vô Bi, tình huống như thế này, Tù Vô Bi tuyệt đối sẽ không lý nào lại ngồi yên, hắn làm như vậy, cũng chỉ có một lý do, hắn bị thương.

Khóe miệng Tù Vô Bi nhếch lên một đường cong bất đắc dĩ, "Lực lượng trong cơ thể bị phong ấn, không thể nào thi triển dù chỉ là nửa phần thực lực."

Yến Uẩn Viễn lập tức hiểu rõ, "Bọn họ có thể thi triển phù chú?" Phù chú, là loại khả năng đã thất truyền nhiều năm a, nhất là với thực lực cỡ Tù Vô Bi, phải dùng tới phù chú mạnh cỡ nào a.

Tù Vô Bi gật đầu, "Một mình Long Ngọc Hồng đối phó với tên tay sai Đại Thừa cảnh rất khó khăn, ngươi mau đi hỗ trợ nàng ấy."

Nghe xong, Yến Uẩn Viễn cũng không lãng phí thời gian thêm nữa, nhanh chóng đi tới bên cạnh Long Ngọc Hồng, trợ giúp bà đối phó với tên tay sai Quang Minh. Chỉ một lát sau, áp lực của tên tay sai Quang Minh tăng mạnh, hai người phối hợp, lao thẳng lên đánh về phía hắn, cứ tiếp tục như vậy, hắn kiên trì không được bao lâu thì chết trong tay hai người.

Ầm!

Một quyền của Hàn Như Liệt đánh tên tay sai bay ra xa vài trăm thước, ra tay liên tục, dùng tốc độ mạnh mẽ xông lên, một quyền lại một quyền đánh về phía hắn, trong quá trình bay ngược này, tên tay sai Hắc Ám không ngừng phun ra máu tươi, về sau trong máu còn xen lẫn cả mạnh vụn nội tạng.

Bịch!

Tiếng vật nặng rơi xuống đất vang lên, tên tay sai Hắc Ám kia hoàn toàn rơi xuống, đám yêu thú đã sớm chờ đợi lâu liền vọt lên, chỉ vài giây ngắn ngủi đã phanh thây hoàn toàn tên tay sai Hắc Ám kia, ngay cả hài cốt cũng không còn.

Một tên cường giả, rơi xuống kết quả thê thảm như thế, thật sự khiến cho người ta phải cảm khái.

Hàn Như Liệt thu ánh mắt, không chút do dự, lại gia nhập cuộc chiến, bốn người liên thủ, mạnh mẽ đầy uy lực, đè ép đám tay sai.

Trên khuôn mặt của Thiên Nhi nở nụ cười dào dạt, nhớ ngày đó thời điểm mọi người chiến đấu, bởi vì thực lực của nàng không đủ nên không thể kề vai chiến đấu cùng bọn họ, mà hôm nay, mặc dù chiến đấu gian khổ, nhưng đối với nàng mà nói tràn đầy niềm vui sướng.

Yến Uẩn Viễn và Long Ngọc Hồng giáp công từ hai phía, thực lực của Yến Uẩn Vĩ vẫn mạnh hơn Long Ngọc Hồng và yếu hơn Tù Vô Bi, nói ra cũng chỉ có thể coi như là thực lực của Tù Vô Bi quá mức biến thái, cho dù hắn có tu vi bằng với Tù Vô Bi, thiên phú lĩnh ngộ giống nhau, lúc giao thủ vẫn còn kém một bậc.

Sau khi Thiên Nhi và Mộ Dật Thần liên thủ giết chết một tên tay sai Quang Minh, bọn tay sai đã lâm vào hạ phong, cho dù là ai cũng có thể nhìn ra được, cứ tiếp tục như vậy, bọn chúng nhất định sẽ rơi xuống toàn bộ.

"Đi!" Tên tay sai Quang Minh cầm đầu hô một tiếng, mất tất cả tính mạng ở nơi này thật sự không đáng.
Nghe vậy, đám tay sai vội vàng bỏ chạy khỏi Tịch Diệt Sâm Lâm, tình hình đột nhiên thay đổi, từ đuổi giết biến thành bị đuổi giết, mà đám người Mộ Chỉ Ly hiển nhiên cũng không định cứ thế bỏ qua cho bọn chúng như vậy, nếu nắm chắc phần thắng, nhất định phải giết sạch bọn chúng, nếu nhỡ có gặp lại, nhất định sẽ là phiền phức lớn.

Gầm!

Cùng với mọi người thi triển tốc độ đến cực hạn, tiếng gào thét của yêu thú càng ầm ĩ hơn, âm thanh kia hiện lên gợn sóng hình tròn, giống như một kiểu rung động tầng tầng lớp lớp đang trôi nổi trên không trung, tuy Mộ Chỉ Ly đã dùng Thiên Lực bảo vệ hai lỗ tai, nhưng vẫn không thể ngăn cản linh hồn khỏi bị rung động.

Dưới sự chấn động linh hồn này, hành động của mọi người đều chậm đi mấy phần, phải dùng hết sức chống cự lại công kích của sóng âm.

Mọi người đều âm thầm buồn phiền, cho dù bọn giết hết đám tay sai, nhưng cứ từng đợt công kích linh hồnsau mạnh hơn đợt trước lại đến, bọn họ có thể sống sót hay không mới là vấn đề lớn nhất.

Yến Uẩn Viễn đột nhiên lên tiếng nói: "Chúng ta nhân cơ hội này tìm một chỗ trốn, để cho bọn tay sai chịu sự chú ý của bọn yêu thú, sau đó, để bọn yêu thú truy đuổi bọn chúng, chúng ta cũng có thể tránh khỏi bị công kích."

"Nếu để bọn tay sai chạy thoát như vậy, vậy thì phải làm sao bây giờ?" Thiên Nhi nghi ngờ nói, những tên tay sai này đều có thực lực không kém, cũng không ai biết lão nhân Quang Minh và lão nhân Hắc Ám sẽ có hành động gì tiếp theo.

Trong nụ cười của Yến Uẩn Viễn lộ ra chút đắc ý: "Hôm nay, sóng âm này càng ngày càng mạnh, dưới công kích sóng âm này, bọn chúng chưa chạy ra khỏi Tịch Diệt Sâm Lâm, tất cả đều đã chết sạch."

Long Ngọc Hồng rất hiểu Yến Uẩn Viễn, nếu ông ta đã nói như vậy, nhất định là nắm chắc mười phần, "Cứ làm như thế đi, người Yến gia hàng năm đều tìm kiếm truyền thừa trong Tịch Diệt Sâm Lâm, càng hiểu rõ hơn chúng ta nhiều."
Mọi người nhìn nhau một cái, ngay sau đó trực tiếp trốn vào trong tầng mây, không đuổi giết nữa. Đám tay sai còn lại chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi chỗ quỷ quái này, nếu không phải tới Tịch Diệt Sâm Lâm này, nhiệm vụ của bọn chúng cũng không bị thất bại.

Song đám yêu thú cũng chạy đuổi theo bọn chúng, không ngừng phát ra công kích linh hồn, Tu Luyện Giả có lực linh hồn hơi yếu mặt đã tái nhợt, thậm chí hai lỗ tai còn chảy máu, cứ tiếp tục như vậy, cũng cách cái chết không còn xa nữa.

"Chết tiệt, đám yêu thú nơi này sao lại biến thái như thế!" Tên tay sai Quang Minh mắng một tiếng, trong lòng có thể nói là buồn bực tới cực điểm, khoảng cách từ giờ đến bên ngoài Tịch Diệt Sâm Lâm vẫn còn xa, ngay cả hắn cũng cảm nhận được sự uy hiếp.

"Nếu chúng ta chết dưới công kích linh hồn của bọn yêu thú nơi này, chẳng phải là trò hề sao!" Tên tay sai Hắc Ám bất đắc dĩ nói, bọn chúng tung hoàng bao năm nay, có ai nghĩ đến cuối cùng lại rơi xuống kết quả như vậy.

"Bọn chúng đã ngưng đuổi giết, đến giờ vẫn chưa biết ở đâu."

Đám người Mộ Chỉ Ly vẫn ẩn núp trong tầng mây, không ít yêu thú phía dưới vẫn nhìn chằm chằm vào đám mây, điều duy nhất bọn họ có thể làm là thu liễm hơi thở, lẳng lặng chờ đợi, sau một lúc lâu thì bọn chúng nhất định sẽ rời đi.

"Tù Vô Bi, năng lượng trong người ngươi vẫn chưa thể dùng được sao?" Long Ngọc Hồng không khỏi lên tiếng hỏi, nếu một thân tu vi bị phong bế, vậy chẳng phải không khác gì một tên phế nhân sao?

Sắc mặt Tù Vô Bi cũng không tốt, hắn lắc đầu, "Một tên Tu Luyện Giả Đại Thừa cảnh hiến tế đổi lấy phong ấn, chỗ kia mạnh như thế nào, không cần phải nói. Lão nhân Quang Minh và lão nhân Hắc Ám sợ là đã tính toán từ sớm, phong ấn này chính là nhằm về phía ta."

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip