Q.5(Thiên Định Càn Khôn) - CHƯƠNG 71+72
Chương 71: Đối sách
Mấy ngày tiếp theo, cuộc sống của Mộ Chỉ Ly cũng không có gì khác với thường ngày, chỉ là thỉnh thoảng có thể cảm nhận được một ánh mắt âm lãnh đuổi theo phía sau nàng, không hề nghi ngờ, người này ngoài Mạc Linh San ra thì còn có thể là ai?
Với chuyện này, Mộ Chỉ Ly đều làm như không thấy, nàng căn bản là chưa từng để nàng ta vào trong mắt. Vì còn e ngại thực lực của Mộ Chỉ Ly, Mạc Linh San cũng không dám có hành động gì với nàng, cho nên có thể nói là bình an vô sự.
Mỗi ngày lúc Mộ Chỉ Ly chăm sóc dược điền đều có Tử Di giúp đỡ, nàng ấy giống như không hề cảm nhận được sự lạnh nhạt của Mộ Chỉ Ly vậy. Một ngày kia, lúc Mộ Chỉ Ly đi tới dược điền, Tử Di lại đã đến trước, đang đứng chờ nàng.
Đối với với thân ảnh màu tím này, thời gian dần trôi qua Mộ Chỉ Ly cũng đã thành thói quen, giống như ở cùng với nhau đã lâu, nên nàng cảm thấy Tử Di dường như cũng không ấp ủ ý nghĩ xấu gì trong lòng, dù sao nếu chỉ vì muốn lấy lòng Đồng Mẫn Nhi thì cũng không cần thiết phải hao tâm tốn sức như vậy.
Vào lúc hai người đang chăm sóc dược điền, Thẩm Hướng Thiên lại bước nhanh tới. Đây là lần đầu tiên Mộ Chỉ Ly nhìn thấy Thẩm Hướng Thiên từ sau khi trở về từ mỏ tinh thạch, hắn vẫn giống như lúc trước, khí vũ hiên ngang, phong độ nhẹ nhàng.
Nhưng mà, lúc này, chân mày hắn thế nhưng lại nhíu chặt, bước nhanh đi đến bên cạnh dược điền, nói với Tử Di: "Tử Di, nàng mau đi với ta, dược điền của nàng xảy ra vấn đề rồi."
Nghe lời Thẩm Hướng Thiên nói, Tử Di cuống quýt ngẩng đầu lên, vội hỏi: "Dược điền đã xảy ra chuyện gì?"
"Tất cả Bách Mị Hoa thế nhưng đều chết héo rồi, cũng không biết là đã có chuyện gì xảy ra nữa. Bộ dáng kia giống như là bị trúng độc vậy, hôm qua lúc ta chăm sóc vẫn còn tươi tốt, thế nhưng hôm nay ta vừa đến thì đã thấy chúng biến thành bộ dáng như vậy rồi." Thẩm Hướng Thiên nhíu mày nói, trực giác cho hắn biết, chuyện này chắc chắn không phải là trùng hợp, có lẽ là có người cố ý giở trò xấu xa.
Nếu không thì cho dù là thời tiết hay những thứ khác cũng đều không có bất kỳ ảnh hưởng nào, làm sao có thể chỉ trong một đêm lại biến thành bộ dáng như vậy được? Chẳng lẽ ngày thường Tử Di đã đắc tội với ai?
"Tại sao lại có thể như vậy?" Tử Di trừng to hai mắt, hoảng sợ nói, nàng đã bỏ ra rất nhiều công sức mới gieo trồng được thành công Bách Mị Hoa kia, không lâu nữa chúng sẽ đến lúc trưởng thành, vậy mà bây giờ toàn bộ lại bị hủy hết?
Tử Di vội vàng xoay đầu lại, nói với Mộ Chỉ Ly ở một bên : "Chỉ Ly, hôm nay ta không thể giúp ngươi chăm sóc dược điền được rồi, ta phải đi trước xem xem !" Vừa dứt lời, Tử Di liền kéo Thẩm Hướng Thiên nhanh chóng rời đi.
Mộ Chỉ Ly chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn bóng lưng Tử Di và Thẩm Hướng Thiên rời đi, đáy mắt nổi lên một tia gợn sóng. Nàng đứng dậy, thở một hơi thật dài, giống như đã quyết định một chuyện gì đó, lập tức nâng bước đi về hướng mà hai người Tử Di đã rời khỏi đây.
Theo như lời Thẩm Hướng Thiên đã nói rất rõ ràng, những đóa Bách Mị Hoa kia hẳn là đã bị người khác phá hỏng, chuyện này có phải cũng giống như mình, cũng bị người ta ác ý hủy hoại sao? Nếu như Tử Di thật sự muốn làm bạn tốt với mình, mà không phải là người của Đồng Mẫn Nhi, như vậy việc làm của nàng ấy những ngày gần đây thật sự sẽ kích thích Đồng Mẫn Nhi tức giận, rồi sau đó bị đối xử như vậy ngược lại cũng không có gì là lạ.
Lúc Mộ Chỉ Ly đi vào dược điền của Tử Di, trong mắt cũng hiện lên vẻ khiếp sợ. Số lượng Bách Mị Hoa ở đây đã vượt ra khỏi dự đoán của nàng, toàn bộ Bách Mị Hoa trong hai khối dược điền đều đã chết khô đến tím ngắt. Mà rất dễ nhận thấy, những đóa Bách Mị Hoa này đều đã sắp trưởng thành, lại chết héo như vậy thật sự quá đáng tiếc.
Chân tay Tử Di luống cuống, nhìn hai mảnh dược điền trước mặt, hốc mắt đã hơi hồng hồng lên, trong giọng nói mang theo chút nghẹn ngào, nói: "Tại sao có thể như vậy! Rốt cuộc là ai đã phá hủy dược điền của ta!"
Nhìn bộ dáng không biết phải làm sao kia của Tử Di, trong mắt Thẩm Hướng Thiên xẹt qua một tia thương yêu, kéo lấy cánh tay không ngừng lắc lư kia của Tử Di mà nói: "Tử Di, đừng đau lòng, chuyện này ta nhất định sẽ giúp nàng điều tra ra!"
"Điều tra ra cũng vô ích, đã không còn kịp rồi! Ngày mai, sẽ có trưởng lão đến đây xem xét tình hình sinh trưởng của thảo dược, bây giờ thảo dược lại biến thành bộ dáng như thế này, ngày mai ta sẽ cho trưởng lão xem cái gì đây?" Tử Di cuống quýt nói, đôi mắt bối rối như một chú nai con không biết phải làm sao, chậm chạp ngồi xổm trên mặt đất, cúi đầu, không nói gì nữa.
Thẩm Hướng Thiên cũng phát hiện mức độ khó giải quyết của chuyện này, rất rõ ràng, những người đó lúc trước vẫn luôn không ra tay chính là vì đợi đến ngày mai khiến cho Tử Di chân tay luống cuống, bị trưởng lão thấy thành tích lần này sẽ không khỏi bị người trách phạt.
Cả hai mảnh dược điền đều là Bách Mị Hoa, nếu như số lượng không nhiều lắm thì hắn còn có thể mượn ở những nơi khác đến đây, nhưng mà nhiều như thế này, tất nhiên là không thể được. Hắn cũng không thể nhìn Tử Di chịu phạt, vậy nên làm thế nào cho phải đây? Thẩm Hướng Thiên nhíu mày, nếu như Tử Di nói rằng nàng bị hãm hại, trưởng lão căn bản sẽ không thể nào tin tưởng nàng, thời gian qua, trưởng lão môn phái vẫn luôn luôn chỉ nhìn kết quả mà không nhìn quá trình, điều này hắn cũng biết vô cùng rõ ràng.
Lúc này, Mộ Chỉ Ly vẫn đứng cách đó không xa cũng đã đi tới bên cạnh Tử Di, Thẩm Hướng Thiên nhìn Mộ Chỉ Ly trước mắt, thần sắc có chút phức tạp. Hắn cảm thấy sở dĩ Tử Di bị người ta đối xử như vậy, là vì nàng dính líu đến Mộ Chỉ Ly. Nhưng hắn thật sự không thể nói chuyện này là trách nhiệm của Mộ Chỉ Ly được, dù sao từ đầu tới cuối vẫn luôn là Tử Di tiếp cận Mộ Chỉ Ly.
Mộ Chỉ Ly ngồi xuống bên cạnh Tử Di, cảm nhận được người khác đến gần mình, Tử Di chậm rãi ngẩng đầu lên, đôi mắt sáng trong linh động đến vô hạn kia giờ phút này đã ươn ướt, chỉ là bướng bỉnh không để cho nước mắt rơi xuống mà thôi.
Nàng vẫn không thể nào kiên cường được như Mộ Chỉ Ly vậy, nhìn tâm huyết của mình bị hủy hoại trong chốc lát như vậy, trong lòng nàng khó chịu đến không nói nên lời. Nàng không biết rốt cuộc Mộ Chỉ Ly làm sao có thể chấp nhận được tất cả, chỉ tức giận nhất thời rồi sau đó đã có thể khôi phục như thường, có lẽ, cả đời này, Tử Di nàng cũng đều không làm được.
"Đã không còn, thì có thể trồng lại, trời không tuyệt đường người, khóc lóc cũng sẽ không có ai đồng tình với ngươi." Mộ Chỉ Ly thản nhiên nói, lời nói mặc dù lạnh lùng, nhưng Tử Di lại có thể cảm nhận được một chút quan tâm nhàn nhạt trong giọng nói kia.
"Nhưng..., nhưng mà ngày mai trưởng lão đã đến rồi, trông thấy dược điền của ta, vậy chẳng phải là..." Tử Di đứt quãng nói.
Khóe miệng Mộ Chỉ Ly nhếch lên thành một đường cong nhẹ nhàng, nói: "Ngày mai trưởng lão tới kiểm tra, cũng không phải chỉ kiểm tra dược điền của ngươi, thảo dược của ta cũng không phải là không có mầm tốt? Huống hồ, ngươi phải tin tưởng, chuyện cũng không hỏng bét như ngươi suy nghĩ vậy đâu."
Nghe vậy, Tử Di kinh ngạc nhìn Mộ Chỉ Ly, không biết tại sao đã ở dưới tình huống như thế này mà nàng vẫn có thể lạnh nhạt như vậy, quả thực không thể tưởng tượng nổi, chẳng lẽ nàng không biết một khi bị trách phạt, nếu muốn trở về địa vị bây giờ sẽ không dễ dàng sao?
Mộ Chỉ Ly đỡ Tử Di dậy, cười nhạt nói: "Ngươi có tin ta không?"
Tử Di nhìn nụ cười tự tin kia của Mộ Chỉ Ly, chẳng biết tại sao liền bị cảm xúc của Mộ Chỉ Ly ảnh hưởng, không khỏi gật đầu nhè nhẹ, nói: "Ta tin."
Nghe Tử Di trả lời, nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc kia của nàng, nụ cười trên khóe miệng Mộ Chỉ Ly lại sâu thêm mấy phần, Tử Di như vậy thật đúng là rất đáng yêu, lại tiếp tục nói: "Nếu ngươi đã tin tưởng ta, thì bây giờ cũng đừng quan tâm đến chuyện của dược điền nữa, trở về nghỉ ngơi cho thật tốt, đừng nghĩ thêm cái gì nữa cả, ngày mai sẽ không có bất cứ vấn đề gì, được không?"
"Nhưng mà... thảo dược trên dược điền của ta toàn bộ đều đã chết khô rồi." Tử Di nhíu mày nói.
Mộ Chỉ Ly khoát tay nói: "Yên tâm đi, không có việc gì ."
Lúc này, Thẩm Hướng Thiên cũng lên tiếng nói: "Tử Di, lần này nàng hãy nghe lời Mộ cô nương đi, đi về trước rồi nghỉ ngơi cho thật tốt, còn lại hãy giao cho bọn ta." Nhìn bộ dáng chắc chắn kia của Mộ Chỉ Ly, hắn cảm thấy nhất định là Mộ Chỉ Ly có biện pháp, tốt hơn là nên hỏi trước đã.
Nhìn Mộ Chỉ Ly và Thẩm Hướng Thiên trước mặt khuyên nhủ mình, Tử Di khẽ gật đầu, xoay người theo hướng hai người tiễn nàng mà trở về. Trên thực tế, thời gian chỉ còn lại một ngày, cho dù nàng có cố gắng thế nào đi nữa cũng không thể thay đổi được kết quả, vậy không bằng chẳng làm gì cả còn tốt hơn.
Đợi sau khi Tử Di trở về phòng, hai người Mộ Chỉ Ly và Thẩm Hướng Thiên không hẹn mà cùng đi đến một chỗ khác không ai qua lại. Mộ Chỉ Ly nhìn Thẩm Hướng Thiên trước mặt, trong đôi mắt tràn đầy vẻ cơ trí, "Ngươi hẳn là có biện pháp điều tra ra rốt cuộc là người nào gây nên chứ? Viện Lưu Ly này mặc dù có không ít người đều nhằm vào ta, nhưng mà để giúp đỡ Đồng Mẫn Nhi làm việc có lẽ cũng chỉ có mấy người."
Thẩm Hướng Thiên khẽ gật đầu, "Việc này giao cho ta, rất nhanh ta đã có thể điều tra rõ ràng rốt cuộc là người nào gây ra." Lấy địa vị của hắn, làm chút chuyện này cũng không có khó khăn gì, ai dám thương tổn Tử Di của hắn, thì chính là khiêu chiến với hắn!
"Ngươi chỉ cần giúp ta điều tra chuyện này rõ ràng là được." Mộ Chỉ Ly nói, xem ra, ngày mai hẳn là có trò hay để xem...
"Vậy dược điền của Tử Di làm sao bây giờ? Những đóa Bách Mị Hoa kia hoàn toàn đã chết khô hết rồi, không thể nào có thể cứu sống được." Thẩm Hướng Thiên nhíu mày nói, chuyện này mới là quan trọng nhất, nếu như nói, người hạ độc thủ kia sau này có thể giải quyết cũng được, nhưng chuyện thảo dược này thì lại không thể kéo dài.
"Chuyện này giao cho ta, ta sẽ không để cho Tử Di gặp phải chuyện gì." Mộ Chỉ Ly lên tiếng nói, mấy ngày nay Tử Di đối xử tốt với nàng, nàng đều để trong mắt. Bây giờ Tử Di gặp chuyện không may, nàng tất nhiên cũng không thể không quan tâm. Có lẽ để thực sự tín nhiệm thì còn cần một thời gian nữa, nhưng ít ra bây giờ nàng đã dần dần tin tưởng Tử Di.
Thẩm Hướng Thiên nhìn Mộ Chỉ Ly một cái thật sâu, trong giọng nói mang theo sự dò xét, "Ngươi tin tưởng Tử Di sao?" Từ lời kể của Tử Di, hắn biết Mộ Chỉ Ly vẫn luôn không tin tưởng nàng, cho nên với việc hôm nay Mộ Chỉ Ly đột nhiên giúp đỡ, hắn cũng có chút nghi ngờ.
Mộ Chỉ Ly cười nhạt một tiếng, trên khuôn mặt kia không chút gợn sóng, cũng không thể nào nhìn ra được cảm xúc của nàng, cho dù là Thẩm Hướng Thiên cũng nhìn không ra suy nghĩ của nàng, nói: "Ngươi cảm thấy, ta cần phải tin tưởng sao?"
Ánh mắt Thẩm Hướng Thiên cứng lại, chợt nói: "Nàng đáng giá cho ngươi tin tưởng."
Theo lời Thẩm Hướng Thiên vừa dứt, nụ cười trên khóe miệng Mộ Chỉ Ly dần dần lớn ra, "Vậy đã đủ rồi, chúng ta đều không muốn Tử Di gặp chuyện không may, ngươi nhanh một chút đi điều tra xem rốt cuộc là người nào gây ra đi."
"Vậy dược điền... đành xin nhờ ngươi!" Thẩm Hướng Thiên trầm giọng nói, tiếng nói có chút khàn khàn, ánh mắt hắn thế nhưng lại vô cùng nghiêm túc.
"Chuyện ta đã đồng ý thì sẽ làm được, ngươi không cần lo lắng."
Thẩm Hướng Thiên không do dự, nhanh chóng rời đi. Cho dù là ai động thủ với nữ tử hắn yêu, hắn cũng nhất định sẽ không bỏ qua cho người đó!
Mộ Chỉ Ly cũng quay trở về trụ sở bí mật, bắt đầu gieo trồng Bách Mị Hoa bên trong dược điền. Mặc dù dược điền cũng đã có không ít Bách Mị Hoa, nhưng Bách Mị Hoa đã trưởng thành thì đều bị nàng hái rồi, số lượng còn gieo trồng lúc này cũng không đủ để lấp đầy hai mảnh dược điền, huống hồ ngoài Bách Mị Hoa mà Tử Di cần, thì nàng cũng phải chuẩn bị Băng Tâm Thảo.
Ngày mai, nàng muốn cho Đồng Mẫn Nhi một sự kinh ngạc thật lớn! Đạo cao một thước, ma cao một trượng (vỏ quýt dày có móng tay nhọn), để rồi xem rốt cuộc ai mới là ma đây!
Tốc độ làm việc của Thẩm Hướng Thiên cực kỳ không tệ, đợi đến lúc chập tối hắn đã lại một lần nữa xuất hiện trước mặt Mộ Chỉ Ly, trên khuôn mặt vốn tuấn dật hiện lên sự tức giận đến vô cùng, nhìn Mộ Chỉ Ly trước mắt chậm rãi nói: "Người cố ý hủy hoại dược điền chính là Vưu Thanh Lăng và Kỷ Phỉ Linh của viện Lưu Ly, không riêng gì dược điền của Tử Di, mà dược điền của ngươi cũng là bị bọn họ phá hủy."
Nghe thấy lời Thẩm Hướng Thiên nói, sắc mặt Mộ Chỉ Ly tràn đầy bình thản, nàng cũng không có ấn tượng quá sâu với hai người này, hoặc là nói ở cả viện Lưu Ly, ngoại trừ hai người Tử Di và Mạc Linh San là nàng còn có ấn tượng ra, thì những người khác đều không có ảnh hưởng gì.
"Ta biết rồi." Giọng nói của Mộ Chỉ Ly bình thản mà lạnh lùng, trong đôi mắt đen nhánh kia hiện lên vẻ cơ trí nhàn nhạt: "Chuyện tiếp theo giao cho ta là được rồi, ngươi đợi ngày mai xem kết quả đi."
Nói xong, Mộ Chỉ Ly cũng không để ý tới ánh mắt kinh ngạc của Thẩm Hướng Thiên, xoay người đi về hướng viện Lưu Ly. Không phải là nàng ra vẻ thanh cao, mà là chuyện này căn bản nàng cũng không có cách nào giải thích được, nàng cũng không thể nói rằng mình có rất nhiều thảo dược được. Cho nên việc duy nhất nàng có thể làm đó là ra vẻ thần bí.
Thẩm Hướng Thiên đứng nguyên tại chỗ, nhìn bóng lưng Mộ Chỉ Ly dần dần biến mất, ánh mắt hơi thay đổi. Vẻ nghiêm trọng trên khuôn mặt tuấn dật dần dần biến mất, rồi cũng chợt xoay người đi về phía chỗ ở của mình, chỉ là bước chân đã thoải mái hơn rất nhiều so với lúc trước khi đến đây.
Lúc này, Đồng Mẫn Nhi đang tràn đầy đắc ý nghe hai người Vưu Thanh Lăng và Kỷ Phỉ Linh báo cáo lại, sau khi nàng ta biết được việc sẽ có trưởng lão đến đây kiểm tra thì ngay lập tức đã nghĩ ra kế hoạch này.
Vốn nàng chỉ định đối phó với Mộ Chỉ Ly, nhưng nhìn thấy Tử Di đi tiếp cận Mộ Chỉ Ly như vậy, rõ ràng chính là đối địch với mình, nàng quyết không cho phép chuyện như vậy xảy ra, cho nên chẳng thà mượn cơ hội này, dùng một hòn đá ném chết hai con chim.
"Các ngươi chắc chắn đã độc chết toàn bộ Bách Mị Hoa trong dược điền của Tử Di rồi chứ?" Đồng Mẫn Nhi lên tiếng hỏi, "Chuyện này cũng không thể xảy ra biến cố gì." Lúc trước nàng sắp xếp hãm hại Mộ Chỉ Ly đã thất bại, lần này nhất định phải thành công! Nếu không sau này muốn ra tay lần nữa cũng không phải là chuyện đơn giản.
Trên mặt Vưu Thanh Lăng đầy vẻ nịnh hót, lấy lòng nói: "Nghi trượng, việc chúng ta đã làm thì người cứ yên tâm đi! Chúng ta đã độc chết toàn bộ Bách Mị Hoa trong hai khối dược điền của Tử Di rồi, tuyệt đối không có một cây nào còn có thể cứu sống!"
Đêm hôm qua, bọn họ bận rộn thật lâu mới có thể độc chết được toàn bộ những đóa Bách Mị Hoa kia, thậm chí còn đặc biệt kiểm tra lại một lần. Dù sao đây là nhiệm vụ mà Đồng Mẫn Nhi giao cho bọn họ, nhất định không thể để xảy ra bất cứ sai lầm gì.
Nghe vậy, Đồng Mẫn Nhi hài lòng gật đầu, nói: "Như thế rất tốt, ngày mai ta sẽ dẫn trưởng lão đi đến dược điền của Tử Di và Mộ Chỉ Ly kiểm tra một lượt. Các ngươi cũng chăm sóc dược điền của mình cho tốt, đến lúc đó ta cũng có thể nói tốt giúp cho các ngươi."
Nghe thấy Đồng Mẫn Nhi bằng lòng nói tốt cho bọn họ, trên mặt Vưu Thanh Lăng và Phỉ Kỉ Linh không khỏi hiện lên vẻ vui mừng, vội nói: "Đa tạ nghi trượng, sau này nếu có việc nào cần hai người chúng ta cống hiến sức lực, chúng ta nhất định muôn lần chết không chối từ!"
Ánh mắt Đồng Mẫn Nhi đảo qua trên người bọn họ, chợt hài lòng gật đầu, nói: "Các ngươi biểu hiện cho thật tốt đi."
Ngày tiếp theo.
Tu luyện giả trong viện Lưu Ly đều đã sớm thức dậy, chia nhau đi về phía dược điền của mình. Hôm nay trưởng lão đến kiểm tra thành tích, ảnh hướng đến tương lai của bọn họ, đương nhiên là phải đi đến dược điền thật sớm, như vậy mới có thể cho trưởng lão một ấn tượng tốt.
So với sự vui vẻ của các tu luyện giả khác, tâm trạng của Tử Di có vẻ sa sút hẳn. Có lẽ hôm nay chính là ngày cuối cùng nàng được ở lại viện Lưu Ly, lúc trước nàng vẫn luôn mong mỏi mình có thể đạt được biểu hiện thật tốt, bây giờ đúng là khen ngược, đừng nói là biểu hiện tốt, sợ là không biết sẽ bị đuổi đến cái viện gì nữa.
Đến lúc Mộ Chỉ Ly mở cửa phòng thì đã trông thấy Tử Di mặt mày ủ dột, không khỏi mỉm cười đi tới bên cạnh nàng, nói: "Tất cả mọi người đã xuất phát rồi, chúng ta cũng mau một chút đi qua đi."
Cảm nhận được thái độ của Mộ Chỉ Ly đã gần gũi hơn trước đây không ít, tâm tình của Tử Di thoáng chốc đã tốt lên mấy phần, nhưng vẻ ưu thương và lo lắng nơi đáy mắt kia lại chưa bao giờ biến mất, vẻ mặt không khỏi đau khổ nói: "Chỉ Ly, sau hôm nay chúng ta có thể sẽ không ở chung một chỗ nữa."
Nhìn thấy bộ dáng mất mát kia của Tử Di, khóe môi Mộ Chỉ Ly khẽ cong lên: "Bây giờ mọi chuyện còn chưa biết được hết đâu, ngươi mất tinh thần cũng không khỏi quá sớm chút đi!"
Tử Di nhìn bộ dáng Mộ Chỉ Ly như vậy, trong lòng hiện lên vẻ kinh ngạc, trên khuôn mặt nhỏ nhắn lớn bằng bàn tay kia rốt cuộc lộ ra một nụ cười, nói: "Đúng vậy, cho dù kết quả như thế nào, bây giờ cũng còn chưa biết được đâu."
Nói xong, Tử Di liếc mắt qua nhìn Mộ Chỉ Ly một cái thật sâu, chợt nói: "Cám ơn ngươi, Chỉ Ly."
"Vậy ngươi giúp ta chăm sóc dược điền nhiều ngày như vậy, ta còn chưa cảm ơn ngươi đấy." Mộ Chỉ Ly cười một tiếng, giây phút này nàng cũng đã hoàn toàn xác định được Tử Di thật sự không có dị tâm với nàng. Nàng ấy tuyệt đối không thể nào dùng thủ đoạn như vậy để đi lấy lòng Đồng Mẫn Nhi, mặc dù địa vị của Đồng Mẫn Nhi ở Bách Thảo viên cũng không nhỏ, nhưng để so với trưởng lão thì thật sự vẫn có khác biệt rất lớn.
Tử Di căn bản cũng không cần thiết phải mạo hiểm liều lĩnh để làm một cuộc mua bán không có lời như vậy, trừ phi nàng cùng với kẻ ngốc không khác nhau là mấy. Đây cũng là nguyên nhân Mộ Chỉ Ly quyết định giải quyết chuyện phiền toái này cho nàng.
Mộ Chỉ Ly luôn luôn không thích mắc nợ người khác, chỉ cần Tử Di là thật tâm đối xử với nàng, nhất định nàng cũng sẽ thật lòng đối xử với Tử Di. Ở trên đời này, người có thể đi vào trong lòng nàng thực sự rất ít, nhưng một khi đã vào được, với nàng, đó chính là bằng hữu cả đời!
Mộ Chỉ Ly và Tử Di cùng đi tới dược điền của nàng ấy trước, đợi đến lúc Tử Di nhìn thấy dược điền của mình, trên khuôn mặt của nàng hiện lên vẻ khiếp sợ đến vô hạn, không thể tưởng tượng nổi chỉ về phía hai mảnh dược điền trồng đầy Bách Mị Hoa mà nói: "Điều này sao có thể? Toàn bộ Bách Mị Hoa của ta rõ ràng đã chết khô hết, thời gian chỉ có một ngày làm sao có thể khôi phục? Hơn nữa những đóa Bách Mị Hoa này sinh trưởng dường như đặc biệt sum xuê."
Mộ Chỉ Ly nhàn nhạt cười: "Bởi vì ngươi đối xử tốt với chúng, cho nên bọn chúng mới sống lại, hôm nay ngươi cũng không cần lo lắng nữa. Vui vẻ lên đi, còn về phần người hại ngươi, ta tin rằng Thẩm Hướng Thiên sẽ báo thù cho ngươi, ta phải đi đến dược điền của ta trước đây."
Tử Di kinh ngạc nhìn bóng lưng Mộ Chỉ Ly rời đi, sâu trong đôi mắt đều tràn đầy khiếp sợ, nàng biết rõ ràng, chuyện này tuyệt đối không thoát khỏi liên quan đến Mộ Chỉ Ly! Chính bởi vì nàng ấy chắc chắn, cho nên hôm qua mới nói với mình rằng sẽ không có vấn đề gì.
Nhìn thân ảnh màu trắng kiêu ngạo kia, hốc mắt Tử Di dần dần hiện lên một màu đỏ, hướng về phía bóng lưng của nàng kêu to: "Chỉ Ly, cám ơn ngươi!"
Nghe thấy lời Tử Di nói, bước chân Mộ Chỉ Ly dừng lại trong phút chốc, nhưng cũng không quay đầu lại, cước bộ vững vàng đi về phía trước. Chỉ là trên khuôn mặt tinh xảo kia lại không tự giác hiện lên một nụ cười nhẹ nhàng, tinh khiết tao nhã giống như một đóa hoa sen xanh, lại hút hồn người ta đến mê hoặc.
Thẩm Hướng Thiên đang đứng xa xa nhìn thấy Mộ Chỉ Ly rời đi, trong mắt cũng là hiện lên vẻ cảm kích. Suốt cả đêm ngày hôm qua, hắn vẫn luôn quan sát dược điền của Tử Di, cho đến đêm khuya liền thấy một thân ảnh màu trắng không ngừng bận rộn bên trên dược điền đó, mãi cho đến sáng sớm mới rời đi...
Mộ Chỉ Ly trở lại dược điền của mình, những cây Băng Tâm thảo nguyên bản chỉ vừa mới nảy mầm đã bị nàng đổi đi toàn bộ, lúc này bên trong dược điền chỉ tràn đầy Băng Tâm thảo sinh trưởng tươi tốt.
Với trụ sở bí mật, gieo trồng những thảo dược này căn bản không tính là gì, lúc trước nàng cũng đã sớm chuẩn bị xong đầy đủ Băng Tâm Thảo, chỉ là vì Bách Mị Hoa của Tử Di nên đã mất đi không ít thời gian. Bây giờ tất cả đều đã chuẩn bị sẵn sàng, chỉ cần đợi Đồng Mẫn Nhi và trưởng lão đến đây thôi!
Khóe miệng Mộ Chỉ Ly chậm rãi cong thành một nụ cười, nàng tin rằng chuyện xảy ra tiếp theo sẽ rất đặc sắc đây!
Lúc này, Đồng Mẫn Nhi đang cùng xem xét dược điền của viện Lưu Ly với trưởng lão của Bách Thảo Viên – Tề Ngộ. Đồng Mẫn Nhi cũng không dẫn Tề Ngộ đến xem dược điền của hai người Mộ Chỉ Ly trước, như thế thì không khỏi quá mức cố ý một chút, huống hồ trước hết cứ để cho Tề Ngộ xem xét tình hình sinh trưởng sum xuê của các dược điền khác, rồi lại đi xem chỗ đó của bọn Mộ Chỉ Ly, có lẽ sẽ có thêm vui mừng ngoài dự đoán.
Tề Ngộ đánh giá dược điền của viện Lưu Ly, thỉnh thoảng gật đầu, bộ dáng kia hiển nhiên là rất hài lòng với thành tích trồng trọt này.
Sau một lúc lâu xem xét, Tề Ngộ không khỏi lên tiếng nói: "Đồng nghi trượng, những đệ tử viện Lưu Ly này dưới sự chưởng quản của ngươi, những thành tích này đạt được quả thật không tệ, chắc hẳn ngươi đã phí không ít công sức rồi?"
Nghe thấy lời Tề Ngộ nói, trong mắt Đồng Mẫn Nhi xẹt qua một tia kinh hỉ, nhưng sắc mặt của nàng ta lại rất khiêm tốn mà nói: "Tề trưởng lão quá khen, những điều này đều là công lao tự mình nỗ lực của các đệ tử viện Lưu Ly, bọn họ đều là những đệ tử tu luyện có thực lực ở trong nhóm dẫn đầu của những đệ tử có thời gian tu luyện chưa dài ở Bách Thảo Viên, kỹ thuật gieo trồng của bọn họ tất nhiên cũng không cần phải nói thêm nhiều lời nữa, cho nên mới có thành tích như vậy."
Thấy bộ dạng khiêm tốn kia của Đồng Mẫn Nhi, vẻ hài lòng trong mắt Tề Ngộ càng ngày càng lớn, Đồng Mẫn Nhi này quả nhiên không tệ, dù đạt được thành tích như vậy cũng không kiêu không nóng nảy, quả thật là có khả năng bồi dưỡng thành người tài.
"Đồng nghi trượng đây thật sự đã khiêm tốn rồi, tuy nói rằng bản thân bọn họ cũng có sự nỗ lực, nhưng cũng không thoát khỏi quan hệ với sự quản lý của ngươi mà." Tề Ngộ cười nói.
Sự vui vẻ trong mắt Đồng Mẫn Nhi lại sâu thêm vài phần, nói: "Tề trưởng lão, đệ tử dẫn người đi xem xem mấy mảnh dược điền khác, trong suốt thời gian qua, tu luyện giả gieo trồng hai mảnh dược điền này bình thường vẫn luôn rất cố gắng, hơn nữa cũng rất có nghiên cứu với việc gieo trồng thảo dược."
Nghe lời Đồng Mẫn Nhi nói, trong mắt Tề Ngộ hiện lên một tia kinh ngạc, chợt cười nói: "Như thế thì rất tốt, ta sẽ nghe theo Đồng nghi trượng vậy, đi đến đó xem xét một chút thôi!"
Vừa dứt lời, Đồng Mẫn Nhi bèn dẫn Tề Ngộ đi về phía dược điền của Vưu Thanh Lăng và Kỷ Phỉ Linh. Hai người bọn họ đã hết lòng hết dạ làm việc cho mình như vậy, nàng tất nhiên cũng muốn cho bọn họ một ít lợi lộc, nếu không thì làm sao có thể khiến bọn họ môt lòng vì nàng được chứ?
"Tề trưởng lão, chính là sáu mảnh dược điền phía trước kìa, đệ tử tin chắc rằng người nhất định sẽ hài lòng." Đồng Mẫn Nhi cười nói.
Tề Ngộ cũng có chút mong đợi, không ngừng tiến tới những mảnh dược điền phía trước. Lúc hai người thấy rõ được tình hình của dược liệu bên trong dược điền, sắc mặt đều có chút quỷ dị. Nụ cười trên mặt Đồng Mẫn Nhi gần như đã lập tức cứng lại, cánh tay kia cũng xấu hổ không ngừng ở giữa không trung, kinh ngạc mà nhìn sáu mảnh dược điền phía trước.
Tề Ngộ nhíu mày, nhìn Đồng Mẫn Nhi nói: "Đây là mấy mảnh dược điền gieo trồng rất tốt theo lời Đồng nghi trượng sao? Quả nhiên là làm cho người ta kinh ngạc đến giật nảy mình đấy."
Chương 72: Bi kịch của Đồng Mẫn Nhi
Sắc mặt Đồng Mẫn Nhi vô cùng khó coi, nhìn qua Tề Ngộ trưởng lão trước mặt, há to miệng mà chưa biết nên nói cái gì cho phải.
Trong lòng nàng bây giờ khỏi phải nói là có đến bao nhiêu buồn bực, Vưu Thanh Lăng và Kỷ Phỉ Linh rốt cuộc là làm chuyện gì đây! Hôm qua các nàng vẫn còn liên tục đảm bảo với mình rằng tình hình sinh trưởng của thảo dược trong dược điền của các nàng vẫn vô cùng tốt, nhưng bây giờ lại biến thành bộ dáng như vậy!
"Tề trưởng lão, đây hẳn là đã xảy ra chuyện gì đó ngoài ý muốn..." Đồng Mẫn Nhi tươi cười nói, chuyện đến nước này rồi thì cũng chỉ có mỗi cách này thôi.
Nghe vậy, trong mắt Tề Ngộ cũng xẹt qua một tia cảm xúc khác thường, trong nụ cười nhiều hơn một phần giễu cợt, nói: "Cái này cũng gọi là ngoài ý muốn? Những thảo dược này vừa nhìn là biết đều không được chăm sóc tốt, cỏ dại mọc um tùm bên trong dược điền.
Đã có nhiều cỏ dại mọc lên như vậy, những thảo dược này làm sao lại có thể sinh trưởng tốt được? Khó trách tất cả thảo dược lại đều có bộ dạng thiếu dưỡng chất, thật đúng là khiến cho người ta mở rộng tầm mắt!"
Đồng Mẫn Nhi cảm nhận được trong lời nói của Tề Ngộ có chứa sự tức giận, nên chỉ có thể yên lặng nhận lấy sự tức giận của lão ta. Trong lòng không ngừng nghĩ rằng đợi đến lúc nàng trở về nhất định phải dạy dỗ Vưu Thanh Lăng và Kỷ Phỉ Linh một trận ra trò, chắc hẳn hai người bọn họ đều ỷ là có mình chiếu cố nên mới dám to gan lớn mật như thế!
Ghê tởm nhất chính là lúc này hai người các nàng cũng không biết chạy đến chỗ nào nữa, nếu như các nàng ở chỗ này, mình còn có thể khiển trách các nàng một lượt rồi phủi trách nhiệm đi, còn bây giờ ngược lại thật tốt...
Sáng sớm nay, Vưu Thanh Lăng và Kỷ Phỉ Linh sau khi đi tới dược điền, nhìn rõ các mảnh dược điền gieo trồng không tốt kia, đều hoàn toàn trợn tròn mắt. Vì để lần này có thể đạt được biểu hiện thật tốt, hai người các nàng không biết đã phí mất bao nhiêu công sức cho việc chăm sóc dược điền, thế nhưng, không ai nhĩ đến chỉ trong vòng một đêm dược điền lại biến thành bộ dạng như vậy.
"Thanh Lăng, chúng ta lần này sợ là thảm rồi, dược điền này làm sao lại biến thành bộ dạng như vậy, chẳng lẽ là bọn Mộ Chỉ Ly biết được chuyện là do chúng ta làm, cho nên cố ý phá hủy dược điền để báo thù chúng ta?" Kỷ Phỉ Linh cuống quýt nói, trong mắt tràn đầy vẻ lo lắng, bây giờ thật sự là đâm vào đại họa rồi!
Nghe vậy, chân mày Vưu Thanh Lăng không khỏi nhíu lại, suy nghĩ chốc lát rồi nói: "Ta thấy chắc có lẽ cũng không phải là các nàng, nếu như Mộ Chỉ Ly muốn báo thù chúng ta thì đã sớm trả thù, làm sao có thể đợi đến hôm nay? Huống hồ nhìn bộ dáng kia của dược điền đi, đây thật sự là người có thể hủy hoại ra được sao?"
Kỷ Phỉ Linh không khỏi gật đầu: "Vậy cũng đúng, có ai có thể phá hỏng dược điền được như vậy sao, chuyện này thật đúng là gặp quỷ rồi, chẳng lẽ chúng ta thật sự không may mắn như thế?" Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của Kỷ Phỉ Linh lúc này lại càng tái nhợt hẳn lên, không khỏi kéo tay Vưu Thanh Lăng, giọng hơi run rẩy mà nói: "Thanh Lăng, tỷ nói xem không phải chúng ta sẽ bị đuổi khỏi viện Lưu Ly chứ?"
Sắc mặt Vưu Thanh Lăng cũng rất khó coi, trong tròng mắt đen nhánh tràn đầy vẻ lo lắng, nói: "Ta tin có hai người Mộ Chỉ Ly và Tử Di làm đệm lót, thì kết quả của hai người chúng ta chắc sẽ không đến nỗi quá thảm đâu, dù sao trưởng lão cũng sẽ đuổi đi nhiều người như vậy trong một lần đâu."
Nghe thấy lời Vưu Thanh Lăng nói, sắc mặt Kỷ Phỉ Linh lúc này mới dễ nhìn hơn một chút: "Đúng rồi, hai người chúng ta cùng lắm cũng chỉ là trồng không tốt, còn thành tích dược điền của các nàng so với chúng ta thì kém nhiều lắm."
"Ta thấy thành tích trong lần kiểm tra thành tích này thì hai người bọn họ là tệ nhất, liền bố trí hai người bọn họ đến viện khác đi thôi. Khả năng gieo trồng và tính cách như thế này thì căn bản không xứng đáng được sống ở viện Lưu Ly." Tề Ngộ nhíu mày nói.
Nghe vậy, Đồng Mẫn Nhi quýnh lên, mặc dù không có Vưu Thanh Lăng và Kỷ Phỉ Linh thì cũng không vấn đề gì với nàng, nhưng một khi Tề Ngộ trưởng lão đuổi hai người bọn họ ra khỏi viện Lưu Ly, vậy kế hoạch đối phó với Mộ Chỉ Ly và Tử Di của nàng sẽ thất bại mất!
Nghĩ tới đây, Đồng Mẫn Nhi không khỏi nói: "Tề trưởng lão, lúc này người mới chỉ nhìn được một bộ phận dược điền ở viện Lưu Ly, bây giờ người đã hạ kết quả thì có phần quá sớm một chút, chi bằng chúng ta lại đi xem thêm một chút?
Ở trong viện Lưu Ly này còn có hai người không phục sự quản lý của đệ tử, ngày thường không để tâm chút nào đến việc chăm sóc dược điền, ngài không đến xem thì đệ tử lại không tiện xử trí, chi bằng đi xem các nàng ấy rồi lại nói sau thì thế nào ạ?"
Chân mày Tề Ngộ nhíu lại thành hình chữ Xuyên (川), viện Lưu Ly này hình như còn có không ít vấn đề rồi. Lại còn có dược điền hỏng bét hơn cả hai mảnh dược điền này sao? Viện Lưu Ly từ trước tới nay chưa từng xuất hiện tình huống thế này.
"Vậy thì nghe ngươi, đi xem một cái thôi. Loại đệ tử không chăm chỉ này căn bản cũng không có tư cách sống ở viện Lưu Ly, sau này nếu như ngươi gặp phải đệ tử như vậy, trực tiếp nhanh chóng báo cáo người đó cho ta." Sắc mặt Tề Ngộ nghiêm túc nói.
Lúc này, sắc mặt Đồng Mẫn Nhi mới dễ nhìn hơn vài phần. Chỉ cần dẫn Tề Ngộ đi nhìn dược điền của hai người Mộ Chỉ Ly, thì sau này mình chỉ cần báo lên với Tề Ngộ một vị đệ tử nào đó làm việc không chăm chỉ là có thể trực tiếp đuổi người đó ra khỏi viện Lưu Ly, thật sự là quá thuận tiện rồi!
Nếu như nàng sớm có quyền lợi như vậy, thì bây giờ Mộ Chỉ Ly và Tử Di khẳng định đã sớm bị đuổi đến viện hẻo lánh rồi, chỉ là hiện tại để bọn hắn rời đi cũng không tệ!
Đồng Mẫn Nhi quen đường dẫn Tề Ngộ đi tới dược điền của Tử Di, chỉ vào phía trước nói: "Chính là hai mảnh dược điền này đây, mảnh này là do Tử Di quản lý, trước đây đệ tử để cho nàng ta trồng Bách Mị Hoa, nhưng gieo trồng đến bây giờ cũng không có kết quả, đệ tử thấy là suy nghĩ của nàng căn bản là không hề đặt trên việc chăm sóc dược điền."
"Thế ư? Vậy chúng ta mau đi xem một chút." Tề Ngộ vội vàng, viện Lưu Ly này nếu xảy ra vấn đề gì, thì liên quan rất lớn đến lão, nhất định phải giải quyết triệt để tất cả các vấn đề này trước khi Chưởng môn phát hiện.
Đến khi Đồng Mẫn Nhi nhìn thấy mảnh dược điền kia đều gieo trồng đầy ắp Bách Mị Hoa, thì sắc mặt nàng ta đã khó coi đến cực điểm. Bách Mị Hoa này sinh trưởng vô cùng tốt, so với tất cả các dược điền khác nhìn thấy trước đây lại đều tươi tốt hơn rất nhiều.
Mỗi một cây Bách Mị Hoa đều giống như được trải qua sự che chở cẩn thận, cả mảnh dược điền đều không có lấy nửa cọng cỏ dại tồn tại. Mà lúc này, bên cạnh dược điền, một thân ảnh màu tím ngạo nghễ đứng đó.
Một nụ cười nhẹ nhàng nở rộ trên mặt Tử Di, nhìn những đóa Bách Mị Hoa sinh trưởng sum suê trong dược điền này, trong lòng của nàng lại có một cảm giác hạnh phúc, đây tượng trưng cho sự tăng lên của tình bạn giữa nàng và Mộ Chỉ Ly như lúc trước nàng đã chờ đợi, Thẩm Hướng Thiên đã nói cho nàng biết tất cả những chuyện mà ngày hôm qua Mộ Chỉ Ly đã làm, nàng thật sự rất cảm động. Vừa cảm động mà đồng thời nàng cũng hiểu được bản lĩnh cao cường của Mộ Chỉ Ly, nhiều Bách Mị Hoa như vậy rốt cuộc là từ đâu mà đến?
Nhưng mà, những thứ này chỉ khiến cho nàng kinh ngạc, nhưng cũng không thèm để ý. Cho dù Mộ Chỉ Ly có thủ đoạn đến như thế nào, nàng vẫn là Mộ Chỉ Ly! Thế này là đủ rồi, còn những thức khác nàng cũng không cần phải biết.
Trong mắt Tề Ngộ hiện lên vẻ khó hiểu nồng đậm, vẻ mặt khi nhìn qua Đồng Mẫn Nhi kia giống như đang nhìn một đứa ngốc vậy. Đồng Mẫn Nhi này chẳng lẽ đầu óc không bình thường rồi sao? Ngay cả tốt xấu cũng đều không phân biệt được, hai mảnh dược điền này có thể nói là có kết quả gieo trồng tốt nhất trong tất cả các dược điền rồi, vậy mà Đồng Mẫn Nhi lại nói ngày thường nàng đều không chú ý chăm sóc dược điền?
Không chăm sóc dược điền, chẳng lẽ dược điền sẽ tự biến thành bộ dáng như vậy sao? Nếu thật sự là như thế, vậy thì toàn bộ đệ tử Bách Thảo Viên cũng không cần phải trồng thảo dược nữa.
"Bái kiến trưởng lão, nghi trượng." Tử Di thi lễ một cái với hai người, cung kính nói.
Tề Ngộ cũng không quan tâm Đồng Mẫn Nhi, mà cười nhìn Tử Di nói: "Hai mảnh dược điền này là ngươi trồng sao? Trồng rất tốt!"
"Đa tạ trưởng lão khích lệ!" Nụ cười trên mặt Tử Di tươi thêm vài phần, nhất là khi nhìn thấy biểu tình như ăn phải con ruồi con nhặng kia của Đồng Mẫn Nhi, nàng càng cảm thấy vui sướng không dứt.
"Kỹ thuật của ngươi quả thật không tệ, dù là so với đệ tử cũ cũng không chênh lệch chút nào, thậm chí dường như còn hơn nữa, chắc hẳn là làm việc vất vả không ít rồi." Tề Ngộ thản nhiên nói, nhưng ánh mắt cơ trí kia lại làm như lơ đãng mà liếc qua Đồng Mẫn Nhi bên cạnh.
Cảm nhận được ánh mắt của Tề Ngộ, Đồng Mẫn Nhi không khỏi kinh hãi, xem ra Tề Ngộ trưởng lão nhất định có bất mãn với mình rồi. Giây phút này, Đồng Mẫn Nhi không khỏi bắt đầu hoài nghi đây có phải là Mộ Chỉ Ly thiết kế mình hay không, chẳng lẽ Vưu Thanh Lăng và Kỷ Phỉ Linh là người của Mộ Chỉ Ly, cho nên hôm nay mới có thể khiến mình sa vào hoàn cảnh như vậy?
Nhưng nghĩ tiếp thì Đồng Mẫn Nhi lại cảm thấy có chút kỳ quái. Nếu thật sự là như thế, Vưu Thanh Lăng và Kỷ Phỉ Linh vậy mà lại bằng lòng vì hai người Mộ Chỉ Ly mà rời khỏi viện Lưu Ly, việc này cũng không khỏi kỳ quái một chút đi.
Tử Di cung kính trả lời: "Thưa trưởng lão, kỹ thuật gieo trồng của Tử Di cũng chỉ bình thường thôi, những điều này đều là do bạn rất tốt của đệ tử – Mộ Chỉ Ly dạy mới có thể gieo trồng ra được kết quả như thế đấy ạ."
"Vậy sao?" Nghe thấy lời Tử Di nói, trong mắt Tề Ngộ không khỏi hiện lên vẻ hứng thú: "Mộ Chỉ Ly? Sao ta lại chưa từng nghe nói tới người này, chẳng lẽ là người mới tới viện Lưu Ly?"
Nghe vậy, Tử Di không khỏi nhìn Đồng Mẫn Nhi một cái, trên mặt hiện lên một sự sợ hãi, vội vàng đổi giọng mà nói: "Đệ tử nói sai rồi, Mộ Chỉ Ly chỉ là bạn tốt của đệ tử thôi, kỹ thuật gieo trồng cũng chỉ như vậy."
Vẻ sợ hãi trên mặt Tử Di mặc dù được che giấu rất tốt, nhưng Tề Ngộ vẫn nhận ra được như cũ. Trong đầu không khỏi tự cân nhắc về quan hệ bên trong giữa Mộ Chỉ Ly và Đồng Mẫn Nhi, lại nghĩ đến lời nói trước đây của Tử Di, thì lập tức hiểu rõ.
Giây phút này, nếu như lão vẫn còn không rõ nữa, thì lão cũng không phải là trưởng lão mà là kẻ ngốc rồi.
Sau khi Đồng Mẫn Nhi suy nghĩ đến các loại khả năng, liền hoàn toàn bỏ đi ý định đi đến dược điền của Mộ Chỉ Ly, nếu như để Tề Ngộ trưởng lão nhìn thấy dược điền của Mộ Chỉ Ly cũng trồng thật tốt, thì đến lúc đó xui xẻo cũng không phải là đám người Mộ Chỉ Ly, mà là mình!
"Tề trưởng lão, lần này dược điền ở viện Lưu Ly người cũng đã nhìn rõ rồi, đệ tử thấy không bằng chúng ta đi về trước đi ạ." Đồng Mẫn Nhi không khỏi lên tiếng nói, trong tầm mắt nhìn Tử Di hiện lên vẻ hung ác.
Nhưng mà, Tề Ngộ lại đột nhiên lên tiếng nói: "Nếu đã đến rồi, chúng ta cũng không gấp, chi bằng liền đi xem nốt hai mảnh dược điền còn lại đi, ta tin chắc đó chính là dược điền vô vùng hỏng bét theo như lời Đồng nghi trượng nói rồi."
"Vậy sao?" Đồng Mẫn Nhi cả kinh, nhưng lập tức lại cảm thấy đã trót làm rồi thì phải làm tới cùng, trong lòng ngàn nghĩ trăm chuyển, chỉ đành phải lên tiếng nói: "Lúc trước là đệ tử nhớ nhầm, kỹ thuật gieo trồng của người kia cũng rất tốt, Tề trưởng lão không cần nhìn nữa."
Tề Ngộ khoát tay áo, nếu kỹ thuật gieo trồng đã rất tốt, vậy thì lão lại càng muốn đi lên xem xét cho thật kỹ, nếu như đệ tử này thật sự giỏi như thế, ta cũng có thể bồi dưỡng một lượt cho thật tốt.
Dưới sự kiên trì của Tề Ngộ, Đồng Mẫn Nhi chỉ có thể thuận theo Tề Ngộ cùng nhau đi tới chỗ dược điền của Mộ Chỉ Ly. Lúc trước là nàng dẫn Tề Ngộ trưởng lão theo, nhưng bây giờ lại thành Tề Ngộ trưởng lão dẫn theo nàng.
Mộ Chỉ Ly nhìn thấy hai thân ảnh dần dần đi đến gần, khóe miệng không khỏi cong lên thành một nụ cười nhạt, Đồng Mẫn Nhi này quả nhiên vẫn tới rồi!
Lúc Tề Ngộ nhìn thấy hai mảnh dược điền bên cạnh Mộ Chỉ Ly, Băng Tâm thảo bên trong dược điền cũng đã gần trưởng thành, không có lấy một gốc cây khô héo nào, những giọt sương tấm lấm nho nhỏ phía trên Băng Tâm Thảo, khi ánh mặt trời chiếu xuống lại phản xạ ra ánh sáng mê người.
Trong mắt của Tề Ngộ cũng không có chút kinh ngạc nào, từ sau khi nhìn thấy dược điền của Tử Di cùng với phản ứng của Đồng Mẫn Nhi, lão cũng đã suy đoán đến kết quả như vậy rồi.
"Bái kiến trưởng lão, bái kiến nghi trượng." Mộ Chỉ Ly cung kính nói, khuôn mặt bình tĩnh nhìn không ra cảm xúc.
"Băng Tâm thảo này của ngươi gieo trồng không tệ, Băng Tâm thảo lại thuộc về loại khó gieo trồng trong tất cả các loại thảo dược, ngươi lại có thể gieo trồng nó tốt thế này, thực sự hiếm có." Trên khuôn mặt Tề Ngộ tràn đầy vẻ hài lòng, kỹ thuật gieo trồng như thế này cũng đã đạt đến trình độ cao nhất trong toàn bộ Bách Thảo Viên rồi!
"Đều là do trưởng lão có phương pháp dạy dỗ." Mộ Chỉ Ly khiêm tốn nói.
"Nghe nói Bách Mị Hoa trồng ở chỗ Tử Di cũng là được sự hỗ trợ của ngươi sao?" Tề Ngộ lên tiếng hỏi, nhưng trong lòng đã khẳng định cái đáp án này rồi.
Trong mắt Mộ Chỉ Ly hiện lên một tia kinh ngạc, nhưng ngay sau đó, một sự vui vẻ yên lặng lộ ra trên mặt nàng, Tử Di này... Lúc trước mình thực sự quá mức phòng bị Tử Di rồi, thì ra, trong Thiên Âm môn này vẫn có tu luyện giả lấy thật tâm đối đãi với người khác.
"Đệ tử cũng chỉ trả lời một chút vấn đề của Từ Di thôi, còn dược điền kia đều là do nàng ấy chăm sóc." Mộ Chỉ Ly chậm rãi lên tiếng nói, cũng không tranh công, kỹ thuật gieo trồng của Tử Di cũng không tệ, huống hồ quả thực là nàng cũng không giúp nàng ấy chăm sóc dược điền.
Nghe thấy câu trả lời của Mộ Chỉ Ly, sự hài lòng trong Tề Ngộ càng lớn, cái Mộ Chỉ Ly này ngược lại thực sự rất không tệ, nói: "Biểu hiện cho tốt, sau này tiền đồ vô lượng.
Nói xong, Tề Ngộ liền nhìn Đồng Mẫn Nhi một cái thật sâu, chợt nói: "Kết quả lần kiểm tra này thật sự khiến cho người ta chấn động, Đồng nghi trượng, chúng ta trở về đi thôi."
"Vâng, tất cả đều nghe Tề trưởng lão." Đồng Mẫn Nhi vội vàng lên tiếng nói, trong lòng nàng rất rõ ràng, bây giờ cho dù nàng nói cái gì, thì Tề trưởng lão cũng không nghe lọt được, dù sao thì sự thật đã thắng hùng biện (ý là nói hay không bằng hành động thực tế), vào lúc hai người rời đi, Đồng Mẫn Nhi hung dữ trừng mắt nhìn Mộ Chỉ Ly, hận không thể rút gân lột da Mộ Chỉ Ly.
Nhìn thấy Đồng Mẫn Nhi quay đầu lại nhìn mình, độ cong trên khóe miệng Mộ Chỉ Ly ngày càng lớn hơn, càng cười đến mức rực rỡ, cùng với sự phẫn nộ của Đồng Mẫn Nhi hình thành sự đối lập rõ nét.
"Tề trưởng lão, trước đây là đệ tử nghĩ sai rồi, đệ tử bị lẫn lộn dược điền của bốn người bọn họ rồi, trên thực tế người không chăm sóc dược điền tốt chính là hai người Vưu Thanh Lăng và Kỷ Phỉ Linh." Đồng Mẫn Nhi đi theo bên cạnh Tề Ngộ nói, có ý đồ mất bò mới lo làm chuồng.
Tề Ngộ khoát tay áo, chặn lại lời nói của Đồng Mẫn Nhi, lão nói: "Không cần nói nhiều, tất cả ta đều đã rõ ràng, ta sẽ bẩm báo đúng sự thực việc này cho Chưởng môn."
Sắc mặt Đồng Mẫn Nhi có chút khó coi, nàng ta không biết rốt cuộc Tề Ngộ nghĩ gì về chuyện lần này, nên không khỏi lên tiếng nói lần nữa: "Trưởng lão chắc có lẽ sẽ không..."
Ngộ ý vị thâm trường nhìn Đồng Mẫn Nhi một cái, nói: "Đồng nghi trượng chẳng lẽ là trong lòng có quỷ? Trước đây ta cũng đã kiểm tra không phải chỉ mới một hai lần, sao lần này ngươi dường như đặc biệt khẩn trương vậy?"
Đồng Mẫn Nhi khẽ giật mình, vội nói: "Sao lại như vậy được chứ, trưởng lão nghĩ nhiều rồi."
Lúc Mộ Chỉ Ly trở về đến viện Lưu Ly, Tử Di đang đứng chờ nàng ở cửa, nhìn thấy nàng trở về, trên khuôn mặt kia hiện lên một nụ cười xinh đẹp rạng rỡ.
Cùng lúc đó, Thẩm Hướng Thiên cũng đứng bên cạnh Tử Di. So với một chút cảnh giác lúc trước, ánh mắt nhìn về phía Mộ Chỉ Ly của Thẩm Hướng Thiên lúc này tràn đầy chân thành.
"Chỉ Ly, ngươi trở về rồi, ngươi không thấy được vẻ mặt khó coi kia của Đồng Mẫn Nhi nhỉ? Ha ha, buồn cười chết ta mất thôi." Tử Di cười đến mức cả người run lên, nàng bây giờ căn bản không để ý đắc tội Đồng Mẫn Nhi, dù sao thì có nên đắc tội hay không thì nàng cũng đã đắc tội rồi, nàng ta tuyệt đối sẽ không buông tha cho mình, đã như vậy, không bằng đắc tội nhiều hơn một chút!
Mộ Chỉ Ly cười nhẹ: "Đồng Mẫn Nhi lần này chắc hẳn có không ít chuyện phiền toái rồi."
"Chỉ Ly, lần này ta thực sự là cảm ơn ngươi, nếu không có ngươi, thì bây giờ ta đã bị đuổi ra khỏi viện Lưu Ly rồi." Trong mắt Tử Di tràn đầy vẻ cảm động, rất chân thành nói.
"Việc này cũng không riêng gì ta, Thẩm Hướng Thiên cũng đã làm rất nhiều việc vì ngươi. Sau khi hắn biết chuyện này thì liền lập tức đi điều tra rốt cuộc là ai hại ngươi, sợ ngươi xảy ra dù chỉ một chút nguy hiểm, thậm chí ngày hôm qua còn trông coi dược điền của ngươi cả một buổi tối. Quý trọng người trước mắt đi, ta phải đi tu luyện trước rồi." Mộ Chỉ Ly nắm tay Tử Di nói.
Vừa dứt lời, Mộ Chỉ Ly liền đi vào bên trong viện Lưu Ly, chắc hẳn Tử Di và Thẩm Hướng Thiên còn có rất nhiều điều muốn nói với nhau, cho nên, nàng cũng không muốn quấy rầy hai người bọn họ.
Lúc Mộ Chỉ Ly đi vào bên trong viện Lưu Ly, đúng lúc đụng phải Mạc Linh San, bước chân có chút dừng lại, Mộ Chỉ Ly liền im lặng mà đi qua bên cạnh nàng.
Ngay tại lúc chạm qua vai nàng ta, Mạc Linh San lại đột nhiên lên tiếng, trên mặt vẫn mang theo một chút vẻ kiêu ngạo như trước, trên cao nhìn xuống mà nói: "Bà bà nói giao cho ngươi hạt giống hoa Vi Thảo mà ngươi vẫn chưa bắt đầu gieo trồng? Chẳng lẽ là ngươi căn bản không có khả năng này?"
Chân mày Mộ Chỉ Ly khẽ nhướn lên, thản nhiên nói: "Ta trồng hay không trồng, cũng không cần ngươi quan tâm."
Nhìn bộ dáng không để ý kia của Mộ Chỉ Ly, Mạc Linh San chỉ cảm thấy vô cùng tức giận, hung dữ nói: "Chẳng lẽ người cho rằng bà bà thật sự không để ý tới ta nữa cho nên mới dám đối xử với ta như vậy? Ta cho ngươi biết, đây là chuyện tuyệt đối không thể, vì bà bà xem ta như là cháu gái ruột của bà ấy!"
Mộ Chỉ Ly dừng bước, xoay người nhìn Mạc Linh San đang rất tức giận trước mặt, nàng đã nghe thấy lời của nàng ta nhưng cũng không để bụng, tính tình Mạc Linh San này quả nhiên là trẻ con, căn bản là không hiểu át chủ bài là gì mới thể hiện sự tức giận như vậy, một khi rời khỏi Thiên Âm môn, sợ là không được bao lâu thì phải chết mất.
"Mặc kệ là sau này Cổ tiền bối có để ý ngươi nữa hay không, nhưng ít nhất bây giờ bà ấy sẽ không để ý đến ngươi, hiện tại ngươi chỉ là một tên đệ tử bình thường, đừng có làm ra vẻ tự cao tự đại kiêu ngạo gì đó nữa, nếu không thì cuộc sống của ngươi sẽ không dễ chịu đâu, tự giải quyết cho tốt đi!" Mộ Chỉ Ly sau khi nói xong liền trực tiếp đi vào trong phòng, chỉ còn lại Mạc Linh San đang ngơ ngẩn đứng nguyên tại chỗ, nhìn bóng lưng Mộ Chỉ Ly rời đi mà không biết nói cái gì.
Lúc Mộ Chỉ Ly tiến vào trụ sở bí mật, thì Hàn Như Liệt đã ở bên trong rồi, đang tập luyện giao chiến với Mộ Hàn Mặc!
Lúc này tuy chỉ là tập luyện, thế nhưng những đòn tấn công của hai người lại cực kỳ nhanh chóng mạnh mẽ, chiêu chiêu tàn nhẫn công kích trực tiếp vào chỗ hiểm yếu. Trên cơ bản, Hàn Như Liệt vẫn luôn ở vào tình huống phòng bị, chờ Mộ Hàn Mặc đến công kích hắn.
Đây cũng là phương thức tu luyện Mộ Hàn Mặc mới tìm được thời gian trước, ở trong trụ sở bí mật này, mặc dù tu vi tăng lên có phần nhanh nhưng kinh nghiệm thực chiến lại vô cùng thiếu. Đúng lúc thông qua việc giao thủ với Hàn Như Liệt để tăng lên kinh nghiệm thực chiến, Hàn Như Liệt cũng không oán trách chút nào, mà còn làm làm hết phận sự của người luyện tập cùng.
Lúc này, Hàn Dĩnh Nhi và Bạch Thừa Doãn cũng ở một bên đánh giá hai người giao thủ, vẻ mặt chăm chú, thỉnh thoảng còn chụm đầu ghé tai thảo luận chuyện gì đó, hiển nhiên là học tập không ít kinh nghiệm trong lúc hai người kia giao thủ.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip