Anh Lục căn rất đúng giờ Vương Quán Lâm dậy để gọi điện, nếu như có một bảng xếp hạng dành cho người đại diện nhảm shit của năm nhất định phải để anh Lục một vị trí, có khi còn là đứng đầu bảng. Vì sao nhảm shit? Quý vị từ từ chiêm ngưỡng.
"Chú đã dậy chưa đấy?"
Đầu dây bên kia Khương Lục vừa xem kĩ lại một lượt các nội dung game show mà anh đã chọn lọc trước đó cho Vương Quán Lâm xong, rất đúng hình tượng của một đại diện mẫu mực.
"Chẳng phải nói để em nghỉ ngơi hai ngày sao? Mới đấy đã hối hận rồi?"
"Chú cứ nghĩ xấu cho anh thế nhở. Gọi điện quan tâm người của mình cũng không được à?"
Vương Quán Lâm nhìn giờ, hiện tại là 7 giờ sáng, anh lại giơ điện thoại ra trước mặt nhìn một lần xác định không phải do bản thân chưa tỉnh ngủ, người gọi đúng là Khương Lục mới áp máy vào tai. Giọng nói vô cùng ghét bỏ:
"Quan tâm lúc 7 giờ sáng sao? Anh vào vấn đề chính đi đừng nói nhảm nữa."
"Ô, vấn đề chính chính là hỏi chú dậy chưa đấy. Ý trên mặt..."
Vương Quán Lâm cảm thấy bản thân thiếu kiên nhẫn tiếp chuyện lập tức cúp máy không chút thương tình. Người đại diện của anh chính là kiểu ngoại trừ lúc nói chuyện công việc thì chán chán sẽ gọi điện, vui vẻ sẽ gọi điện, không vui không buồn cũng sẽ gọi điện chỉ để nói mấy chuyện linh tinh.
Khương Lục không vì thế mà bỏ cuộc, sau đấy liền gọi tiếp cho hai minh tinh nữa của mình.
Triệu Lương Thần vò đầu bứt tóc chui ra khỏi chăn cầm lấy điện thoại, giọng thều thào như người sắp chết:
"Tha cho em đi. Em chưa dậy. Bye..."
Vu Tiểu Đường trong buổi sáng hôm nay từ lúc 6 giờ sáng khi cô còn dính giường đến hơn 7 giờ sáng rời giường tổng cộng nhận được hai cuộc điện thoại của anh Lục. Đáng lẽ bây giờ cô có thể đang ôm mộng đẹp chỉ vì bị đánh thức liền tỉnh rồi không ngủ lại được. Lúc này đây đang vô cùng tức giận hét vào máy:
"Anh còn gọi nữa thì chào mừng anh làm bạn với black list của em. Vĩnh biệt!"
Nội tâm Khương Lục: Quý vị không thấy cảm động sao? Người cha leo đơn này chỉ đang quan tâm đàn con thơ của mình thôi mà. Thật sự làm đại diện của chúng nó có rất nhiều khổ tâm.
Vương Quán Lâm:.....
Triệu Lương Thần:.....
Vu Tiểu Đường:....
Không biết nên cảm kích hay đau khổ.
Ăn sáng xong Vương Quán Lâm lái xe đến một xưởng chế tác gốm, bên trong có một ông lão đang hai tay chắp sau lưng tỉ mỉ xem thành phẩm vừa ra lò của mình. Vương Quán Lâm đỗ xe xong liền đi tới lễ phép chào hỏi:
"Thầy Tô, chào thầy ạ."
Thầy Tô không ngẩng đầu nhìn anh, ông vẫn đang quan sát màu sắc của bình sứ, bàn tay đang chắp sau lưng giơ ra ý gọi Vương Quán Lâm lại chỗ ông.
"Đến rồi à, qua đây xem xem."
"Mấy nay thời tiết thay đổi rồi, màu sắc của gốm cũng thay đổi theo."
Vương Quán Lâm bước tới, vô cùng chăm chú quan sát. Trên nền xanh ngọc bích là những giải màu trắng mờ vắt ngang miệng bình, tựa như từng tầng mây nối nhau thác xuống mặt nước mùa xuân.
"Đẹp lắm ạ."
"Hôm nay học cách kiểm soát màu gốm. Cháu bắt đầu đi."
Cả buổi thầy Tô dậy cho Vương Quán Lâm thêm các kiến thức và kĩ thuật nung gốm đặc biệt, thái độ trước sau của anh đều rất nghiêm túc học tập. Mà thầy Tô trước giờ chưa từng vì anh chỉ xem đây là một sở thích mà ki bo truyền dạy kiến thức, ngược lại thầy rộng rãi chỉ bảo anh rất tận tình. Theo lời thầy Tô thì là: vì nguyên nhân gì cũng được, chỉ cần có lòng học hỏi thì thầy luôn sẵn lòng.
"Thầy Tô có đây không? Bưu phẩm của thầy giao đến rồi đây."
"Có, tôi ra đây."
Thầy Tô lau vội tay đi ra nhận đồ, lát sau trở vào trên tay cầm theo một kiện bưu phậm nhỏ, nét mặt hoà nhã hiện lên ý cười ấm áp. Thầy cẩn thận đặt nó vào nơi sạch sẽ rồi lại tiếp tục qua xem Vương Quán Lâm nặn gốm.
Đến đầu giờ chiều Vương Quán Lâm chào tạm biệt thầy định về, thầy Tô lại bảo anh đợi một lát rồi lật đật chạy đi mang gói đồ ban nãy đến. Thầy bóc lớp bọc bên ngoài ra, ở trong là một cuốn sách, sách ngôn tình "Ý vị thế giới trong mắt người."
Vương Quán Lâm khẽ nhíu mày nhìn cuốn sách màu xanh biển với rất nhiều những ánh sao lấp lánh đang toả sáng. Bộ tiểu thuyết này đã chẳng còn lạ lẫm gì với Vương Quán Lâm, trong thư phòng của anh có một tủ sách lớn chỉ dùng để cất sách của cô ấy. Ánh mắt anh nhìn thầy Tô có chút mông lung, không biết quan hệ của thầy với Tô Bác Tinh là như thế nào?
Thầy Tô cầm cuốn sách rất nâng niu, giọng nói vì chứa chan cảm xúc mà trở nên trầm ấm hơn hẳn.
"Tiểu Lâm có thể kí giúp tôi một chữ không? Chả là, con gái tôi là fan của cậu đấy. Sắp sinh nhật nó nên muốn tặng một món quà mà nó thích. Già rồi cũng không hiểu lắm cái gì là đu idol mà bọn trẻ đang làm, tôi cũng chỉ làm được thế này cho con bé."
Vương Quán Lâm trước giờ chưa từng thấy thầy Tô nhắc đến con gái mình nên anh vốn tưởng thầy không có con, mà thông tin đời tư của thầy trên các trang mạng cũng đều rất kín đáo. Bây giờ đã rõ sự tình, anh cong môi cười vui vẻ nhận lấy.
"Em không biết thầy có con gái đấy ạ."
Thầy Tô vừa đáp vừa cười khổ.
"Cũng lâu lắm rồi mới gặp lại nó..."
Trên gương mặt in dấu thời gian hiện lên vẻ hoài niệm, có khổ sở cũng có hạnh phúc.
"Đây là sách do nó viết đấy. Trước đây tôi vẫn luôn cho rằng con bé sau này sẽ nối nghiệp mình, đứa trẻ ấy dễ nuôi khi còn nhỏ thôi, lớn lên mới biết có cá tính rất mạnh. Nó lại vì... Thôi bỏ đi, chuyện cũng không còn đáng nói nữa. Làm luật sư rất tốt, viết lách cũng không tệ rảnh rỗi còn có thể đọc sách của nó, theo đuổi idol như cậu cũng là điều tốt. Nhìn thấy cậu thế này tôi đã tin mắt nhìn của nó rồi. Chỉ cần không điều gì phụ lòng tin của nó là tôi an tâm."
Trước đấy hai cha con thầy Tô vẫn luôn bất hoà, Tô Bác Tinh giai đoạn phản nghịch nhất đã dùng cách thức quyết liệt nhất để bảo vệ nguyện vọng của bản thân. Hễ cứ xuất hiện là lại làm ông tức giận đến mức không muốn nhìn mặt. Thế rồi cô dọn ra ở riêng, vừa học vừa tự mình kiếm tiền để theo đuổi ước mơ. Mấy ngày trước cô đột ngột về nhà, còn bỗng dưng chạy đến ôm ông khóc nức nở. Cuối cùng thì cái mà cô đấu tranh bỏ mặc tâm tư bấy nay của bố mẹ cũng đạt được rồi. Nhìn thấy con gái có được ngày hôm nay không dễ dàng thầy Tô cũng chẳng còn bụng để trách mắng gì nữa, trong lòng lại thấy vui mừng.
Mới đấy đã lớn cả rồi, trưởng thành cả rồi.
"Con gái thầy tên là gì ạ?"
Anh biết rõ nhưng vẫn cố tình hỏi.
"Nó tên là Tô Bác Tinh."
Vương Quán Lâm viết đến những nét cuối cùng, nghe thầy Tô nói vậy không hỏi thêm gì nữa, lặng lẽ vẽ một trái tim sau cái tên Tô Bác Tinh.
[Sinh nhật vui vẻ, Tô Bác Tinh <3
Vương Quán Lâm]
Sáng sớm ngày hôm sau, Vương Quán Lâm vừa chạy bộ về điện thoại liền đổ chuông, lần này không phải anh Lục mà là Vu Tiểu Đường. Bên kia vừa bắt máy, bên này Vu Tiểu Đường đã hét ầm lên.
"Anh Lâm, anh phải đến đây làm chủ cho em, Triệu Lương Thần bắt nạt em. Ức hiếp người quá đáng lắm luôn ấy."
Vương Quán Lâm trầm mặc hai giây hoài nghi kì nghỉ hai ngày này vốn không phải nghỉ dưỡng mà là ngược đãi tinh thần của anh. Vương Quán Lâm kiên nhẫn đáp lại:
"Người đại diện của em đâu? Em kêu anh làm gì?"
Giọng Vu Tiểu Đường lí nhí truyền đến:
"Em kéo anh Lục vào black list rồi..."
"Vu Tiểu Đường em chuyện khác thì làm không xong nhưng kéo người đại diện vào sách đen thì lại rất quyết liệt đấy nhá. Hahaha, sau này bị chặn tài nguyên thì đừng đi ôm đùi bọn anh."
Triệu Lương Thần ngồi bên cạnh hóng hớt nãy giờ đang cười lăn cười bò, không chút nể nang mà thực sự đã cười đau cả bụng.
"Anh im đi cho em, có phải ôm đùi cũng không ôm đùi anh."
"Lâm Lâm, anh mà không qua đây em lập tức đoạn tuyệt quan hệ anh em với anh."
Vương Quán Lâm cong môi cười, đáp lại rất nhanh.
"Cảm ơn."
"Vương Quán Lâm không được cúp máy, anh không được tuyệt tình như vậy với em chứ? Một chút cắn dứt cũng không có à? Nói thật với anh này, sắp tới em có lịch trình gần bốn tháng tham gia game show với cả đóng phim, rất lâu mới được gặp lại nhau đấy. Sẵn đây anh Lục đang cho nghỉ ngơi mà, chúng mình hẹn hò lần cuối đi. Em gái của các anh sắp phải trải qua quãng thời gian bơ vơ một mình nơi đất khách không lấy một người thân. Đáng thương biết bao."
"Đi gần bốn tháng là thật, bị bạn trai đá cũng là thật."
Vu Tiểu Đường hận không thể hai tay bóp chết Triệu Lương Thần để bịt cái miệng thối của anh ta lại. Nhưng suy nghĩ thế nào vẫn thương Mật Mật nhà mình phải đại chiến ba trăm hiệp với nhà Lương Hi sẽ rất vất vả, kìm lòng riêng muốn bóp chết Triệu Lương Thần lại, cô lải nhải thêm một tràng nữa với Vương Quán Lâm.
Vương Quán Lâm khổ sở cắt bỏ bài văn tế mười nghìn chữ của Vu Tiểu Đường.
"Hẹn ở đâu?"
"7 giờ, chỗ cũ nhé. Không gặp không về nha đồng chí Tiểu Hoan."
Không chỉ đại diện nhảm shit, minh tinh cũng nhảm shit, nhảm shit có thể lây lan!!!!!
Bộ phim Vương Quán Lâm sắp quay là một bộ hình sự, anh vào vai cậu cảnh sát Hứa Phúc Hoan thế nên Vu Tiểu Đường mới vui vẻ gọi anh là đồng chí Tiểu Hoan.
Vương Quán Lâm tự mình lái xe đến chỗ hẹn, Tiểu Dương nhiều khi thầm than rằng làm trợ lý cho anh cũng nhàn dỗi quá chịu không được, cảm thấy bị minh tinh nhà mình hắt hủi.
Đến nơi đã chứng kiến một màn khẩu chiến của Vu Tiểu Đường và Triệu Lương Thần, bọn họ nhanh chóng gọi món rồi ngồi tám chuyện với nhau. Vu Tiểu Đường lúc tỉnh táo còn vui nói vui cười, đến khi đã ngà ngà say lại bắt đầu khóc lóc không ai dỗ ngừng được. Năm nay Vu Tiểu Đường đánh mất giải Thị Hậu, fan cuồng đuổi theo xe gây ảnh hưởng không ít, thảm hơn nữa chính là chấm dứt mối tình hai năm với Tống Dịch Đông.
"Huhu, anh Lục, em chia tay rồi, có phải anh là người vui vẻ nhất không? Bây giờ anh không cần phải lo lắng em sẽ gây chuyện nữa, anh yên tâm rồi nhé."
Khương Lục ở đầu dây bên kia khổ sở một hồi, có nói gì thì Vu Tiểu Đường lúc này cũng nghe không hiểu. Thôi vậy, người đại diện là anh đây chỉ đành bất lực thở dài.
"Tiểu Lâm, anh năm sau nhất định phải lấy về giải Thị Đế cho em. Không được để tên chó má Tống Dịch Đông kia đắc ý. Lần này nếu như không phải anh đột nhiên lại từ bỏ tham gia thì đời nào đến lượt anh ta chứ. Huhu..."
Đưa tay lau nước mắt, Vu Tiểu Đường cười lớn chạy đến khoác vai Vương Quán Lâm
"Hahaha người anh em của em đỉnh nhất, gánh nặng này em giao cả cho anh đấy. Hic, huhu nhưng tại sao em lại thấy đau lòng thế này, không ngừng khóc được. Hichic..."
Triệu Lương Thần đứng một bên dở khóc dở cười đỡ lấy Vu Tiểu Đường giúp cô ngồi lại chỗ.
"Vu Tiểu Đường đừng quậy nữa."
"Tên vô tâm nhà anh buông em ra. Huhu, anh lúc nào cũng bắt nạt em thôi, chẳng nói được lời nào tốt đẹp cả."
Giọng Vu Tiểu Đường lí nhí, rượu đã ngấm, cô cũng mệt mỏi một thời gian dài bây giờ chẳng còn sức mà đánh Triệu Lương Thần nữa.
Vương Quán Lâm đứng dậy vươn tay xoa đầu Vu Tiểu Đường, nhìn đồng hồ cũng đã đến giờ anh phải đi rồi, sáng mai còn một chuyến bay sớm đến Hàng Châu.
"Tôi về trước đây, cậu chăm sóc con bé nhé."
"Lần nào cũng là tôi vậy trời? Cậu có biết Vu Tiểu Đường say rượu đáng sợ thế nào không? Người anh em đừng bỏ lại tôi."
Vương Quán Lâm để lại cái nhìn ý vị trên người Triệu Lương Thần, vỗ vai anh ta hai cái rồi rời đi. Đằng sau vọng đến tiếng kêu ai oán.
"Vương Quán Lâm cậu là cái đồ anh em không có lương tâm."
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip