Chương 7: Ai thương hại cô chứ?
"Anh Lâm, không muốn ăn gì thật sao? Ở bên đường có đồ ăn nhanh em xuống mua cho anh nhé?"
Chu Dương đã lải nhải bên tai Vương Quán Lâm suốt cả đoạn đường dài, thành ra anh cũng lười trả lời cậu ta, chỉ phẩy tay mặc kệ cậu ta thích làm gì thì làm. Thế là Chu Dương liền dừng xe nhanh chóng mua về một phần burger gà giòn không cay.
Lúc họ tới nơi thì đã thấy Vu Tiểu Đường đứng đợi sẵn ngoài cổng, địa điểm quay là một quảng trường khá rộng, sân khấu đều đã dựng xong, vì tính chất công việc không cho phép tổ chương trình quay cùng một lúc hết các khách mời nên từ sáng đến giờ đều là quay riêng từng đội một. Lúc này bọn họ đang quay phần ghi hình của một đội khác.
"Anh trai, em đợi anh gãy cả chân rồi đây này."
Vu Tiểu Đường chạy nhanh đến chỗ Vương Quán Lâm vui vẻ tíu tít, miệng cô nàng dường như hoạt động rất năng suất bên cạnh anh không khác gì một đứa bé bị đưa đi nhà trẻ đang mừng rỡ khi thấy mẹ nó đến đón về.
"A, anh không mua đồ ăn gì đến cho em à? Em đã không được ăn gì từ sáng tới giờ rồi, đói chết luôn ấy."
Vương Quán Lâm không tình nguyện đẩy cái trán Vu Tiểu Đường đang dính lấy cánh tay anh sang một bên rồi lại quay trở lại xe lấy phần burger gà giòn Chu Dương đưa cho cô. Hàng lông mày dưới vành mũ hơi nhíu lại, cảm thấy còn nhức đầu hơn cả ở cạnh đám Hứa Thời Vĩ.
"Úi, anh trai của em sao lại chu đáo thế nhỉ. Nhưng mà tại sao lại là burger? Anh không biết nó nhiều calo thế nào ư, huhu đúng là em không nên cảm kích quá vội vàng mà."
Vương Quán Lâm liếc mắt nhìn Vu Tiểu Đường, đoạn giơ tay ra định lấy lại đồ ăn.
"Không ăn thì trả anh."
Vu Tiểu Đường nhanh chân lùi về sau hai bước, ôm phần burger vào lòng bảo vệ đồ ăn như thể đây là nguồn năng lượng sống duy nhất tồn tại trên thế giới này vậy. Vẻ mặt biến đổi hết sức đa dạng.
"Ăn, em ăn chứ. Phải ăn còn lấy sức đại chiến 300 hiệp với Triệu Di Văn nữa."
Chu Dương đứng một bên rất nghi ngờ về việc tiểu minh tinh nhà mình bị cô ả kia bắt nạt có phải sự thật không?
Vu Tiểu Đường lại vui vui vẻ vẻ bóc bánh ra ăn, vừa ăn vừa chỉ cho Vương Quán Lâm nhiệm vụ khách mời và tiết mục cuối cùng của bọn họ.
"Anh trai, tại sao lại là gà giòn không cay? Khẩu vị anh nhạt nhẽo như thế từ bao giờ vậy?"
Vương Quán Lâm đưa tay kéo thấp vành mũ, hai tay làm hành động bịt tai bước nhanh về phía trước bỏ mặc Vu Tiểu Đường còn đang vừa gặm burger vừa luôn miệng lải nhải ở đằng sau. Chu Dương cũng lẽo đẽo chạy bước nhỏ theo anh, đi qua Vu Tiểu Đường anh ta không đành lòng dừng lại chụp vai cô thở dài giải thích.
"Anh Lâm đang bị đau dạ dày không được ăn cay."
"Lại tái phát rồi à? Thế sao anh còn mua thứ này cho anh trai em ăn? May là có em ăn hộ cho, nhỡ đâu ăn xong anh ấy bị nặng hơn thì anh lấy gì đền anh trai cho em?"
Chu Dương: Tiểu tổ tông, cô gọi anh trai cũng thuận miệng quá rồi ấy.
Bạn nhỏ Tiểu Dương lúc này bị một bạn nhỏ kém tuổi tên là Tiểu Đường làm cho uất ức muốn khóc. Rõ ràng là có ăn vẫn hơn mà? Rõ ràng là Vu Tiểu Đường ăn mất bữa trưa của Vương Quán Lâm bây giờ lại quay ra mắng ngược anh ta. Chu Dương thực sự muốn giơ tay gõ đầu Vu Tiểu Đường, gõ cho chỉ số IQ của cô tăng lên mức bình thường của con người mới thôi. Anh ta hoàn toàn không tiếp nhận được tần số não ngoài trái đất của bạn nhỏ Tiểu Đường.
"Em biết ở gần đây có quán ăn ngon lắm đấy, anh mua về hai phần cháo gà đi. Lát nữa anh Lâm còn phải dạy bọn em nhảy, thân là chủ nhà không thể mang tiếng ngược đãi khách mời của mình được."
"Tại sao lại hai phần?"
"Em cũng muốn ăn mà."
Chu Dương đầu đầy dấu hỏi nghi hoặc nhìn cô nàng mới ban nãy còn than thở lượng calo trong burger cao thế nào với vị tổ tông đang đứng trước mặt mình có phải cùng một người không. Lời chưa kịp đến miệng liền bị Vu Tiểu Đường chặn họng.
"Đi đi, mau đi đi, em gửi địa chỉ cho anh qua wechat."
Đuổi Chu Dương đi mua cháo xong Vu Tiểu Đường lại chạy đến chỗ Vương Quán Lâm, lúc này tổ chương trình đã quay xong phần trình diễn của đội trước, Vương Quán Lâm lại không có nhiều thời gian thế nên chỉ chào hỏi qua với mọi người xong đạo diễn liền phân cameraman đến quay đội của họ và một đội khác.
Triệu Di Văn vẫn còn một bụng nặng nhẹ với Vu Tiểu Đường thế nên ngoài mặt miễn cưỡng tươi cười để lên hình thì lúc này trông thấy cô vui vẻ bên cạnh Vương Quán Lâm càng thêm khó chịu, như thể mọc nhọt trong bụng vậy, nhìn thế nào cũng thấy chướng mắt.
"Di Văn cô thẩn thơ cái gì đấy, mau qua đây học nhảy thôi. Vương lão sư không có nhiều thời gian đâu đừng có lãng phí thời gian của đại lưu lượng hàng real."
Vương Quán Lâm không hiểu giữa hai cô phát triển thành mâu thuẫn thế nào, anh cũng lười để ý đến quan hệ của bọn họ thế nên mặc dù chướng khí mịt mù vẫn nhắm mắt làm ngơ. Triệu Di Văn dẫu sao cũng hiểu chuyện, dù không mấy tình nguyện nhưng thái độ làm việc trước sau vẫn luôn nghiêm chỉnh. Với năng lực nghiệp vụ của mình càng không thể để Vu Tiểu Đường đắc ý. Mà Vương Quán Lâm rất kiên nhẫn chỉ dạy cho các cô, anh còn giản lược những động tác khó đi, biên đạo lại ở mức độ có thể tập được nhanh nhất.
" Đoạn kết sửa thành hai người giơ tay nắm tay đối phương, đứng đối diện nhau đi. Cụ thể là như này..."
Vương Quán Lâm cầm tay Vu Tiểu Đường diễn tả lại động tác một lần rồi để cho hai người họ tập với nhau. Một cảnh này dưới con mắt của Vu Tiểu Đường hoàn toàn nghi ngờ năng lực nhận thức hoàn cảnh của Vương Quán Lâm. Mặc dù cô biết anh chẳng nghĩ nhiều đến vậy nhưng mà bảo cô với người chị em chỉ hận không thể đá cô bay tám trăm dặm nắm tay nhau có phải cảm thấy cô sống chưa đủ khổ không? Thế nên Vu Tiểu Đường đã rất khổ sở để kết hợp với Triệu Di Văn, kết quả hiện tại không mấy khả quan...
"Vu Tiểu Đường cô lại dẫm vào chân tôi rồi."
"A, xin lỗi Di Văn, có đau lắm không?"
Vu Tiểu Đường rất áy náy hỏi. Thực sự thì cô nàng không có thiên phú nhảy nhót cho lắm. Cố gắng mấy cũng chỉ được coi là tạm ổn, nếu không đã chọn đi theo con đường hát nhảy như hai người anh em của cô rồi.
"Còn phải hỏi, cô cứ thử bị tôi dẫm xem có đau không."
Triệu Di Văn nén sự tức giận trong lòng xuống, chân cô tập xong kiểu gì cũng bị Vu Tiểu Đường dẫm cho sưng đỏ luôn ấy.
"Tôi cho cô dẫm này, dẫm đi tôi không kêu đau đâu."
Vu Tiểu Đường giơ chân ra, răng cắn chặt môi rất quả quyết để Triệu Di Văn dẫm lại. Dù sao cũng là do cô vụng về, có qua có lại mới không thấy khó chịu trong lòng. Triệu Di Văn nghi hoặc nhìn Vu Tiểu Đường, lát sau lại chẳng buồn chấp nữa đá chân cô nàng sang một bên.
"Tôi nhỏ nhen thế à? Trẻ con. Mau tập tiếp đi, Vương lão sư sắp phải đi rồi."
Nội tâm Vu Tiểu Đường: Thực sự cô rất nhỏ nhen mà.
Ngay đến chính bản thân Triệu Di Văn cũng không nhận ra mình lại gọi "Vương lão sư" theo Vu Tiểu Đường thuận mồm như thế từ lúc nào. Thế là khung cảnh ngoài tiếng thở dốc tập luyện và hai cô gái luôn miệng gọi Vương lão sư thì Vương Quán Lâm thỉnh thoảng mới lên tiếng một lần.
Công việc ghi hình kết thúc, Chu Dương đưa cho Vu Tiểu Đường phần cháo của cô xong liền lái xe chở Vương Quán Lâm về công ty.
Vu Tiểu Đường để hộp cháo cho trợ lý cầm, còn cô thì ngồi khoanh chân một chỗ thở mệt.
"Thật may trước kia em không nghe lời dụ dỗ của anh Lục, làm idol hát nhảy đúng mệt mỏi quá đi. Em bỗng nhiên cảm thấy bản thân mình thật sáng suốt."
Cô còn đang than thở thì cách đấy không xa đột nhiên nghe thấy tiếng trợ lý Tôn Đồng của Triệu Di Văn đang xoắn xuýt cả lên. Mọi người trừ tổ đạo diễn đang ghi hình thì đều bị chú ý bởi động tĩnh dù không lớn lắm này.
"Chị Tiểu Văn chị thấy thế nào rồi? Đừng doạ em sợ thế chứ, hay là đi bệnh viện kiểm tra đi?"
Triệu Di Văn ngồi hơi gập người, sắc mặt nhợt nhạt khác hẳn ban nãy, nhìn qua cũng biết là nhịn ăn giữ dáng nên bị đau dạ dày rồi.
"Không sao, nghỉ ngơi một lát là khỏi."
Vu Tiểu Đường khẽ thở dài một tiếng, đây cũng là chuyện bình thường của tiểu hoa các cô thôi. Nào có ai muốn lên hình với những cục mỡ núng nính đâu chứ. Ngồi nghĩ nghĩ một lúc lại không đành lòng nhìn vậy, Vu Tiểu Đường tự thuyết phục bản thân phải có tấm lòng thiện lương dẫu với người vẫn luôn coi cô là tình địch thì cũng không thể mặc kệ được. Vậy nên cô hào phóng cầm phần cháo của mình đi về phía Triệu Di Văn, còn bảo trợ lý lấy túi chườm, Vu Tiểu Đường đang đến tháng nên vừa hay mang theo người.
Vu Tiểu Đường: Xem như là cô gặp được đồng đội thiện lương như tôi đấy.
Triệu Di Văn đang cắn răng nhịn đau đến tái cả mặt thì thấy bên cạnh xuất hiện một hộp cháo, ngẩng đầu lại thấy Vu Tiểu Đường đang hơi nhíu mày nhìn cô ta, ấp úng một lúc mới nói:
"Không phải tôi muốn quan tâm cô đâu nhưng là đồng đội, cô có chuyện gì làm gián đoạn ghi hình lại liên luỵ đến tôi."
Triệu Di Văn nín nhịn cơn đau tỏ ra mình rất ổn không cần đến sự thương hại của Vu Tiểu Đường, đưa tay gạt hộp cháo đi, cao ngạo đáp:
"Cô yên tâm, có sao cũng không kéo theo cô đâu. Dù sao cũng quay xong rồi tôi với cô không còn là đồng đội nữa, đừng tỏ vẻ thương hại tôi."
Vu Tiểu Đường bị lời này làm cho tức chết, rõ ràng là cô có ý tốt đến hỏi han thế mà Triệu Di Văn lại không biết tốt xấu. Cô khẳng định Triệu Di Văn thực sự rất đáng ghét, không mở mồm đã đáng ghét rồi mở mồm lại toàn nói lời độc địa còn đáng ghét hơn nữa.
"Ai thương hại cô chứ? Tôi chẳng có lòng thương hại người không có mắt nhìn như cô đâu. Ăn thì ăn không ăn thì vứt đi, cô có đau chết ở đây tôi cũng không thèm để ý. Giữ cái tự cao của mình chịu khổ thì Tống Dịch Đông sẽ đến quan tâm cô à? Chẳng hiểu tôi nghĩ gì lại đi quan tâm người nông cạn như cô."
Ai ai cũng biết Triệu Di Văn có ý với Tống Dịch Đông và ai ai cũng thấy Tống Dịch Đông chẳng để cô ta vào mắt. Vu Tiểu Đường càng nghĩ càng thấy bản thân mình rảnh rỗi quá mới đi lo chuyện bao đồng thế này nên lập tức bỏ đi. Triệu Di Văn bị cô mắng cho ngu cả người, lúc phản ứng được thì lại không còn sức để chửi cô nữa. Bụng bắt đầu đau quặn từng cơn, môi bị cắn đến mức đã hơi sưng lên, mồ hôi lấm tấm vương trên trán, bộ dạng này thảm không muốn nhìn.
"Tiểu Đường bảo tôi mang cái này cho cô. Còn nói không muốn dùng có thể vứt bỏ."
Chị Phương cũng không ưa Triệu Di Văn cho lắm nhưng thấy cô ta thế này cũng chẳng còn muốn để bụng, dù sao cũng mất công đi lấy túi chườm với nước nóng rồi. Vu Tiểu Đường bị chọc cho giận nhất quyết không chịu quay lại nên cuối cùng thân làm trợ lý như chị phải mang sang một chuyến.
Triệu Di Văn cầm túi chườm khẽ nhíu mày, vẻ mặt hoang mang không rõ đang nghĩ điều gì, một lát sau vì quá đau nên cuối cùng cũng cầm túi chườm đặt lên bụng.
...
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip