Một ngày vì nhau
Kể từ sau ngày hôm ấy, Norman và Emma lại tiếp tục trở lại với công việc hàng ngày của mình. Thời gian thấm thoát trôi qua thật nhanh, chẳng bao lâu mà mùa đông đã lại về, tuyết phủ trắng xóa khắp các con đường lớn nhỏ.
Vào thời điểm như vậy thì Emma lại rảnh rỗi, do tuyết dày quá chỉ chơi chứ chẳng học được, nên trường cho phép một giáo viên thể dục như cô nghỉ làm thoải mái. Quang cảnh ở ngoài thật thích. Emma ngồi trên ghế gần cửa sổ, hướng mắt nhìn lớp tuyết dày bằng gương mặt đầy thích thú. Phải rồi, ngày xưa vào những lúc như vậy, lũ trẻ gia súc thuờng cùng nhau ném bóng tuyết, hạnh phúc thật. Nghĩ đến là đã thấy vui.
Nhưng giờ khác rồi, chồng cô đi làm, mà ngồi không như vậy thì chán quá. Emma vươn người, cô chẳng quen với sự gò bó này tí nào cả. Bỗng nhiên, tiếng chuông điện thoại vang lên cắt ngang dòng suy nghĩ của cô. Emma cầm chiếc điện thoại trên tay, người gọi là Ray, chẳng biết nay tự nhiên cậu ấy gọi có việc gì nữa.
-Này Emma, hai nhà chúng ta đi chơi được chứ?
Giọng nói thân thuộc vang lên, thắp sáng lại năng lượng trong cô. "Đi chơi??" giữa lúc đang chán mà nghe được điều này thì còn gì bằng.
-Ưm ưm, tất nhiên!!
Emma nhanh nhảu đáp lời, nhưng rồi nhanh chóng bị Ray chặn lại
-Thế thì lo khuyên ông chồng cứng đầu của cậu đi nhé!
...Tút... Tút...
Ray nói rồi dập máy. Thôi xong. Biết ngay là Ray lại giở trò gì mà. Trước giờ việc đi chơi cậu ta đều bàn với Norman trước tiên, nay lại gọi Emma. Nãy cũng do mừng quá mà cô chẳng để ý đến điều lạ lùng này. Giờ đồng ý rồi biết làm sao đây, nhỡ Norman đang bận thì sao? Cô có chút lo lắng. Đúng thật là cô rất muốn đi chơi và sẽ còn tuyệt hơn nữa nếu là đi cùng chồng cô. Nhưng Norman vẫn luôn vậy, dồn hết tâm huyết vào công việc chẳng màng nghỉ ngơi, chẳng biết anh có chịu đi không nữa. Thôi đành vậy...
Đã mắc bẫy cậu ấy rồi...
Emma không chần chừ nữa, cô đem theo túi xách rồi đi thẳng tới công ty chồng mình. Phải nói là rất lâu kể từ lần đầu cô được đến đây nên để tìm thấy phòng cậu cũng không dễ lắm. Cuối cùng cũng tới nơi, cô lưỡng lự vài giây rồi gõ cửa, đi vào.
-Tớ đã nói với cậu bao nhiêu lần là tớ bậ... Ah Emma, vào đi em.
Norman đang nói với chút tức tối nhưng rồi nhanh chóng kiềm chế và thay đổi âm điệu khi nhận ra người đến tìm cậu lần này không phải cậu bạn thân vừa một tiếng trước tới nói về vụ đi chơi mà chính là người vợ của cậu. Cậu bảo cô ngồi xuống ghế dành cho khách, rót nước rồi quay lại bên cô.
-Sao hôm nay em đến đây vậy, Emma?
Norman cất tiếng hỏi với nụ cười ngọt ngào như thường lệ
-À ừm, chuyện là... Anh nghĩ sao về một ngày đi chơi cùng gia đình Ray, Anna? Thú thực dạo này nghỉ em cũng hơi chán
Cô nói với âm điệu vui vẻ nhưng hòa trộn chút ít lo âu. Nhỡ cậu không đồng ý thì biết nói sao tiếp nhỉ?
-Được rồi. Anh đồng ý. Có gì báo lại với anh thời gian cụ thể nhé!
Chỉ vậy thôi sao? Emma biết là Norman luôn dễ dãi với cô hơn mọi người khác nhưng cũng tự nhủ sao chuyện nhỏ vậy mà Ray lại không thể làm được. Thật kì cục quá mà!
Vậy là thỏa thuận xong, hai nhà đã hẹn với nhau rằng sẽ đi ngay hôm sau. Đến Ray cũng chẳng thể ngờ rằng việc Emma thuyết phục Norman chưa tốn một phút lại giá trị hơn "bài ca" mà cậu tốn cả tiếng đồng hồ giảng giải cho cậu bạn để cố kéo cậu ra khỏi cái phòng làm việc bé tí này và đi chơi cùng mọi người. Đúng là thiên vị!
Họ đã thuê một căn nhà nhỏ cạnh cánh rừng trong một ngày. Nơi đây không rộng lắm nhưng lại ấm cúng với hai phòng ngủ cùng đầy đủ nội thất. Tất cả đều hy vọng đây sẽ trở thành một chuyến đi vui và ý nghĩa vì kể ra từ thời bình, mỗi người chia một ngả, rất lâu rồi bốn người họ mới lại được ở cạnh nhau như lúc này.
Khởi đầu cho ngày hôm ấy là trò chơi đuổi bắt-một trò kinh điển khi họ còn là những đứa trẻ trong House. Tuyết rơi nhè nhẹ, hơi lạnh nhưng ai nấy đều đã có áo ấm đầy đủ.
- Nay cậu là người bắt nhé, Norman?
Ray hỏi và lần này thì khác, cậu nhanh chóng chấp nhận.
"Có lẽ chuyện này quá nhỏ nên không cần đến Emma?"
Ray nghĩ bụng, dù sao thì chuyện cậu ta thiên vị như vậy cũng là không thể chấp nhận được.
Lần này cả Ray cũng tham gia trò chơi, chứ chẳng đọc sách như ngày trước nữa. Hết mười giây, Norman cất bước đi tìm từng người một. Việc làm người đuổi đã quá quen với cậu rồi. Đây không phải cánh rừng quen thuộc nên có lẽ chiến thuật sẽ thay đổi đôi chút. Trời lạnh và tuyết rơi là những trở ngại ngáng đường cậu ngay lúc này. Nhưng không sao, Norman chưa bao giờ thất bại trong những gì cậu mong muốn cả nên đây chỉ là chuyện nhỏ, cậu vẫn luôn giữ sự tự tin trong mình như thế...
Hai mươi phút trôi qua, Emma vẫn nhởn nhơ lẩn trốn trong những bụi cây. Thắng rồi! Lâu lắm cô mới có một chiến thắng ngoạn mục trước người chồng giỏi giang của mình, xem ra cũng hạnh phúc thật đấy. Cơ mà, lạ ở một chỗ thuờng thì ngày trước chỉ cần hết giờ tối đa có một giây là cậu đã bắt được cô rồi mà, sao nay lại chẳng thấy bóng dáng Norman đâu rồi nhỉ? Hay là cậu bị lạc mất rồi? Không thể nào!!
Thú thực thì rõ ràng đây không phải cánh rừng của Grace Field nên chuyện gì cũng có thể xảy ra. Emma nhảy xuống khỏi cành cây, chạy dọc cánh rừng tìm cậu. Sao chẳng thấy đâu vậy nhỉ? Ban đầu rõ ràng trò chơi là ngược lại mà. Nhỡ cô không thể tìm thấy cậu thì phải làm sao đây? Trong Emma rộ lên nỗi lo lắng đến tận cùng. Lòng chỉ thầm mong mọi thứ vẫn sẽ ổn, hay cùng lắm chỉ là một trò đùa nào đó...
"Đùa? Phải rồi..."
Nghĩ tới những trò đùa Emma mới để ý rằng cũng chẳng nhìn thấy Ray hay Anna ở đâu cả. Hay đây lại là một trò đùa của Ray? Đúng là quá đáng mà. Cô ôm nỗi bực tức chạy thẳng về căn nhà đã thuê.
-Cuối cùng cậu cũng về rồi Emma, chốn gì mà ghê vậy. Anna đi tìm cậu mà em ấy bảo là chẳng thấy đâu cả.
Ray nhanh chóng nhìn về phía của nơi người con gái tóc cam lững thững bước vào. Nhưng có vẻ cô chẳng để ý gì đến lời nói của cậu cả, vừa vào tới phòng cô đã xực chạy tới chỗ Norman đang nằm trên giường, nắm chặt lấy bàn tay lạnh lẽo của cậu:
-NORMAN?? ANH BỊ SAO VẬY?
Emma lúc này mới hoảng thực sự, trông chồng cô xanh xao dữ quá. Mới nãy còn bình thường mà? Nhưng cậu chỉ hé mở cặp mắt xanh qua cô, tay nắm chặt lấy bàn tay đang run lên vì sợ ấy.
-Anh không sao đâu, Emma. Xin lỗi vì đã khiến em phải lo.
Cậu mỉm cười, thật ấm áp, cảm giác như xua tan đi bao muộn phiền trong cô vậy. Thấy thế, Ray đành chen lời giải thích:
-Thằng ngốc này ổn. Chỉ bị cảm lạnh thôi. Anna đã khám cho cậu ta rồi. Khác gì cái trò bóng tuyết ngày xưa bọn mình chơi cậu ấy đứng cổ vũ mà cũng cảm chứ. Lớn đầu rồi mà chẳng khác gì đứa trẻ.
Cậu nói rồi khoanh tay trong tâm trạng đầy bực tức, mắt chỉ hé nửa đủ để thấy họ. Nghe vậy, Emma cảm thấy nhẹ nhõm hơn hẳn. Cô khẽ bật cười.
"Quả là Norman có khác"
Nhưng ngay sau đó, cô đã bị Ray tống khứ ra khỏi phòng với lý do để cho Norman nghỉ ngơi. Ray lớn rồi và cũng lại bắt đầu giống Mama!! Những lúc như vậy phải để Emma bên cạnh Norman chứ! Cơ mà đúng ra lý do chính đáng để cậu đuổi cô là vì không muốn thấy hai người cứ hôn hít nhau với lại một phần khác là để trêu chọc. Vợ cậu chưa về mà cậu chẳng tin được Emma sẽ chăm sóc được cho thằng bạn này để cậu ra ngoài. Haizzz sao cứ lúc nào cũng phải lo lắng cho hai con người này nhỉ? Lắm lúc Ray hỏi trời như vậy mà vẫn chẳng bỏ mặc hai người bạn quý giá đần độn này được.
Cứ thế cho tới khi đêm về, Ray bảo Emma qua ngủ với Anna để cậu ở lại chăm sóc Norman. Và đương nhiên, Emma nhất quyết không chịu. Cho dù cậu có làm cách nào chặn cửa, cô cũng quyết vào cho bằng được nên rồi cậu đành dành riêng cho cô một chỗ...
Ở dưới đất...
-Này, cậu để cho Anna ngủ một mình không sợ cô ấy buồn sao Ray?
Norman quay sang hỏi Ray - người đang cố gắng chợp mắt một vài phút sau khi xử lý cô vợ cứng đầu của cậu. Dù sao thì, bị chia cách khỏi vợ, Norman cũng chẳng thấy vui tí nào.
-Em ấy bảo sẽ ổn thôi. Anna đâu có cứng đầu như ai đấy~
Ray quay mặt qua hướng khác, đôi mắt vẫn nhắm chặt, thản nhiên trả lời. Muốn tìm cách đuổi cậu đi à? Đâu dễ thế.
-Cậu nói gì vậy chứ?? Nhỡ đâu em ấy bị tổn thương mà không nói thì sao?
Được đà hùa theo, Emma ngoi mặt lên nhìn lên giường, hỏi móc Ray. Ngủ cũng chẳng yên nữa, cậu mở máy ra gọi cho Anna.
-Đây cho các cậu vừa lòng nhé. Xong thì yên phận đi ngủ đi!
Cậu bực tức chờ điện thoại, trong lúc hai người bạn hý hửng đắc ý vì đã chọc được cậu.
-Ah Anna này! Em ngủ chưa? Anh muốn hỏi là có cái huyệt nào ấn vào làm cho người ta câm luôn không nhỉ?
Nghe đến đây, cả hai đều hiểu ai mới là người bị chọc rồi đấy. Họ đành lòng im lặng đi ngủ trước khi Ray giở trò gì đó tiếp theo để đàn áp hai người.
Hoặc ít nhất là Ray nghĩ thế...
Cậu đã có một giấc ngủ yên bình trong nửa tiếng cho đến khi bị đánh thức bởi tiếng xì xào nhỏ xíu lọt vào lỗ tai. Ti hí mở mắt, cậu lại tiếp tục bất ngờ tới phát điên vì hai đứa bạn thân. Họ dùng điện thoại cốc giấy năm xưa, để cả dây qua người cậu để nói chuyện với nhau!!
Thế này thì cũng đến chịu! Dù sao Ray cũng chẳng phải người đủ kiên nhẫn để nhây được với họ.
Ray tức tối bỏ về phòng, mặc kệ cho hai con người đó thích làm gì thì làm.
Mà thú thật thì...
... cậu cũng nhớ Anna lắm!
Vậy là chiến thuật thành công, cả hai sung sướng nằm về cạnh nhau, trò chuyện tâm sự suốt cả đêm. Lâu lắm rồi, họ mới lại có một đêm cho nhau như vậy. Khoảnh khắc này, ấm áp quá! Tay Norman xiết chặt lấy Emma, dành tặng cho cô một nụ hôn khi cả ai đã bắt đầu ngái ngủ rồi cùng chìm vào giấc ngủ say...
...
Ngày hôm sau, Emma ốm và Norman lại phải nghỉ thêm một ngày để ở nhà chăm vợ. Còn Ray, cậu ta chỉ cười. Cậu vẫn thắng. Vừa được trở về phòng với vợ vừa có thể cười nhạo họ vì đã không nghe lời cậu, lại còn trả thù được Norman cái vụ bảo không thể nghỉ một ngày để đi chơi mà rồi cậu ta phải nghỉ đến hai ngày để chăm chính cậu ta và vợ. Một mũi tên chúng ba cái đích, quả là còn gì bằng!
=Hết=
P/s: thuyền trưởng số hưởng thật :))
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip