CHƯƠNG CUỐI: HANDS IN HANDS! FOREVER

Tâm sự của tác giả:

Lúc viết xong mấy chương đầu, tui vừa đọc lại vừa khóc, cảm giác như tui đọc fic ai khác viết chứ không phải tui, lúc nào viết fic xong tui cũng nghĩ như thế haha. Không biết có ai giống tui không, khóc vì hai chương đầu tiên (được rồi, tui biết tui bệnh rồi!)

Có lẽ sắp tới tui sẽ trans fic thử xem, có ai có fic nào trên fanfiction thấy hay thì chỉ tui nhé, tui đang đọc thử caged và tính trans thử xem sao, ai đã từng biết tui qua couple AkaKuro của KNB thì nên hy vọng vào một bản dịch chất lượng há. Ừ mà dù sao tui cũng 25 tuổi rồi, bận bịu nhiều quá, lên kế hoạch mà ko bk có thể thực hiện tốt không!

Cảm ơn những ai theo dõi mình hơn một tuần qua, truyện của mình khá kén người đọc, nên dù view hay rating thấp thì mình vẫn thấy thành công ~!


CHƯƠNG CUỐI:

Yuugi vẫn nhớ như in trong đầu chuyến du hành vào ký ức của Atem, cậu đã thấy một Atem chân thực nhất, bao bọc trên người trang phục xứng tầm một vị Pharaoh cổ đại. Cậu nhớ rõ từng chi tiết về Atem đó, màu mắt của anh, màu tóc của anh, màu da ngăm đặc trưng của dân Ai Cập, kể cả ánh mắt anh thể hiện, chúng ăn khớp cực kỳ với kẻ đứng trước mặt.

Dung nhan quen thuộc đến nhói tim!

Yuugi đứng như phỗng, hai mắt si dại nhìn không chớp, như sợ hãi trước mặt chỉ là ảo ảnh cậu mơ tưởng ra, hoặc lại một lần nữa cậu nghĩ cậu đang chìm trong giấc mơ của chính mình.

Yuugi và người đó nhìn nhau, không còn là hai linh hồn trong cùng một cơ thể, đứng ở đây là hai người riêng biệt, đối diện nhau, đôi mắt của cả hai rực lên một thứ cảm xúc sâu thẳm khó nắm bắt, chỉ là không thể cất lời.

Yuugi cảm nhận được hốc mắt cậu nóng rát, hơi nước đong đầy khóe mắt, bất giác chực trào, con tim cậu đập mạnh, môi hé ra không thành câu, cậu một chút cũng không dám cử động, cậu sợ hãi, cậu tham lam ảo ảnh trước mắt mình, cậu không muốn nó biến mất!

Nhưng nước mắt của cậu đã làm cho người còn lại sực tỉnh, và dợm bước những bước chân đầu tiên, kéo ngắn khoảng cách của cả hai.

Atem bước từng bước nhỏ, một bên tay vươn ra cho đến khi anh chạm nhẹ bàn tay ấy vào một bên má cậu, cảm nhận được sự ướt át từ nước mắt cậu, làm lòng anh lo sợ, hóa ra anh đã khiến cậu buồn khổ đến vậy sao, đến mức chỉ nhìn thấy anh cũng đủ khiến cậu bật khóc.

Thật đột ngột, Yuugi vươn tay mình, ôm chầm lấy anh, vùi mặt vào ngực anh, nước mắt cậu tràn ra rất nhiều, vì anh đã cảm thấy phần áo trước ngực thấm nước dính vào da thịt!

"Atem..."

"Chiến hữu, tớ ở đây!"

"Atem, Atem..."

"Chiến hữu, tớ ở đây, cậu nhìn xem, là tớ đây!"

"Atem, nửa kia..."

"Chiến hữu, Yuugi, cậu ngẩng lên, nhìn tớ đi!"

"Atem... em... nhớ anh lắm... em rất cần có anh... mơ cũng được... em có thể không cần tỉnh lại... bởi vì giấc mơ này anh hiện hữu... Atem... xin anh... đừng bao giờ để em tỉnh lại... bởi vì hiện thực... đã không còn anh... để em ở bên anh..."

Atem... anh là hiện thực của em...

Em không muốn lại quay về đối mặt với một nơi không có anh...

Giữ em lại đi anh... Đừng để em thức dậy nữa!


"Chiến hữu, không phải đâu, không phải mơ!" Atem hốt hoảng ôm ghì lấy cậu, hóa ra cậu đánh mất lý trí đến vậy sao, cậu không phân biệt được đâu là thực tại nữa sao?

Đúng vậy, với em ấy, mình đã không còn tồn tại nữa...

Em ấy không biết được việc mình đã trải qua, và mình đã được gì khi ở thế giới linh hồn...

Yuugi, tôi đã đúng khi chọn bên em...

Tôi biết tôi là một điều quan trọng trong lòng em!


"Yuugi, xin cậu, ngẩng lên nhìn tớ được không, đây là thực, tớ cũng là thực! Không phải mơ đâu Yuugi, tớ về rồi, không phải là linh hồn trong Trò chơi ngàn năm nữa! Tớ đã có được cơ thể sống của riêng tớ! Tớ trở về là vì cậu!

Nhìn tớ đi, chiến hữu, nhìn tớ của hiện tại, đây không phải là mơ!"

Atem vỗ nhẹ lưng cậu an ủi, đau lòng lắm khi thấy cậu hoảng loạn rối trí thế này, anh xuất hiện đột ngột quá khiến cậu không thể bình tâm được. Đáng ra anh nên chờ thêm ít lâu nữa để cậu ổn định hơn, hoặc là gửi cho cậu một lá thư giải thích để cho cậu hiểu được mọi chuyện.

Thực ra là do bản thân anh quá nhớ cậu, từ giây phút tưởng chừng như vĩnh biệt đó đã được hơn ba tháng rồi, không ngày nào là anh không nhớ cậu. Anh đã phải giải quyết hàng đống vấn đề phát sinh trong hai năm cơ thể hôn mê, sau đó là xử lý đủ thể loại hồ sơ thủ tục để quay về được nơi này. Một giây anh cũng không thể chờ để gặp lại cậu, anh chỉ tính sai một điều, đó là anh ra đi gây cho cậu cú sốc tinh thần quá lớn.

Dù chính em chọn con đường này Yuugi, tự em chọn cách rời xa tôi!

Hóa ra, là em ép mình phải để tôi đi, vì em nghĩ mình không thể níu giữ tôi!

Cũng như tôi đã đặt em lên trên mọi thứ, em đã xem tôi như điều quý giá nhất em có được!

Lúc nào chúng ta cũng muốn dành cho đối phương điều tốt đẹp nhất trên đời!

Anh đã không ép cậu nhìn anh, chỉ lẳng lặng ôm cậu, lắng nghe tiếng nức nở và những âm từ rời rạc không thể ghép lại thành câu phát ra từ miệng cậu, phải để cậu khóc hết trút hết ra bao kiềm nén suốt mấy tháng thì có khi cậu sẽ tin rằng anh sẽ không bao giờ rời xa cậu nữa!

Anh đã ôm cậu trong tay cả một đêm như thế, thời điểm tiếng khóc cậu không còn, khi nhịp thở cậu đều đặn hơn, anh biết cậu đã ngủ vì mệt lả, vì tinh thần cần được ổn định lại. Sáng mai thức dậy, cậu sẽ nhận thức tốt hơn lúc này.

Atem muốn đứng dậy đưa cậu lên phòng thì mới nhận ra, anh không thể kéo tay cậu ra khỏi người anh, cậu ôm rất chặt, ôm ghì anh bằng tất cả sức lực của mình, rất giống lúc cậu không buông tay khối xếp hình dù biết bản thân có thể chết cháy.

Atem cười dịu dàng, ánh mắt yêu thương nhìn cậu, anh không muốn đánh thức cậu dậy, vì được ôm cậu và được cậu ôm là một cảm giác thỏa mãn tràn đầy anh, bởi vì anh đã luôn muốn được chạm vào cậu trong hiện thực, và bây giờ anh đã có được!

Dù sao thì ngủ trên sàn nhà cùng em cũng thật không tệ!

Và mùa hè thì sẽ không sợ cảm lạnh!

Anh ngả lưng xuống sàn, nghiêng người qua để cả hai nằm song song nhau, anh cúi đầu hôn vào mái tóc cậu, thì thầm "Ngủ ngon Aibou!"






Atem thức dậy vào lúc 6h sáng, anh dụi nhẹ mắt để cho tỉnh táo, khẽ động đậy người thì biết vòng tay của Yuugi đã nới lỏng ra để anh nhìn rõ mặt cậu lúc này!

Phì, nhìn em ấy hiện giờ... thật lem nhem!

A, nhưng mà vì là do mình, nên mình cảm thấy em ấy vẫn rất dễ thương!

Khóc lả đi rồi ngủ vì mệt, nên trên mặt của Yuugi hiện lên hai hàng dài trắng mờ, là muối trong nước mắt cậu đọng lại mà thành, tóc bết vào trán do mồ hôi tuôn ra vào mùa hè nóng nực lại còn nằm trên sàn không điều hòa không quạt máy, rồi còn hai bọng mắt hơi sưng vì khóc xong đã đi ngủ ngay!

Anh đứng dậy rồi cong lưng bế cậu theo kiểu công chúa lên phòng, cũng do cậu nhỏ con lại thêm chênh lệch hình thể anh mới làm được động tác này đơn giản như thế!

Đặt cậu nằm lên giường, anh vào nhà tắm vắt khăn ướt lau mặt và cổ cho cậu được thoải mái, mở điều hòa cho cậu ngủ ngon hơn, anh bước vào phòng của ông để làm vệ sinh buổi sáng.

Atem xuống lầu, định xem có gì để làm một bữa sáng gọn nhẹ cho cả hai, đi ngang qua bàn ăn, anh thấy tờ giấy nhắn ông để lại, anh nghĩ một chút rồi đem nó đặt lên bàn phòng học của cậu, hy vọng tỉnh lại cậu sẽ không cho là vẫn còn đang nằm mơ.

Có lẽ hôm nay em ấy không thể đến trường, mà ông nội cũng đã đoán được nên đã đưa cho mình tờ đơn xin phép nghỉ học giúp em ấy.

Chỉ là nếu mình đến trường thì không ổn lắm...

Anh lấy chiếc di động trong túi quần ra, bấm nút gọi, ngay khi đầu bên kia nhấc máy thì anh ngắt cuộc gọi đi, ngầm ám chỉ là anh có mệnh lệnh. Tiếp theo anh soạn nhanh một tin nhắn gửi đến số điện thoại vừa xong.

From: Boss

Anh đem hành lý của tôi chuyển đến cửa hàng game hôm qua, sẵn đây mua giúp tôi bữa sáng cho hai người, trước 8h30 phải xong!

Đầu dây bên kia, anh thanh niên lái xe hôm qua sau khi nhận được tin nhắn đã phải cố lắm mới nhịn được không nhắn tin trả treo!

Công ty quy định đi làm lúc 9h sáng đó ông chủ, bây giờ mới 6h thôi mà, tại sao tôi phải kiêm luôn cả người giúp việc nhà như thế!!! Có cần tôi lựa đồ mặc rồi ủi thẳng cho ngài luôn hay không đây!!!

Atem cũng mặc kệ người kia nghĩ gì hay tức gì, đối với anh, hiện tại mới quan trọng nhất.

Anh thảnh thơi mở email nhắn tin cho cha mẹ báo tình hình, sau đó mở vài mail công việc để giải quyết thời gian chờ người đưa đồ tới. Được một lúc lâu, chuông điện thoại anh vang lên, là thư ký đến. Atem không có ý định nghe máy, anh không muốn đánh thức cậu dậy dù chỉ là chút âm thanh, anh đứng dậy đi ra khỏi nhà thì thấy được chiếc Land Rover hôm qua anh sử dụng, anh lại gần gõ cửa kính xe.

"Ông chủ, chào buổi sáng!" người thanh niên mở cửa xe bước ra chào anh "Tôi mang đến cho ngài hai suất ăn sáng thuần Nhật, chúng đây, còn hành lý của ngài tôi để sau cốp, ngài cần tôi sắp xếp chúng không? Ngài ở phòng nào tôi sẽ mang lên!"

"Anh đem chúng vào nhà là được, tôi sẽ sắp xếp sau." Atem cầm hộp đồ ăn bước vào nhà "Đừng có phát ra tiếng động đấy!"

Càng lúc yêu cầu của ngài càng kì lạ đó ông chủ!

Anh thư ký gồng bắp tay xách hai chiếc valy lên cách mặt sàn vài cm để tránh các va chạm có thể làm ồn và nhẹ nhàng đặt chúng xuống sàn phòng khách. Anh nhìn quanh quất và xác định được căn nhà này đã được ở qua một thời gian dài, chủ nhân của nó chắc chắn không phải ông chủ của anh.

Trời ơi, Boss!! Tôi không ngờ ngài lại chịu đi ở ké một chỗ như vậy trong khi căn hộ được mẹ ngài chỉn chu cả liếc mắt ngài cũng không thèm!

Rốt cuộc thần thánh phương nào sống ở đây? Tình nhân bí mật của ông chủ?

Atem bày bữa sáng ra bàn, đem một ít đồ ăn đã nguội cho vào lò vi sóng, liếc mắt thấy nhân viên của mình vẫn đang nhìn quanh quất như cảnh sát điều tra hiện trường làm Atem thấy không hài lòng. Anh nhìn anh ta nhíu mày, khi thấy thư ký nghiêm chỉnh lại, sau đó anh đưa cho anh ta tờ đơn xin phép nghỉ học của Yuugi, chỉ ngón tay ra cửa hàm ý bảo mau đi làm việc đi.

Tiễn người, đóng cửa lại, Atem mang thức ăn ra bàn, liếc nhìn đồng hồ, mới 8h20'. Lúc còn chung một cơ thể Yuugi, đồng hồ báo thức em ấy luôn rung vào giờ này, và sau đó là 10 phút hấp tấp vệ sinh cá nhân để đến trường kịp giờ.

*Reng... reng... reng...*

Được rồi, vừa hay đến báo thức, anh có thể ngồi đọc báo chờ cậu xuống nhà. Và trong lòng có chút mong chờ, không biết cậu còn nhớ hôm qua có gì xảy ra không!






Trong phòng Yuugi.

Đồng hồ báo thức vang lên âm thanh như mọi ngày, nhưng Yuugi cảm thấy rất mệt, cơ thể cậu cứ như chỉ muốn nằm im không cử động, dù vậy tiếng đồng hồ inh ỏi vẫn khiến cậu phải gượng dậy lấy tay tắt ngay âm thanh đáng ghét này.

Cố chống người ngồi dậy, cậu dùng bàn tay xoa xoa trán giúp bản thân tỉnh táo hơn, cậu cố mở hai mắt ra nhưng thấy mí mắt mình hơi nặng hơn thường ngày, cậu thật muốn nghỉ học hôm nay nhưng vẫn bỏ suy nghĩ đó, vì hàng mớ thứ trong trường sẽ ngốn hết thời gian riêng nếu cậu không cố gắng bắt kịp chương trình.

Tung mền ra và đặt chân xuống sàn, cậu đưa mắt nhìn khắp phòng, bỗng cảm thấy thắc mắc tại sao mình không mặc pyjama mà lại mặc đồng phục học sinh, có lẽ hôm qua quá mệt đã khiến cậu đặt lưng nghỉ cho đến sáng. Và mắt cậu chợt thấy mảnh giấy trên bàn, cậu bước đến và cầm nó lên đọc, đó là tờ giấy nhắn ông để lại.

Ừ nhỉ, hôm qua mình đọc nó rồi! Haiz một tuần này sẽ vất vả đây.

Hôm qua... sau khi đọc nó xong thì sao nữa?

Cậu nhăn mặt nhớ lại, hôm qua hình như cậu cũng đọc nó, chỉ là đọc xong cậu đặt nó lại chỗ cũ dưới nhà không mang lên đây, cậu cũng đã than vãn rằng tuần này cậu thật thê thảm. Rồi tiếp theo... cậu nghe được tiếng bước chân khi đang đứng ở phòng khách một mình!

Tiếng bước chân... bước chân của ai nhỉ?

Hình như... mình có thấy... một người...

Yuugi trợn to mắt, thời gian hôm qua chảy tràn vào óc cậu khiến cậu ngỡ ngàng, tay cậu siết chặt tờ giấy đến khi nhăn nhúm lại, cậu thở gấp từng đợt, mọi chuyện hôm qua thật đến khiến cậu khó đứng vững, cậu đã nghĩ mình lại nằm mơ, nhưng bây giờ cậu đã thức dậy, nếu tờ giấy nhắn của ông nội ở đây, tức là... tức là...

Cậu phóng nhanh ra khỏi phòng, cậu... cậu cần xác nhận lại!

Một người... nếu là thật thì sẽ chưa rời khỏi đây...

Mình... mình rất nhớ anh ấy!!!







*Bịch, bịch, bịch*

Atem có thể nhận ra được sự vội vã trong tiếng bước chân giống hệt anh hôm qua, chỉ khác là hôm nay anh là người ở dưới còn người chạy xuống đổi thành Yuugi.

Anh khép lại tờ báo, đặt lên bàn, đi về phía chân cầu thang, tựa nửa người vào bức tường, cười nhẹ chờ thấy cậu xuống tìm anh.

Yuugi chạy thật nhanh bằng cách biến hai bậc thang thành một chỉ để có thể xác nhận trí nhớ của mình, chạy qua khúc quanh, cậu đã thấy trong mắt mình hình ảnh cậu muốn thấy.

Vẫn cách đứng, cách khoanh tay vào nhau quen thuộc như thời gian cũ.

Yuugi mím môi kiềm lại tiếng khóc, cậu tiếp tục chạy hết những bậc thang cuối cùng, và nhìn anh đứng thẳng người hai tay buông thõng đối diện với cậu! Không cần suy nghĩ thêm gì khác, cậu nhanh chóng ôm chầm lấy anh, như để xác nhận anh là thật và cậu bây giờ không hề mơ.

Atem lấy tay nâng mặt cậu, dễ dàng hơn hôm qua nhiều, anh cười mỉm, cúi xuống giữ một khoảng cách nhỏ với tai cậu và thì thầm "Tớ ở đây, Yuugi!"

Lúc này Yuugi tin rồi, cậu đã không cần kiềm chế nước mắt nữa, đây là lúc giấc mơ của cậu được xuất hiện trong thế giới thực như phép màu thần tiên trong các câu chuyện cổ.

"Atem..."

Atem...

"Anh..."

Anh đã về...

"Đừng biến mất..."

Em cần anh... em biết...

"Ở lại đây... ở bên em..."

Sẽ không bao giờ em buông anh ra nữa đâu!

"Chiến hữu..."

Yuugi, người tôi yêu...

"Tớ sẽ ở đây..."

Lúc nào tôi cũng sẽ nắm lấy cơ hội ở cạnh em...

"Tin tớ đi, tớ sẽ không bao giờ là một linh hồn dễ dàng tan biến nữa!"

Cảm ơn em, vì đã đem đến cho tôi một con người mới...

Và tôi luôn sống vì em...

Yuugi run tay chạm lên gương mặt anh, chạm đầu ngón tay run run lên khóe mắt anh, lên gò má anh, thật ấm áp, cậu thấy được gương mặt lem nhem của mình trong mắt anh, thấy được sự dịu dàng nơi nụ cười anh, và cảm nhận được sự yêu thương nâng niu của đôi tay anh đang giữ lấy khuôn mặt cậu.

Yuugi mỉm cười, cậu có nhiều lắm lời muốn nói với anh, nhưng cậu biết, có một điều rất quan trọng cần được bộc bạch!

"Atem..."

"Cậu cứ nói, chiến hữu!" Anh lau bớt nước mắt trên mặt cậu.

"Cả đời này, hãy ở cùng em!"

"Tớ đã luôn muốn mãi mãi ở bên cạnh cậu!"

"...Em đã hiểu được, câu nói anh dành cho em trước lúc cánh cửa đóng lại!"

"..."

Cậu thấy anh giật mình, gương mặt hơi bối rối, nhưng vẫn không nói lời phủ nhận.

Cậu thấy thật ấm áp.

Yuugi nhón chân lên, đặt môi mình chạm nhẹ môi anh

"Em yêu anh, một nửa của em!"

Cuối cùng, chúng ta đã có được một bắt đầu!

Và vĩnh viễn không bao giờ rời xa nhau nữa! 

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip