02.

Liệu còn có tương lai nào cho chúng ta?

Lưu Diệu Văn thô bạo nắm lấy cổ áo Hạo Tường xốc ngược lên. Đôi mắt long sòng sọc, hằn rõ những đường gân máu căng xộc như sắp đứt tung ra.

- Anh nói cái quái gì vậy hả?

Từng câu từng chữ được cậu nhả ra một cách đay nghiến. Còn hắn? Hắn luôn đáp trả nhẹ nhàng, cái ánh mắt lúc nào cũng mang tình của hắn làm cho cậu phải điên tiết lên.

- Tôi cảnh cáo anh, đừng bao giờ nhắc lại trước mặt tôi thêm lần nào nữa!

- Là em bảo anh nói mà?

- Câm miệng!!!

Lưu Diệu Văn hung hãn vung cổ tay, người Nghiêm Hạo Tường theo đó đập vào thành bồn rửa tay, đau điếng, nhưng đâu thể nào sánh bằng nỗi đau nơi lồng ngực. Hắn thẫn thờ: "Nhất định phải kết thúc thế này sao"!

Đúng thật là kết thúc, kết thúc chặn đường đẹp đẽ như giấc mộng trong lòng hắn nhưng không may nó cũng lại là mở đầu cho chuỗi ngày khốn khổ của hắn sau này.

.

Chuyện kể ra thật dài...

Ra mắt trong lời dèm pha của dư luận, bị khống cho cái danh dựa hơi sư huynh cọ nhiệt, không có được sự công nhận của công chúng. Thời đại thiếu niên đoàn đã mất thời gian khá lâu để chứng minh thực lực. Đoạn thời gian đó nhắc lại tuy khó khăn nhưng thật đáng tự hào. Hiện tại chúng ta đã là một thời đại hùng mạnh, không ai có tư cách chỉ trích đến nữa. Mỗi người chúng ta đều mạnh, chúng ta sẵn sàng gột rửa đi những dơ bẩn bám díu một cách yếu ớt kia. Hãy để cái mạnh lên ngôi, chúng ta cùng nhau tung hoành. Phá phong vân định thiên hạ!

Cùng nhau đi qua giông bão, chúng ta đã sớm là một gia đình. Thể loại chân thành này với hắn đã từng rất xa xỉ. Hắn chỉ nhớ được khoảng thời gian lạc lõng, chơi vơi hắn đã một mình trải qua cho đến khi họ tìm thấy, kết nối và bao bọc nên Nghiêm Hạo Tường ở hiện tại.

Nhưng...

Vì là gia đình nên tình cảm anh giành cho em là thứ không đáng được công nhận đến vậy sao Diệu Văn? Thậm chí là ghê tởm với em?

Hắn đã từng cao ngạo, ngông cuồng biết bao nhiêu cho đến khi đứng trước tình yêu của mình lại trở nên nhu nhược, hèn nhát bấy nhiêu. Hắn chán ghét chính mình. Khát khao yêu và được yêu dần lấn át lí trí khiến hắn nhiều lần không kiểm soát được hành vi và lời nói của mình.

Hắn vô thức đứng gần em hơn một chút, nắm tay em lâu hơn một chút, ôm em chặt hơn một chút... Hắn chỉ muốn tham lam chút hư cảm vụng trộm có được nơi em. Nhưng lòng tham của con người căn bản chỉ muốn nhiều thêm chứ mong không ít đi. Hắn muốn có được em!

Hắn hôn lên vầng trán nóng ran của em, chỉ những lúc em mê man vì sốt cao em mới ngoan ngoãn để hắn lại gần mà không xù bộ lông gai góc của mình lên nữa. Hắn không mong em đổ bệnh đâu, nhưng chỉ khi đó hắn mới được phép đường đường chính chính lo lắng, chăm sóc và bên cạnh em. Cũng không biết từ bao giờ mà hắn đã dần mất đi tư cách đồng hành bầu bạn cùng em. Em đã không cho phép hắn ở cạnh em như cái tư cách mà hắn vốn có nhiều năm trước dẫu việc hắn là gia đình của em vẫn không thay đổi, dù là trên danh nghĩa...

.

Có lẽ ngay từ khi anh bắt đầu có những suy nghĩ không đúng đắn về chúng ta của sau này thì cũng là lúc em bắt đầu tìm cách đẩy anh ra xa. Cũng đúng thôi. Ai bảo em là người hiểu anh nhất cơ chứ! Em và anh ngỡ là đối đầu nhưng lại đồng điệu một cách lạ thường.

"Nếu chúng ta là hai thỏi nam châm, thì sẽ hút hay đẩy nhau nhỉ?"

Haha. Em không trả lời nhưng anh biết. Nếu anh là cực Nam, thì em sẽ là cực Nam, còn anh muốn làm cực Bắc thì em cũng không thể nào là cực Nam. Bởi em sẽ không cho phép chúng hút nhau, không bao giờ anh được phép chạm đến em.

Ngày hôm đó anh không biết rằng việc anh nhìn em lâu hơn một chút lại khiến em khó chịu đến vậy. Anh đã vui mừng biết bao khi em muốn nói chuyện với anh. Anh đã rất mong chờ và đi theo em. Nhưng sao không phải nơi nào khác, anh đi theo em vào nhà vệ sinh. Rầm! Em đóng cửa một cách thô bạo. Em không hỏi anh điều gì mà trực tiếp cảnh cáo anh.

"Anh đừng tưởng tôi không biết anh đang nghĩ gì. Anh liệu hồn mà tránh xa tôi một chút!"

Em biết không anh như chết lặng, có thứ gì đó cứ bóp nghẹt lấy lồng ngực. Em không hài lòng khi anh không trả lời, em buộc anh phải mở miệng, anh phải nói gì đó. Anh thấy được em đã không còn kiên nhẫn nữa rồi. Nhưng miệng anh cũng chẳng còn nghe lời. Anh bắt đầu nói, bắt đầu với những lời mà em không muốn nghe nhất, rằng:

"Anh yêu em! Điều đó là sai sao? Anh muốn ở cạnh em là anh có tội sao?"

Em nghe đến ngốc ngây người ra, anh có thể thấy được em đang bực bội đến mức nào để rồi lao đến mà túm lấy cổ áo anh. Giây phút ấy anh nhận ra, tiểu tổ tông thật sự nổi giận rồi!

Diệu Văn của chúng ta trưởng thành rồi, đã có suy nghĩ của riêng mình. Kiên định và vững vàng như cái cách mà em lớn lên vậy!

Hành động ngu ngốc của anh ngày hôm đó đã trực tiếp đặt dấu chấm hết cho chúng ta. Anh và em, Nghiêm Hạo Tường và Lưu Diệu Văn chính thức "đẩy nhau"!

Rất nhanh đã đến sinh nhật 22 tuổi của em. Lâu lắm rồi bảy người mới có thể tụ tập đông đủ như thế này trừ khi có lịch trình nhóm. Anh không rõ chúng ta đã nói chuyện gì trong suốt bữa cơm. Nhưng anh lại chẳng thể quên cái giọng điệu em hào hứng kể về cô bạn đồng nghiệp mà rồi đây có thể trở thành bạn gái của em. Anh nhìn vào mắt em, đôi mắt như chứa sao trời, thứ mà anh sẽ chẳng bao giờ nhận được từ em. Anh không cam tâm. Nhưng anh không là gì cả.

.

Chẳng còn nhớ được là khi nào...

Phòng tập về đêm muộn, chỉ còn mỗi Nghiêm Hạo Tường nằm đây, hắn vừa vật ra sau cả tiếng đồng hồ luyện tập điên cuồng. Tiếng nhạc ầm ĩ át đi luồng hơi thở học hằn của hắn. Hạo Tường không mở đèn, ánh sáng từ bên ngoài hắt vào in bóng hình hắn lờ mờ xuống sàn gỗ. Nhìn tổng thể như một tấm polaroid tĩnh lặng bạc màu. Nhìn vào sẽ chẳng thể nào nhận ra hắn đang vật vã với nỗi đau của chính mình, dày vò thể xác lẫn tâm hồn.

Hắn nằm đó, hai hàng chân mày xô lại, cắn chặt răng khiến đôi môi tóe máu. Cơn đau dồn dập từ đầu gối truyền đến đại não. Hắn cảm tưởng như đôi chân này sớm đã không còn là của hắn nữa rồi. Hắn ra sức đứng dậy, nhưng đôi chân nào có nghe lời, chẳng có tí lực nào mà khụy xuống đập mạnh xuống sàn đau như muốn chết đi sống lại. Hắn vô thức la lên:

- Chết tiệt!

Hắn đau đớn co người ôm lấy đôi chân, mồ hôi hết đợt này đợt khác lấm tấm trên trán, ướt đẫm cả người. Quằn quại một lúc rồi cũng chẳng thấy động đậy nữa. Cơ mặt dãn ra, hắn cố nuốt đau đớn vào trong. Hắn đây là mang bệnh trong tâm nhiều quá, những nỗi đau thể xác cũng không là gì với hắn nữa sao? Hắn coi thường, biểu cảm dần thản nhiên đến đáng sợ. Hắn cười nụ cười như không.

- Đau quá, đến mày cũng muốn phản tao?

Hắn lê tấm thân sớm đã bị hắn hành hạ sắp phế đến nơi lại gần đống đồ đạc ở một góc phòng. Lục tìm điện thoại, hắn bấm gọi. Ấy thế mà hắn lại gọi cho Diệu Văn. Hắn điên rồi. Hắn nghĩ Diệu Văn thấy hắn như thế này nhất định sẽ xót xa, sẽ hối hả mang hắn đến bệnh viện như cách em ấy đã từng làm với Đinh Nhi. Chất giọng lạnh tanh nhưng đủ nặng nề để xé toạc màn đêm.

- Chuyện gì?

- Đau, anh đau quá Diệu Văn.

Ngay cả hắn cũng chẳng biết mình đang nói về nỗi đau nào trong người lúc này. Nhưng tóm lại, sao cũng được, hắn rất đau.

- Rốt cuộc anh muốn gì? Anh đang muốn chơi trò gì đây? Kể khổ với tôi à?

- Đưa anh đến bệnh viện, được không? Sắp không chịu nổi rồi.

- Anh tìm nhầm người rồi.

Diệu Văn thẳng thừng cúp máy. Đầu dây bên kia truyền về những tiếng tút thật dài cắm sâu vào đêm lạnh lẽo.

Hắn mặc kệ đôi chân đang dần tê dại đi vì đau đớn, nằm vật ra dán mắt vào trần nhà, nơi đã sớm mờ mịt đi trong bóng tối. Hắn cười nhưng nước mắt lại không biết từ bao giờ đã hòa lẫn với mồ hôi mặn chát, rồi ngất gục đi lúc nào không hay.

Nghiêm Hạo Tường tỉnh lại đã là chuyện của ngày hôm sau. Vừa mở mắt mùi thuốc sát trùng đã xộc ngay vào mũi. Hắn khó chịu nhìn quanh, hắn đang đợi mong điều gì với căn phòng trắng toát trống trải này. Hắn ghét bệnh viện, hắn không muốn ở đây, cô đơn và lạnh lẽo. Từ khi nào hắn đã quên mất phòng bệnh của bọn họ cũng đã từng rất đông đúc, cả đám con trai cứ túm tụm lại quắn quít đến nổi bác sĩ không nhìn ra được ai là người bệnh, ai là người thân. Hắn trầm ngâm một lúc lâu thì trợ lí riêng đi vào. Người duy nhất đang quan tâm hắn lúc này cuối cùng cũng chỉ vì nghĩa vụ, vì công việc yêu cầu.

- Em ổn hơn chưa?

- Không sao rồi, cảm ơn chị đã đưa em đến bệnh viện.

- À chuyện đó...Không có gì đâu. Em nghỉ ngơi cho tốt. Phải rồi, điện thoại của em đây.

Hắn nhận lại điện thoại, do dự một đoạn rồi cũng mở lên. Hắn đoán không hề sai, màn hình chờ tròn trịa 5 dòng tin nhắn hỏi thăm. Buồn cười thay là chúng chẳng khác gì văn cùng một mẫu, hỏi hắn ổn chưa, bận lịch trình nên không thể thăm hắn được, có thời gian sẽ ghé bệnh viện. Mặt hắn không cảm xúc, mở hộp tin nhắn nhóm đã trôi rất sâu xuống dưới bảng tin liên lạc gần đây. Đã bao lâu rồi mới có tin nhắn đến đây?

Nghiêm Hạo Tường chầm chậm gõ vài dòng rồi gởi đi. Hộp thư nhóm "Bảy anh em hồ lô" lại lần nữa leo lên đứng ở vị trí đầu tiên dầu tiên. Hắn nhìn rất lâu vào dòng tin nhắn chưa một ai xem: "Em không sao, cảm ơn mọi người đã lo lắng!". Ảm đạm, chua xót...

Đứng ở nơi đỉnh cao, tự hỏi chúng ta còn lại gì?

_02_

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip