Chương 11

Thời tiết mùa hè khá oi bức. Nên hôm nay cả nhóm quyết định sẽ đi tắm biển, chuyến đi sẽ kéo dài 2 ngày một đêm chủ yếu để cho mọi người thư giãn cùng như nghỉ ngơi sau khi đã hoàn thành xong concert.

Lâu rồi cả nhóm mới có một kỳ nghỉ cùng nhau thực sự mà không phải vì công việc, cũng không có quản lý đi cùng, chỉ là một chuyến đi chơi thật sự nên tâm trạng ai cũng vui vẻ. Trước một ngày mọi người đã rủ nhau đi mua những đồ cần thiết cho chuyến. Nhưng với một nhóm trưởng thì Jaehan vẫn phải để ý và chăm sóc đến tất cả mọi người, đảm bảo không có chuyện gì xảy ra với các thành viên.

Bây giờ Jaehan đang cầm danh sách điểm danh để đảm bảo không bỏ sót một thành viên nào cho chuyến đi.

"Hwichan."

"Nae em đây."

Hwichan đang kéo vali từ xa đi lại.

Vì không có công ty chủ quản nên không thể mượn xe được. May mà một số thành viên trong nhóm có xe, nên đã chia điều cách thành viên ra 2 xe.

"Yechan."

"Yechan?"

Mọi người đã đến đông đủ nhưng anh lại không thấy cậu đâu. Nên anh quyết định lấy điện thoại ra để gọi cho cậu.

Tiếng điện thoại vang lên một chút thì đầu bên kia cũng có người bắt máy.

"Alo hyung."

"Em đang ở đâu vậy Yechan?"

"Em sắp tới rồi, đợi em một chút hyung."

Qua điện thoại anh nghe tiếng hít thở của cậu, có vẻ như nhóc sắp đến và đang chạy đến đây. Suy nghĩ xong ngước mắt lên thì vừa kịp lúc cậu cũng chạy đến.

Mới tới không kịp thở thì cậu đã mở miệng xin lỗi mọi người.

"Xin lỗi mọi người, vì hôm qua quá hào hứng nên em ngủ trễ."

"Được rồi đầy đủ rồi thì lên xe đi."

Vì không để cậu cảm thấy bối rối nên anh đã hối thúc mọi người lên xe. Anh cũng nhanh nắm tay cậu kéo lên xe ngồi cùng mình.

Anh không biết vì hành động của anh mà làm cho người được nắm tay bất ngờ, nhưng dù vậy thì cậu vẫn ngoan ngoãn đi theo Jaehan.

Vì ban nãy được anh nắm kéo đi nên bây giờ hai người ngồi cùng nhau. Chuyến đi khá là xa, Yechan chơi game một lúc rồi vẫn chưa tới nhưng vì thức khuya mà còn phải dậy sớm nên mắt của cậu thực sự không chịu nỗi sắp díu lại. Nhưng mà vẫn cố chấp chơi nốt ván game.

Jaehan thấy vậy thì không chịu nổi bảo cậu bỏ máy xuống ngủ một chút đi. Cậu ngoan ngoãn nghe lời anh, nhưng vì đường có chút xốc mà Yechan còn tựa đầu vào kính ngủ nên đầu cậu cứ đập vào cửa phát ra tiếng, nhưng vì quá buồn ngủ nên cậu cũng không thay đổi tư thế, Jaehan đành giữ đầu cậu lại, đem nó đặt lên vai mình. Được đặt lên vai anh Yechan thoải mái dụi dụi đầu vài cái.

Khi cả nhóm đến khách sạn thì mọi người cùng nhau chia phòng. Bình thường anh sẽ chung phòng với Hyuk hoặc Hangyeom nhưng chưa để hai người họ kịp lên tiếng thì Yechan đã nắm tay anh kéo đi chỉ để lại cho mọi người một câu.

"Em ngủ chung phòng với Jaehan hyung, các anh cứ tiếp tục chia."

Anh chưa kịp đồng ý thì nhóc này đã tự ý quyết định, anh có ngu mới ngủ cùng phòng với cậu, nếu lúc trước thì anh sẽ không nói gì nhưng mà bây giờ. Nhưng mà Yechan kéo anh một mạch lên phòng, khi anh phản ứng thì đã ở trong phòng rồi. Vừa đóng cửa thì cậu đẩy anh ngã lên giường, rồi leo lên người anh.

"Em muốn làm gì?"

Anh hoảng hốt, cậu muốn làm cái gì, bây giờ đang trời sáng.

"Em kiểm tra xem giường có êm không."

Nói rồi cậu còn nhún nhún vài cái cho chắc ăn, rồi đưa tay phủi bụi xong đứng lên.

"Hyung ăn sáng không, em đói."

Cậu đưa ánh mắt long lanh nhìn anh, tay thì xoa bụng, cậu đói thực sự. Sáng đi sớm nên giờ chưa ăn gì cả. Anh thấy cậu vậy thì cả hai cũng xuống dưới khách sạn để kiếm gì ăn.

Lúc hai người xuống dưới thì gặp Sebin và Hiwchan cũng đang tính đi ăn. Anh thấy vậy thi giơ tay gọi hai người.

"Sebin, Hwichan."

Hai người nghe anh gọi thì tiến tới.

"Hai người đi ăn hả, đi chung đi."

Bốn người bọn họ quyết định ăn ở nhà hàng của khách sạn, còn các thành viên khác thì một số nghỉ ngơi, một số đã đi ra ngoài ăn với thăm quan một số thứ. Chỉ có hội hyung như anh đây chọn trong này, ờm nhưng mà có một bạn nhỏ đi theo.

"Này ăn xong chúng ta ra biển đi hyung."

Anh đang ăn thì phía bên kia Sebin đề xuất. Khi ăn xong như theo lời Sebin đi tắm biển thì anh và Yechan đã quay trở lại phòng để thay đồ.

Trong lúc anh đang thay đồ trong phòng tắm thì Yechan mở cửa bước vào, anh hoảng hốt lấy khăn che lại. Mà khoan con trai với nhau mà che che gì không biết. Còn Yechan thấy anh vậy thì bất ngờ không hiểu anh làm gì.

"Anh làm gì vậy."

"Anh hỏi em mới đúng, em vô này làm gì, anh nói anh thay đồ trước rồi mà."

"Lâu lắm, để em vô thay chung cho nhanh hyung."

Yechan tỏ ra chuyện này bình thường, cậu thực sự chỉ thay đồ rồi đi ra. Còn anh thì đơ người ra, cậu không quan tâm anh có ở đây mà tự nhiên cởi đồ làm anh không kịp phản ứng thì cậu đã thay đồ xong. Nhưng mà nó cũng đủ để Jaehan nhìn thấy hết cơ thể cậu, anh cảm thấy mù mắt mình rồi.

Khi anh và Yechan xuống dưới thì mọi người cũng đã tập trung đông đủ. Cả bọn dẫn nhau ra biển.

Không khí biển thật là thoải mái, anh cảm giác như cơ thể được thư giãn. Lúc anh không để ý thì Yechan đã tới gần đưa tay tạt nước vào người anh.

"Anh đang suy nghĩ gì vậy, ra biển phải tắm chứ nhỉ hyung."

Nói cầu cậu lại tạt thêm mấy làn nước vào người anh, Jaehan được tắm theo nghĩa đen lẫn nghĩa bóng. Không để thua thiệt anh tạt lại nước cậu, hai người cứ thế giỡn qua giỡn lại, đến lúc anh bị trượt chân té kéo theo cả Yechan xuống. Đúng lúc anh chuẩn bị ngoi lên thì bị cậu kéo lại rồi hôn lên môi anh.

Anh cố gắng vùng vẫy nhưng tay đã bị cậu giữ chặt, đến khi anh hết hơi thì cậu mới thả ra. Cả hai liền ngoi lên mặt nước, Jaehan liền nhìn xung quanh coi có ai thấy cảnh này không. Cậu đưa tay nắm lấy lấy anh rồi nói.

"Không ai thấy đâu hyung."

"Em mai mốt ở bên ngoài đừng làm như vậy nữa."

Cậu thực sự đã làm cho anh tức giận, trong khoảng khắc đó anh đã thực sự sợ hãi có thành viên nào thấy được. Anh giật tay ra khỏi tay cậu rồi di chuyển lên bờ đi về phía mọi người.

Jaehan không tiếp tục tắm biển nữa mà tạm biệt mọi người rồi trở về khách sạn. Sebin nhìn theo hướng anh đi mà thở dài. May lúc nãy Sebin nhìn thấy nên đã đánh lạc hướng Hwichan lại trong lúc cậu muốn đi về phía Jaehan.

Anh đang nằm một chút thì nghe cửa phòng mở cái cạch, anh không cần nhìn thì cũng biết đó là ai nhưng mà anh đang giận nên cũng không muốn quan tâm tới cậu. Yechan thấy anh vậy thì tiến tới chỗ anh để xin lỗi.

"Xin lỗi hyung."

"Em không biết điều đó làm cho anh khó chịu."

Cậu muốn đưa tay chạm vào anh thì bị anh gạt ra. Jaehan liền ngồi dậy đối mặt với cậu.

"Xin lỗi?"

"Em biết lúc đó cảm giác anh như thế nào không. Nếu em nghĩ cho anh thì sẽ không làm như vậy."

"Anh không biết em đang làm cái quái gì nữa Yechan."

"Em chỉ muốn thân mật với anh."

Cậu thực sự không biết làm vậy sẽ khiến anh khó chịu, nhưng anh lại nói như cậu không quan tâm anh.

"Chúng ta là cái gì?"

"Em."

"Chúng ta không là gì cả, nên em dừng ngay những hành động đó đi."

Yechan bị câu nói của anh làm tổn thương, anh nói hai người chẳng phải là gì cả. Trước đó anh đã bảo cần thời gian suy nghĩ nhưng bây giờ anh bảo cả hai chẳng là gì thì chẳng khác gì anh gián tiếp từ chối cậu. Lúc trước cậu còn tự tin nhưng bây giờ thì nó đã mất sạch, cậu thực sự bây giờ không muốn nhìn thấy anh.

"Em biết rồi."

Cậu nói rồi đóng cửa bỏ ra ngoài, nhưng cậu lại không biểu hiện một chút tức giận nào. Điều đó lại khiến Jaehan bình tĩnh lại.

Sau khi anh nói xong, vì giận quá mất khôn nên đã lỡ lời. Lúc cậu bước ra ngoài anh đã thấy ánh mắt mỗi khi nhìn anh lấp lánh bao nhiêu, bây giờ chỉ còn mỗi thất vọng, tổn thương. Jaehan mới giật mình nhận ra mình vừa nói cái gì, anh thực sự muốn tát cho mình một bạt tai.

Từ lúc Yechan bỏ đi tới giờ thì cũng đã được 5 tiếng đồng hồ. Mọi người rủ nhau đi ăn, lúc anh xuống thì hỏi anh Yechan đâu không xuống cùng anh hả. Anh mới nhận ra Yechan không có ở đây, anh tưởng cậu sẽ ở đây cùng mọi người. Mọi người ai cũng gọi cho cậu nhưng không ai bắt máy, đúng lúc mọi người tính chia nhau ra tìm thì Sebin bảo Yechan mới nhắn cho anh kêu mọi người ăn đi em ấy đang hóng mát ngoài biển rồi.

Jaehan nghe Sebin nói vậy thì nói với mọi người ăn trước rồi chạy đi mất. Anh chạy đi kiếm cậu, anh rất muốn nói lời xin lỗi cậu.

"Yechan."

"Yechan à."

Anh gọi tên cậu nãy giờ mà vẫn không thấy cậu, không biết cậu đang ở đâu nữa, đúng lúc anh thấy thân ảnh cậu ở phía trước đang đứng nhìn ra biển. Anh mừng rỡ chạy lại nắm tay cậu.

"Yechan."

"Hyung?"

Cậu bất ngờ vì không nghĩ anh sẽ ở đây.

Hiện tại anh không biết sao mình ở đây ngắm sao với cậu nữa, lúc nãy sau khi trả lời xong Yechan hỏi anh có muốn ngắm sao không, anh liền đáp ứng. Nhưng mà hai người chưa ăn gì liền tới cửa hàng tiện lợi gần đó mua đồ ăn, Yechan nói cậu muốn uống bia nên đã mua vài lon. Bây giờ hai người đang vừa uống vừa ngắm sao.

"Sao đẹp nhỉ hyung."

"Ừ."

Bình thường hai người ở với nhau sẽ có rất nhiều điều để nói nhưng bây giờ lại không biết nói gì. Yechan lâu lâu nói vài câu cảm thán anh cũng chỉ biết ừ.

Vì không biết nói gì nên Jaehan đã uống hết mấy lon bia, gần như hết số bia mà Yechan đã mua.

Cậu đang nói nhưng mà lần này không nghe thấy tiếng Jaehan trả lời lại, quay qua thì thấy Jaehan đã say rồi.

"Anh say rồi hả vậy thì chúng ta đi vô.."

Vừa nói Yechan vừa đứng dậy thì bị tay Jaehan kéo lại khiến cậu ngồi cái bịch xuống. Cậu chưa kịp lên tiếng thì Jaehan  tiến tới hôn cậu nhưng bị Yechan nhanh chóng chặn lại.

"Anh đang làm gì vậy?"

"Hôn?"

Cậu thấy anh say quá lại nói quán gà rồi, chắc cũng không biết mình làm gì đâu. Nên tính kéo anh dậy để đi lên phòng, nhưng mà kéo cách nào Jaehan vẫn ngồi yên một chỗ.

"Hyung đi lên thôi, em buồn ngủ."

"Không được hôn rồi mới đi."

Anh thực sự say rồi đó hyung, nếu anh đã từ chối cậu thì Yechan không muốn hi vọng nữa. Bây giờ cậu chỉ muốn làm em trai của anh thôi.

"Anh có biết mình đang nói gì không vậy."

"Không biết nhưng mà anh muốn hôn."

"Hôn đi mà."

Anh đang làm nũng với cậu đấy hả.

"Không được."

Hai người giằng co một hồi, cậu tính kéo anh nhưng mà anh giật lại nên theo quán tính cậu ngã lên người anh. May là tay cậu chống lại kịp không là mém xíu hai người hôn nhau. Nhưng Jaehan lại muốn điều đó xảy ra, anh đưa tay đặt sau gáy cậu kéo xuống khiến cho môi hai người chạm nhau. Cậu muốn vùng ra nhưng anh thực sự mạnh hơn cậu nhiều.

Lúc Yechan còn ngạc nhiên thì anh đã đưa lưỡi vào bên trong, còn cậu thì ngơ ra vì lần đầu tiên ở thế bị động. Nhưng sau đó Yechan liền đưa tay sau ót anh kéo cho nụ hôn thêm sâu. Coi như đây là nụ hôn cuối cùng mà anh dành cho cậu, cậu muốn kéo dài nó thật lâu.

"Hôn được em rồi nè."

Lúc hai người buôn nhau ra, Jaehan đưa tay áp vào má Yechan nói một câu rồi ngủ mất.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip