Chương 3

Anh thực sự muốn đánh người. Muốn đánh thằng nhóc đang cười hả hê trước mặt anh. Nhóc giành cái đầu đó để đi làm nhạc có được không? Sao rảnh rỗi đi chọc anh tức giận vậy.

Thấy Jaehan trừng mắt nhìn mình, cậu thôi không trêu chọc anh nữa.

"Được rồi em không giỡn nữa."

Nói rồi cậu quay người đi đến ghế ngồi xuống. Đưa tay cầm ly nước xoay đến chỗ anh đã chạm môi đưa lên miệng uống. Cậu thao tác nhanh nên anh cũng không nhìn thấy.

"Anh muốn lần này sáng tác về chủ đề gì, hyung."

"Anh không biết nữa."

Jaehan thật sự chưa nghĩ ra phải sáng tác gì nữa, bởi vì thời gian rảnh anh bận suy nghĩ chuyện của cậu rồi.

"Hyung vậy viết về tình yêu đơn phương thì như thế nào." Yechan đề nghị.

"Tình yêu đơn phương..hả?"

"Vâng. Anh thấy sao."

Anh thấy cũng khá hay, mình đúng là chưa bao giờ sáng tác về chủ đề này. Nhưng anh chưa bao giờ đơn phương một ai đó.

"Anh không chắc mình sẽ làm được."

Thấy anh do dự cậu bèn nói: "Đừng lo em sẽ viết lời, còn anh phụ trách melody là được."

"Em... viết được hả không phải em..."

Ừ anh quên cậu đang thích anh, nhưng anh không đáp lại vậy có phải là tình đơn phương không. Tự dưng anh thấy có chút xót.

Anh xót thì mau thích em đi.

Nghĩ vậy anh đưa ánh mắt xót xa nhìn cậu, anh thấy anh làm Hyung nhưng lại không thể giúp gì được cho cậu, lại còn để cậu tự chân nhảy vô hố ngay trước mặt anh. Như biết anh nghĩ gì cậu đưa ánh mắt đáp lại anh. Giống như mọi người nói anh và cậu hay có những khoảng khắc chạm mắt nhau mà khiến cho người khác phải a lên, vì nó rất ngọt ngào. Nhưng bây giờ đây đối diện với cậu anh cảm thấy ngột ngạt, ánh mắt cậu như nhắc nhỡ anh phải luôn nhớ những gì cậu nói ngày hôm đó. Dù anh chạy thật nhanh đi nhưng anh có thể cảm nhận được phía sau cậu đang cảm thấy đau đớn.

"Anh..đừng không nói chuyện với em nữa, đừng không nhìn em, đừng lạnh lùng với em. Anh biết mà em sẽ rất đau lòng."

"Anh không cần chấp nhận, hãy chỉ để em ở bên quan tâm anh."

"Em sợ cảm giác anh ở trước mặt nhưng không coi em tồn tại."

Anh im lặng lắng nghe từng câu từng chữ phát ra từ cậu, giọng cậu ấm lắm còn pha chút nghẹn ngào như sắp khóc, anh thấy đau lòng. Anh nghẹn ngào đáp lại: "Anh không... em đừng như vậy Yechan à."

"Anh vẫn luôn coi em là đứa em mà anh yêu thương nhất, em biết mà chuyện này rất khó để anh đáp lại, nhưng anh cũng sẽ không bao giờ không để ý đến em."

"Vậy sao hôm phòng tập anh không nhìn em một chút nào."

cậu nhìn anh như đang chất vấn, như muốn nói anh mà không nói lý do là em khóc tại đây.

"Ừ thì do anh có chút ngại, không dám đối diện với em."

Vừa dứt câu thì trước mặt đã có một vòng tay hướng tới ôm anh vào lòng, cậu bất ngờ ôm làm anh ngơ ra một lúc. Jaehan định đưa tay đẩy cậu ra thì cậu siết chặt hơn: "Anh để em ôm một chút thôi."

Nghe cậu nói vậy anh cũng từ từ đây hai tay vòng qua eo cậu ôm lại. Nhưng anh lại đánh giá thấp Yechan rồi, cậu thấy anh vậy thì bỏ ra đưa hai bàn tay áp lên má anh nâng mặt anh lên. Anh chưa kịp phản ứng cậu đã tiến tới hôn anh.

"..."

Anh nhắm nghiền mắt, hô hấp như ngừng lại, qua mấy phút nhưng không có gì xảy ra như anh tưởng. Anh mở mắt ra thì thấy mặt cậu rất gần, tưởng như chỉ cần anh hô hấp thôi cũng sẽ khiến môi anh và cậu chạm nhau.

Yechan cũng mở mắt ra, cậu tiến tới hôn lên trán anh. Lúc nãy cậu xém không kiểm soát bản thân được mà tiến tới hôn anh rồi, nhưng trong một khắc cậu đã lấy lại được lí trí. Cậu không dám hôn anh, vì cậu sợ lần này cậu làm anh giận thật.

"Sau này em sẽ hôn anh khi anh thích em, Hyung."

Nhưng một khắc đó anh đã muốn hôn cậu.

Trời ơi Jaehan bình tĩnh lại.

Mà khoan Yechan mới nói: "Em sẽ hôn anh khi anh thích em." Ý là cậu vẫn tiếp tục theo đuổi anh.

"Jaehan a Jaehan lẽ ra mày phải cắt đứt suy nghĩ đó của em ấy, chứ không phải cho em ấy động lực."

Bây giờ anh đang ngồi trên giường cậu, nói qua làm việc cùng nhau nhưng anh lại đang thảnh thơi chơi game. Còn Yechan thì đang nghiêm túc ngồi tại bàn suy nghĩ lời bài hát. Chơi một lát lại thấy chán nên anh bỏ điện thoại xuống, đưa mắt nhìn về phía cậu để xem cậu sáng tác tới đâu rồi.

Ý nghĩ thì xem cậu làm việc tới đâu nhưng mắt anh chỉ hướng đến khuôn mặt của Yechan. Nhóc này phải nói rất đẹp trai luôn, khuôn mặt thì nhỏ nhắn đúng chuẩn gu của đa số fan, mắt thì to còn lúc cười lên thì cong cong chính là kiểu mắt biết cười, sống mũi cao thon, môi thì độ dày vừa phải, nước da thì trắng trẻo nhìn như cục bột, hai má thì mềm mại nhìn chỉ muốn nựng. Tự dưng anh bật chế độ simp Yechan giống Sebin luôn rồi.

"Hyung."

Cậu đang tập trung viết nhưng cứ cảm thấy có ánh mắt dõi phía sau lưng, quay lại thì thấy Jaehan đang chăm chú nhìn cậu. Nghĩ anh chỉ buồn chán nên vô tình hướng ánh mắt về phía mình nhưng mấy lần cậu quay lại đều thấy anh nhìn chăm chú về hướng này.

Nên cậu đi lại chỗ anh đưa tay huơ qua huơ lại trước mặt anh.

"Hở.?"

Anh giật mình ngã về phía sau, đang suy nghĩ bổng cậu bất thình lình xuất hiện trước mặt anh cắt ngang dòng suy nghĩ.

Không biết cố tình hay vô ý cậu sát rất gần anh.

Thấy anh ngã ra sau cậu vô thức đưa tay ra đỡ đầu anh, nên người cậu cũng ngã theo. Bây giờ cậu đang nằm đè lên người anh khoảng cách hai người đang rất gần, hô hấp hai người dần nhanh hơn.

Cậu sợ anh xấu hổ lại giận nên cậu tính đứng dậy, nhưng có một bàn tay đặt phía sau đầu cậu ấn xuống. Trong đầu cậu nổ một tiếng, bây giờ cậu chỉ cảm nhận được nhiệt độ đôi môi của anh, còn có chút mềm mại. Mắt cậu thì vẫn đang mở nhìn khoảng cách gần cậu thấy được lông mi của anh, nhìn thấy được tai anh đang đỏ lên.

Trong lúc cậu đắm chìm vào nụ hôn thì anh đang không biết tại sao mình lại hành động như vậy. Lúc nãy như có gì hối thúc anh hôn cậu, ý thức được ham muốn của bản thân thì tay anh đã vô thức ấn đầu cậu xuống rồi.

Anh hoảng loạn đẩy cậu ra rồi chạy vụt ra khỏi phòng, đi về phía cửa.

Cậu bị anh đẩy mạnh ra rơi xuống giường, phần lưng đập vào cạnh cửa tủ gần đó nên đau điếng người. Nhưng thấy anh bỏ đi thì nén cơn đau chạy theo.

"Jaehan, anh đi đâu vậy." Cậu chạy ra thì thấy anh đang mang giày.

"Anh..anh..đột nhiên phát hiện ra có việc đột xuất." Anh lắp bắp nói

"Em viết lời xong thì gửi qua cho anh xem, anh về trước."

Nói rồi anh mở cửa bước ra ngoài không để cậu kịp nói gì.

"Hyung."

Cậu nhìn ra cửa với ánh mắt phức tạp, mới hoà hoãn được với anh một chút, thì Jaehan lại đào hố chôn cậu một lần nữa.

Jaehan lúc này đang ở trong phòng ngủ của mình.

Anh nằm úp lên giường, hay tay lấy gối đè lên đầu. Miệng thì liên tục nói: "Mình đã làm cái gì vậy, mình đã làm cái gì vậy...a.a..". Hai chân cũng đồng thời đạp xuống nệm.

Anh xấu hổ chết đi được, giây trước cậu mới nói sẽ không hôn anh đến khi anh thích cậu, giây sau anh lại chủ động hôn cậu, ờm cũng không hẳn là anh chủ động. Hu hu mong là nhóc Yechan không cho rằng anh thích cậu.

Anh phải đi tự kiểm điểm lại mới được.

Anh dạy hư nhóc Yechan rồi phải làm sao?

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip