Chapter 2: But it's you
Mãi một lúc sau khi người ta rời đi mất rồi thì Soobin mới hoàn hồn nhận ra bản thân vẫn còn bị lạc. Cậu không mang theo điện thoại nên cũng không thể gọi điện "cầu cứu" Beomgyu. Biết vậy hồi nãy chạy đến chỗ gã trai kia hỏi đường chẳng phải sẽ tốt hơn sao. Cậu chỉ đành tự trách bản thân tự nhiên đứng ngắm người ta đến nỗi ngẩn người làm chi vậy nè. Xem có chán ghê không?
Trời dần ngã sắc tím nhàn nhạt, trên tay Soobin vẫn đung đưa chiếc túi nhựa đựng hộp donut, thứ mà có vẻ đã bắt đầu nguội đi mất rồi. Thôi thì đứng đây phân vân mãi cũng không phải là cách, cậu quyết định chọn đi theo hướng gã trai kia để thử vận may.
Và lạy chúa, cuối cùng Soobin cũng tìm được đường quay về chung cư, tự tán thưởng cho sự nỗ lực của bản thân bằng cách vỗ tay kiểu hải cẩu nào, bẹp bẹp.
Cậu thở dài (lần thứ ba trong ngày) khi đã thực sự yên ổn trên chiếc ghế sofa cùng đống đồ ăn vặt và nước ngọt và cả hộp donut đã nguội nhưng cậu quá lười để hâm nóng. Trong lúc đang dành thời gian cho bộ phim hành động đang chiếu trên ti vi, điện thoại Soobin bỗng rung lên một hồi chuông, cậu dời tầm mắt xuống, nhìn thoáng qua cái tên phát sáng trên màn hình. Chẳng mất thêm bất cứ một giây nào để chần chừ, cậu lập tức bắt máy.
"Em nghe đây Beomgyu hyung, có chuyện gì sao?"
<Oh! Soobin ah! Lúc chiều hyung có đến tìm nhưng em không có ở nhà.>
"E-Em, ờm, em vừa mua chút đồ..."
Thật ra là đi lạc.
<Được rồi, nhớ lần trước hyung có nhắc đến ông anh trai đi công tác chứ?>
"Ai cơ?"
<Phòng 301.>
Thật ra Beomgyu cũng không đề cập đến người anh trai ấy nhiều lắm, nếu Soobin nhớ không lầm thì chỉ có duy nhất ngày đầu bọn họ gặp nhau thì Beomgyu mới nhắc về anh trai. Cậu cũng không biết tên tuổi người nọ hay bất cứ đặc điểm nhận dạng nào bởi vì Beomgyu nói rằng anh muốn giữ mọi thứ diễn ra theo tự nhiên.
Cả tuần này căn phòng 301 ấy cũng giống hệt như Soobin, cứ lặng lẽ mong ngóng từng ngày, âm thầm chờ đợi chủ nhân của nó trở lại sau chuyến công tác. Chẳng biết lí do vì sao người đàn ông sống ở nhà bên dẫu chưa từng gặp gỡ lại có thể khiến cậu bị thu hút đến vậy. Cảm giác ấy ngày càng mãnh liệt một cách khó hiểu nhưng không có bất kì cách nào để lí giải cái nôn nao, bồn chồn trong cậu.
Đôi khi sự tò mò khiến người ta dễ cảm thấy phấn khích.
Và đối với cậu thì điều đó càng thể hiện rõ rệt hơn.
"À vâng, em còn nhớ."
<Hôm nay anh ấy trở về rồi, em hãy thử làm quen với hàng xóm mới đi nhé? Đừng ngại, anh ấy thân thiện lắm.>
"Có lẽ nên để ngày mai..."
Soobin hơi ngập ngừng khi nhìn về phía chiếc đồng hồ kì lạ nếu không muốn nói là kì quặc treo trên tường. Thật luôn, vì trông nó chẳng khác gì một quả bơ kèm theo mặt đồng hồ nằm ở giữa thay cho cái hạt màu nâu. Đó là món quà Beomgyu mua tặng cậu trong ngày đầu cả hai quen nhau. Anh ấy cũng có một cái đồng hồ giống y hệt nhưng là hình quả dứa.
Dù sao thì lúc này đã hơn tám giờ tối và Soobin đang cố gắng tận hưởng buổi tối cuối tuần theo cách tuyệt vời nhất, với đồ ăn thức uống đầy đủ khi xem phim mà không lo bị gián đoạn giữa chừng. Thậm chí còn vác cả chăn gối ra sofa để lỡ có ngủ quên cũng không bị cảm lạnh.
<Em ổn chứ? Có cần hyung mua đồ ăn tối qua không?>
"Em sẽ rất cảm kích nếu hyung đừng làm thế, vì chúa, em đang mặc áo phông xanh và quần màu bò sữa đấy, một phần là vì nó thoải mái, còn phần lớn là vì em thích. Nhưng em không thể gặp bất cứ ai trong bộ dạng này đâu."
<Haha, em đáng yêu thật đấy. Hyung có việc phải đi rồi, gặp lại em sau nhé, Soobinie.>
"Vâng, ngày mai em hứa sẽ mua bánh gạo qua chào hỏi anh ấy. Hyung đừng lo lắng."
Họ kết thúc cuộc gọi sau khi người lớn hơn dặn dò Soobin đừng thức quá khuya và gửi lời chúc ngủ ngon đến cậu. Beomgyu luôn luôn chu đáo cùng ân cần như vậy. Điều đó khiến cậu cảm thấy ấm áp mỗi lần nhớ đến anh, người con trai quá đỗi dịu dàng ấy. Mi mắt trở nên nặng trĩu, Soobin dần ngủ thiếp đi với cái chăn bông to dày bao bọc cơ thể.
Một đêm dài lại cứ thế trôi qua.
.
Ngày hôm sau, Soobin tìm đến siêu thị để mua bánh gạo. Cậu vô tình gặp lại người đàn ông điển trai hôm trước và chúa ơi, gã vẫn trông thật quyến rũ chỉ với cái áo phông trắng năng động cùng quần jean xanh làm tôn lên tỉ lệ cơ thể hoàn hảo đến đáng ngưỡng mộ. Soobin thề rằng bản thân không cố ý nhìn trộm người lạ đâu, chỉ là, ờm, cậu không thể kiềm chế sự yêu thích trước phong cách và khí chất của gã thôi.
Bỗng dưng người nọ đột ngột hướng ánh nhìn về phía Soobin, ôi trời ạ, cảm giác cứ như bị bắt quả tang khi đang làm chuyện xấu vậy đó.
Làm sao đây, cậu ngại chết đi được, có nên giả vờ không biết gì rồi bỏ đi không, Soobin hoàn toàn rối bời vì đống câu hỏi quanh quẩn trong đầu, nhưng ôi không, gã đang tiến đến gần kìa.
Báo động đỏ, đây là trường hợp đặc biệt nên phải bình tĩnh nào Choi Soobin.
Có điều, dường như cậu đã quên rằng bản thân đang ở trong siêu thị, may mắn thay, người kia chỉ là đi đến chỗ quầy hàng đối diện với khu vực Soobin đang đứng. Thầm thở phào một cái, cậu nhanh tay chộp lấy hộp bánh gạo trên kệ rồi chạy đến quầy tính tiền.
Chỉ là cậu không hề biết được, suốt từ nãy đến giờ, ai đó vẫn luôn quan sát chú thỏ nhỏ ngây ngô này trong im lặng mà không hề có ý định bắt chuyện.
Bởi vì sớm muộn gì cũng gặp lại thôi mà.
Trên đường trở về chung cư, Soobin mua thêm vài que kem và mấy chai cola để tích trữ trong tủ lạnh. Cậu cũng không siêng năng ra ngoài cho lắm nên mỗi lần đi mua đồ nhất định phải mua thêm nhiều đồ ăn (ở đây có nghĩa là mì gói), mặc dù ăn mì gói nhiều không tốt cho sức khỏe nhưng mà Soobin không biết nấu ăn nên đành chịu.
Cứ thế suốt cả đoạn đường, Soobin mải mê ngân nga vài câu từ, đắm chìm trong giai điệu của một bài hát đang nổi gần đây từ chiếc tai nghe trắng tinh, lúc bấy giờ cậu chợt nhìn thấy một bé gái đang chăm chú đào đất trong cái chậu cây bé tí trước tòa chung cư.
Quả bơ nhỏ này đang muốn làm gì vậy nhỉ?
Vì không biết tên cô bé nên Soobin cũng chẳng biết phải gọi thế nào. Còn vì sao là quả bơ nhỏ ấy hả? Là vì cô bé đang mặc một bộ váy màu xanh lá kèm theo những hoa văn hình quả bơ nhỏ. Nghe có vẻ kì lạ nhưng thật ra bé con vẫn trông rất dễ thương.
"Chào bé con, em đang làm gì vậy?"
Cậu thử tiến đến gần bắt chuyện, hi vọng bản thân sẽ không quá đường đột mà khiến cô bé sợ.
"Em đang trồng hoa!"
Đứa nhỏ vui vẻ ngẩng đầu lên cùng giọng nói ngọt ngào đáp lại Soobin
Cô bé tầm cỡ bốn, năm tuổi, trông khá là đáng yêu với đôi mắt một mí đen láy, to tròn cùng cặp lúm đồng tiền nở rộ tựa những đóa hoa nhỏ.
"Em trồng hoa gì thế?"
"Là cẩm tú cầu ạ. Em sẽ chăm sóc nó thật chu đáo để nó có thể nở rộ như những bông hoa cẩm tú cầu ở đằng kia."
"Chà, em đúng là giỏi thật đấy, không phiền nếu anh giúp em chứ?"
"Vâng!"
Đứa trẻ mắt sáng rực, liên tục gật gật mái đầu nhỏ rồi cùng chia sẻ công việc trồng cây với cậu.
"Bé con, em tên gì vậy?
"Em tên là Yeontae ạ. Còn oppa tên gì thế?"
"Anh là Choi Soobin. Em cũng sống ở khu chung cư này đúng chứ?"
"Vâng ạ."
"À phải rồi, anh sống ở phòng 302, em ở phòng nào?"
"Òa! Trùng hợp ghê, em ở phòng 301 á."
"Hể?! Vậy em là em họ của Beomgyu à?
"Oppa là bạn của chú Gyu hả?"
"Chú?!"
Lại không nghĩ đến, anh trai của Beomgyu hyung đã có đứa con lớn đến ngần này. Ôi sao anh không nói với cậu ngay từ đầu chứ?
Trong lúc Soobin chưa thoát khỏi suy nghĩ riêng của bản thân, một thanh âm trầm ấm chợt vang lên gần đó.
"Yeontae!"
Giọng nói này nghe thật hay làm sao, cậu vừa ngẩng đầu lên liền trông thấy một bóng hình khá quen thuộc.
Đó chẳng phải là người đàn ông điển trai mà Soobin đã nhìn thấy tận hai lần trong vòng hai ngày liên tiếp sao!
Trái Đất có phải rất tròn không?!
Yeontae vừa nghe thấy đã lập tức đứng lên, nhào đến chỗ người kia rồi hớn hở reo lên.
"Ah! Ba về rồi!"
Nếu như đó là cách vận hành của thế giới.
_______
Tui đăng chap muộn quá, xin lỗi vì đã để mọi người phải chờ lâu.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip