chapter 7
"Cậu đứng cạnh em này!"
"Không, tao đứng đây được rồi"
"Ơ"
Hôm nay là ngày cuối tuần, cậu chuẩn bị về tỉnh. Ông dẫn cậu về cùng với bạn hồi sáng thứ hai.
Bạn ông là một bác trai trẻ hơn ông vài tuổi, làm giáo viên mỹ thuật.
Bác ấy cao, khỏe nữa. Tú bân túm vào đu trên cánh tay bác mà không hề hấn gì, các thớ cơ trên tay bác rắn lắm chứ chẳng bù cho cái đống ở bụng nó cứ nhũn ra đến ghét.
Bà bảo là bạn mỡ đáng yêu nhưng mà nó thấy là bạn mỡ đáng ghét, làm gì có ai thích béo bao giờ.
Mấy ngày liền tú bân cứ dính lấy bác trai mới gặp ấy suốt. Trông có vẻ vui lắm nên dễ hiểu lúc nào cũng thấy mặt nó nhăn lại thích thú.
"Bân bân, con tạo dáng đẹp vào bác chụp cho"
Bác giáo viên mỹ thuật về nhà nó chơi còn tiện tay cầm theo một cái máy ảnh nhỏ. Với lũ trẻ con tới cơm còn không được ăn no như tú bân, cái điện thoại bàn đã làm nó tròn mắt thì máy ảnh còn là vật thần kỳ gấp nhiều nhiều lần.
Nháy một phát là có ảnh, nhất thời lạ mắt làm tú bân toe toét. Mà ông bác kia cũng thích trẻ con nên tú bân vô cùng được lòng, nhiên thuân ngó qua trông thấy liền có chút khó chịu chẳng thèm quan tâm tới nữa.
"Ồn ào quá!"
Nhiên thuân hét lớn vọng từ trong nhà ra, đủ làm hai người đang vui vẻ kia có chút chùng xuống.
Tú bân nhíu mày, nó nói cậu đúng là cái đồ không biết hưởng thụ.
Thôi tú bân vẫy vẫy, nó cố gọi cậu nhiên thuân tới chỗ nó chơi. Nhưng cậu như đá tảng nhất quyết ôm khư khư quyển sách đọc đi đọc lại, tú bân nghe muốn phát ốm ròng rã một tuần liền.
Chẳng những thế, dạo gần đây mỗi lần cậu về đều muốn tránh xa nó. Có hôm cậu ra dây cầm cái áo cho bà, cậu lấy đám đồ xong xuôi lại tự dưng thay đổi sắc mặt từ bình thường sang hậm hực khó coi khi thấy nó lững thững chạy ra. Cậu mắng nó chậm chạp, nó bĩu môi giữ trong bụng mãi không quên được.
"Tránh ra"
Thôi nhiên thuân đi ngang cách tú bân khoảng hơn một sải tay của người lớn.
Đấy đấy, chẳng hiểu trên tỉnh có chuyện gì khiến cậu trút giận lên nó thế này nữa. Chán chết đi được.
"Tú bân ới ời~"
Tiếng gọi từ cổng dội vào làm phân tán sự chú ý của cậu nhóc lên nhiên thuân.
Nó chạy ra thì thấy một bông hoa dại màu vàng đung đưa ngay tầm mắt. Tú bân cúi xuống một chút liền nhìn cậu trai nhỏ trước mặt dò hỏi.
Cái đầu của người nhỏ hơn cứ lắc ngoay ngoảy.
"Không, em có xin mẹ đi chơi rồi"
Lần trước cậu chủ về dẫn nó đi thả diều, nói cho oai vậy chứ cậu toàn bắt nó cầm cán diều chạy đón gió. Đến khi bay lên trời thì cậu ung dung thả một mình, nó lúc ý cũng không còn hơi nên không tranh nổi với nhiên thuân đành ngồi một chỗ trên sườn cỏ. Rồi đột nhiên tú bân thấy em sụt sịt khóc, mon men đến gần mới hay em bị ngã chảy máu chân. Tú bân đành lén lúc cậu nhiên thuân không để ý liền cõng thái hiện đem về hỏi bà mới tra ra nhà em ở thôn trên.
Em bảo chân đau, sợ bố mẹ lo lắng nên thế là tú bân đưa em về nhà bà ngồi đỡ. Lại còn cho em một cái kẹo, hai anh em nhờ vậy mà quen thân từ dạo ấy.
Tú bân hôm đó bị cậu túm áo sút một phát vào mông đến giờ vẫn nhớ. Chừa cái tội bỏ cậu ở lại làm cậu hốt hoảng đi tìm mà bỏ cả chơi diều.
Cậu nhiên thuân đúng là giỏi bốc phét, lo gì mà sẩm tối nó về nhà rồi cậu vẫn chưa về. Nhìn thấy nó một cái mặt cậu vội tá hoả, cậu vứt bịch cái diều hét lên làm nó muốn lủng lỗ tai.
"Cậu gì đấy về hả?"
"Ai?"
Thái hiện đứng mớm ở mép cửa trông vào sân không khác gì kẻ trộm. Hôm nay thằng bé mặc cái áo hoa văn lòe loẹt cùng cái quần xanh lét, thêm bông hoa dại ở tay đúng là không ra thể thống gì. Nhìn ngố muốn chết.
Thái hiện năm nay lăm tuổi. Dáng người gầy lại nhỏ con nữa, đứng đến quá vai tú bân một xíu nên lúc nào nói chuyện cũng hơi ngửa cổ lên nếu muốn nhìn vô đôi mắt đen to tròn của cậu nhóc. Tú bân trông cái đầu nấm của em thì thích lắm, nghịch tóc thái hiện suốt. Thằng bé cũng không khó chịu điều đấy, thỉnh thoảng còn hay rủ anh ra sườn cỏ ngồi kể chuyện, thả diều lúc nó ở nhà một mình buồn bã.
Tú bân dạy em chữ mà cậu dạy cho, phải mất công học thuộc cả đêm từ tối trước mà đứng trước mặt thái hiện có bao nhiêu vẫn quên bằng sạch.
"Cậu nhiên thuân á?"
"Ừ, em sợ"
Thằng bé ngồi xuống đất, bỏ đôi dép ở chân làm ghế đệm mông rồi vuốt mấy cái cánh vàng trên tay. Chẳng là tú bân có kể cho thái hiện về cậu rồi nhưng nó toàn kể cậu ghê, nào là đánh vào mông rồi cốc đầu tiện thể dọa thái hiền một thể làm thằng bé tưởng thật.
"Cậu sẽ bẹo tai em đấy"
Tú bân lè lưỡi trợn mắt hai tay lắc lư tiến đến gần dọa khương thái hiện sợ hét toáng lên. Cậu nhiên thuân cùng ông bà và cả bác kia đều chạy ra xem có chuyện gì.
"Bân làm gì đấy con sao đứng ngoài này, còn thằng nhóc nào đây?"
Ông đi ra trông thấy sự tình kia liền hỏi tú bân cùng giọng điệu chẳng thể nhẹ nhàng hơn, nói rồi ông vươn tay đỡ cả thái hiền dậy rồi phủi quần áo cho nó.
Cậu nhiên thuân liếc qua một cái rồi lại đi vào nhà. Bà khoác theo cái túi to sau lưng rồi lay tay ông, nhiên thuân thấy thế cũng nhanh chân khoác balo đứng sẵn ở cửa nhìn đằng đường xa trước mặt, chẳng thèm nhìn nó.
"Thái hiện đứng dậy anh em mình đi chơi"
Tú bân kéo thái hiện đứng về phía mình, cố nói to cho cậu nghe thấy nhất định phải làm cậu ghen tị mà xuống nước cầu xin. Cậu còn chẳng nhìn lại. Đợi đến lúc cậu lên xe rồi nó hét lớn cậu là đồ đáng ghét.
.
Suốt một tháng liền nó không nghe điện từ cậu. Lần một nó chỉ nghe cậu nói mà không trả lời lại, mấy lần sau nghe thấy giọng nó là cậu dập máy luôn. Nó thấy hơi chạnh lòng, cậu tuyệt tình quá.
Việc cậu ăn ở trên tỉnh đã lâu, dần dà tú bân cũng thích nghi với việc không có cậu sớm tối, chỉ nhớ cậu một tí là sẽ đỡ, thay vào đó nó sẽ đến tìm thái hiện bày trò hoặc học bài, em dễ thương lắm chẳng bao giờ hở ra là cốc đầu nó như cậu. Nhà thái hiện không có tiền nên không được đi học, mặc dù năm sau là em lên lớp một nhưng em còn chưa biết đọc, biết viết chữ, sách em cũng không có. Mấy cuốn vở hồi cậu dọn đồ để lại cho tú bân, nó đem đến và bảo em từng xíu một. Cầm bút ra sao, căn li ô chữ như thế nào đều tỉ mỉ, tuy chưa thể rành rọt như nhiên thuân nhưng cũng không đến mức vụng về, thái hiện chăm chỉ lại thông minh nên nhanh vào khiến tú bân bất ngờ nhiều lắm.
Cùng thời điểm mới được nhiên thuân dạy chữ, tú bân đúng là thua hẳn thái hiện. Nó vừa buồn vừa cảm thấy vui, nó dốt như thế sao cậu vẫn thích dạy nó nhỉ?
Rồi tú bân lại chợt nghĩ đến thái hiện.
Thằng bé cười duyên lắm, tú bân suy đoán có lẽ là tại em có bộ răng đều và sạch bóng dù cho em đều xin ăn kẹo mỗi lần hai đứa gặp nhau. Mắt em cũng rất to nhưng mà mỗi khi cười là đuôi mắt sẽ hơi híp rồi nhăn lại trông vừa lạ vừa thích. Điều đó làm nụ cười của em trông thật và tươi hơn.
"Em học nhanh quá, anh dạy hết nổi rồi"
Tú bân thở dài nhìn thái hiện nằm úp bụng ở sàn, tay đang dùng mảnh màu gãy tô vẽ lên tờ giấy trắng đã viết phân nửa. Mấy ngày nay hai anh em hết thứ để học nên chỉ ôn lại bài cũ. Học lại tới chán ngấy người nhưng vì cậu chưa về nên chẳng có ai dạy chữ cho cả.
"Gọi cái anh nhiên thuân đó về đi"
Thái hiện ngồi dậy đặt cây màu qua một bên rồi giơ bức tranh mặt trời em vừa vẽ xong. Rất to và đẹp.
Tú bân thấy em chăm chú quan sát sắc mặt của mình liền thở dài thườn thượt. Trông em chẳng có vẻ buồn lo lắng gì cả.
"Cậu có bạn trên tỉnh không về đâu!"
Phải rồi, nó vừa ngu vừa hậu đậu cậu trông thấy lúc nào cũng muốn tẩn nó một trận. Gần đây cái tính cục đáng ghét lại nổi lên vô cớ, còn chưa làm cậu nguôi giận để cậu chịu mở lời làm sao mà mơ tới việc cậu thèm dạy tiếp. Tú bân xị mặt nhìn thái hiện.
"Ừm....."
"Làm gì mà em suy tư thế, nói anh nghe"
Thằng bé chống tay lên cằm, hình như nghĩ ra gì đó thì phải. Tú bân thấy em búng tay đến 'tách' một tiếng rồi đưa tay lên miệng cười toe toét.
"Em dễ thương quá đi mất"
Thôi tú bân trông thấy thì ôm tim, khương thái hiện có phải sinh ra là đã đáng yêu như vậy không, nếu thế tú bân sẽ chết trong đấy mất. Em cười thực sự rất đẹp.
"Em có kế hoạch"
Em vẫy tay cho tú bân đến gần thì thầm to nhỏ gì đó nghe có vẻ rất vui rồi cả hai dọn đồ để về nhà.
Trời khi ấy đã là sẩm tối, may mà bà không đi tìm nếu không lại loạn, tú bân quên mất bà còn bận đi giặt rồi cất mấy tấm lụa ông cho. Ông bảo bà lấy làm quần áo khỏi phải mua vì dù gì vải rất đẹp nhưng bà lại cất đi. Vải đấy bà dành dịp khác.
"Bà ơi con về rồi đây"
Tú bân về đến cửa không thấy bà liền gọi lớn, tối rồi bà còn đi đâu được nữa.
Ra sân thấy quần áo chưa cất tiện tay nó ôm đống vào để lên giường.
"Ờ, tú bân đấy hả con xuống trông bà bếp để bà có tí việc điện ông"
"Dạ~"
.
Bữa cơm tối như bao ngày nhưng hôm nay tâm tình tú bân đặc biệt tốt nên nổi hứng nói nhiều hơn một chút, có vẻ cũng háu ăn hơn một chút nữa. Bà vừa ăn vừa nghe, tú bân ước gì bà là mẹ nó thì hay, cảm giác có mẹ là như thế nào thực sự nó cũng muốn được nếm trải qua.
Thôi tú bân vét nhoáng sạch bong cái bát, đưa tay lau qua mấy hột cơm dính trên má rồi nhìn bà.
"Con gọi cậu được không ạ?"
"Mấy lần cậu có nghe đâu, thôi chắc nhiên thuân nó học đấy. Để lần khác bân à, lại đây đi mua dầu về đốt với bà"
Tú bân nhanh chân đem đống bát ra chỗ nước rồi bỏ đấy.
Bà đi ra góc bếp cầm cái chai to, bên trong rỗng tuếch.
Nghe thế nó cũng gật đầu lẽo đẽo đi theo, dù gì ở nhà một mình nó cũng sợ. Ngày mốt cậu lại về nói cậu sau.
Thôi tú bân lại nhớ đến những gì thái hiện nói, cái kế hoạch đấy chẳng biết cậu có nghe không đây.
"Đi chưa con?"
"Con ra nè bà ơi~"
_______________
20/04
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip