chapter 9
"Cậu!"
"Cậu!!" "CẬUUUUUUUU!!!!!!!"
"Mày bị điên hả tú bân? Tự nhiên hét toáng lên làm gì?"
"Thả tay em ra, em muốn về chơi với thái hiện, em ghét cậu"
Thôi tú bân vùng vằng, quay ngoắt đi, hai hàng mày cau lại.
Thôi nhiên thuân thì khỏi nói, mặt xấc xược vô cùng, phóng ánh mắt viên đạn đến tú bân mà nghiến răng ken két.
Cậu chủ đúng là giỏi phá đám, khi không tới lôi nó xềnh xệch. Nó biết cậu đang ghen, nó mặc xác cậu cho cậu tức tới chết thì thôi. Ai bảo cậu chê nó béo, chê nó lười, lại còn chê nó học dốt.
"Bỏ tay em ra, em ghét cậu"
"BỎ RA!"
Tú bân càng cố đẩy cậu ra xa mặt cậu lại càng đanh lại, tay siết chặt hơn tưởng như đã dính luôn vào tú bân rồi vậy. Nói về cứng đầu, cậu chủ nó là số một, năm tú bân cũng không địch nổi chứ đừng nói mình nó như bây giờ. Nó cứ thở hổn hển, nghĩ không được lại mếu lại tủi thân. Nó cắn hai hàm răng vào nhau, môi dưới trề ra chuẩn bị ngoạc mồm khóc.
"NÍN!"
Cậu quát làm tú bân giật thót.
"Khóc tao đánh, tao bảo mẹ là mày chỉ có nước nhịn cơm rõ chưa!"
Cậu nhiên thuân trợn mắt đe dọa.
Tú bân không ăn vạ được thì ngồi phệt xuống đất. Ấm ức lắm chứ, nhưng tay cậu vẫn ấm thế kia cơ mà nó sao nỡ gạt nữa.
Cuối cùng phải chịu thua.
Gần mười phút im lặng như tờ trôi qua, cậu cũng biết nó đã xuống nước trước liền bồi một câu nhẹ nhàng khuyên nhủ nó như sợi lông hồng ve vởn mèo con. Tú bân sợ cậu còn giận nên chẳng dám ho he gì, gật đầu rồi phủi mông đứng dậy luôn chân.
"về thôi, mẹ chúng ta sẽ lo đấy"
.
Ngày cậu nhiên thuân đi cũng tới, tú bân mong chờ mãi.
Cộc cộc...
"Cậu ơi, ra bà ôm kìa!"
Bây giờ là ba giờ kém hai mươi, cậu và ông đi sớm hơn mọi lần tận hơn một tiếng vì sang sớm mai cậu nhiên thuân đi học. Về sớm cho cậu nghỉ ngơi một lát, tiện ôn luyện lại kiến thức cũng không sao.
Tú bân mắt thức mắt ngủ đi đến gian phòng cậu chủ. Hôm qua giận cậu thì giận nhưng mà bà kêu gọi cậu, nó vẫn phải vâng lời vô điều kiện. Gõ cửa ba lần rồi vẫn chưa thấy động tĩnh, có lẽ cậu vẫn ngủ. Tú bân lại chầu chực ở cửa không dám vào.
Trời đương tối, hơi lạnh nền nhà làm nó co người. Tú bân không sợ tối, nó không biết đấy là bản năng hay gì khác. Từ nhỏ ở cô nhi cũng đâu phải phòng nào cũng có đèn, hơn nữa nhà ở lại có gián với chuột. Tụi nó kêu chi chít rồi chạy ầm ầm trên đầu, tuy ồn ào phá giấc ngủ nhưng nó lại không lỡ đuổi chúng đi. Lâu dần thì tú bân quen với sự hiện diện của bóng tối và mấy người bạn nhỏ đó. Tú bân không chê tụi nó hôi hám mà đêm nào không ngủ được nó toàn nói chuyện với lũ chuột bọ cho đỡ buồn.
Hơn tất cả, chỉ khi ở bóng tối nó mới thấy cậu nhiên thuân coi trọng nó hơn bất kể vật gì trong nhà. Trước ngày cậu rời đi, trên bàn nó lúc nào cũng có kẹo với một tờ thư tay. Cậu đã ngủ cùng nó hai lần. Cả hai lần cậu đều ôm nó mà run rẩy, cậu không nỡ rời xa, nó cũng vậy. Nhưng đại cục quan trọng, việc học ngăn cản nó đến gần cậu hơn. Lâu dần cậu khác đi không còn chiều chuộng nó như lúc trước thì tự nhiên khoảng cách của cả hai ngày một xa, nó sợ ngày nào đó cậu sẽ ghét bỏ mà không nhìn nhận nó như một người trong gia đình nữa.
Nó không cầu được làm em trai cậu chỉ cầu cậu thương nó như trước kia, nhưng đêm qua tất cả như không có gì cả.
Sáng tinh mơ nhìn trong phòng, nó có chút hi vọng rồi hụt hẫng vì đã chẳng có vật gì cậu để lại cho nó như bao lần. Tú bân đã giận cậu lắm, nó buồn nhiều hơn.
Thôi tú bân chống cằm ngồi thu mình tựa vào cửa, ngủ gục bên cạnh cũng không biết.
Khoảng hai mươi phút sau cánh cửa cũng mở nhẹ nhàng, người bên trong cẩn thận bế tú bân đến gần giường.
Thấy động tú bân mở mắt lim dim. Dụi một cái, nó thấy mình như đang bay trên không vậy. Rồi nó mở banh mắt ra thì thấy cậu đang ôm nó trong lòng rất là chặt.
Nó khẽ thều thào.
"Cậu- bà kêu đi-"
Trong cơn buồn ngủ nó thấy cậu mơ màng gật đầu làm cằm chạm lên vai nó. Tú bân hài lòng cười mỉm, mắt dần nhắm chặt hơn. Ý thức hoàn toàn bị cơn mê ngủ lôi đi.
Trời hửng sáng, tú bân đang say giấc cựa quậy khỏi cái tổ kén do cậu chủ kính yêu tạo cho. Cơ thể nó nặng trĩu không nhúc nhích nổi, hoá ra trong cái tổ kén kia không phải có mình nó. Nó sửng sốt nhìn cậu đang ôm nó chật cứng, lẽ nào cậu không đi lên tỉnh với ông vì nó hay sao.
Tú bân vội vã sốc cậu dậy, nó gọi nhiên thuân thật lớn. To gan vả mặt cậu một cái nhưng cậu vẫn không có dấu hiệu sẽ tỉnh lại.
Thế này thì chết nó rồi. Làm sao đây, bà kêu gọi cậu dậy mà nó lại ngủ quên còn kéo cậu ngủ cùng.
Nó khóc cũng không xong đành bất lực nhìn cậu mà nhăn nhó.
"Cậu thế này thì hại em rồi"
Nhiên thuân vòng tay kéo tú bân nằm bên cạnh mình lần nữa, nhiên thuân của hôm nay rất bạo dạn. Đó là lần đầu tú bân thấy như vậy.
"Không đi học sao?"
Cậu nhóc thắc mắc. Cậu chủ bé gật đầu khiến lòng tú bân sôi sùng sục.
Phen này thì chết với bà.
Tú bân thức dậy rồi thì ngồi u một cục bên cạnh cậu bấm móng vào thịt lòng tay. Nó lo cho cậu mười phần thì lo cho cái mông nó mười một phần, bà không đánh đâu nhưng tội lỗi như vậy nếu nó không tự động chìa mông ra thì nó sẽ day dứt tới chết.
Nhiên thuân vẫn ngủ say lắm, miệng còn mỉm mỉm cười khiến tú bân càng sôi ruột. Nó ước gì lại nhắm mắt mà ngủ tiếp được thì hay.
Trong lòng cậu nhóc bé nhỏ đang khóc như vũ bão.
Mười giờ một phút.
Lúc ấy nhà bắt đầu có tiếng động, loáng thoáng tiếng bà động bát đũa kêu leng cheng. Tú bân sợ quá chui tọi lại vào trong chăn úp mặt vào ngực cậu nhắm tịt mắt còn nhanh tay phủ chăn kín đầu cả hai.
Bà đang lên nhà, nhóc con dám chắc là như vậy.
"Tú bân sao hôm nay leo lên giường cậu ngủ hả con?"
Thịch.
Tim nó hụt một nhịp nhưng vẫn không dám động. Bà ơi đi đi, con không biết gì hết.
Bấy giờ trong chăn cậu chủ dường như đã tỉnh tiện tay ôm chặt lần nữa, cái chân cũng gác vòng qua hông nó làm tú bân như con mồi bị rắn quấn, nghẹt thở nhưng không dám kêu. Nó chỉ cầu trời cho bà đi mất mà thôi.
Cậu dở trò thơm lên trán nó một cái. Dù ngượng chín mặt thì nó cũng chỉ dám mở mắt, mà có thấy gì đâu vì cậu lại ôm chặt hơn, rồi lại hít tóc nó.
"Cậu tỉnh rồi hả?"
"Đừng- á, em nhột"
Nó cựa quậy, nhiên thuân thở ra làm mấy lọn tóc chạm vào vành tai khiến nó kêu lên vì ngứa ngáy. Hơi thở cậu nóng làm nó khó chịu không thôi.
"Bà đi chưa nhỉ?"
Cậu gật đầu lên đầu nó.
"Tao chưa đi đâu, hôm nay lỡ tàu nên sẽ ở lại tới đầu giờ chiều sẽ rời đi"
Tú bân nghe xong tròn mắt.
Thế hoá ra nãy giờ là lo lắng thừa thãi sao. Thoo tú bân thở phì một hơi vào ngực cậu, tự nhiên thấy xấu hổ hết sức, nó ngốc quá tại sao lúc nãy không hỏi cậu kĩ chứ.
Cậu thấy thế lấy tay chạm vào chóp mũi nó cười khì, cậu thấy nó dễ thương kinh khủng. Nhưng dễ thương nhất là nằm trong lòng cậu như bây giờ.
Nó thắc mắc.
"Cậu không giận gì em chứ?"
Cậu bảo không. Nó lại hỏi tiếp, cứ mỗi lần cậu chỉ gật đầu hoặc lắc đầu.
Cậu kêu đêm qua nó khoá cửa phòng kĩ quá cậu không đưa quà được. Cậu đợi ngoài cửa hơn một tiếng mà nó không đi ra ngoài nên cậu về phòng, quà vẫn ở trong tủ quần áo của cậu chờ nó dọn dẹp để nó thấy rồi đem về.
Tú bân nghe tới đây cõi lòng bỗng chốc nhẹ tênh, nó cảm thấy ấm áp, tròng mắt chớp chớp liên hồi. Hoá ra nó đã nghĩ xấu cho cậu ư.
Rồi cậu lại luyên thuyên về việc nó học, cậu lên lịch cho tú bân nên học bao nhiêu giờ một ngày hay làm sao để có thể ghi nhớ bài vở một cách dễ nhất. Cậu nhiên thuân nói ăn nhiều một chút, ngủ nhiều một chút mới có thịt thì cậu ôm nó mới thích. Bây giờ ôm mà như ôm bó củi vậy, nhiên thuân nói xót mà tú bân vui mừng khôn xiết.
"Em sẽ ăn nhiều nhưng đừng cấm em chơi với thái hiện được không?"
Thôi tú bân giở giọng xin xỏ, mắt bồ câu đầy tội nghiệp.
Cái vấn đề này nhiên thuân không trực tiếp nói đồng ý mà cũng không phản đối nữa. Nếu không cho thì có khi tú bân lại nhịn ăn mấy ngày mất, cậu ưng thuận cho qua với một điều kiện bắt nhóc đó qua nhà để mẹ cậu trông giữ, cũng giữ sức cho tú bân.
Nằm một lúc rồi hai đứa cũng dậy xuống nhà ăn cơm. Bầu không khí đã bớt ngột ngạt mà thay vào đó hai đứa trẻ cứ rôm rả nói cười không còn càu nhàu như mấy hôm đứa đi đứa ở như trước.
Thấy tình cảm hai đứa nhỏ hoà thuận, ông bà chủ cũng có vẻ hài lòng, tú bân đã tinh ý nhìn ra điều đó trong suốt bữa ăn ngắn ngủi.
Tưởng chừng đã không còn khúc mắc gì nữa, tới lúc chụp ảnh lưu niệm khi mà tất cả hành lí đều đã sẵn sàng đi ra bến xe lần nữa thì nhiên thuân lại có vẻ muốn tránh xa tú bân. Cậu nhóc xụ mặt kêu lớn.
"Sao cậu không đứng cạnh em?"
Cậu nhiên thuân lúng túng. Hết cách đành đứng gần, chụp vội mấy tấm.
"Do mày cao hơn tao nên tao không muốn đứng với mày!"
Cả nhà được mẻ cười lớn với lí do hết sức trẻ con của hai đứa trẻ cứ tranh nhau chỗ chụp ảnh.
Nó cũng cười lớn, mỗi cậu chủ đỏ mặt mà vào xe ngồi trước.
Cậu đi, tú bân trở vào nhà.
Ơ
Quà của cậu.
Thôi tú bân ngốc nghếch cầm hộp quà trên tay, nước mắt trào ra khỏi hốc mắt. Nó trề môi dưới, sụt mũi rồi chạy tót vào phòng ôm chặt hộp quà.
'Gửi tú bân đáng yêu của cậu chủ siêu cấp đẹp trai Thôi Nhiên Thuân'
_______________
31/10
Mọi người đều đã hạnh phúc cả chứ?
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip