26.
"Soobin, nghe anh giải thích đã!"
Thấy người trước mặt toan rời khỏi, YeonJun liền cuống lên. Hắn vươn tay, chồm người hết sức muốn níu lấy Soobin lại. Mất đà, hắn lao thẳng xuống nền, va phải cái chân đau nhói khiến hắn hét toáng lên. Động tĩnh trong phòng không nhỏ, Soobin xoay lại thấy cả người hắn nằm dưới đất, tay vẫn vươn lên muốn níu kéo mình. Cậu thở dài, không cầm lòng được mà nhanh chân chạy đến đỡ hắn dậy.
"Ngu ngốc."
Cậu nhịn không được liền chửi một tiếng.
Hắn chỉ biết cười khổ.
Soobin đỡ hắn lên giường, cẩn thận xem chỗ chân bị thương có ổn không rồi mới dùng chăn quấn hắn lại.
"Rồi, như này khi ngã cậu sẽ không bị đau nữa."
YeonJun cười. Nhìn thấy Soobin tức giận mà vẫn lo lắng như vậy, hắn cảm thấy việc mình bị tai nạn nặng đến mất trí cũng chẳng sao.
Nghe thấy tiếng cười thút thít của YeonJun, Soobin đứng phắt dậy. Cậu quát mắt.
"Báo hại người ta lo lắng, cậu ở đây giở trò lừa gạt. Giờ thì không sao rồi, nằm đây đi, tôi gọi Kang Taehyun bạn thân nhất đến đây chăm sóc cậu."
Soobin lại toang bước đi. YeonJun thu lại vẻ mặt khoái chí, hắn nghiêm túc nhìn bóng lưng cậu.
"Em không nghe anh giải thích sao?"
"Không nghe."
Soobin lãnh đạm phun ra hai chữ. Quả thật, thời gian qua cậu thật sự có rất nhiều nghi vấn vì sao hắn ta mau đổi thay, rồi còn tự mường tượng vạn lí do hắn ta vì muốn trêu đùa cậu. Giờ thì hay rồi, cậu không tưởng tượng mà đó là sự thật. Rằng trong bất kì hoàn cảnh nào, Choi YeonJun cũng đều muốn biến Choi Soobin thành một thằng ngốc.
"Thật ra anh có nỗi khổ riêng."
"Đã bảo tôi không muốn biết."
"Anh vẫn còn yêu em."
"Tôi thì không."
Soobin cất bước. Cậu nghĩ mọi việc xảy ra đã là quá đủ cho ngày hôm nay. Đại não của cậu bây giờ chẳng muốn tiếp nhận thêm thông tin nào cả.
"Shin YuAh uy hiếp anh về sự anh toàn của em!!"
YeonJun nói gần như hét lên. Và lần này hắn đã thành công kéo Soobin lại. Cậu xoay người, vẻ mặt điềm nhiên.
"Sự an toàn của tôi? Cậu nghĩ tôi không thể tự bảo vệ mình được sao?"
"Không phải đâu, em vốn không biết cô ta nguy hiểm đến mức nào."
Soobin nhìn thoáng qua, vẻ mặt của YeonJun đúng là nghiêm túc thật. Tuy vậy cậu vẫn rời đi, cậu cần thời gian để suy nghĩ lại mọi thứ.
Nhìn bóng lưng Choi Soobin xa dần, YeonJun chỉ biết hét toáng lên đầy bất lực.
***
"Sao lại gọi tớ ra đây thế? Cậu không chăm sóc YeonJun à?"
"Ngưng nhảm nhí đi. Tớ biết tỏng cậu và hắn cùng nhau lừa gạt tớ."
Vẻ mặt Soobin phiếm hồng, lời nói ra cũng có phần bạo dạn hơn trước. Đoán chừng trong người cũng đã có hơi men rồi đi.
Nhận cuộc gọi của Soobin, Taehyun bất ngờ lắm. Lần đầu tiên cậu hẹn riêng anh sau cái ngày hôm ấy.
Quán thịt cừu xiên giờ này đã vãn khách, chỉ còn lác đác vài người. Taehyun đảo mắt nhìn quanh một lượt rồi mới nhìn đến người đối diện đang ăn không ngừng các xiên thịt.
"Cậu... muốn chuộc tội vì đã lừa gạt tớ không?"
Soobin cười, đầu lắc lư hỏi Taehyun. Thấy bộ dạng cậu như vậy, anh cũng bất giác cười.
"Rồi, tớ rất muốn chuộc tội, ra điều kiện đi. Phải làm sao để cậu tha thứ cho tớ đây?"
"Hừm... Cậu phải nói tớ biết lí do YeonJun chia tay tớ."
"Làm sao tớ biết được chứ?"
Kang Taehyun mỉm cười, anh cũng ăn xiên nướng.
"Cậu biết. Chuyện nhỏ bánh bèo người yêu hắn ấy. Nhỏ đấy có gì ghê gớm mà YeonJun lại chọn chia tay tớ?"
......
***
Soobin lảo đảo đi về hướng phòng bệnh của Choi YeonJun.
Cậu có hơi men trong người rồi nên mới can đảm đến gặp hắn. Sáng nay cậu nghĩ mình có hơi quá đáng, hiểu lầm người ta rồi tức giận như vậy. Từ bé đến lớn chưa hề uống giọt rượu nào, may mà cậu vẫn còn giữ đủ tỉnh táo để đi đến đây.
Cửa phòng bật mở, Choi YeonJun gạt tay, hướng đôi mắt sáng lấp lánh đến người trước mặt.
"Soobin à, em đến rồi!"
"Ừ..."
Soobin kéo dài câu nói một cách nặng nhọc.
"Em say sao?"
"Ừ..."
Vẫn giọng điệu cũ, cậu lờ mờ đi đến cạnh giường YeonJun rồi ngồi phịch trên giường hắn.
"Anh. Sau này, không cho phép anh bỏ rơi tôi nữa.. nghe rõ chưa??.."
"Rồi rồi."
YeonJun gật gật đầu, nắm lấy cái tay nhỏ đang huơ lung tung trước mặt mình lại.
"Anh có biết.. khi anh chia tay tôi đã đau khổ thế nào không?"
Biết chứ, hắn cũng đau lòng lắm khi ngày đó nhìn thấy cậu khóc đến sưng cả mắt trong phòng y tế.
"Choi YeonJun là đồ xấu xa.."
Phải, hắn xấu xa, hắn tệ bạc, vì không đủ sức bảo vệ người hắn yêu.
YeonJun ôm Soobin vào lòng, cảm nhận nhịp thở gấp gáp cùng hơi men trên người cậu. Hắn cười. Nếu không có rượu, chắc Soobin đáng yêu của hắn sẽ không có dũng khí để đến đây.
YeonJun buông Soobin ra, để cậu nhìn mình.
"Vậy là chúng ta huề nhé?"
"Không không, anh thua rồi... Hehe..."
Soobin cười rồi lắc lắc đầu. Cậu mơ màng, dùng tay véo má hắn.
"Hừm.. hình phạt cho người thua... Nói.. anh yêu em đi..."
Soobin gục đầu vào hõm cổ hắn, thở đều.
Chất giọng trầm nhè nhẹ phát ra, rót nhẹ vào tai như đưa cậu đến khu vườn mộng đẹp.
"Anh yêu em."
Say you love me, till the end of the world.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip