15.4
Yeonjun mơ thấy một giấc mơ, anh mơ thấy Soobin của những ngày trước đây, khi cậu còn là một cậu nhóc thực tập sinh với mái tóc ngố tàu. Em đứng đó với túi bánh cá chìa về phía anh, bảo bằng cái giọng ngượng ngùng rằng anh hãy ăn hết chúng bởi vì em không hề thích bánh cá một chút nào. Yeonjun muốn bật cười nhưng cơ miệng cứng ngắc, anh nhìn thấy Soobin nhìn anh thất vọng như thể vừa rồi anh vừa từ chối lời đề nghị đấy, rồi em đi nhanh, lướt qua hành lang tối đen và biến mất. Hình ảnh bỗng nhiên mơ hồ chuyển sang một nơi khác, là ngày hôm ấy, ngày mà họ cãi nhau ở tại phòng của anh. Hệt như lúc đó, dưới chân anh là những cánh hoa dập nát còn Soobin thì đang khóc nức nở nơi chân giường. Yeonjun thấy mình tồi tệ biết bao nhiêu, anh muốn đi tới và ôm em ấy vào lòng, muốn hét lên rằng anh ở đây này, cứ dựa dẫm vào anh đi, muốn dỗ em thật lâu, an ủi em bằng những lời lẽ mà em thích. Nhưng một lần nữa giấc mơ kia lại không cho anh cơ hội ấy, Soobin hóa bụi mờ tan vào trong hư không, và nơi em rời đi vẫn còn vô số những cánh hoa màu tím.
Tỉnh dậy khi trời còn tờ mờ sáng, Yeonjun phát hiện mình như thế mà lại rơi nước mắt. Gạt đi sự hụt hẫng trong lòng bằng những cái thở mạnh, Yeonjun muốn thả lỏng chính mình. Rồi nhận ra dường như bờ vai mình tê dại, hơi ấm của ai đó vẫn còn quanh quẩn cứ y như rằng vài phút trước Soobin đã thực sự ở đây gối đầu lên vai anh rồi ôm lấy anh bằng xương bằng thịt. Nhưng làm sao có thể, ý thức được hiện thực chỉ làm Yeonjun thở dài nặng nề thêm. Anh đưa tay lau đi khóe mi nhòe nước sau đó dứt khoát rời giường. Báo thức vang, lịch trình sắp bắt đầu.
Buổi sáng tháng mười trời lạnh như băng, Yeonjun tắt báo thức rồi nhìn lấy ô cửa sổ đã được khép lại tự lúc nào. Kí ức về việc mình đóng cửa sổ đã sớm trôi về đâu nhưng Yeonjun cũng chẳng muốn kiếm tìm. Anh đến tủ quần áo lôi ra một cái quần tây cùng áo thun xám đơn giản mặc vào, đến khi chuẩn bị xong và vác túi ra ngoài, quản lí và bốn người còn lại đã tụ tập đông đủ.
Beomgyu đang ngồi ở sofa, trông vẫn còn ngáy ngủ mặc dù miệng đã nhai bánh mì, Taehyun thì đứng tựa vào cửa nhà bếp uống vội ly sữa nóng trong khi Kai liên tục dùng ngón trỏ và ngón giữa đánh đánh lên vùng da dưới mắt. Nó càm ràm bằng giọng trầm việc Taehyun cứ liên tục dựng nó dậy xem phim dù nó đã buồn ngủ sắp chết đến nơi, vì thế nên hai cái quầng thâm đen xì kia mới có dịp ghé tới. Yeonjun cười, chột dạ xoa rối tóc chút ít, mắt liếc tìm Soobin.
Em đang hì hục làm gì đấy dưới bếp với bóng lưng trông bận rộn vô cùng. Quản lí lê dép ra ngoài nghe điện thoại, Yeonjun nhìn thấy em cũng chẳng biết làm gì đành đặt bừa túi lên bàn trà rồi cũng đi vào bếp tìm bữa sáng như thường lệ.
Và rồi Soobin đưa nó cho anh, thứ mà đã lâu lắm rồi anh chưa được nhận. Là sữa hạnh nhân cùng một miếng bánh mì mứt dâu.
Yeonjun từng nói mình không thích mứt dâu, Yeonjun cũng từng nói Soobin luôn giúp anh thay đổi những thứ anh không thích trở thành thích.
Anh nhận ra rõ ràng điều đó hơn khi buổi sáng đầu tiên sau khi trở lại Hàn Quốc chẳng còn ai phết mứt dâu lên bánh mì của anh và dúi thêm cho anh một hộp sữa hạnh nhân đã được hâm ấm nóng. Đã từ rất lâu khi cảm giác trống rỗng ấy xuất hiện, Yeonjun tưởng như tim mình sẽ dừng lại bất cứ lúc nào khi nhìn thấy bàn tay của người nọ lần nữa đưa ra trước mặt anh cùng hai thứ mà trước đây vốn anh chẳng hề thích.
"Tay em mỏi đấy hiong"
Huening và Taehyun đã bắt đầu nhìn về phía này còn Beomgyu thì tỉnh luôn cả ngủ.
Môi Yeonjun mấp máy, hơi mất tự nhiên mà nhận lấy sữa cùng bánh mì. Ánh mắt Soobin kiên định nhìn thẳng vào anh không hề có ý né tránh, Yeonjun đoán không được ánh mắt kia biểu lộ cho cái gì, chỉ biết khi Soobin lướt qua anh mang túi và giày ra xe trước, anh cứ đứng trân ra đó còn tay chân thì vô dụng dư thừa.
"Yeonjun hyung, ổn chứ?" Beomgyu chạy ngay đến, hỏi thâm ý còn kèm theo nụ cười hóng chuyện.
Taehyun cũng nhịn chẳng được tò mò, nó kéo luôn cả Kai đi đến chổ anh "Có lẽ ngày hôm nay hiệu suất lên hình của anh sẽ giảm đi nhiều đó"
"Với cái bộ dạng ngơ ngẩn này..."
"...thì bị bọn em chiếm sóng là cái chắc"
Kẻ nói, người bè đồng loạt trêu chọc người anh cả. Nhưng trong đầu người bị trêu lúc này lại chẳng hề xấu hổ bởi phản ứng của mình, vì anh đang bận vui, mà nói đúng hơn đó chính là hạnh phúc.
Người ấy, người mà đêm nào Yeonjun cũng ước mình có thể cạnh bên đã chủ động đưa đồ ăn sáng cho anh, chủ động nói chuyện với anh. Tuy Yeonjun không dám mơ mộng nhiều đến việc mối quan hệ của hai người sẽ nguyên vẹn trở về như trước đây nhưng có thể nói chuyện với em ấy, quan tâm đến em ấy thì đối với Yeonjun bây giờ cũng là đủ lắm rồi.
Cứ như thế trôi qua một ngày dài, Yeonjun trở về nhà trong nụ cười chưa bao giờ tắt kể từ khi sáng sớm. Hôm nay Soobin đã chủ động bắt chuyện với anh rất nhiều lần, kể cả trong những câu chuyện vặt vãnh trêu ghẹo từ anh em, Soobin cũng như có như không mà lên tiếng bênh vực anh. Thay đổi này không chỉ anh mà ba người còn lại cũng không khỏi giật mình, mà như Taehyun nói "hôm nay Soobin hiong ăn trúng bánh mì ướt rồi"
Yeonjun có thể gọi đó là tín hiệu tốt cho hai chữ "làm lành" không nhỉ?
Một buổi tối khác với thời gian nghỉ ngơi hiếm hoi trước thềm comeback, cả năm người được quản lí gợi cho một bộ phim chết chóc mới ra rạp không lâu. Ban đầu Kai nhất định không chịu xem nhưng sau khi phim chiếu xong đoạn mở đầu, Yeonjun đã thấy nhóc ôm mấy bạn gấu bông nhỏ nhỏ chạy ra ngồi thù lu một góc sofa cạnh Taehyun. Thằng nhỏ cứ liên tục gợi ra mấy lí do rằng rèm cửa sổ cứ đung đưa mặc dù nhóc đã đóng cửa sổ hay mấy thứ âm thanh rùn rợn của nhạc phim cứ quẩn quanh trong phòng. Yeonjun cười và Soobin cũng thế, em mắng nhóc nhát gan dù rằng Yeonjun biết tỏng em cũng chẳng kém gì.
"Trời ơi, gì kì vậy? Đáng lẽ thằng cha đó phải chết trước chứ sao lại là ông nội mặc áo xanh này!"
Huening cằn nhằn với Beomgyu, dường như nhóc lớn hơn cũng đồng tình nên cứ gật đầu lia lịa.
"Thì vậy mới có phim để mày coi, thằng cha kia mà chết trước thì lấy đâu ra người đi giết nam chính hả?" Taehyun phán, ăn nốt miếng kem cuối cùng trong hộp.
Yeonjun im lặng nghe mà không hề tham gia bình luận câu nào, bởi sự tập trung của anh bận đặt vào nửa bên mặt của người nọ đang hướng ánh mắt bất an về bộ phim. Soobin đang sợ, anh biết bởi các ngón tay co rúm lại từ em đã tố cáo tất cả. Tầm mắt em liên tục đảo, cuối cùng lại hít thở sâu một hơi. Yeonjun muốn cười đồng thời cũng muốn đến dỗ dành em một chút.
Nhưng trước khi anh làm điều gì đó Soobin đã rút ngắn lại khoảng cách của hai người bằng 0, vai em ấy chạm vào vai anh, mười ngón tay vội vã đan lại rồi xiết chặt. Yeonjun như ngừng thở.
Một tiếng hét lớn từ TV truyền ra sau đó là tiếng của Beomgyu ré lên trong đêm tối, Huening rên rĩ bằng cái giọng ngọng nghịu nửa anh nửa Hàn và Taehyun thì van xin ai đó làm ơn bật đèn trong nhà lên dùm đi. Yeonjun cũng giật mình nhưng giật mình vì mình bị ai đó ôm lấy. Như một bản năng tìm kiếm lấy sự ủi an cùng an toàn, Soobin đã tới bên anh, dựa dẫm vào anh để anh biết mình vẫn còn quan trọng.
"Đừng sợ, anh ở đây"
Yeonjun thầm cảm ơn vì đèn đã tắt, cảm ơn vì âm thanh của bộ phim đủ lớn để át đi những lời này. Anh muốn giữ bí mật cho riêng bản thân mình rằng Soobin đang dần tha thứ cho anh, đang dần cho anh cơ hội để hai đứa bắt đầu lại một lần.
Người nhỏ hơn có vẻ như đã hồi thần bởi cơn hoảng sợ ban nảy nhưng em vẫn như cũ mà tựa đầu vào vai anh, hơi ấm nơi bàn tay vẫn nguyên vẹn như những ngày đầu tiên họ xuất hiện trong cuộc đời của nhau. Ấm đến độ anh nghĩ tim mình đã bắt đầu tỉnh giấc đập trở lại, ấm đến độ làm Yeonjun thanh tỉnh cả đầu óc yêu thương.
"Soobin này, mình quên đi những chuyện đã qua nhé?"
Bộ phim vẫn tiếp tục, những tiếng hét chói tai vẫn đều đều phát lên nhưng Yeonjun vẫn có thể nghe được tiếng ai đó bảo ừ, tiếng tim mình đập nhanh đến lợi hại.
Thôi thì gác lại những đau buồn để hướng đến chuỗi ngày tốt đẹp hơn, Soobin của anh, đến chính anh cũng chẳng thể cho phép mình tổn thương em nữa rồi!
-TBC-
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip