#21

Choi Yeonjun vẫn cứ đi. Hắn vẫn đi mặc cho bên chân bị thương máu đang loang ra ngoài chiếc quần jeans, cảm giác đau buốt làm hắn phải rít lên một tiếng. Nhưng hắn mặc kệ, điều hắn phải làm bây giờ là phải tìm được cậu.

Phía Soobin, cậu gần như suy sụp khi đã gần ba mươi phút trôi qua mà chị cậu vẫn chưa tới. Hơn nữa máy cậu đã sập nguồn rồi, thật chẳng còn điều gì tệ hơn được nữa. Soobin nhìn bầu trời càng lúc càng tối, cậu ôm hai chân mà gục đầu xuống, càng về đêm trong rừng càng lạnh quá!

Bất ngờ cả cơ thể của Soobin được bao bọc trong hơi ấm của ai đó. Cậu khẽ giật mình khi người đó cất tiếng lên:

"Tìm được cậu rồi thỏ con."

"Y-Yeonjun..."

Yeonjun rời khỏi người cậu, hắn đặt tay lên một bên má cậu dịu dàng gạt đi giọt lệ còn vương trên má

"Đừng khóc, có tôi đây rồi."

Yeonjun lần nữa ôm cậu vào lòng, Soobin cũng đón nhận cái ôm đó. Cậu ôm chặt hắn mà khóc nấc lên

"Hic...tôi...tôi đã sợ lắm."

Hắn vuốt ve tấm lưng cậu an ủi

"Có tôi đây. Nào, khóc nữa sẽ ảnh hướng tới bệnh của cậu đó."

Soobin bình tĩnh lại khẽ nấc lên vài tiếng. Cậu ngừng khóc khi mùi máu bất ngờ sộc lên mũi. Cậu mở to mắt nhìn xuống đã bắt gặp vệt máu loang lổ ở phía chân bị thương của hắn. Cậu vội vã rời khỏi vòng tay Yeonjun

"Yeonjun chân cậu...máu chảy nhiều lắm đó!"

"Tôi biết."

Soobin nhìn hắn lúc lâu rồi mới lên tiếng:

"Cậu vì tôi nên vết thương mới rách ra như vậy?"

"..."

"Sao cậu ngốc vậy hả? Đã bị như vậy còn cố làm gì chứ? Lo cho tôi làm gì? Không lo cho bản thân mình trước đi. Cậu không lo được cho bản thân mà lại còn đi cho người khác."

"Vì cậu là người của tôi. Tôi không cho phép người của tôi xảy ra chuyện gì. Người của tôi phải an toàn rồi tôi mới yên tâm."

Soobin nghe những lời hắn nói mà cảm động muốn khóc. Ngoài mẹ và chị ra ít ai lo lắng cho cậu đến vậy. Lo lắng từ bệnh tình đến cả sự an toàn của cậu

Cậu đã từng nghĩ hắn là một kẻ lạnh lùng vô cảm nhưng sâu trong trái tim hắn vẫn có lòng thương người. Cậu hiểu rằng có lẽ hắn trêu đùa với cậu là muốn cậu để ý tới hắn một chút hoặc muốn thân thiết với cậu hơn thôi chứ không hề có ý đồ xấu

"Giờ ta về nhé?"

"Ừm."

Soobin đỡ hắn giúp hắn di chuyển, cả hai một đoạn lúc lâu thì hắn là người lên tiếng đầu tiên:

"Soobin này!"

"Hửm?"

"Với cậu thì tôi là gì?"

"Ừm...là bạn."

Choi Yeonjun im lặng sau câu trả lời đó. Soobin không biết hắn đang nghĩ gì, cậu đoán là hắn cũng nghĩ như cậu thôi...

'Thực sự là chỉ coi tôi là bạn?'

Gương mặt Yeonjun thoáng chút buồn nhưng Soobin hoàn toàn không để ý đến điều đó.

"Ôi trời, tìm thấy hai cậu rồi.''

Huening Kai chạy tới, anh dừng lại trước mặt cả hai, hai tay chống đầu gối thở dốc.

''Mệt chết tao rồi thằng này. Mày có biết là tao đã... Ối dồi ôi Choi Yeonjun! Chân của mày...!''

''Biết rồi, không cần phải ngạc nhiên thế.''

''Mày để thế nhẽ nhiễm trùng thì sao? Nào, lên đây ông cõng.''

Yeonjun quay sang nhìn Soobin, cậu khẽ cau mày nhìn hắn

''Lên đi còn nhìn tôi. Chân đã đau còn định cố đi sao?''

Yeonjun trèo lên lưng Huening Kai sau đó đưa tay của mình ra

''Đưa tay đây."

Soobin không hiểu gì nhưng vẫn làm theo, ngay sau đó hắn lập tức nắm lấy tay cậu

''Làm gì vậy?'' Soobin nhíu mày nhìn hắn

''Sợ cậu bị lạc lần nữa.''

Soobin khẽ cười, sau đó cả ba cùng ra khỏi rừng. Soobin cũng không quên mượn điện thoại hắn gọi cho chị và mẹ báo rằng mình vẫn an toàn.

...

"Mau về phòng tôi, tôi băng lại vết thương cho cậu."

"Không cần đâu."

"Làm ơn nghe lời tôi được không Yeonjun? Thực sự vết thương trông nặng lắm rồi."

"Soobin nói đúng đó. Mày nên xử lí vết thương đi, để lâu quá nhiễm trùng ra đấy."

Yeonjun ậm ừ rồi cũng theo cậu về phòng xử lí vết thương.

Cậu cẩn thận xắn gấu quần hắn lên, nhìn chiếc băng gạc thấm đẫm máu mà không nói nên lời.

Hắn vì cậu mà ra nông nỗi này...

Cậu nhanh chóng lấy hộp sơ cứu, lần nào đi chơi mẹ cũng đều dặn cậu là phải mang theo hộp sơ cứu đề phòng trường hợp gì xảy ra. Soobin cẩn thận nhẹ nhàng tháo bỏ miếng băng gạc đã thấm đầy máu. Cậu khẽ sát trùng qua vết thương, sau đó thay cho hắn chiếc băng mới

Yeonjun nhìn cậu sau đó đưa tay khẽ chạm lên mái tóc nâu của Soobin. Cậu khẽ ngẩng đầu lên chạm ánh mắt hắn, mặt thoáng chốc đỏ hồng

''Cậu dễ ngại quá đấy thỏ con.''

''Ai bảo cậu cứ nhìn tôi như vậy.''

''Tại cậu dễ thương.''

Hai má Soobin giờ đỏ hơn cả cà chua, cậu ngại mà không biết chui vào đâu luôn á. Vốn tính cậu không phải là người dễ ngại đâu vì bình thường cậu cũng được người ta khen dễ thương mà, sao giờ Choi Yeonjun khen mà cậu lại dễ ngại như thế nhở ?

''Xong rồi đó.''

''Cảm ơn.''

Yeonjun định chống gậy đi đến cửa, cậu thấy vậy bỗng kéo tay giữ lại

''Gì vậy?''

''C-cậu ở đây tối nay đi. Tr-trời cũng tối rồi.''

Đầu Choi Yeonjun như muốn nổ tung. Cái gì thế? Hắn không nghe nhầm chứ? Cậu đang rủ hắn ở lại đấy à? Không thể tin được mà. Nhưng mà hắn vì vẫn muốn giữ cho mình cái sĩ diện, đành cười nhẹ từ chối

''Thôi, tôi sẽ về trường. Đây là chuyến đi của cậu với gia đình, tôi không muốn phá hỏng đâu.''

''K-không sao mà, cậu ở lại đây đi.''

Soobin cũng chẳng biết mình bị làm sao nữa, chỉ là cậu hiện giờ chỉ muốn hắn ở lại đây mà thôi..

Choi Yeonjun cười khẩy một tiếng ngay sau đó kéo Soobin lại, áp sát cậu vào cánh cửa phòng. Đừng ai thắc mắc sao hắn làm được vậy bởi vì chân hắn đau chứ tay đâu có đau.

''Nói lí do muốn tôi ở đây đi.''

''...''

Thực sự là cậu cũng không biết lí do mình muốn hắn ở đây là gì nữa. Nói chung bây giờ cậu chả hiểu bản thân bị gì luôn, đơn giản là cậu chỉ muốn hắn ở lại đây.

''Tại...trời cũng tối rồi.''

Thề là Soobin rất tệ trong việc nói dối luôn, hắn nhìn ánh mắt cậu đảo qua đảo lại là đủ hiểu.

Sau đó Choi Yeonjun lại cười, hắn khẽ cúi người đặt một nụ hôn phớt lên môi cậu. Nụ hôn chỉ thoáng qua nhưng cũng đủ khiến cậu tròn hai mắt rồi.

Hêh chuyện là tui sẽ off khoảng một thời gian khá dài để tập trung ôn thi nha. Mấy reader thân iu giữ gìn sức khỏe nhé, mong là khi tui quay lại rùi mấy pồ vẫn tiếp tục ủng hộ tui nha ><

Thân iu <3

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip