#9

"Sooha!!!"

Choi Sooha ấm ức bỏ lên phòng. Cô không thể nghĩ được rằng mẹ cô, bà ấy lại quá đặt niềm tin vào con người độc ác ấy như thế. Cô biết, bà còn yêu ông ta rất nhiều. Nhưng....bà có bao giờ nghĩ rằng tình yêu này cũng chính là điểm yếu của bà để lão lợi dụng không ?

"Chị, em vào được chứ ?" - Cậu cẩn thận gõ cửa.

"Nếu như mẹ bảo em lên đây chỉ để giảng về đạo lí làm con thì không cần đâu" - Sooha trong phòng nói vọng ra.

"Không, em muốn nói chuyện thôi"

Đáp lại cậu là sự im lặng, Soobin mở cửa phòng đi vào. Chị cậu đang thu mình ngồi góc tường. Đôi mắt u buồn hướng về phía cửa sổ.

Choi Soobin đi đến ngồi xuống bên cạnh cô, tay cậu đặt nhẹ lên vai Sooha.

"Chị à..."

Soobin rất ghét việc nhìn thấy chị mình buồn. Chị là người mà cậu thương nhất, vì cậu mà chị đã phải bỏ học khi lên cấp ba để kiếm tiền giúp mẹ nuôi cậu. Cũng chính vì người cha không ra gì kia mà cả ba mẹ con đều phải gánh trên lưng món nợ khổng lồ mà ông ta để lại trước khi vào tù...

"Soobin à, chị phải nói như nào thì mẹ mới hiểu đây ? Chị nói như thế là sai sao ? Ông ta mà còn tư cách để chị gọi hai tiếng 'bố ơi' chắc ?" - Cô thở dài mệt mỏi.

"Em hiểu cảm giác của chị mà đúng không? Làm sao mà lại có thể dễ dàng tha thứ cho ông ta sau tất cả những gì lão ta đã gây ra chứ ?" - Cô nói tiếp.

"Đúng vậy" - "À, chị này"

"Sao vậy ?"

"Cho em ở kí túc xá trường được không ?"

"Sao tự nhiên lại đòi ở riêng thế ?"

"Chỉ là...em muốn tự lập thôi"

Sooha suy nghĩ một lúc lâu. Thấy chị mình trầm ngâm nãy giờ e rằng có vẻ như chị sẽ không đồng ý rồi...

"Được chứ, em đã lớn rồi mà. Tự lập cũng tốt"

"Hơ....em tưởng mỗi lần em đề cập đến chuyện ở riêng thì chị thường nổi cáu lên rồi mà"

"Đó là trước khi chúng ta chuyển lên Seoul, lúc đó cũng không đủ chi phí để thuê kí túc xá cho em. Giờ chị đã có một coong việc tử tế, tiền lương cũng ô kê, đủ để thuê cho em được hẳn một căn nhà đấy"

Soobin vui quá nhảy bổ tới ôm lấy cô. Sooha nhìn đứa em trai môi khẽ cười, dường như mọi bực dọc trong lòng đều được giải toả nhờ sự vui vẻ của cậu.

"Em đã nói với mẹ chưa?"

"Ừm...em định sẽ nói sau. Hiện giờ mẹ không muốn nói chuyện với chị em mình"

Sooha 'ừ' một tiếng rồi lại đánh mắt ra cửa sổ, đầu tựa vào vai cậu. Cậu nhìn xuống thì cũng đã thấy cô ngủ, đôi mắt còn sưng đỏ lên do khóc nhiều.

Soobin đỡ cô về giường nằm. Cậu cẩn thận đặt cô nằm xuống rồi lấy chiếc chăn đắp lên người cô và sau đó rời đi...

--------------------

"Soobin!"

Choi Beomgyu hớt hải từ xa chạy tới.

"Gì vậy?"

"Cậu sẽ ở kí túc xá trường sao?"

"Ừm"

"Cậu biết là Choi Yeonjun....cũng ở kí túc xá đấy chứ?"

"Vậy thì sao? Cậu ta sẽ làm gì được tớ nào? Choi Soobin tớ trước giờ chưa ngán một ai nhé"

Haizz...lại là cái tính siêu chảnh của cậu ta. Nói thì ghê lắm nhưng chả biết làm được không?

Có vẻ như sau vụ cậu bị ngất, thấy hắn hiền nên không sợ nữa chứ gì? Nói vậy chứ cậu vẫn đề phòng hắn rất cao.

"Mà chưa chắc gì tớ đã ở cùng với cậu ta nên cứ yên tâm đi" - Cậu tiếp lời.

"Tùy cậu thôi, nếu cậu ta có làm gì thì đừng có mà xin tớ giúp đỡ các thứ"

........

Reng...reng...

Tiếng chuông chiều vang lên, học sinh ai nấy đều nhanh chóng xếp sách vở trở về nhà hoặc kí túc xá để ngả lưng vào chiếc giường êm ái và đánh một giấc ngủ sau những giờ học mệt mỏi.

Choi Soobin vươn vai ngáp dài, cậu đeo chiếc cặp lên vai rồi đến phòng thầy hiệu trưởng để nhận phòng.

Thầy hiệu trưởng dẫn Soobin xuống căn phòng cuối hành lang. Thầy lịch sự gõ cửa, người bên trong ra mở cửa. Cậu rất tò mò xem bạn cùng phòng của mình là ai.

"Ồ, chào thầy"

Người nọ mở cửa ra, cậu đã lo sợ rằng đó là Yeonjun nhưng may quá, đó lại là Huening Kai.

"Cậu ấy là bạn cùng phòng mới. Vì phòng hai em là phòng rộng nhất nên em có thể cho cậu ấy ở cùng chứ?"

'Còn người khác ngoài Huening Kai sao?'

Huening Kai hơi nhăn lông mày, đánh mắt sáng người bên cạnh. Cặp lông mày lại bỗng chốc dãn ra, còn kèm theo đó là nụ cười chào đón.

"A! Soobin. Cậu là bạn cùng phòng mới?"

"Đúng vậy. Thế...cậu không phiền chứ?"

"Không đâu, vào đi"

Huening Kai nói xong liền kéo Soobin vào trong.

"Đây, ở đây là giường của cậu" - Anh vừa nói vừa chỉ tay về phía giường trống.

"Thế bên kia có người nằm hả?" - Cậu thắc mắc.

"Ừ, tốt nhất thì cậu không nên sang đấy làm gì. Tại cậu ta có ý thức lãnh địa cao lắm"

"Okok, mà cậu ta đâu?"

"Đi chơi bóng, lát nữa về"

Huening Kai không nói cho Soobin biết rằng...người nằm bên đó chính là Choi Yeonjun. Anh sợ nếu nói ra thì cậu sẽ bỏ đi ngay mất, chi bằng tí nữa cho cậu sự bất ngờ thì hơn.....

"Tôi đi tắm đây" - Soobin nói xong lon ton chạy vào nhà tắm.

.......

Cạch...cạch...

Choi Yeonjun cũng đã về. Hắn tháo bỏ đôi giày thể thao ra rồi tiến về phía tủ lạnh lấy nước uống. Yeonjun cầm chai nước định bước đến chỗ Huening Kai tán gẫu thì bất chợt nhìn sang giường bên thấy một túi đồ.

"Có bạn mới à?"

"Ừ"

Yeonjun chả bận tâm nữa ra ngồi phòng khách xem ti vi.

"Nè Huening Kai, lấy giúp tôi bộ quần áo với. Tôi để quên ở giường rồi"

Yeonjun tay cầm điều khiển đang chuyển kênh bỗng ngưng động tác. Hắn nhận ra giọng nói ngọt ngào này.

'Ồ, bạn mới là Choi Soobin à?' - Khoé môi hắn bỗng chốc nhếch lên.

"Để tao lấy giúp cậu ta cho"

Yeonjun nhấc mông rời ghế cầm quần áo tiến đến nhà vệ sinh.

Cộc...cộc...

Cậu vừa hé đầu ra định nhận quần áo thì bỗng đóng sầm cửa lại.

'Hể, không nhẽ bạn cùng phòng thứ ba là hắn?'

"Gì đấy, không định lấy quần áo à?"

"Sa..sao cậu lại ở đây?" - Soobin trong nhà tắm nói vọng ra.

"Thì đây cũng là kí túc xá của tôi nữa chứ có phải của mình cậu đâu"

'Không sai, giờ mình phải ở cùng với tên đáng ghét này à?' - Cậu bực lắm nhưng làm gì được, kí túc xá trong trường cũng chả còn phòng nữa rồi. Thôi thì cứ nhịn hắn chút chắc cũng không vấn đề gì ha?

Soobin ngại ngùng thò đầu ra nhận quần áo.

"Da cậu trắng đấy thỏ con" - Yeonjun lên tiếng khi thấy cậu đưa tay ra nhận quần áo.

Choi Soobin hai má đỏ ửng lên, cậu nhanh chóng giật quần áo từ tay hắn rồi lại đóng sầm cửa.

Huening Kai vừa nhấp được hụm nước thì nghe thấy hắn gọi Soobin là 'thỏ con' liền phun cả nước ra ngoài.

Trước đây, những cô bạn gái cũ của Yeonjun, hắn đều chưa từng đặt cho ai hẳn một cái biệt danh cả. Anh chắc chắn rằng, hắn không chỉ đơn giản là muốn trêu đùa cậu....

Nếu thấy hay thì đừng quên vote cho tui để tui có động lực ra chap mới nha❤️

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip