Chương 12

"Nè! Không được gọi Kamsi là chó cái!!!"

Gì vậy? Tự nhiên người đối diện hét toáng lên làm Beomgyu sợ hết hồn. Hắn giật mình, thế là mặc kệ chú cún đang quanh quẩn dưới chân mà ngắm nhìn khuôn mặt vô cùng nghiêm túc của Bin khi đang thuyết giáo.

"Kamsi là chú cún bị khách du lịch bỏ quên ở hòn đảo này. Tôi rất muốn chăm sóc nó nhưng không đủ điều kiện, vì vậy người ngợm nó mới có hơi bẩn một chút. Cậu đừng có cái thái độ miệt thị đó, dù là với động vật cũng không nên!"

Beomgyu nhìn một chút rồi ra vẻ gật gù. Bin im lặng nhìn chàng trai đối diện, bầu không khí trong khoảnh khắc trở nên trầm mặc. Vì muốn xua tan cái bầu không khí không bình thường này nên Bin ngồi xuống, xoa xoa đầu chú cún con.

"Kamsi, anh về nhé. Mai lại đến thăm em!"

Chú cún liếm liếm tay cậu như một lời tạm biệt quen thuộc hằng ngày rồi nó chạy vào sâu trong bụi cỏ. Bin thở phào sảng khoái, định quay lưng đi về bỏ mặc tên Beomgyu đáng ghét.

"Ngày mai cậu học đàn 10 phút!"

"Gì?"

Như không tin vào chính đôi tai của mình, Bin xoay người hỏi lại với vẻ mặt bất mãn. Tên Beomgyu này là ai mà lại muốn cắt xén giờ học đàn của cậu trong khi cậu vất vả hầu hạ con người khó tính như cậu ta? Đùa chắc.

"Gì mà gì? Hôm nay vì tức giận, cậu đã báo hại tôi phải nhịn đói từ trưa đến tối. Nói thử xem tôi trừ 20 phút của cậu có đáng không?"

Bin chợt nghĩ ngợi một lúc rồi khuôn mặt hoàn toàn biến sắc. Cậu nhìn Beomgyu bằng một đôi mắt lấp lánh nhưng con người kia thì hờ hững khoanh tay nhìn đi nơi khác.

"Sau này nếu cậu còn làm việc theo cảm xúc thì tôi chấm dứt giao dịch này."

Không biết bằng cách gì mà SooBin bình tĩnh về đến tận phòng trọ mà trải chăn mền ra ngủ. Hôm nay Huening Kai về nhà của bà nên chỉ có cậu một mình.

Bin đã bật dậy rất nhiều lần vì tức giận. Không phải tại hai cô gái kia thì cậu cũng không có bị trừ giờ học đàn. Mà tên Beomgyu này cũng thật xấu xa, đáng ghét. Bỏ qua một lần cho cậu thì có phải đáng yêu hơn rồi không? Vì không ngủ được, đôi mắt hạnh nhân kia đỏ hoe, viền mắt thì thâm đen. Sáng hôm sau khi tỉnh dậy, trông Bin bơ phờ chẳng khác nào một cái xác biết đi.

•••

Kang Taehyun uể oải vươn vai bước xuống tầng trệt thì mùi hương của các món ăn hấp dẫn liền xông thẳng vào khứu giác. Bước vội vào bếp, Taehyun thấy trên bàn bày ra đủ các món ăn sáng tiêu chuẩn nhưng lại không thấy người đã làm nên các món ăn này. Taehyun xoa xoa cằm ngẫm nghĩ một lúc rồi nghe tiếng động, Beomgyu đang đi xuống. Nó liền tíu tít chạy lại bên cạnh hắn, chỉ chỉ các món ăn trên bàn.

"Anh Beomgyu, anh xem có phải nơi đây có cô Tấm không? Chu đáo quá, lần đầu em mới thấy đó!"

"Mới thấy thì cứ đứng đấy mà trầm trồ, anh đi chạy bộ một lát rồi về ăn."

Nói rồi, Beomgyu rời đi không kịp để Taehyun nói thêm một câu nào nữa. Nhưng mà thằng nhóc vẫn cứ đứng đấy nghiên cứu các món ăn trên bàn rồi xoay qua nhìn chỗ Beomgyu vừa đứng, lại xoay qua nhìn món ăn, xoay qua nhìn chỗ Beomgyu,... Hừm, có lẽ anh ấy biết người làm ra các món ăn này!

Khi chạy ngang nhà trưởng thôn, vẫn là câu hát cùng chất giọng lạc quẻ quen thuộc vang lên khiến Beomgyu sảng khoái cười. Tuy vậy lần này hắn chỉ đơn thuần là chạy ngang chứ không có vào xem và trêu nhóc Bin nữa.

Vừa làm hết các công việc nhà, Bin ngẩng đầu nhìn trời một chút, đoán chừng đã gần trưa liền vội đi đến villa của Beomgyu mà tiếp tục làm công việc nấu ăn. Vừa đến cổng, Bin đã bị một người thanh niên trông có vẻ chững chạc với bộ đồ vest và cái kính gọng bạc. Người thanh niên đó chặn cậu lại, vẻ mặt ngạc nhiên.

"Cậu là ai thế? Fan của Beomgyu à?"

"À không, tôi là quản lí ở đây."

"Phải không? Tôi nhớ là không có thuê học sinh làm việc này. Cậu về đi!"

Người chặn Bin và bảo cậu về không ai khác chính là quản lí cá nhân của siêu sao Choi Beomgyu. Bin tuy không biết người đàn ông này là ai nhưng thấy thái độ cương quyết như vậy, cậu cũng đành lủi thủi ra về. Trong lòng không khỏi thở dài, haizz lại mất 10 phút của buổi học đàn!

Sau khi trở vào trong nhà, anh quản lí rất nhanh đã gặp Beomgyu. Một người nóng tính như anh ấy, đầu tiên là sẽ to tiếng với một tên ca sĩ đang nhàn hạ ngồi uống cafe xem sách trên sofa.

"Cậu bị điên hả? Sao lại tin nhóc đó chứ, tôi có bao giờ thuê học sinh làm việc đâu!"

Không cần nói cũng biết, anh quản lí chắc chắn là đang nói về cái đồ ngốc đó. Beomgyu thong thả gấp sách lại đặt lên bàn rồi mới chậm rãi phun ra hai chữ.

"Thì sao?"

Với cái điệu bộ này, người ngoài nhìn vào thế nào cũng đánh giá Beomgyu là tên mắc bệnh ngôi sao hạng nặng. Anh quản lí là người thân cận nên cũng có chút hiểu về tính tình tên này, vì thế cũng không nói năng gì về hành động hay thái độ của Beomgyu.

"Trước giờ cậu không tin ai mà? Sao lại dễ dàng tin cậu nhóc đó? Lỡ cậu ta bán thông tin hay ảnh chụp gì đó của cậu thì làm sao đây? Ai giải quyết rắc rối cho cậu?"

Beomgyu đứng dậy, đi đến bên cạnh đặt tay lên vai anh quản lí vỗ cái bộp rồi nhe răng cười.

"Chuyện đó anh khỏi lo. Cậu ta ngốc nghếch lại còn hay xù lông nhưng tay nghề nấu ăn rất ngon. Nên giữ cậu ta lại và anh cũng nên thưởng thức tay nghề của cậu ta một chút đi!"

Đơn giản một câu nói, Beomgyu đã thành công thuyết phục được con người nóng nảy như anh quản lý đến bảy tám phần. Thế là thân quản lí cũng như thân chạy vặt, anh ta đành phải đi xác minh rõ thực hư.

Vừa mới mở cửa một căn phòng khác trong villa, anh quản lí lại phải nóng nảy la hét vì nhìn thấy hai nữ một nam đang ngồi say sưa chơi game một cách điên cuồng. Nghe tiếng động, họ mới vội vàng buông máy game và đứng dậy xếp thành một hàng, khép nép cúi chào người lớn tuổi.

"Chào anh, tụi em đến đây nghỉ mát ạ!"

"..."

Không khí trầm mặc, tưởng chừng chỉ một giây sau đó họ sẽ bị tống cổ ra khỏi nơi này. Nhưng không, vẫn là anh quản lí với cái thái độ cáu gắt từ tốn trả lời.

"Hừm, nếu vậy để đề phòng bất lợi cho Beomgyu, các cô cậu đưa điện thoại và những thiết bị kết nối internet ra đây cho tôi giữ rồi muốn ở bao lâu tùy thích!"

"Sao cơ ạ?"

Ba đứa nhỏ không hẹn mà đồng thanh đáp lời. Đùa chứ trên hòn đảo hoang này, đã buồn chán lại còn không có di động thì có phải là hành hạ con người ta quá mức hay không?

Sau khi được đáp ứng điều mình muốn, anh quản lí thong thả đến nhà trưởng thôn và nhìn thấy một thiếu niên cao ráo, đứng trên thau giặt đồ mà ra sức đạp. Là cậu nhóc ban nãy đây mà, anh quản lí mỉm cười rồi đến bên cạnh cậu.

"Trời lạnh thế này mà cậu còn giặt đồ. Mạnh mẽ thật đấy!"

"Ơ, chào anh.."

Bin sững người nhưng rất nhanh cũng mỉm cười chào hỏi. Đôi má lúm xinh đẹp thoắt ẩn thoắt hiện, từng giọt mồ hôi trên tóc mai chảy xuống ôm lấy đường nét khuôn mặt tạo cho con người ta một cảm giác vừa thanh thuần vừa hoạt bát đáng yêu.

"Tôi xin lỗi vì lúc nãy có hơi nặng lời với cậu. Nếu cậu muốn làm việc cho Beomgyu thì xin hãy kí hợp đồng, cậu ấy là ca sĩ, rất cần những người có thể tin tưởng được. Và cậu là một trong số những người Beomgyu đã tin tưởng."

Bin nghe một tràng dài nhưng chỉ load được việc phải kí hợp đồng làm việc với tên đáng ghét Beomgyu đó, cậu định từ chối nhưng nhớ ra bản thân rất cần tiền và cũng chẳng có cơ hội nào tốt như thế này nữa. Thế là Bin gật đầu đồng ý, nhìn qua bản hợp đồng một lượt rồi kí tên.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip