Dạo này Thuân cứ đang học thì hai cái tên "su kem"lại hiện trên màn hình điện thoại, thằng Khuê gọi đéo gì lắm thế không biết. Đây là lần thứ ba trong ngày, bình thường chúng nó còn không nhắn cho nhau nửa câu trong một tuần chứ đừng nói đến gọi điện, tới lần này thì Thuân cũng hơi bất an có chuyện gì đó không ổn nên nó ra ngoài nghe máy.
- Gọi cái cứt, làm sao?
- Tao vừa xem thời tiết trên đường về có mưa to, mày đi cẩn thận nhé, đi từ từ thôi.
- Mưa á? Xời, tao là dân chơi không sợ mưa rơi mà.
- Nhưng bão to lắm... mày đi cẩn thận, đường trơn lại khổ...
- Biết rồi, mày cứ như mẹ tao.
Thằng Thuân khó hiểu tắt máy, Khuê hôm nay dở chứng à? Lại còn nhắc mưa to đi về cẩn thận, nó thấy thằng này lạ, phiền ghê. Nó đúc cái máy vào túi quần rồi quay lại lớp, cố ngồi hết tiết rồi phóng nhanh ra khu gửi xe lấy con honda quèn trả góp 1 năm về chỗ trọ. Thuân cũng sợ mưa rơi ướt áo ướt quần nên nó đi về nhanh nhanh còn kịp, đằng nào đến tầm chiều nó mới có ca làm.
Trên đường đi nó không ngừng nghĩ tại sao Khuê dặn mình đi từ từ mà đéo phải là về sớm kẻo ướt. Tính thằng này cũng hơi ham ăn nên Thuân dám chắc nó đang chén cái gì ngon ở nhà mà sợ mình về, có khi đang làm nồi lẩu riêu cũng nên. Nhắc tới lẩu riêu Thuân thèm quá, trời nóng nóng như này làm nồi riêu thì mát phải biết, nó tranh thủ trên đường về mua bát bún riêu ăn trưa, nghĩ thế nào nó lại mua hai bát.
Thật ra Khuê dặn Thuân thế không phải là vì nó ăn lẻm gì đâu, chả qua nó vừa thi ielts xong nên bí quá rồi. Gần một tháng ôn thi nó phải sống trong nỗi khổ nhục vì không có thời gian cho bản thân, mà cứ nhìn thấy thằng Thuân lại nắng. Mỗi lần thế nó cảm giác hai hòn bi nó như nổ tung đến nơi, nhưng thôi nó tự đặt ra NNN cho mình dù chưa phải tháng 11, nó đợi thi xong sẽ làm.
Khuê nơm nớp lo sợ vì đang tự sướng Thuân về thì nhục, thật ra trong một bản ngã khác của nó thì nó cũng hơi mong Thuân về để có gì lao vào chén luôn đỡ mở mồm gạ chịt. Nó không tìm được lý do nào chính đáng hơn ngoài gọi điện dặn Thuân là trên đường trời mưa nên về chậm chậm, bởi sẽ có hai trường hợp xảy ra: Thuân nghe theo và đợi hết mưa mới về, hoặc Thuân biết trời mưa nên phi về sớm. Dù rủi ro phết, xác suất 50/50 nhưng thôi liều một phen vậy, nó vừa muốn vừa không thì biết sao giờ.
Tiếng thang máy ting ting lên tầng 9 của khu trọ, Khuê nó nghĩ là người cùng tầng thôi vì bây giờ sớm bỏ mẹ, Thuân ít nhất cũng phải 4h chiều mới về. Nó tiếp tục nhắm mắt và tuốt lên tuốt xuống thằng em của mình, đầu óc nó tê luôn rồi. Nhưng thế này vẫn chưa đủ, nó muốn nữa cơ. Khuê lấy tay sờ sờ vào các nếp nhăn trên lỗ nhỏ, đút vào được không nhỉ? Nó nghĩ cũng không sao đâu, to như của Thuân còn vào được huống chi cái ngón tay bé tí. Thế là nó mạnh dạn đút ngón tay vào bên trong, từ từ vào sâu hơn.
Ôi mẹ ơi nó thề đấy nó đút đến ngón thứ ba rồi, giờ não nó không còn tỉnh táo nữa. Khuê rên rỉ mất kiểm soát và đổ thêm dầu dừa (loại nó hay dùng để dưỡng tóc) vào lỗ nhỏ giúp bôi trơn. Nó sợ mình sẽ nghiện chuyện này, nhưng mà cả tháng mới làm mà, so với những thằng khác thì nó đích thực là thằng nhịn giỏi nhất rồi. Tay nó trơn trượt cứ vào rồi lại ra, sờ khắp vách thịt, đôi lúc còn ấn lên điểm gồ khiến cả người nó run bần bật lên.
Khuê chỉ không biết là tiếng thang máy hồi nãy là của thằng Thuân, nó cầm chìa mở khoá về nhà mà Khuê không hề nghe thấy, Thuân đã đứng đờ ra trước cửa nhìn cảnh thằng bạn cùng phòng kêu a á ớ nãy giờ rồi, hai tai nó đỏ chót lên. Cái cộm cộm dưới quần nó cũng ngày một căng ra, dm khéo nó nổ mẹ mất. Và khi Thuân thấy Khuê run bần bật rồi bắn ra chất lỏng màu trắng, nó dán chặt mắt nhìn cảnh tượng ấy, cố khắc ghi trong đầu.
- Tao về rồi!
Thuân nhắm mắt bước vào, may thằng Khuê lấy vội cái chăn đắp lên người và mặc quần trong chăn. Khuê sợ vl ra ấy chứ, nó lén la lén lút lúi húi trong chăn sợ bị phát hiện, còn Thuân thì vờ như không biết đem ra hai bát bún riêu đã nguội đặt lên bàn.
- Uồi, một mình mày ăn hai bát luôn?
Khuê hỏi Thuân, tay vo đống giấy đầy tinh dịch vứt vào thùng rác nhân lúc thằng kia không để ý, hai chân nó kép lại vì lỗ nhỏ nó đang đầy dầu dừa nhơn nhớt chảy xuống hai bên bắp đùi. Mùi bùn riêu vừa thơm vừa nồng, phòng lại bí nên nó mở cửa sổ ra cho thoáng. Đúng lúc đó Thuân mới dám quay lại nhìn Khuê, nó có thể thấy rõ lớp dầu dừa bóng nhẫy đang chảy xuống đùi thằng kia từ mông.
dm dm dm dm Thuân ơi mày bình tĩnh đi nếu không mày sẽ thành gay đấy
Thằng Thuân tự trấn an trong đầu, đéo nhìn Khuê nữa, nhìn là quần nó lại phồng thêm nên khổ lắm.
- Tao mua cho mày nữa mà, ăn đi.
- Khiếp, lắm tiền thế, tao còn chưa dám ăn trưa.
Cái bụng nhịn nửa ngày của Khuê lao vào cầm ngay đôi đũa oánh chén một bán bún riêu no nê, nó vừa ăn vừa lườm nhưng cũng cảm ơn Thuân vì mua cho nó. Thằng Thuân thì quay mặt một góc xem youtube về lập trình tin học, chỉ có thế thì thằng em nó mới xìu xuống thôi.
Đến tối, hai thằng dọn một ít đồ và sẵn sàng vác xác về quê xin tiền. Chúng nó học ở đây cả tháng rồi mà chỉ thấy xin tiền chứ không thấy thăm nhà thăm cửa nên cũng ngại, lần này về là một công đôi việc luôn. Hai đứa đi xe buýt về đến nơi khéo ba giờ sáng nên hơi ngại, thằng Thuân biết kiểu gì về quê cũng được cho cả đống tiền nên lôi hết lương làm thêm còn lại để thuê hai chỗ đi xe ghép cho sướng.
Trên đường đi là tầm 7h tối, Khuê ngồi nhìn nhìn Thuân. Nó nói:
- Mày bao tao lắm quá, lần này về có tiền tao trả lại hết cho.
Thuân nghe xong quay lại nhìn, mặt Khuê đỏ lên mờ mờ ảo ảo trong ánh đèn đường, hehe nhìn mà chỉ muốn đè ra chịt. Nó cười cười huých vai thằng Khuê phát:
- Chú trả bằng cái khác được mà, ví dụ một bữa là một nháy, hai bữa là...
- Thằng chó, mày làm như một bữa của mày to lắm ấy, được suất cơm quèn mà nháy nhiếc gì.
Thuân được đà trêu Khuê cười khằng khặc, nó bảo Khuê có hôm còn làm free, hay là thích anh đây rồi. Khuê không nói gì, nó quay mặt đi cố gắng bỏ ngoài tai mấy lời dâm dê đê tiện của thằng kia.
Quê chúng nó cũng gần gần thôi mà để vào làng hơi nhọc tí. Vì đây là xe ghép nên bacs tài thả hai thằng ở đầu đường tự đi bộ vào làng, chắc cũng phải gần ba cây số. Sao số chúng nó khổ thế nhỉ? Ngày đầu xuống Hà Nội thì leo gần chục tầng lầu tưởng sắp chết, giờ về thăm nhà lần đầu cũng phải lết giò 3km mới tới nơi.
Dù hành lý ít hơn nhưng thằng Thuân vẫn thấy mệt, nó vừa đi vừa dậm chân rồi cằn nhằn làm Khuê phát tiết. Mẹ cái thằng này nhà giàu có gì đâu mà như công tử bột, đi có tí đã cáu um lên rồi. Chắc ở Hà Nội sướng quá đi đâu cũng grab nên Thuân quen thân, tiêu xài phung phí mãi rồi về cái chốn này nó kêu rên dọc đường.
- Ra mẹ đầu đường mà bắt xe về Hà Nội đi, rên đéo gì rên lắm.
- Tao đau chân, làm phục vụ cafe suốt ngày bưng bê rót nước chạy mỏi cẳng, mày không biết thì câm nhé.
Cái giọng bực tức của Thuân bắt đầu rồi đấy, nó từ khó chịu sang cáu Khuê. Thằng này xấu nhất quả tính hay cáu giận nóng nảy làm Khuê nhiều khi cũng muốn quay lại nện cho vài cú, nhưng thân nó bằng 1/2 Thuân, nện nó để mà nó giết mình à.
Vừa bước vào cổng làng thì bố mẹ hai đứa nó lao ra từ bao giờ, hoá ra là ngồi đợi từ chín giờ tối lận. Cũng đã gần mười một giờ khuya nên bố mẹ đưa thằng nào về nhà nấy nghỉ ngơi đã, mai lấy sức còn ra nhà văn hoá khoe tí. Nhất là bố thằng Thuân, ông đây phải khoe bằng được cu cậu mới xuống Hà Nội đã biết kiếm tiền gửi cho bố mẹ, chả biết nó làm nghề gì mà gửi những năm củ.
Chắc chỉ có Khuê biết tiền ấy là tiền làm thêm bưng bê cộng tiền nó chơi cờ tướng với mấy ông già cùng khu có được. Chẳng biết Thuân có phải dạng lừa đảo không mà mỗi ván cũng phải năm trăm, tiền các ông được con cháu cho khéo vào hết túi Thuân rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip