28. (H) Hôn.

E- World vào một ngày mùa thu ngập sắc vàng của cây ngân hạnh, đỏ rực màu lá phong. Lát đát quanh lối đi là những bông hoa cúc họa mi trắng đong đưa trong gió.

Beomgyu nắm tay Yeonjun, trên đỉnh tháp 83, tất cả cảnh vật như thu vào trong mắt. Yeonjun hài lòng hít một ngụm khí.

Hắn lấy tay đặt lên ngực mình, khe khẽ rung động, đôi hàng mi run run của Beomgyu khiến hắn thấy nhộn nhạo.

- Ước gì thời gian có thể ngừng ở giây phút này mãi mãi - Yeonjun bâng quơ nói.

Beomgyu nhìn hắn, mỉm cười.

- Sao thế?

- Anh thích khoảnh khắc này, có em ở bên cạnh.

Mắt Yeonjun lấp lánh.

- Sau này em cũng sẽ ở cạnh anh mà.

Hắn kéo sát Beomgyu lại, áp cả người vào lưng rồi vòng tay ôm eo cậu.

Giây phút bình yên quá đỗi khiến người ta không khỏi nảy sinh lòng tham muốn chiếm giữ nó mãi mãi. Đôi khi, mọi chuyện xảy ra quá nhanh đến nỗi người ta quên rằng cuộc sống cũng cần những lúc lắng động để cho tâm hồn thật sự được thảnh thơi.

Khoảnh khắc mà chẳng cần cả hai phải mở miệng, bao nhiêu tâm ý đều như có thể truyền đến nhau trong sự im lặng này; bằng nhịp thở, bằng trái tim.

- Anh hôn em nhé? - Tay Yeonjun run run chạm vào cằm Beomgyu, thận trọng hỏi - Có được không em?

Beomgyu gật đầu, thuận theo hắn nhắm mắt lại.

Yeonjun cúi xuống một chút, cẩn thận đặt nụ hôn lên môi cậu.

Nụ hôn lúc đầu nhẹ nhàng tựa như nước chảy, dần dà mãnh liệt rồi cháy bổng. Yeonjun đẩy hết những khát khao, những cảm xúc cồn cào trong tim hắn; Tên nhạc sĩ dùng một nụ hôn này như muốn nói hết những tâm tư dành cho cậu, lắm lúc hắn thấy mình không biết nên dùng từ ngữ như thế nào để thể hiện cho Beomgyu thấy rằng hắn thật tâm yêu thương cậu. Hôm hắn thấy cậu khóc, hắn biết rằng những câu nói yêu đương kia không đủ để làm cho cậu yên lòng.

Hắn thấy khó chịu, cái cảm giác ức nghẹn không cách nào giải bày được, mà hắn cũng sợ, sợ rằng bản thân sai ở bước nào đó có thể làm cho hắn mất đi cậu.

Yeonjun đẩy nụ hôn sâu hơn, dùng đầu lưỡi tham lam khuấy động khoang miệng Beomgyu. Dây dưa, quấn quýt.

Beomgyu khẽ rên lên một tiếng, Yeonjun cảm thấy bản thân sắp mất khống chế, tiếc nuối rời khỏi bờ môi mềm mại kia. Hắn đưa tay lên chạm vào khóe mắt dâng lên một tầng nước của Beomgyu, thì thầm.

- Anh yêu em.

- Ừ, em cũng yêu anh.

Beomgyu đáp nhẹ như mèo kêu, chứng tỏ nụ hôn kia lấy đi không ít không khí của cậu.

Hai người lượn vòng quanh công viên cho đến chiều. Yeonjun hỏi về bữa tối và họ nghĩ quyết định về nhà nấu ăn.

Yeonjun cưng chiều nhìn Beomgyu, sau đó ánh mắt nán lại lâu hơn một chút ở môi cậu có chút sưng.

Hôm đầu ở khách sạn, Beomgyu ngủ không được thế là vị nhạc sĩ đại tài đòi chạy đi mua một căn nhà. May mà Beomgyu cản lại, hắn còn tưởng mua nhà như mua rau ở ngoài chợ. Nhưng không thể để cho người yêu chịu thiệt thòi thế nên hắn gọi điện cho Yoongi mượn nhà của gã.

Thế nên là, hiện tại cứ mỗi một giây phút Beomgyu đều cảm thấy bản thân mình sống lại khoảng thời gian ba năm về trước.

Yeonjun hì hục trong bếp nấu bữa tối một phen, cẩn thận từ khâu chọn món, chọn nguyên kiệu cho đến khâu nêm nếm. Hắn biết Beomgyu rất kén ăn nên không thể sơ xuất được.

- Anh có cần em giúp không?

Beomgyu nằm trên sofa xem ti vi có chút nhàm chán liền chạy vào bếp xem Yeonjun nấu ăn.

- Em rửa hành giúp anh với.

Beomgyu cũng rất nghe lời, mở vòi nước ra bắt đầu rửa mấy cọng hành, sau đó nghịch ngợm vẩy nước lên người Yeonjun. Hắn cũng chẳng thể hiện ra nét mặt gì, tay vẫn đang thoăn thoắt cắt thịt bò, bình tĩnh nói:

- Ăn cơm xong rồi anh xử lý em.

- Á, anh định giết em để trả thù đúng không? - Beomgyu hét lên, tiếp tục vẩy nước vào hắn.

Yeonjun nhếch mép, đảo mắt nhìn sang bạn nhỏ đang vô tư nghịch nước, chẳng biết là đang có suy nghĩ gì.

Sau khi ăn tối xong, Beomgyu nằm dài trên ghế sofa xem một bộ phim trên truyền hình, nhàm chán ngáp một cái. Nhà Yoongi đến giờ vẫn chưa có cải thiện hệ thống điều hòa ở phòng khách nên tối đến có hơi lạnh. Cậu hừ hừ mấy tiếng rồi ngồi dậy, dụi đầu vào người Yeonjun, chiếm lấy hơi ấm từ người hắn.

Yeonjun xoa đầu cậu rồi ghé sát vào tai, thì thầm.

- Chuyện hồi trưa vẫn chưa xong, cộng thêm chuyện hồi nãy lúc nấu cơm.

Hắn nói một câu không rõ đầu đuôi kèm theo một nụ cười quái dị. Beomgyu ngây thơ nhéo bụng hắn, trả lời:

- Anh nói cái gì thế? Không hiểu.

Lần này Yeonjun không nói gì, lại nâng cằm cậu lên hôn. Hắn day dưa một lúc rồi mới buông ra.

- Ý anh là lúc trưa vẫn chưa hôn xong - Yeonjun cười hì hì, trông rất vô tội.

- Cái đồ lưu manh này - Beomgyu lầm bầm chửi.

- Lưu manh có bằng em không, lúc nãy vẩy nước ướt hết cả người anh.

- Anh cũng đã tắm rồi mà, có vậy cũng so đo với em.

Beomgyu nói xong còn hơi bĩu môi ra vẻ ấm ức, mà hình ảnh này lọt vào mắt Yeonjun giống như một chú cún nhỏ đang xù lông. Hắn nhịn không được bế Beomgyu đi thẳng vào phòng đặt cậu xuống giường.

Beomgyu có hơi hoảng hốt.

- Anh sao vậy?

Cậu ôm lấy bả vai hắn, vuốt ve sườn mặt sắc xảo sang đến sống mũi còn có chút ửng đỏ vì mới tắm xong cộng thêm nhiệt độ thấp.

- Cho anh làm nhé, được không em? - Yeonjun kề sát lại, để trán mình chạm vào trán cậu, cẩn thận hỏi.

Giọng hắn bây giờ khàn khàn, Beomgyu nghe xong cũng nhịn không được mà nuốt nước bọt, gật đầu.

Cái gật đầu ấy như giải tỏa hết mọi lo lắng của Yeonjun, sau đó hắn bắt đầu rải nụ hôn khắp khuôn mặt cậu, lăn lộn một chút, cổ áo ngủ của Beomgyu cũng xộc xệch, lộ ra khuôn ngực trắng nõn, tay Yeonjun bắt đầu luồng xuống dưới, cách một lớp vải sờ vật đang cương cứng của cậu.

Khi hai cơ thể không còn bị ngăn cách bởi quần áo, họ cảm nhận được rõ ràng nhiệt độ cơ thể của đối phương. Yeonjun tham lam chiếm lấy từng tất thịt mềm mại của người đang nằm dưới thân.

Hai má Beomgyu hiện lên một vệt hồng, cổ họng khe khẽ phát ra tiếng rên rỉ, nó giống như một chất kích thích khiến cho mắt Yeonjun đỏ quạch, hắn sắp không thể kiềm chế được nhưng lý trí vẫn bảo rằng phải từ từ, đây là lần đầu của Beomgyu. Hắn tách hai chân cậu ra, để lại những dấu hôn chói mắt ở hai bên đùi non.

Lần lượt từng ngón tay hắn trượt dọc theo nơi đó, nhẹ nhàng vuốt ve cho Beomgyu, khi cảm nhận cơ thể cậu dần phối hợp những lần di chuyển của ngón tay, Yeonjun lại rướn người lên hôn môi Beomgyu thêm một lần.

- Anh vào nhé?

Beomgyu xấu hổ gật đầu. Yeonjun không hề lỗ mãng đem cả bộ phận đang nóng hổi và cứng nhắc của mình chầm chậm tiến vào.

Từng đợt sóng tình va đập vào bờ, tạo ra những âm thanh mờ ám.

Hai người dây dưa trong cơn đảo điên, đất trời như quay cuồng. Khoái cảm mãnh liệt khiến mọi tế bào như gào thét, khát khao rạo rực của xác thịt, cuồng dã và đê mê.

Sáng hôm sau, Yeonjun khí thế bừng bừng, sắc mặt vui vẻ đứng trong bếp tiếp tục nấu nướng.

Còn Beomgyu thì vẫn đang đỏ mặt nhìn khắp người của mình toàn là dấu vết của một trận ái ân cuồng nhiệt đêm qua. Cậu chậm rì rì xuống bếp tìm Yeonjun, thấy hắn đang nấu ăn, thuận miệng hỏi:

- Sáng nay ăn gì đó?

Yeonjun không biết đang nghĩ cái gì, nghe xong câu hỏi liền lập tức nói:

- Đùi non .... àaa - Hắn nói xong liền ngậm miệng lại, không thể tin những gì bản thân vừa nói.

- Anh nói ăn cái gì chứ? - Beomgyu ngượng chín mặt, hét lên.

- Không có gì - Yeonjun buông đũa, đem Beomgyu đang dậm chân ngồi xuống ghế. - Nào, ngồi đợi tí, cháo sắp chín rồi.

Lúc đang ăn sáng, Yeonjun bỗng nói tuần sau hắn phải đến Newone để bàn chút chuyện.

- Sao nhắc đến công việc mà mặt anh có vẻ không vui vậy hả? - Beomgyu nhìn nét mặt nhăn nhăn của Yeonjun, thấy buồn cười.

- Không biết, hôm trước nhận lời nhưng chả hiểu sao thấy có chút không muốn - Yeonjun giải thích.

Beomgyu cũng nghe đến công ty giải trí này rồi, rất là có tiếng tăm. Cậu cảm thấy chẳng có gì cả, liền an ủi hắn.

- Anh phải đi làm đi chứ, kiếm nhiều tiền cho ba mẹ tự hào đi.

- Mẹ anh mất rồi.

Trước nay, Yeonjun chưa từng nhắc với cậu về chuyện gia đình, cậu chỉ biết hắn có một người anh họ tên Min Yoongi, còn lại thì chẳng biết gì. Yeonjun không nói, Beomgyu cũng không hỏi.

- Em xin lỗi.

- Sao em lại xin lỗi, chuyện cũng chẳng có gì, vốn dĩ sinh tử là chuyện thường tình trong cuộc sống mà.

Yeonjun bỗng thở dài.

Mẹ hắn mất vài tháng sau khi sinh hắn ra. Đến năm lớp tám, hắn biết rằng bản thân đam mê âm nhạc, liền đem ước mơ của mình kể cho ba nghe.

Trái với tưởng tượng của một đứa trẻ mười ba tuổi, ba của Yeonjun tức giận và bắt hắn không được mơ tưởng tới chuyện theo đuổi âm nhạc gì đó. Ba hắn luôn cho rằng mấy cái nghề đấy chẳng ra thể thống gì, không có tiền đồ. Huống hồ gì Yeonjun cũng là con một, ba hắn luôn muốn hắn kế nghiệp tập đoàn của mình.

- Mày nên từ bỏ cái ý tưởng đó đi, làm nhạc sĩ thì có hay ho gì, cơ nghiệp của cái nhà này còn chờ mày tiếp quản kia kìa. Lo học hành cho tốt đi. - Ba của Yeonjun tức giận quát

- Nhưng con không thích kinh doanh, con chỉ có đam mê với âm nhạc thôi. Con có thể trở thành một nhạc sĩ giỏi, viết ra những bản nhạc được nhiều người yêu thích.

- Đừng có mơ tưởng đến chuyện đó. - Ba hắn nhìn vào thông báo trên điện thoại, sau đó quay lại - Mau lên phòng và đừng có ầm ĩ nữa.

Những điều ấy Yeonjun không có cách nào quên được. Và cũng kể từ đó, mối quan hệ của hắn và ba mình càng ngày càng xấu. Đến năm mười bảy tuổi, cuối cùng Yeonjun quyết định bỏ nhà đi và tự theo đuổi ước mơ của mình. "Mày đã quyết định như vậy rồi thì đừng về nữa, từ nay xem như tao không có đứa con như mày."

Cũng mười năm rồi, nếu Beomgyu không vô tình nhắc, hắn cũng không nhận ra mình đã lâu như thế không về nhà. Chỉ có mỗi năm giỗ mẹ, hắn mới chạy đến nghĩa trang ngồi trầm ngâm một lúc rồi đi.

Lâu dần thành thói, Yeonjun chẳng nhắc gì về gia đình mình cho ai.

Beomgyu đi đến bên cạnh, cẩn thận ôm lấy người đàn ông của mình, nhẹ nhàng vỗ lưng hắn.

- Đừng khóc nữa, từ nay anh có em rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip