08

choi soobin dụi dụi đôi mắt của mình, ngáp một cái rồi đứng dậy vươn vai.

hôm nay là ngày đầu tiên trong năm, anh dậy sớm tính dọn dẹp quán xăm chút ít. ngoài đường đã đầy tuyết cùng những cơn gió lạnh đập vào cửa sổ, soobin gạt gọn đống tuyết trước cửa tiệm ra rồi bắt đầu lật tấm biển "open".

cả năm nghỉ nhiều thì năm mới chả có lý do gì mà nghỉ nữa, tuy sẽ chả ai tới đây để xăm vào năm mới nhưng tiệm vẫn hoạt động. choi beomgyu cũng dậy ngay sau đó, lò mò xuống dưới cửa tiệm phụ giúp soobin dọn dẹp vài chỗ.

tiếng chuông cửa reo lên, hai vị khách bước vào trong tiệm, cởi bỏ mũ len cùng đôi găng tay ra rồi cười lớn. là kang taehyun và huening kai, hai đứa đã xin địa chỉ tiệm từ yeonjun mà tới thăm năm mới. quả thật sau chuyến đi về nhà bố mẹ yeonjun, hai đứa này đặc biệt thân với soobin.

soobin vui vẻ tiếp đón khách, chỉ có beomgyu vẫn cầm cái chối lông gà mà phủi phủi mấy mảng nhện trên tường. có một khoảnh khắc mắt em chạm mắt với taehyun, taehyun né tránh ánh mắt em.

- xăm có thật sự đau không ạ?

huening kai tò mò lên tiếng hỏi.

- tuỳ chỗ chứ, có chỗ đau có chỗ không.

soobin trả lời, tay rót mấy tách trà ấm ra cho những vị khách đầu tiên.

- beomgyu à, năm mới cậu có dự định gì không?

huening vui vẻ bắt chuyện, kể cả cho beomgyu không hề ngồi bàn trà tiếp khách mà vẫn đang chú tâm vào dọn dẹp.

- chưa có, có lẽ sẽ đi vẽ.

- à đúng nhỉ beomgyu vẽ đẹp lắm, hôm bữa anh yeonjun còn ngồi cafe đợi cậu ý vẽ xong cơ.

huening vui vẻ nói, tiện khoe luôn tài năng vẽ vời của beomgyu với taehyun, người duy nhất chưa được chiêm ngưỡng. nhưng taehyun nghe vậy cũng làm ngơ, chỉ nhấp một ngụm trà.

beomgyu không mấy để tâm tới việc ba người kia tíu tít trò chuyện, quét mấy mảng nhện xong thì beomgyu đã đổi qua việc ngồi thiết kế hình xăm. đôi lúc tiếng cười của huening làm em có chút phân tán trong công việc.

beomgyu nghỉ tay, lướt điện thoại đôi lúc rồi lại dừng lại ở bài post mới nhất của yeonjun. coi bộ hắn đã về thăm gia đình mình. em toan tính nhắn tin chúc mừng năm mới cho hắn, nhưng lại nghĩ liệu có đủ thân tới mức đó không? đó là lí do em cứ nhập tin rồi lại xoá đi rồi lại nhập lại.

trong lúc beomgyu tự cảm nhận hành động ấu trĩ của mình thì điện thoại đã rung lên rồi cái tên "choi yeonjun" hiện ra. em giật mình, vội vã bắt máy.

- chúc mừng năm mới choi beomgyu.

đầu dây bên kia dùng chất giọng hơi uể oải. chả là cả đêm qua đã thức khuya đón giao thừa với bố mẹ nên giờ mới tỉnh ngủ.

- chúc mừng năm mới anh yeonjun.

em cũng lễ phép đáp lại. nhắc tới yeonjun cái là ba mống người kia quay phắt sang nhìn em liền, nhưng nhận thấy ánh mắt beomgyu liếc xéo thì ba người họ lại quay lại với việc uống trà chơi tú lơ khơ.

beomgyu khoác cái áo khoác phao vào rồi cầm điện thoại ra khỏi quán nói chuyện với hắn.

- đang làm gì?

hắn hỏi.

- dọn dẹp quán thôi, có huening và kang taehyun qua chúc tết soobin.

em để điện thoại áp vào bên tai, còn hai tay đang nghịch đống tuyết trên mặt đất.

- mùng 3 tôi xuống, muốn gặp em.

- ừm!

beomgyu đáp một cách nhạt nhẽo, nhưng trong lòng sướng rơn cả lên.

- nhạt nhẽo vậy, gặp rồi muốn đi chơi đâu không?

- không rõ nữa!

beomgyu lạnh lẽo đáp, nhưng miệng cứ nhoẻn cười.

- đi nhé, tôi muốn đi với em.

- tuỳ anh á!

vẫn giữ chất giọng lạnh lùng, nhưng miệng đã cười tít mang tai.

- coi bộ không muốn nói chuyện với tôi hả?

hắn nói với chất giọng có chút hờn dỗi.

- không phải không muốn mà tôi nghĩ anh sẽ có nhiều hẹn lắm đấy.

- quả thật... đã có mấy đứa bạn rủ hẹn mặt. nhưng bận tới mấy cũng sẽ gặp em trước.

beomgyu nghe vậy có chút rung động, tên người kia quả thật dẻo miệng, nói cái gì cũng như rót mật vào tai.

- thôi đừng, cứ gặp những người anh muốn trước đi.

em lại từ chối hắn rồi, cứ có một khoảng cách nhất định giữa em và hắn mà em tự thiết lập ra.

- ừm tôi muốn gặp choi beomgyu.

em xa cách mấy thì hắn lại lì vô cùng.

sau đó hai người trò chuyện mấy thứ khác mãi cho tới khi yeonjun cần đi chúc tết với bố mẹ hắn thì mới cúp máy. beomgyu giờ đây mới quay lại vào trong quán, choi soobin cùng hai đứa em không rõ đã chơi tới ván bài thứ bao nhiêu rồi. chỉ khi thấy em quay lại thì huening mới che miệng cười, lên tiếng trêu chọc:

- quả nhiên tuyết rơi lạnh kinh khủng cũng không cản bước được việc nói chuyện với anh yeonjun nhỉ.

chả là trong lúc em ra ngoài tiệm gọi điện thì ba người bên trong đôi lúc cứ ngó nghiêng ra ngoài xem em làm cái gì mà lâu vậy, trong khi tuyết thì rơi đầy ra mà cái người tên beomgyu đó cứ đứng ngoài đó cười cười với người đầu dây bên kia.

beomgyu nghe vậy cũng ngại, nhưng rồi lại bắt gặp ánh mắt nhìn thằng vào mình từ taehyun thì lại khiến em chột dạ.

- không có gì đâu, bọn tôi chỉ hỏi thăm mấy câu thôi.

beomgyu quay lại chỗ vẽ vời của mình nhưng vẫn nghe tiếp được câu nói tiếp theo của huening:

- quả nhiên là sức mạnh tình yêu.

câu nói khiến beomgyu nóng hết cả tai lên, cặm cụi với quyển sổ vẽ của mình giả vờ như chưa nghe thấy gì. việc em có tình cảm với yeonjun, đúng hơn là chút rung động với hắn, em đã nghĩ là chỉ có choi soobin biết. nhưng tới khi taehyun dặn dò em về việc không nên tiến tới mối quan hệ yêu đương với hắn thì em mới biết hoá ra việc mình cảm nắng hắn lại lộ liễu tới vậy. giờ có lẽ ai cũng biết luôn rồi, chỉ hắn là không biết điều đó. cứ hiển nhiên đối xử với em như một người bạn thân, một người em trai cần bảo vệ.

đúng như yeonjun nói, mùng 3 là hắn đã về, việc đầu tiên hắn làm là tới tìm em. yeonjun lâu không ghé qua tiệm xăm, thế mà đã có thêm mấy món đồ mới như là mấy cái dép bông đi trong nhà ấm chân vô cùng, là choi beomgyu đã đi mua mấy đôi cho khách ghé tiệm.

yeonjun tới đúng lúc em đang có khách, là một vị khách nước ngoài to cao. beomgyu tỉ mỉ xăm cho người ngoại quốc một hình xăm trông quỷ dị vô cùng, hình đầu lâu cùng quả táo độc, khá giống phong cách choi beomgyu.

yeonjun ngồi uống trà đợi em xong việc, cũng phải mất tận 1 tiếng hơn đợi beomgyu xăm xong. trong lúc đó hắn tiện ngồi làm ít hạc giấy bằng mấy tờ origami chuẩn bị cho những khách cần ngồi đợi.

- nói tới là tới thật sao?

beomgyu tiến lại phía hắn sau khi xăm xong cho vị khách ngoại quốc.

- đương nhiên rồi, tôi tới gặp em mà. chúng ta đi đâu đó đi.

- ờ... nhưng mà hiện tại tôi...

beomgyu chập chừng nhìn soobin cũng đang tỉ mỉ xăm cho một vị khách khác nữa. đang giờ làm việc sao em có thể bỏ soobin mà đi được. đâu phải ai cũng rảnh rỗi như choi yeonjun, thích là rời bàn làm việc mà đi rong chơi đâu.

- xong việc rồi thì đi đâu đi.

soobin như bắt gặp ánh mắt beomgyu nhìn mình thì liền đuổi khéo. em nghe vậy liền cảm thấy vui hẳn lên, mặc áo khoác phao vào rồi rời tiệm cùng hắn.

yeonjun đưa em tới một quán đồ ăn khá độc đáo theo phong cách châu âu, mới đầu beomgyu có không chịu vào vì em sẽ trở thành sinh vật lạ nếu vào quán đó. đời nào có người mặc đồ bụi đời, đầu đỏ chói, xăm đầy mình rồi bước vào quán mỳ ống cùng giàn nhạc giao hưởng đâu.

- tôi không vào.

- thôi mà tôi đặt bàn rồi...

- anh có mù không? rõ ràng tôi không phù hợp.

- không có gì là không phù hợp cả, em nghĩ quá lên thôi, sẽ không ai đánh giá em cả.

- anh làm sao mà hiểu? à đúng rồi không thể hiểu thì đúng hơn. chúng ta đâu cùng thế giới, tôi khác anh.

beomgyu tức giận khi hắn cứ lôi kéo em vào cái quán sang trọng đó.

beomgyu luôn tự ti về hoàn cảnh mình, nhất là khi ở bên cạnh hắn. em tin rằng em không thể khiến hắn hạnh phúc hay nở mày nở mặt nếu có em sánh đôi được. còn hắn, hắn biết em tiêu cực và luôn suy nghĩ quá nên, nhưng hắn muốn chứng minh cho em thấy em hoàn toàn xứng đáng với tất cả điều tốt đẹp.

- beomgyu à bình tĩnh, nghe tôi này.

hắn nắm lấy tay em và nhẹ nhàng nói, beomgyu cũng bớt giận, thở sâu một hơi bình tĩnh lại.

- nếu em nhất quyết không muốn thì mình đi chỗ khác nhé.

hắn chiều chuộng em, nhẹ nhàng vỗ về cái người xù lông kia.

kết quả hai người lại dắt nhau ra quán ramen gần đó đá bát mỳ lớn cho ấm người, vừa ngon vừa no lại vui cả hai.

đôi lúc beomgyu thấy mình hơi quá đáng, ích kỷ khi bắt hắn theo ý mình. nhưng quả thật sự tự tin của em bằng không. và em thề ngay khoảnh khắc tới em đã tuyệt vọng còn tuyệt vọng hơn.

bella xuất hiện, đây là lần đầu tiên em được gặp cô ấy ở khoảng cách gần như này. cô thật xinh đẹp, lộng lẫy, khi cô cất chất giọng thanh lịch lên lại càng khiến beomgyu xuýt xoa. chỉ tới lúc đó em mới biết quán ramen này là quán quen của hắn và bella, cả hai thường xuyên ghé tới.

- chào anh yeonjun, chào cậu beomgyu.

cô nàng vui vẻ chào. beomgyu không đáp, cũng chả tò mò sao người nọ biết tên mình, tất cả những gì trong mắt em bây giờ là hình ảnh hai người họ đứng cạnh nhau trông hợp đôi vô cùng. hai ngươid toát ra cái luồng không khí kiểu xứng đôi vừa lứa, trai tài gái sắc.

beomgyu cứ như người mất hồn, em im lặng trước tất cả những lần hắn và bella bắt chuyện, tất cả những gì em làm là ngồi húp nước tô mỳ của mình, đôi lúc lại chán nản nhìn ra ngoài cửa sổ. cho tới khi em nhận ra là cô gái kia đã về và hắn thì đang đi thanh toán.

yeonjun không rõ sao em lại tự nhiên như vậy, nói gì cũng không đáp, cứ như đang thả hồn ra chỗ khác. dọc đường đi về em cũng ít nói hẳn dù hắn cố làm em lên tiếng gì đó. nhưng những gì em đáp hắn đều cụt lủn vô cùng. cứ vậy cho tới khi đưa em về tận tiệm xăm và hắn nhận lại một cái đóng rầm cửa ngay trước mặt mình rồi mới lững thững buồn bã quay về.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip