11

yeonjun cứ nghĩ bản thân mình đã yêu em đúng cách.

nhưng không, hắn vẫn không thể khiến em cảm thấy an toàn. nhưng cho tới khi hắn nhận ra thì hắn đã lại mất em lần nữa.

chỉ là khi một ngày đẹp trời bình thường, hắn tới tiệm xăm gặp em, nhưng những gì hắn chứng kiến là tiệm xăm bị bao vây bởi nhiều xe cảnh sát. hắn ngạc nhiên cũng tự nhiên cảm thấy bồn chồn, mở cửa ra vào trong. soobin cùng hai viên cảnh sát ngồi đối diện nhau, trên bàn là một vài giấy tờ gì đó.

không rõ sao hắn đặc biệt cảm thấy lo lắng, có lẽ là do 2 ngày trôi qua hắn đã không liên lạc em. không phải cố ý, chỉ là cha mẹ ở quê bỗng dưng ốm nặng, hắn tức tốc về mà quên không báo em, cũng quên không cầm theo sạc pin nên máy không lên nguồn.

hai viên cảnh sát rời đi, để lại một soobin gục mặt trên bàn. giờ đây yeonjun mới tiến tới hỏi chuyện:

- có chuyện gì vậy? anh tới tìm beomgyu, em ấy đâu rồi?

- không biết, bỏ đi rồi.

soobin vẫn gục mặt trên bàn, không buồn ngửng đầu dậy tiếp chuyện với người đối diện, hai bờ vai anh run lên từng hồi. yeonjun nghe vậy bàng hoàng, không hiểu soobin đã nói cái gì, bỏ đi là bỏ đi đâu chứ?

- là sao? chuyện gì đã xảy ra chứ?

- không biết, chỉ biết là beomgyu bỏ đi.

- này ngửng đầu dậy và nói chuyện cho đàng hoàng, tôi không có thời gian đùa đâu.

yeonjun túm lấy cổ áo soobin mà sốc thẳng lên, hai mắt soobin thâm quầng, khóe mắt đỏ ửng cả lên khiến yeonjun nhìn mà thương.

- chắc là beomgyu chỉ đi vẽ tranh đâu đó thôi nhỉ? hay là em ý đi lướt ván?

yeonjun tự huyễn hoặc bản thân, hắn đánh đầu khắp căn phòng xem có túi đựng đồ vẽ hay cái ván trượt của beomgyu không, hắn đã mong là không thấy nhưng chúng vẫn ở nguyên vị trí cũ.

- tôi và beomgyu đã có một cuộc cãi nhau.

yeonjun buông cổ áo soobin ra, để cho cậu ta ngồi ngay ngắn lại, còn bản thân sẵn sàng lắng nghe câu chuyện.

- tôi bảo em ấy tôi sẽ đóng cửa tiệm xăm này, tôi cần tiền gấp. chính vậy nên beomgyu đã tức giận và mắng tôi, em ấy bảo nếu là tiền em ý sẽ kiếm đủ cho tôi, sẽ hoàn thành ước mơ của tôi, nhưng tôi không được rời bỏ tiệm xăm này, vì đây là nơi duy nhất em ấy có thể quay về.

soobin rưng rưng nước mắt, cảm tưởng như bản thân ân hận với những quyết định đó. anh biết rõ tiệm xăm quan trọng với beomgyu tới mức nào, không chỉ là nơi để về, nó còn là nơi beomgyu phấn đấu và tiếp tục sống.

yeonjun nghe xong người như chết lặng, hắn biết beomgyu có một nỗi đau tinh thần lớn, em nhạy cảm và dễ tổn thương. việc này ắt hẳn khiến beomgyu xúc động mạnh mà bỏ đi, có lẽ em đã quá đau đớn. ấy vậy mà hắn lại biến mất, hắn không ở cạnh lúc em đau khổ. hắn đã tự nghĩ nếu bản thân ở bên em lúc đó, ít nhiều gì mọi chuyện cũng không tới mức này, em sẽ không biến mất như này.

yeonjun rời khỏi tiệm xăm với tâm trạng hỗn loạn, hắn đi tới tất cả mọi nơi hắn nghĩ em có thể đến, điện thoại trong tay vang lên tiếng tút liên hồi của việc không liên lạc được.

hắn phải tìm em ở đâu đây?

🎧

beomgyu cứ đi bộ khắp nơi, em không có đích đến của bản thân. chỉ là em cần suy nghĩ và không gian yên tĩnh, nên em mới rời đi. không phải là bỏ đi, nhưng cũng không hẳn muốn quay trở lại.

em cầm cái điện thoại nát hết màn hình trong tay, thầm chửi rủa lũ trẻ con mất dạy ban nãy chạy qua huých phải em, khiến cái điện thoại em vỡ màn hình. tự hỏi choi yeonjun có liên lạc cho em không?

beomgyu quay lại côi nhi viện ngày xưa nơi em ở, giờ đây khu đất đó đã được thay thế bởi một nông trại nhỏ. em đứng chôn mình trước đó, nhìn sơ qua cái nông trại đó, hình ảnh côi nhi viện lúc nhỏ tái hiện lại trước mắt em. khuôn mặt của những đứa trẻ, những vị sơ đã không còn đọng lại trong tâm trí em.

- có chuyện gì hả cháu trai?

một bà lão cỡ gần 70 khom người đứng cạnh em và lên tiếng, hai đôi mắt bà trìu mến và phúc hậu.

- không có gì ạ, chỉ là nơi này có chút hoài niệm.

- cháu từng sống ở đây hả?

- không phải, trước đây nơi này không phải trang trại.

- ừ ý ta cháu từng sống ở côi nhi viện hả?

bà lão vẫn dùng ánh mắt ấm áp nhìn thằng vào em. không rõ sao beomgyu lại thấy bà rất quen, nhưng em không tài nào nhớ ra được, chỉ có thể gật nhẹ đầu thay cho câu trả lời.

- đi theo ta, ta đưa cháu xem cái này.

bà lão bước vào sâu bên trong nông trại, ngoắc tay bảo beomgyu theo mình. em tò mò nhưng cũng đề phòng, mãi sau mới có thể đi theo sau.

trang trại nhỏ, bên trong có một căn nhà gỗ có lẽ bà lão sống ở đó. bà ta mời em ngồi xuống cái ghế gỗ, còn bản thân thì đi pha một ấm trà hoa cúc. beomgyu nhìn xung quanh căn nhà, đập vào mắt em là bức tranh một vị sơ với nụ cười hiền hậu trông quen mắt vô cùng.

- cháu uống đi, trà hoa cúc này ngon lắm.

beomgyu đưa tách trà lên mũi ngửi, hương thơm quen thuộc như khiến em nhớ lại vài thứ. em liền nhớ lại gương mặt của vị sơ trường mary hồi xưa và mùi hương trà hoa cúc lan ra khắp côi nhi viện vào đúng 3 giờ chiều.

- mary là em gái ta, con bé đã lập ra côi nhi viện cũ ở đây, không may chỗ đó đã bị cháy rụi nên em gái ta cũng không còn.

bà lão nhẹ nhàng kể cậu chuyện, beomgyu nghe vậy cũng hiểu ra nhiều điều. sau khi nơi này cháy, mảnh đất thuộc về quyền sở hữu của bà lão trước mặt, chính vì vậy bà đã xây lên khu nông trại này.

- cháu còn nhớ sơ ấy chứ?

beomgyu không nói bản thân đã quên đi gương mặt người mẹ mình, em chỉ gật đầu thay câu trả lời.

- sơ rất tốt với cháu, sơ đã nuôi nấng cháu lên người.

beomgyu cười nhẹ, em nhấp môi một ngụm trà hoa cúc thơm phức, tinh thần như thoải mái ra hẳn. hồi bé em đã bị mùi hương này cuốn hút, khi em xin sơ thử một tách, sơ đã lắc đầu từ chối. sơ bảo trẻ con uống trà sẽ mất ngủ về đêm, chính vì vậy sơ đã đưa beomgyu một cốc sữa thay vì chén trà hoa cúc này.

- em gái ta trước khi chết đã gửi ta một số tiền lớn, nhờ ta gửi tiết kiệm ngân hàng. con bé chỉ bảo do một cậu nhóc chăm chỉ ngày ngày đi làm thêm và đưa nó để nó đủ tiền mua đồ ăn cho các đứa trẻ mồ côi.

bà lão đặt lên mặt bàn một cuốn sổ tiết kiệm, cái tên choi beomgyu hiện lên phần chủ cuốn sổ khiến em ngạc nhiên.

- nó đã không sử dụng mà gửi ngân hàng, chính vì vậy đã lại rất nhiều. ta giữ hộ nên không sử dụng gì cả, mà bản thân ta cũng không biết đứa bé đấy có còn sống hay không để đưa lại. mary đã bảo với ta "sau này beomgyu lớn lên, chắc chắn nó sẽ cần số tiền này để lo cho gia đình, vậy nên chị gửi ngân hàng giúp em nhé sua".

bà lão tên sua cười nhẹ, đôi mắt rưng rưng như nhớ lại từng câu từng từ người em gái nói với mình. beomgyu nín lặng lắng nghe mọi thứ, số tiền em đưa sơ khi ấy sơ đã không sử dụng, hơn hết sơ còn muốn đưa lại em khi sau này.

- chính vì vậy ta muốn đưa cậu cuốn sổ này, có lẽ cậu chính là đứa bé duy nhất còn lại sau vụ cháy đó. hãy giữ lấy số tiền mà mary và cậu bé choi beomgyu đã bảo vệ.

bà lão đẩy cuốn sổ vào tay em, đôi tay nhăn nheo của bà nắm lấy tay em khiến em nhớ lại đôi tay của sơ. hồi đó sơ cũng đã nắm tay em ngủ hàng đêm như này. lòng beomgyu như nghẹn lại, đôi mắt em rưng rưng nước mắt, sống mũi cay xè lên.

- mà này cậu trai trẻ, tên cậu là gì vậy?

- cháu là choi beomgyu ạ.

bà lão nghe vậy liền nở nụ cười nhẹ, hai tay vỗ về lấy đôi tay run rẩy của em.

- may quá, ta thay mary trả lại cháu được rồi.

beomgyu ôm chầm lấy bà lão, hai người thay nhau vỗ về lấy nhau. rồi em ở lại đó một ngày, cùng bà thăm thú vườn nông trại và học cách pha trà hoa cúc. cảm tưởng như em có thể thoải mái ở lại nơi này mãi mãi, đây như là chỗ để em quên đi thế giới ngoài kia vậy. choi yeonjun, choi soobin? là ai chứ, em đã quên luôn rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip