05
kang taehyun lại ghé qua nhà beomgyu xem tình trạng cấp trên của mình như nào. lại là một ngày nữa beomgyu nằm im trên ghế sofa và bật nhạc nghe. taehyun gạt chân beomgyu ra, chừa cho mình một khoảng trống đủ để ngồi.
- thế dạo này có gì mới không ạ?
lại là câu hỏi bắt đầu cuộc trò chuyện của cả hai, kang taehyun từ bao giờ thành người tra hỏi hành vi mỗi tuần của beomgyu.
- anh nghĩ là anh bị bệnh tim...
beomgyu đặt tay trên ngực mình lắng nghe nhịp tim.
- có vẻ là chuyện không may, thế là suy tim, nhồi máu cơ tim hay viêm cơ tim? nếu bị chắc chắc anh sẽ phải nghỉ việc luôn đó.
taehyun mặt vẫn bình thản, tay cũng đặt lên ngực kiểm tra nhịp đập tim mình xem có vấn đề gì không, nếu bị bệnh thật chắc mất việc như chơi, lại còn chả có tiền sống nữa.
- anh không biết nữa, có lẽ anh nên đi khám thật nhỉ.
- đi đi trước khi nó nặng hơn, cần em đưa đi không?
- bộ em rảnh lắm hả? sao không đi làm việc đi.
- thế bộ anh mong có nhà cháy hay sao để em đi làm việc?
beomgyu muốn kang taehyun im miệng ngay lập tức. thằng nhóc hậu bối này những ngày đầu còn làm thực tập thì thật sự kiệm lời, nói gì làm đó, giao gì đều hoàn thành, giờ thì nó đủ lớn để cãi chem chẻm tất cả những gì beomgyu nói rồi.
- anh sẽ tự đi nên là mày im miệng đi. có lẽ nguyên nhân anh bị đau tim là do mày cãi nhiều quá đó.
taehyun đen mặt, ừ cái gì cũng là lỗi của taehyun cả.
_
có lẽ mùa thu yêu thích của yeonjun đang dần trôi qua, thay vào đó là mùa đông mà hắn không thích chút nào. mùa đông lạnh tới mức một người khỏe khoắn như hắn vẫn phải ra đường với mấy lớp áo phao to, ngoài ra thì da dẻ khô một cách kỳ lạ. ngược lại hwangchoon thích mùa đông, cậu nhóc đã mong chờ việc có tuyết rơi tới mức đã hẹn yongmeong chơi ném tuyết ngay từ lúc này.
- pa à con được nghỉ đông 1 tháng lận, con sẽ ở nhà một mình trong lúc pa đi làm sao?
hwangchoon ăn kem lần cuối trước khi mùa đông tới thật sự và yeonjun sẽ nghiêm cấm việc ăn mint-choco. cậu nhóc cứ xúc một miếng cho mình rồi lại xúc cho yeonjun một miếng.
- hwangchoon có đủ tự tin ở nhà một mình không?
- con ở được chứ, con đã lớn rồi.
hwangchoon bĩu môi nói khi bị bố mình nói vậy.
- ở nhà không được xem tivi nhiều đâu nhé, rủ yongmeong ra ngoài chơi đi cho khỏe, nhưng mặc ấm vào. có chuyện gì thì tìm chú soobin, à soobin cũng đi làm, vậy thì tìm chú beomgyu nhé. pa sẽ nhắc nhở với chú beomgyu chút, nhờ chú giúp con và yongmeong ở nhà.
- vậy là con được ăn trưa nhà chú beomgyu?
chỉ nghe tới vậy là hwangchoon sáng cả mắt lên, ăn cơm beomgyu nấu là sướng nhất. yeonjun thấy vậy cười thầm, xoa đầu đứa nhóc rồi gật nhẹ.
-
cả khu phố dường như trở nên tĩnh lặng hơn vào mùa đông khi mà hầu như mọi người đều ở trong nhà tránh rét. ở sân chơi chỉ có duy nhất tiếng cười khanh khách từ ba người, là hwangchoon, yongmeong và beomgyu. có lẽ beomgyu đang làm thêm công việc trông trẻ dịp lễ nghỉ đông này vì mỗi ngày đều đón 2 đứa nhóc qua nhà mình cho tới chiều tối trả về cho bố mẹ chúng.
mỗi ngày cả ba sẽ ra ngoài sân chơi ném tuyết hoặc đắp tuyết, beomgyu lớn rồi nhưng sức rất bền, chơi với tụi nó hăng say tới mức không biết nghỉ ngơi là gì.
có những hôm kang taehyun được nghỉ làm cũng ghé qua chơi cùng, yongmeong và hwangchoon đương nhiên không biết taehyun là ai nhưng cứ vui là được. hôm nay taehyun lại tới chơi cùng, còn mang theo cả khuôn nặn tuyết cho hai đứa nhỏ chơi.
- mày thấy chú taehyun sao?
hwangchoon nhét tuyết vào cái khuôn hình con vịt, kẹp chặt lại rồi đập đập vào cái ghế đá bên cạnh cho thành hình.
- sao tự nhiên hỏi vậy?
yongmeong cũng đang mải chơi với cái khuôn hình con cún mà taehyun mang tới cho chơi.
- chú taehyun và pa tao thì ai tốt hơn?
- mày hỏi cái khỉ gì vậy? đương nhiên là bố mày tốt hơn rồi.
yongmeong bày ra vẻ mặt khó hiểu vô cùng. thật sự là yeonjun vẫn luôn đối tốt với yongmeong còn taehyun thì mới chỉ gặp có 2,3 lần. hwangchoon nghe câu trả lời thì phấn khởi hơn hẳn, bố nó chắc chắn là hơn chú taehyun rồi, như vậy mới có cơ hội với chú beomgyu chứ.
- đừng bảo mày ghép đôi bố mày và chú taehyun? bỏ đi hai người họ gặp nhau bao giờ đâu.
- mày ngốc vậy, là pa tao và chú beomgyu.
yongmeong nghe vậy thì bịt miệng tránh thốt lên gì đó, cậu nhóc ngạc nhiên với điều này vô cùng. hai đứa vừa nặn tuyết vừa tâm sự về chuyện đó, nghe hwangchoon kể thì yongmeong bất ngờ lắm. chuyện là yongmeong cũng biết chú beomgyu phải được 4 năm nay rồi, dù sao hai người cũng là hàng xóm. chú beomgyu thì đúng thật luôn rất tốt bụng, và chú ý ngầu nữa, làm lính cứu hỏa không phải ngầu lắm sao. nhưng dạo này có vẻ chú bị đuổi việc nên thất nghiệp đi bán tanghulu và trông trẻ như này.
- không được nói với ai đâu đó, nói là chết với tao.
- ừ ừ biết rồi.
yongmeong móc tay hứa với hwangchoon, ừ không nói với ai chỉ nói với bố soobin thôi.
_
beomgyu đang tận hưởng khoảng thời gian rảnh rỗi quý báu của mình, à thì lúc nào cũng rảnh nhưng bây giờ cậu đang nằm xem tivi cùng bỏng ngô. đang xem vui vẻ thì tiếng chuông cửa vang lên, vác cái thân hình lười biếng của mình ra mở cửa.
vừa mở cửa ra là không khí lạnh ập tới khiến beomgyu khẽ rùng mình, nhưng cậu còn hoảng hơn khi thấy một hwangchoon ăn mặc phong phanh với cái quần đùi xỏ vội đôi dép vào chạy qua đây. chưa kịp nói gì mắng mỏ thằng nhóc thì beomgyu đã bị hwangchoon ôm chầm lấy.
- chú ơi giúp pa với.
beomgyu giật mình, chạy vội vào trong nhà lấy một cái áo khoác cỡ bự chùm qua người hwangchoon, bản thân mình chỉ kịp xỏ dày và chạy ra ngoài cùng. hwangchoon đưa beomgyu về tới nhà, chỉ có một người đàn ông lớn tuổi nằm bẹp dí trên sàn nhà. choi yeonjun người nóng như lửa, mồ hôi nhễ nhại cả cái áo hoodie.
- hwangchoon giúp chú đỡ bố lên phòng nhé.
hwangchoon gật đầu, hai chú cháu dùng hết sức mình đưa được hắn lên tầng trên và hạ người xuống giường ngủ. beomgyu lấy chăn đắp lên cho hắn còn bản thân bắt đầu đi tìm thuốc.
căn nhà này chả có bất kỳ loại thuốc nào, beomgyu nhìu mày đóng cái tủ thuốc trống không vào. dặn dò hwangchoon ở nhà chăm sóc cho yeonjun, có việc gì phải gọi điện cho cậu ngay, còn beomgyu đi về nhà kiếm ít thuốc mang sang.
khi cậu quay lại, hwangchoon đang nước mắt nước mũi ngồi cạnh yeonjun, cậu nhóc liên tục thay khăn đắp chán cho bố. beomgyu cười nhẹ, trấn an hwangchoon:
- đừng lo, có chú ở đây rồi. bố hwangchoon sẽ sớm khoẻ thôi, nên giờ con mau về phòng nghỉ ngơi đi.
hwangchoon lắc đầu, cậu nhóc ôm chặt lấy yeonjun.
- con muốn ngủ với pa cơ.
beomgyu thở dài, sau khi kiểm tra yeonjun thì may là chỉ do cảm lạnh nên không lây lan, nếu như là sốt virut thì chắc chắn cậu đã tách hwangchoon ra khỏi hắn rồi.
- được rồi con có thể ngủ với bố. chú cho bố uống thuốc rồi nên sẽ hạ sốt sớm thôi, giờ chú về có việc gì con gọi chú nhé, chú sẽ qua.
beomgyu tính quay đầu bước đi thì bị một bàn tay bé nhỏ giữ chặt lấy, hwangchoon níu lấy bàn tay beomgyu một cách vội vã như sợ người kia sẽ đi về hẳn.
- pa con hay bảo đi giờ này nguy hiểm, chú ở lại đi chú, con cũng sợ một mình lắm.
nét mặt lo lắng và sợ hãi của nhóc con khiến beomgyu mủi lòng, cậu thở dài nhẹ rồi quay vào trong lại. đêm nay hẳn phải ở lại đây để trông chừng rồi.
beomgyu tính ngồi trên ghế để canh chừng, còn hwangchoon nằm xuống cạnh yeonjun và dần thiếp vào giấc ngủ. cả đêm beomgyu liên tục kiểm tra tình hình người kia, nếu tăng nhiệt độ lại cho uống thuốc, toát mồ hôi thì cậu lại lau người cho hắn. chỉ cho tới khi beomgyu mệt lừ đi, cậu mới gục đầu xuống đánh một giấc nhẹ trên cái ghế bành kê cạnh giường hai bố con.
yeonjun tỉnh lại, hắn nhíu mày khi bị ánh nắng chiếu thẳng vào. hwangchoon nằm kế bên hắn, gương mặt cậu nhóc lấm tấm mấy giọt nước mắt, hắn liền nhớ ra trước đó đã ngất xỉu trước mặt con. yeonjun ngồi thẳng người dậy, giờ mới để ý cái người ngồi co rúm trên cái ghế bành bên cạnh. hàng mi cong vút của beomgyu khiến hắn cảm thán, không tránh được tò mò mà đưa tay chạm vào hàng mi dài của cậu.
beomgyu cảm thấy ai đó đụng vào mình liền hé mắt ra, gương mặt choi yeonjun sát lại gần khiến cậu giật mình, rụt cổ lại tránh ra xa.
- anh tỉnh rồi? thấy cơ thể sao rồi.
- đỡ hơn hẳn rồi, hwangchoon đã nhờ cậu hả?
- ừm đúng vậy, hai bố con thật sự làm tôi hết hồn đó.
beomgyu cười nhẹ đáp. yeonjun như đã hoàn toàn khoẻ khoắn lại, hắn chạm tay vào bọng mắt sưng lên của beomgyu rồi cười dịu dàng:
- chợp mắt xíu đi, cậu nằm với hwangchoon nè.
- à thôi, để tôi về nhà...
- không sao, cứ nằm nghỉ đây đi, tôi xuống dưới làm gì đó ăn sáng, xong sẽ đánh thức cậu và hwangchoon dậy.
yeonjun không cho beomgyu về nhà mà bắt cậu nằm xuống chỗ hắn vừa ngủ, hắn cứ khiến cậu vừa ngượng ngùng vừa áy náy. rõ ràng beomgyu qua đây chăm hắn bị ốm mà giờ cảm giác như bị chăm sóc ngược lại. hơi ấm trong giường khiến beomgyu cảm giác dễ vào giấc hẳn so với cái ghế bành lúc nãy, đã vậy ôm hwangchoon lại cực kỳ sướng tay, cậu nhóc mềm mại đáng yêu vô cùng.
yeonjun cười tít mắt khi thấy beomgyu cùng hwangchoon ôm nhau ngủ ngon lành, hắn hôn nhẹ lên trán hwangchoon một cái rồi liếc mắt sang nhìn beomgyu đang ngủ ngon lành bên cạnh. đưa ngón tay trỏ lên môi mình rồi chạm vào trán beomgyu một cái, hắn cười tươi rồi mới rời phòng.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip