3. Quán cà phê cũ nơi góc đường.
Hôm nay là ngày nghỉ của Beomgyu, chẳng có lịch học ở trường và cũng chẳng phải đến chỗ làm thêm. Sống ở đời, ít nhất phải có cho mình một ngày nghỉ chất lượng để hồi phục lại sau một quãng thời gian mỏi mệt, cậu con trai nghĩ thế.
Nghĩ đoạn, Beomgyu nhìn vào đồng hồ đeo tay: 8 giờ 30 phút; cậu thay quần áo và quyết định ra ngoài đi khám phá thành phố này, chắc hẳn sẽ tìm thấy một chỗ hay ho nào đó, để phòng khi ... dắt ai kia đi hẹn hò.
Vì hiện giờ đang là mùa đông, bên ngoài trời vẫn rất lạnh, Beomgyu cả một người bọc áo khoác dày, chân xỏ ủng và dẫm lên lớp tuyết mỏng trên đường. Bầu trời buổi sáng chẳng tươi tắn mấy, vẫn ủ dột một màu, xám xịt và tẻ nhạt. Beomgyu tự nhủ rằng một tương lai không xa nữa cậu sẽ cầm tay Yeonjun đi trên đường và bất kể mưa hay nắng, mùa hạ hay mùa đông thì bầu trời trên đầu vẫn chỉ có màu hồng.
Quả thật tình yêu là cái thứ gì đó rất diệu kì, kể từ ngày cậu trai trẻ xác định được cảm giác trong lòng mình thì chẳng có lúc nào cậu không nghĩ tới người kia cả. Nhưng mà cũng thật lạ, Yeonjun từ hôm đưa cho Beomgyu cái túi sưởi thì không thấy đến nữa, cậu con trai muốn đi tìm hắn nhưng nhận ra ngoài cái tên thì cậu không hề có một thông tin nào khác về hắn.
Một quán cà phê nhỏ nằm dè dặt nơi góc đường, cái vị trí mà ít người để ý, ngay cả dáng vẻ cũ kỹ của nó nữa. Nhìn sơ qua, những người đi đường đều không có ý định ghé vào cái quán nhỏ này để tránh rét, Beomgyu âm thầm nghĩ chắc quán vẫn tồn tại nhờ những vị khách quen và thích hoài niệm về một điều đã cũ hoặc chí ít .. đơn giản hơn là quán mở vì đam mê.
Tò mò, cậu đẩy chiếc cửa làm bằng gỗ sồi đã cũ để bước vào bên trong quán, khác hẳn tưởng tượng của Beomgyu và cái bề ngoài xập xệ của mình, bên trong ấm cúng và khá là 'khang trang', Beomgyu gật gù.
Một dãy ghế sofa màu xám được làm bằng nhung đặt ngay chiếc khung cửa kính duy nhất của quán nhìn ra đường, còn lại thì là những chiếc bàn gỗ vẫn còn mới. Trên bàn, những lọ hoa nhỏ được cắm duy nhất một bông hoa trà hồng phớt, e ấp ngại ngùng.
Beomgyu gọi một ly cappuccino và nếm thử, mùi vị của nó tuyệt hơn cả khối quán cà phê sang trọng khác. Cậu con trai uống thêm một ngụm và hài lòng cầm miếng khăn giấy lau đi một ít bọt kem dính trên miệng.
Ngoài trời lạnh hơn, Beomgyu thở dài vì cái thời tiết như thế chẳng muốn đi đâu nữa. Đành phải ở lại đây nhâm nhi cà phê, nghe nhạc và tận hưởng sự ấm áp trong này.
Beomgyu thả hồn vào giai điệu, như đang phiêu lãng ở một chốn mơ nào đó, cho đến khi cánh cửa kia được mở ra một lần nữa, cậu con trai theo quán tính đưa mắt nhìn về phía vị khách vừa ghé vào.
Một bóng dáng không thể nào xa lạ đối với Beomgyu, cậu dụi mắt vài lần như để chứng tỏ rằng bản thân không nhìn nhầm người. Thế mà lại gặp Yeonjun ở chỗ này, Beomgyu nghĩ.
Hắn ta order gì đó với nhân viên rồi đảo mắt tìm một vị trí để ngồi xuống, và quả thật, hắn nhìn thấy Beomgyu đang ngồi ở dãy ghế sofa bằng nhung cạnh cửa sổ.
Đúng lúc Beomgyu vừa xoay ra để nhìn Yeonjun thì hắn cũng đang tiến tới chỗ cậu, Beomgyu không kiềm chế được mà nở một nụ cười thật tươi.
- Chào em, Beomgyu!
- Chào anh, tình cờ quá, không ngờ lại được gặp anh ở đây.
Yeonjun cũng mỉm cười, hắn cười xán lạn đến nổi có thể thay thế cho mặt trời ngoài kia, nó quá dư thừa khi nụ cười của Yeonjun xuất hiện.
- Hôm nay em không đi học à? - Yeonjun hỏi, gã gõ ngón tay xuống mặt bàn, nhìn dòng người di chuyển bên ngoài thông qua mảnh kính còn đục hơi nước và nhìn hình bóng phản chiếu mờ mờ của Beomgyu trên đó.
- Dạ không, cả tuần này em được nghỉ học ạ. - Beomgyu vui vẻ nhìn qua người kế bên - Hôm nay em cũng nghỉ làm thêm, nên em đã quyết định ra ngoài đi dạo nè.
Yeonjun uống một hớp americano đá trong cái tiết trời lạnh căm, bâng quơ nói.
- Em đi dạo trong ngày trời lạnh thế này sao?
- Ơ, không phải anh cũng vậy ạ?
Yeonjun sững lại, à thì ...
- À ... không, anh vừa đi công việc xong nên ghé đây uống cà phê. - Người đàn ông cười cười, giơ tay xoa mái đầu đen tuyền mềm mại của Beomgyu - Đây là quán quen của anh đó.
- Ra là vậy.
Xem ra ... vẫn là con nít, bảo gì cũng tin.
Beomgyu nhìn lại người đàn ông một lượt, phát hiện ra hôm nay hắn không mặc áo sơ mi màu trắng mà trong đầu Beomgyu cho là cột mác của Yeonjun nữa. Gì nhỉ, quần tây đen và áo sơ mi cũng màu đen nốt, Beomgyu cố vặn óc để tìm ra được một từ miêu tả Yeonjun lúc này: khí chất và cuốn hút.
Nói thật thì Yeonjun chỉ cần là Yeonjun thôi cũng đủ cuốn hút Beomgyu rồi.
Nhưng ai mà nghĩ ra một gã đầu tắt mặt tối với đống công việc cao như núi, hằng ngày tiếc kiệm từng đồng ăn tối thì bề ngoài lại trông thế này nhỉ? Trông hắn chẳng có chút gì là kẻ bương chải cả, kiểu, giống như một người sống trong nhung lụa hơn.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, có một cậu ấm hoặc vị đại gia nào lại chật vật giữa đêm muộn với một hộp mì ăn liền và một cốc nước lọc trong cửa hàng tiện lợi đâu chứ, huống hồ hắn cũng chẳng có lý do gì để mà nói dối Beomgyu cả.
- Thế hôm nay em rảnh đúng không, chúng ta có thể đi chơi cùng nhau. - Yeonjun trông thấy Beomgyu như đang suy nghĩ điều gì đó, và hắn thử mở lời.
- Hả? - Beomgyu bất ngờ nên hỏi lại - Anh rủ em ra ngoài với anh hả?
- Đúng vậy, chứ không lẽ về nhà. À, hay là em ngại ngoài trời lạnh không muốn đi.
Beomgyu chợt nghĩ, hắn nói như thế là sao chứ, tuy cũng hơi ngại lạnh thật nhưng mà có sao đâu. Có chăng hắn đang lo cậu chê hắn nghèo chẳng có nỗi một chiếc xe riêng.
- Không, em đâu có ngại gì - Beomgyu chìa ngón tay chỉ vào người mình, mỉm cười - Anh nhìn đi, hôm nay em mặc áo khoác dày lắm đó nhé, bất chấp mọi ngọn gió đông.
Nói xong rồi cậu con trai mới nhận ra là Yeonjun chẳng có mặc lấy một chiếc áo khoác nào để giữ nhiệt, hắn không lạnh hay tiết kiệm đến nỗi không mua cho mình lấy một chiếc áo khoác mùa đông.
- Nhưng, nhưng mà anh không thấy lạnh hả? - Beomgyu lại chìa ngón tay ra để chọt vào cánh tay Yeonjun ngồi bên cạnh.
- À ... lúc sáng vì ra ngoài gấp nên anh quên mang áo, anh sợ trễ tàu ấy mà.
- Haizz, em còn nghĩ anh không chịu mua áo khoác chứ.
Yeonjun cười.
- Anh cũng không keo kiệt đến mức đấy.
Vừa dứt lời, gã đàn ông hắc hơi một cái.
Beomgyu đưa khăn giấy qua rồi kéo hắn chạy ra ngoài.
- E-em kéo anh đi đâu đó? Yeonjun vừa chạy theo Beomgyu vừa tròn xoe mắt hỏi.
- Không phải anh muốn đi chơi sao, cả người anh phong phanh thế này thì đi đâu được. Lúc nãy em có thấy bên kia đường có cửa hàng quần áo, em đưa anh đi mua áo khoác, chịu không.
Giữa bầu trời xám xịt chẳng có lấy một tia nắng mỏng manh nào, tay Beomgyu đan vào tay Yeonjun, hắn nhìn người đang kéo mình đi, ầm thầm nở một nụ cười.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip