...
Yeonjun lặng lẽ ngắm nhìn toàn thành phố qua lớp cửa kính , gã nâng ly rượu lên nhấp môi rồi lại khẽ cười. Bao lâu rồi nhỉ, gã đã ngồi ở đây bao lâu rồi, kì thật bản thân gã cũng chả biết. Màn đêm cũng đã buông xuống, có lẽ gã nên về nhà thôi, không thể để em chờ lâu được, gã hứa về ăn cơm cùng em, thì nhất định sẽ không nuốt lời.
Lái xe về đến nhà, gã mở cửa bước vào nhìn về phía phòng khách mà mỉm cười, em vẫn còn ngồi đấy đợi gã về. Nghe thấy tiếng mở cửa, em xoay người về phía cửa, sau đó em cười thật tươi rồi vẫy tay với gã
"Yeonjun à "
Yeonjun cười hiền khi nghe tiếng em gọi, gã rất thích được em gọi tên, gã không cần bất cứ biệt danh ngọt ngào nào, chỉ cần em kêu tên gã là đủ rồi. Yeonjun bước đến ghế sofa em đang ngồi rồi đưa tay lên xoa đầu em, em của gã vẫn luôn xinh đẹp như vậy, lúc nào cũng khiến tim gã cảm thấy ấm áp vì sự hiện diện của em.
"Hôm nay em thế nào ? "
"Hôm nay em đã tưới nước cho cây trong vườn, rồi còn tự làm bánh nữa đó "
Yeonjun bật cười trước ánh mắt lấp lánh của em khi kể về những việc mình đã làm hôm nay, nhìn em cứ như một đứa trẻ đang kể lại chuyện đi học vào buổi sáng vậy. Gã nhẹ nhàng vòng tay kéo em vào lòng rồi hôn lên trán em, ở bên em thế này, gã cảm thấy mình như được tiếp thêm năng lượng sau một ngày làm việc mệt mỏi.
So với việc cả ngày bị chôn vùi bởi đống giấy tờ thì gã thích được ở bên em hơn, vì bên em khiến gã cảm thấy vô cùng bình yên, khiến gã quên đi mọi phiền muộn trong cuộc sống.
"Yeonjun hôm nay đi làm mệt lắm phải không ? "
"Ừm, nhưng không sao, về bên em thì anh hết mệt rồi "
" Anh lúc nào cũng dẻo miệng hết, thôi mình vào ăn cơm đi, hôm nay em làm toàn mấy món anh thích thôi đó "
Em vừa nói vừa kéo tay Yeonjun vào bếp, nhìn thức ăn được dọn sẵn trên bàn, gã không ngưng cảm thán, quả nhiên bé con của gã lúc nào cũng hiểu gã nhất. Em ngồi nhìn gã ăn mà không khỏi phì cười, em có giành ăn với gã đâu mà gã ăn ngấu nghiến thế kia. Nhưng cũng không trách gã được, vốn dĩ trước giờ gã là một người kén ăn, thức ăn không hợp khẩu vị thì có đánh chết cũng không động đũa, mà thức ăn trong nhà ăn công ty thì gã càng không động đến. Vì đơn giản, gã chỉ thích ăn mỗi món mà em nấu, nên vì thế đi làm cả ngày ngoại trừ ăn đồ ăn sáng do em làm, rồi nhịn đói về ăn cơm với em, thì thức ăn khác gã đều sẽ không nhìn tới.
"Sao Yeonjun cứ nhịn ăn mãi thế, như vậy không tốt cho sức khỏe đâu "
"Không phải đồ em làm, anh không ăn"
"Ơ sao Yeonjun cứng đầu thế, anh phải ăn đi chứ, em đâu thể nấu cho anh ăn mãi được "
"Em không nấu thì anh nhịn đến chết luôn "
T/b bất lực nhìn con người trước mặt, đúng là Yeonjun cứng đầu thứ hai thì chả ai dám nhận thứ nhất, nhưng không sao, có em ở đây rồi nhất định anh sẽ không sao, nhất định.
Ăn cơm xong, Yeonjun không để em rửa bát, mà giành việc hết về mình, gã chỉ bảo em ra ghế ngồi rồi bản thân mình thì loay hoay dọn dẹp cho sạch nhà bếp. Khi mọi việc đã xong xuôi, gã bước ra phòng khách định ngồi xem phim cùng em thì thấy em đã ngủ quên từ lúc nào, Yeonjun nhìn khuôn mặt thiên thần đang yên giấc kia mà khẽ cười, cuộc sống của gã không mong gì hơn, chỉ mong có em là đủ, như vậy thôi cũng khiến gã trở thành người hạnh phúc nhất thế gian này rồi.
Gã nhẹ nhàng bế em vào phòng ngủ rồi đắp chăn cho em, bé con của gã sức khỏe yếu, nên không thể để bị cảm lạnh được, vì chỉ cần em bị bệnh thì gã sẽ rất xót, nguồn sống của gã mà, đâu thể có chuyện gì được. Yeonjun bước thật nhẹ để không gây tiếng động rồi cứ thế ra khỏi phòng, gã còn phải tắm rửa nữa, không thể để người đầy bụi bẩn mà ngủ cùng em được.
Tắm xong gã lau khô tóc rồi cẩn thận lên giường mà không gây tiếng động, tránh làm phiền giấc ngủ của em. Vòng tay thật nhẹ ôm em vào lòng, gã từ từ chìm vào giấc ngủ sau một ngày dài, thì bất chợt điện thoại trên bàn rung lên, cũng may mà gã để chế độ im lặng, chứ không thì em giật mình tỉnh giấc mất rồi. Gã chẳng thèm nhìn điện thoại lấy một cái, mà chỉ nghĩ thầm trong đầu
"Lại là tin nhắn từ Choi Soobin và Choi Beomgyu chứ đâu, hết giờ làm rồi mà cũng không tha "
Rồi cứ thế, gã chìm vào giấc ngủ một cách yên ắng, nhưng Soobin và Beomgyu việc gì mà lại phải nhắn tin cho hắn vào giờ này ấy nhỉ, mà chắc là chuyện của công ty thôi, để sáng tính sau vậy.
Sáng hôm sau, gã thức dậy sớm rồi tự lấy ngũ cốc đổ ra bát mà ăn, có lẽ đây là món duy nhất gã chịu ăn mà không phải do em làm. Vì gã không muốn đánh thức em, nên thôi đành tự túc vậy. Sau khi ăn xong, gã không quên rửa sạch bát rồi mới lái xe đến công ty, vừa đến trước toà nhà nơi làm việc mà gã thở dài ngán ngẩm, lại một ngày làm bạn với giấy tờ và những buổi họp, gã thực sự phát ngấy rồi.
Lên đến phòng làm việc, gã ngồi vào bàn rồi bật laptop lên, hôm nay sẽ là một ngày dài đây, nếu cứ phải chiến đấu với sấp giấy trước mặt mãi thì gã sẽ chết vì quá sức mất, nhưng không sao, chỉ cần nghĩ đến bé con đang ở nhà thì tự khắc gã chẳng còn thấy mệt nữa, mà thay vào đó là tràn đầy năng lượng. Vả lại ngày mai là chủ nhật, được nghỉ nên gã sẽ dẫn em đi chơi, bù cho cả tuần trôi qua đầy buồn chán.
"Choi Yeonjun, tin nhắn em gửi anh, anh đã xem chưa hả "
Đang yên đang lành thì Soobin bất chợt đẩy cửa bước vào, làm gã suýt nữa thì đã kí nhầm vào tài liệu khác. Yeonjun buông bút xuống rồi ôm mặt thở dài, gã mà bị Soobin hù thêm vài lần nữa thì chỉ có phước về ăn cơm với ông bà ở thế giới bên kia.
"Cậu tính hù chết giám đốc của mình rồi lên ngồi vị trí này à, sao cứ hù tôi mãi thế "
"Em không có tham vọng đó đâu nên anh đừng lo, cơ mà anh xem tin nhắn chưa đấy "
"Chưa, anh đây còn biết bao nhiêu là việc phải làm, lấy đâu ra thời gian để xem điện thoại "
"Ơ chứ tối qua có thời gian rảnh đấy, sao anh không xem đi "
"Bận ôm T/b ngủ rồi"
"... Yeonjun này "
"Hả "
"... "
"Hả "
"Không có gì, em đi làm việc đây, có thời gian rảnh nhớ xem tin nhắn "
"Ơ cái thằng này "
Chưa đợi Yeonjun nói hết câu, Soobin đã bước thẳng ra ngoài rồi đóng cửa lại, gã cũng chẳng nói gì rồi tiếp tục quay lại công việc của mình. Ngồi xử lý giấy tờ thôi mà cũng đủ thời gian chiếm hết một ngày dài của gã, gã đưa tay xoa xoa mắt rồi nhìn đồng hồ. Đã là 7 giờ tối rồi, nên về thôi, không thể để em chờ cơm lâu được.
Về đến nhà, gã liền ôm em rồi hôn lên môi em, em cũng chả nói gì, chỉ cười thật tươi rồi hôn lại gã. Yeonjun nhìn em rồi cất giọng trầm ấm hỏi
"Ngày mai là chủ nhật, anh dẫn em đi chơi, em nói xem, em muốn đi đâu nào "
"Hừmm... Em muốn đi đến cánh đồng hoa cúc mà lúc trước anh dẫn em đi ấy "
"Được thôi , mãi anh dẫn em đi "
Thế là sáng hôm sau, gã cùng em chuẩn bị mọi thứ cho chuyến đi chơi ngoại ô mà tối hôm qua đã bàn, em háo hức chuẩn bị nào là bánh, nước cùng một số thứ lặt vặt. Xong xuôi, gã lái xe chở em ra cánh đồng hoa cúc mà em thích, nhìn em chạy nhảy vui vẻ mà gã bất giác cười theo . Ngắm nhìn em vui đùa cùng những đóa hoa, gã cảm thấy tim mình đập rộn ràng vì hạnh phúc. Được một lúc thì gã chợt nhớ đến tin nhắn mà Soobin gửi cho mình, thôi thì giờ cũng đang rảnh, lấy ra xem cậu em nhắn gì .
______________________________
Choi_soobin 📲 Choi _ yeonjun
Choi_soobin
Anh xem xem thuốc trong tủ đã dùng hết chưa
Nếu còn thì nhớ uống đúng giờ
Choi_soobin
Nếu hết thì anh nói em
Em với anh đến chỗ bác sĩ khám rồi lấy thêm
Choi_soobin
Đừng có mà hết rồi im re, anh biết bệnh tình của mình thế nào mà
Choi_soobin
Anh đừng tự làm khổ mình
Đừng lừa dối bản thân mình nữa anh à
Choi_soobin
T/b đã mất rồi, anh để em ấy yên nghỉ đi
Chấp nhận sự thật đi anh
Chấp nhận sự thật rằng T/b đã mất sau vụ tai nạn vào 2 năm trước đi, đừng lừa dối mình nữa.
______________________________________
Yeonjun đọc xong những dòng tin nhắn thì nước mắt không ngừng rơi, gã biết chứ, nhưng gã không quên được em, gã không thể chấp nhận sự thật rằng em đã rời xa gã được. Từng kí ức bấy giờ lần lượt chạy trong đầu gã, từ sau tai nạn của em, gã đã chìm vào tuyệt vọng, sau một năm rưỡi thiếu hình bóng của em, gã đã đi đến một quyết định không ngờ tới. Chính là gã đến nơi em được chôn cất, cũng chính là cánh đồng hoa cúc dại này đây, mà đào mộ em lên, gã ôm lấy bộ xương của em rồi nở nụ cười của một kẻ điên. Và thế là từ sau đó, gã nhìn bộ xương rồi tưởng tượng rằng em còn sống, gã nhớ đến nữa bụi hoa mà em trồng trong vườn, chúng đã chết từ lâu vì không được tưới nước, bánh trong tủ lạnh thì đã hư và thối rữa từ lâu, từng bát mì tôm được tưởng tượng là những món ăn mà em nấu.
Mỗi tối gã ôm lấy bộ xương của em rồi đi ngủ, sáng dậy thì đút ngũ cốc cho em ăn dù biết nó cũng sẽ rơi ra, vì thực chất em chẳng thể nào ăn được.
Lời mà hôm qua Soobin định nói với gã trong văn phòng chính là câu nói "anh hãy tỉnh lại đi " Nhưng cậu lại không nỡ, vì cậu không muôn thấy hình ảnh anh trai mình bị đánh đổ bởi hiện thực cay đắng.
Gã ngồi khóc rồi nhìn về phía bộ xương trước mặt, gã mở to mắt khi thấy bộ xương đứng dậy rồi lại biến thành em như lúc còn sống. Em mỉm cười rồi dang tay về phía gã, Yeonjun tức tốc vứt điện thoại đi mà chạy đến ôm em. Gã ôm chặt lấy em rồi khóc thật to, gã gào thét đau đớn ...
Nhưng rồi cuối cùng khi bình tĩnh lại, gã biết mình chỉ đang ôm lấy một bộ xương, nó không hề biến lại như khi em còn sống, mà chỉ là ảo giác thoáng qua của gã. Gã buông bộ xương xuống mà quỳ xuống một cách vô hồn... Gã mất em rồi, vĩnh viễn mất em rồi.
"Chúng ta còn yêu nhau rất nhiều, cớ sao lại chẳng thể trò chuyện cùng nhau "
"Tại sao anh không chấp nhận sự thật"
"Tại sao anh cứ mãi cố chấp "
_______________________
The end
Hoàn thành : 21/4/2021
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip