năm

0

Đi thêm một đoạn nữa dọc theo số 13 phố San Hô Đỏ sẽ có một cửa hàng đồ lưu niệm. Ngành du lịch của thị trấn nhỏ những năm này phát triển rất nhanh chóng, các cửa hàng lưu niệm cũng bước theo sự phát triển của thời đại, không chỉ bán hàng thủ công mỹ nghệ làm từ vỏ sò, hay sao biển và san hô phơi nắng, mà còn có nhiều thứ hấp dẫn người ta hơn. Ví dụ như ốc biển có thể lưu trữ một đoạn âm thanh, hoặc sò biển nghe nói mở ra có thể chiếu được các hình ảnh đa chiều, vân vân và vân vân.

Điều đáng nói chính là, con trai của chủ cửa hàng là một sinh viên chuyên ngành nhiếp ảnh. Thế nên so với các nơi bán đồ lưu niệm khác mà nói, cửa hàng này mang cảm giác nghệ thuật và hơi con người hơn một chút. Đủ kiểu ảnh tự chụp treo đầy trên bốn mặt tường và các cột trang trí, được đặc biệt lồng vào trong khung ảnh phù hợp, có phong cảnh, có con người, có lúc khách hàng nhìn trúng tấm ảnh nào đó, ông chủ cũng sẽ ra một mức giá, bán những bức ảnh này cho người có duyên.

Vào một buổi chiều nào đó, Thôi Nhiên Thuân đột nhiên muốn ăn mì hải sản. Tiếc là hắn chẳng thể rời khỏi công việc được, đành để muộn ba ngày, tận ba ngày sau mới ngồi tàu đi từ thành phố Y về thị trấn nhỏ, sau cùng ăn được một bát mì hải sản ở ga tàu. Quán mì vẫn còn ở chỗ cũ, thành phần ở trong đã trở nên nhiều hơn, nhưng hương vị vẫn không thay đổi. Bà chủ nhớ hắn họ Thôi, còn nói chuyện với hắn một lúc.

Sau bữa tối, Thôi Nhiên Thuân bất giác đi đến phố San Hô Đỏ, tản bộ men theo vỉa hè, cho đến khi đi tới trước cửa hàng đồ lưu niệm nhỏ nằm ở điểm cuối của con đường này.

Vốn dĩ Thôi Nhiên Thuân không tính mua quà lưu niệm, nhưng khi nhìn thấy mấy từ nằm trên tấm bảng hiệu, bỗng nhiên hắn nhớ ra bản thân còn có một việc vẫn nan giải chưa xử lý được. Vì vậy, Thôi Nhiên Thuân bước vào trong, làm một điều mà từ trước đến giờ hắn đều coi thường, đó là chọn quà lưu niệm.

Bạn trai hiện tại nhỏ hơn Thôi Nhiên Thuân bốn tuổi, bọn họ quen nhau vào sáu năm trước, yêu nhau năm năm, hai năm trước ra nước ngoài làm giấy đăng ký kết hôn, kể từ đó sống trong ngôi nhà mà cả hai đã cùng nhau mua, chính thức bắt đầu ở chung. Thôi Nhiên Thuân đã bước qua tuổi ba mươi, cuộc sống hiện tại ổn định yên bình và có một công việc không tệ. Nếu như những người bạn hồi cấp hai hoặc cấp ba thấy được dáng vẻ hiện tại của hắn, nhất định họ sẽ cảm thấy rất bất ngờ, không dám tin người đàn ông đeo kính, trưởng thành và trầm ổn ở trước mắt lại là Thôi Nhiên Thuân.

Thế nhưng, cuộc sống tự nhiên không phải lúc nào cũng hoàn hảo một cách tuyệt đối. Lý do hắn và người yêu dạo gần đây xích mích liên tục lại chính là, từ rất lâu về trước cậu đã luôn muốn về thăm quê của Thôi Nhiên Thuân, nhưng Thôi Nhiên Thuân không đồng ý. Đối với hắn mà nói, nơi đây là một thế giới bí mật, giống như một góc nào đó bị che giấu trong trái tim mỗi người, ngoại trừ bản thân ra, những người khác đều không thể dễ dàng đặt chân bước vào ngó nghiêng. Thậm chí đến cả bản thân Thôi Nhiên Thuân cũng có lúc sẽ cố tình không nhớ về những chuyện đã qua, gần như chưa từng nghĩ đến việc nhớ lại xem thế nào.

Để đền bù cho việc không thể đưa người yêu đến nơi này, Thôi Nhiên Thuân quyết định dùng món quà lưu niệm này để kết thúc cuộc chiến tranh giữa bọn họ. Nói mấy câu, hay là quay lại một đoạn phim nhỉ?

Thôi Nhiên Thuân lúng túng trước các món đồ được bày ra la liệt đủ màu sặc sỡ, khoảnh khắc này, hắn không thể không thừa nhận rằng khả năng quyết đoán và năng lực không sợ trời không sợ đất từng có ở tuổi trẻ đã biến mất hoàn toàn, bị sự lưỡng lự nhạt nhoà của người trưởng thành thay thế.

Cuối cùng, hắn đến trước cột trang trí nổi bật nhất ở giữa cửa hàng. Ngước đầu nhìn lên, trước mắt là một mảng trời biển xanh bao la, thuỷ triều lên xuống. Thế nhưng giữa rất nhiều những bức ảnh phong cảnh, lại có một tấm ảnh người vô cùng bắt mắt.

Trong tấm ảnh này là một người con trai mặc áo sơ mi màu xanh da trời.

Sau lưng cậu là biển. Hoàng hôn bị đại dương nuốt chửng một nửa, nửa còn lại nhuộm bầu trời tựa như mái vòm hình tròn thành một màu cam sẫm xen lẫn xám than tro, nhưng màu cam ít hơn nhiều so với màu xám, giống như một quả cam đã qua mùa chín từ lâu. Tuy nhiên, khi những ánh chiều tà sẫm màu này đổ xuống người cậu, chúng lại trở nên sáng sủa và rõ ràng. Đôi mắt cậu tồn tại ánh sáng trong trẻo và êm dịu, nhìn về phía ống kính, một nửa bị che giấu bởi những sợi tóc bay phất phơ trước trán, để lộ ra lông mày. Bàn tay giơ lên làm một chữ "V", động tác của cậu có lẽ là do làm quá vội vàng, thế nên cậu hơi híp mắt lại cười, cố gắng không để bản thân trông luống cuống.

—— Lạc đường rồi sao?

Thôi Nhiên Thuân nhìn vẻ mặt quen thuộc của cậu, hắn mường tượng nghe thấy bản thân hỏi như vậy. Tỉnh táo trở lại, người ở trong bức ảnh dường như vẫn là cậu bé mười bốn tuổi lần đầu đến thị trấn nhỏ, đứng ở giao lộ bối rối không biết làm gì, nhưng lại không muốn mở miệng xin giúp đỡ đó, trong tay cậu nắm chặt tờ giấy ghi chú, đẩy chiếc vali cao bằng nửa người, gầy gò nhỏ nhắn.

Thôi Nhiên Thuân mấp máy môi, suýt chút nữa đã nói ra tên của cậu. Nhưng hắn nhìn những khung ảnh lớn bé ở xung quanh, cảm nhận được cơn gió lạnh thổi từ điều hoà trong cửa hàng, chợt nhớ ra hắn không còn mười bảy tuổi nữa, không phải Thôi Nhiên Thuân đứng ở bên lề đường nhìn cậu rồi chuẩn bị tiến đến bắt chuyện, thậm chí tới cả anh trai cũng không phải.

Thôi Nhiên Thuân đã ba mươi hai tuổi rồi. Thôi Thiên Thuân ba mươi hai tuổi, đang trải qua cuộc sống bình thường mà hắn đã từng tưởng tượng đến từ rất lâu về trước, chỉ là một người qua đường tình cờ đi đến đây vì mua quà lưu niệm mà thôi. Góc dưới bên phải khung ảnh dán nhãn "hàng không bán", buộc hắn chỉ có thể lưu lại tầm mắt ở đó thật lâu, sau đó cưỡng ép bản thân chậm rãi lùi lại, rời đi từng inch một, cắt đứt từng inch một, cho đến khi khoé mắt cũng không thể nhìn thấy được nữa.

Ông chủ bỏ món quà mà hắn đã chọn vào trong túi gói, thấy dáng vẻ hồn vía lên mây của hắn, bèn hỏi: "Không sao chứ?"

"Xin hỏi bức ảnh ở đằng kia..."

"À, cái đó hả, là tác phẩm tấm đắc nhất dạo gần đây của con trai tôi."

"Mạo muội hỏi một chút, bức ảnh này được chụp vào lúc nào thế?"

"Ảnh mới được rửa sáng nay, còn chụp lúc nào.... chắc là ba ngày trước? Hoàng hôn ngày hôm đó rất đẹp, không biết mấy ngày nay có còn nữa hay không."

"....Cảm ơn."

"Cậu không sao chứ?"

"Cảm ơn, tôi không sao."

Thôi Nhiên Thuân bước ra khỏi cửa hàng, cũng không biết câu hỏi của bản thân vừa nãy rốt cuộc có ý nghĩa gì.

Dù cho hắn có đến sớm hơn ba ngày, cũng sẽ không trùng hợp gặp được như thế; dù cho có gặp được, cũng không nhất định sẽ dừng lại nói chuyện vui vẻ với nhau mà không tức giận. Hơn nữa, tình cảnh này là do một tay hắn tạo nên, đối phương cũng không phản đối mà đã ngầm thừa nhận, không ai cần phải chịu bất kỳ trách nhiệm gì, cũng không có gì đáng để hối hận cả.

Hai người bọn họ vốn dĩ nên là như vậy.

Bầu trời màu xanh xám, mặt trời đã lặn một nửa. Món quà cầm ở trong tay trĩu nặng, Thôi Nhiên Thuân đi một đoạn, nghe thấy cửa hàng ở bên đường bật một bài tình ca không rõ tên, hắn quay đầu đi xem cửa hàng đó, sau cùng lại xoay người lần nữa, tiếp tục tiến về phía con đường đi lúc đầu mà không ngoảnh mặt lại. Thế nhưng so với những người khác, bước chân của hắn rất nhanh, khoảng bước cũng rất dài, trông như thể sắp lỡ chuyến tàu rồi, lại giống như đang vội vã chạy trốn khỏi thứ gì đó. Nhưng thực tế là, chuyến tàu đi về còn nửa tiếng nữa mới khởi hành, thời gian hoàn toàn có thừa. Hơn nữa sau ngần ấy năm, thị trấn này vẫn nhỏ như cũ, cho dù có đi bộ qua nửa thị trấn thì cũng chỉ mất chưa đến một giờ đồng hồ.

Vậy tại sao phải chạy trốn?

Thôi Nhiên Thuân không biết. Hắn không thể đưa ra câu trả lời cho câu hỏi này.

Đi mãi đi mãi, Thôi Nhiên Thuân liền dừng lại. Hắn giống như một cỗ máy bỗng nhiên hết dầu, ngồi xổm tại chỗ như không còn sức lực. Chiếc túi trong tay rơi xuống đất, âm thanh thu hút người khác, những người đi ngang qua ở xung quanh đều ngơ ngác nhìn người đàn ông ở giữa đường, nhưng lại không thể thấy được vẻ mặt của hắn.

"Này, anh sao thế?"

Một người tốt bụng tiến đến hỏi, nhưng không nhận được câu trả lời.

Bọn họ chỉ nhìn thấy hắn đang ngồi xổm, vùi mặt vào giữa hai cánh tay.

Tiếng xe cộ đi qua rất ồn, tiếng nhạc cũng rất lớn. Mà hắn lại im hơi lặng tiếng, giống như đang ra sức chặn lại tất cả tình yêu và nỗi đau đã kìm nén bấy lâu nay ở sâu bên trong cổ họng, chỉ có đôi vai của hắn là rung lên, tựa như một bức tường thành sụp đổ ầm vang.

end.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip