《Chap3》
Mình đổi ngôi kể thành ngôi kể thứ nhất nha!
Có gì thì mọi người cho ý kiến với ^^
_____________________
Tôi hít một hơi thật sâu, cảm nhận được không khí trong lành, ôn hòa. Tôi cứ như một bệnh nhân đứng trước cổng của ngôi trường mới dan tay hưởng thụ rồi la lớn. Tôi nghe tôi thấy những ánh mắt xung quanh cứ như là kì thị, rồi nhìn tôi chỉ chỉ trỏ trỏ. Mà nhìn lại tôi cứ như con thần kinh vậy ă. Mà thôi kệ, cứ tận hưởng cái cảm giác " Trường mới " đi, họ nhìn thì kệ, tôi an phận lắm, không thèm quan tâm!
Mặt tôi hiện rõ hai chứ mãn nguyện trên đấy rồi. Mãn nguyện lắm chứ, ngôi trường THPT Định Văn này tôi mơ ước được đặt chân vào từ lâu lắm rồi, cái thời mà chưa hiểu chuyện còn ăn chơi phá phách ấy!
Hồi còn học tiểu học, nhà tôi đâu có tệ như bây giờ. Nên tôi cứ ăn chơi lắm vào, có quan tâm gì là khó khăn cực nhọc đâu. Cái đợt tôi cùng thằng Thành với Nhã Kỳ trốn học đi rong chơi, thì thấy mấy anh chị mặc áo xanh, đội nón gì mà trên có vuông vuông ấy, nhìn đã mắt lắm. Nên đăm ra tôi ngưỡng mộ mơ ước tới bây giờ,
Mà hỏi đó tôi toàn với tưởng chứ có dám thực hiện đâu. Tại hồi cấp I tôi học dở lắm, toàn ăn chơi phá phách, lên lớp như là chuyện lớn lao rồi. Lên lớp 6 tôi mới chuyên tâm học hành, cứ tưởng tôi ngu lắm chứ. Ai nhè thấy vậy mà IQ tôi cũng cao lắm ấy chứ. Tại hồi đó tôi lo chơi, nên học kém.
Cứ tưởng là có cơ hội đặt chân vào ngôi trường này dễ dàng rồi ai nhè nửa năm lớp 6, ba tôi bị lừa mất hết tiền của. Thế là nhà tôi cứ vậy mà đi xuống như bây giờ luôn.
Nghe trường thông báo học bổng vào trường này, tôi mừng hết sức. Thế là học ngày học đem, nhiều khi quên ăn khuya đến bụng cứ làm phiền :D. Cuối cùng cũng đáp lại sự chân thành trog việc học tập của tôi, nhận được học bổng tôi cũng có cơ hội được đặt chân vào đấy rồi. Lúc mẹ tôi nghe tin, bà mừng lắm, cứ ôm tôi mà khóc. Còn ba, ông cứ luống cuống tìm việc để có đồng mà sắm sửa cho tôi những thứ cần thiết cho việc học tập.
Đang hồi tưởng về quá khứ thì bị con Nhã Kỳ ở đằng sau hù, làm tôi giật thốt lên, nhém nữa là ngã nhào rồi, may mà tôi không bị tim nếu không chắc cũng chết với nó rồi. À mà Nhã Kỳ, tôi lại chợt nhớ ra. Nhã Kỳ! Nó làm gì ở đây ấy nhỉ?
" Để tâm trí đâu vậy bà? " nó thấy tôi giật mình vậy, ôm bụng cười khúc khích, à không phải là khúc khích mà là như muốn nằm xuống đất mà lăn qua lăn lại cười ấy chứ.
" Cười cái đầu cha cậu " tôi lườm nó. À lại quên chuyện chính mất rồi, nó làm gì ở đây ấy nhỉ? " À, sao cậu ở đây? " tôi trở lại thắc mắc.
" Thì xin, năn nỉ xíu là ổng cho, hè hè " nó nói xong lại quay sang cười, mà mỗi khi cười với người ta nó ôn nhu bao nhiêu, tới lúc cười với tôi nó gian xảo và biến thái bấy nhiêu!
Mà lại quên, tuy nhà nó ở cũng không xê xích gì nhà tôi. Mà ba nó giàu lắm lại quen biết rộng, nên việc vào đây học là dễ dàng rồi, vậy là tôi chả cô đơn rồi, có con này hú ha hú hí đỡ buồn.
Ba mẹ nó ly hôn hồi nó học lớp 7, mà tôi chẳng thấy nó khi nào mà buồn vì chuyện đó cả. Hỏi thì nói vậy cho bình yên, tôi cũng không hiểu lắm mà thôi gật đầu cho qua.
Nó thương mẹ lắm nên không chịu qua sống với ba nó mà ở lại với mẹ. Con này ngu dễ sợ, giàu sang không chịu lại chọn nghèo hàn bần cụt, mà tôi là nó tôi cũng vậy thôi, hehe!
" Cậu học lớp nào? " nó hỏi tôi mà mắt dí ở đâu ấy, à lại mê trai. Cái con này nó có bệnh bẩm sinh, thấy trai đẹp là như nó mò được mấy hòm vàng ấy, mắt sáng hẳn lên. Còn tôi, tôi thề là tôi hổng có mê trai, mà có mê cũng hổng có lố như mấy má này đâu.
" Cốc " " A! "
Thế là tôi cho nó một cái vào đầu. Nhìn nó ôm cái đầu la chí chóe thấy xót gê :)))
" Đồ quỹ " Nó lườm tôi phát, ánh mắt nó làm tôi sởn cả óc gáy ấy chứ.
" Ai bảo lo ở đó mà mê trai, " Tôi cười một cái, nó tự dưng nhào lại ôm cổ tôi mà giật xuống. Tôi với cũng cao ngang ngang nên việc nó ôm cổ tôi lại trở nên dễ dàng. Tôi không chuẩn bị nên mất đà theo tay nó mà nằm chổng xuống, đau quá! Ủa mà lạ sao không đau nhỉ, nhìn lại tôi nằm đè lên nó nên lấy gì mà đau ^^
" Ơ, quỹ mày cứ nằm đó luôn à? " mặt đau nhăn nhó nhìn tôi. Tôi lập tức bật dậy rồi ôm miệng mà cười.
" Gậy ông đập lưng ông, kaka " Tôi cứ thế mà cười tới luôn, cứ tưởng là bị nó làm cho đau chết luôn rồi. Ai nhè nó hại tôi lại biến thành tự hại mình :D
Mà mắm này lại xưng hô như cũ rồi. Tại tôi muốn lịch sự nên mấy tuần trước bảo nó xưng cậu mình cho êm tai. Mà xưng vậy, ngượng chết được, ngọt ngọt sến sến, không quen tí nào. Giờ khỏi quan tâm lịch sự gì cả xưng vậy luôn cho tiện.
Mà nảy giờ mới để ý, tôi với nó là điểm chú ý của học sinh toàn trường sao ă? Ai Ai cũng nhìn chúng tối mà che miệng cười hay chỉ chỉ chỏ chỏ hoặc là kì thị, cứ như tụi tôi là người ngoài hành tinh không bằng. Hừ, không thèm quan tâm.
Reng...reng~~
Trồ ôi, đúng là trường học của bọn nhà giàu. Đến cái chuông cũng êm tai nữa. Chả như trường tôi lúc trước, mỗi lần tới giờ là " Tùng.. tùng... tùng " Nghe mà nhức người ê ẩm.
Quay qua quay lại, cổng trường giờ chả còn ai, cả con Nhã Kỳ cũng chả thấy đâu.
Vèo.
Tôi không ngây người ở đấy mà dòm nữa, chạy như tên vào trường, chưa kịp hưởng thụ vẻ đẹp của ngôi trường này nữa đã vắt dò lên cổ mà chạy.
Tôi luốn cuốn quên khấy đi. Là lần đầu vào nên tôi cũng chả biết mây trời lớp học cũng chả biết là nằm ở đâu. Tôi loay hoay mãi, không biết sao mà cứ đi vòng vòng là trở về chỗ cũ. Giờ mới để ý, liếc nhìn lên cửa lớp, trời ơi 10a1. Tôi là đang đứng trước lớp tôi luôn mà nảy giờ cứ chạy như điên, thật là nhục dùm bản thân.
Tôi nhanh chân nép vào góc cửa, chậm chạp ló mặt vào. Haizz, may mắn thầy vẫn chưa lên đúng là ông trời không tuyệt đưòng người.
Tôi thư thái bước vào, gật đầu tổng chào cả lớp. Giờ tôi mới thấy họ đang dọn vệ sinh lớp. Mà cái bạn cầm đồ lau nhà cứ nhìn tôi mà đằn đằn sát khí. Ơ mới gặp lần đầu mà ghét tôi rồi ư. Người gì là vậy.
Cô ta kéo tay áo lên cứ như côn đồ mà hướng tôi đi tới. Cũng hơi run, tôi khó hiểu không biết đã đắt tội họ ở chỗ nào?
" Cậu không thấy cái miếng giấy dán ở cửa à? "
" Hả? " Tôi khó hiểu nhìn cô. Miếng giấy, tôi có thấy cái gì đâu a!
Mà nãy tôi cũng đâu có để ý đâu mà biết! Trời, tôi cười cười rồi luốn cuốn chạy nhanh ra khỏi cửa.
' Please remove your shoes before entering ' ( xin cởi giày ra trước khi vào, )
Ối trời! Tôi ngây ngất, thì ra là vậy, hèn chi mà nhìn tôi đằn đằn sát khí như vậy. Ngoan ngoãn cởi giày ra đặt ngay ngắn. Tôi lại bước vào. Dường như không ai đển ý đến sự xuất hiện cuả tôi, nên cũng mừng. Tôi kiếm đại chỗ trống rồi đặt mông xuống. Thấy mọi người làm việc chăm chỉ tôi cũng xoăn tay áo mà xuân phong xách nước.
Tôi vui vẻ cầm cái xô nhún nhảy.
" Bịch "
Cái xô lăn ra xa, cái cặp của cậu ta cũng rớt xuống. Do tôi nhắm mắt mà nhảy cũng không thấy cậu ta hớt ha hớt hảy chạy vào. Va chạm mạnh, tôi đàng luyến tiếc rời xa chiếc xô để bảo vệ mình trước. Ôi! May mà tôi chả sao cả. Cậu ta tay đỡ sau gáy, tay ôm eo tôi, thế là tôi an toàn không bị ngã. Mà mặt cậu ta cứ như càng ngày càng phóng đại trước mặt tôi, khoảng cách giữa hai khuôn mặt bây giờ khá gần.
Mà giờ mới để ý, cậu ta đẹp trai thật a cũng ngang ngửa Minh Anh ấy chứ. Mà nhìn Minh Anh chững chạc hơn cậu ta nhiều. Tôi nuốt nước bọt cái ọt, mặt cũng như cháy bừng. Cậu ta định làm gì vậy a? Hôn tôi sao? Trời ạ, nụ hôn đầu đời ấy! Thích từ cái nhìn đầu tiên sao? Tôi cũng có giá ấy chứm khè khè. Thấy hơi tự tin thì phải. Bên tai tôi là vài tiếng hét inh ỏi, xôn xao và tôi là người chả biết gì.
Một hai ba... tôi nhắm nghìm mắt lại.
Chụt...
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip