Ngượng ngùng

Hiếu đang thật sự lo lắng cho anh, vì hôm nay khi ghi hình ở Đà Lạt, không ít lần anh cứ cúi người xuống xoa xoa chân mình, hình như gặp thời tiết lạnh những chấn thương ấy càng đau nhức hơn. Khi chị đạo diễn hô cắt chuẩn bị qua set quay tiếp theo, cậu đã vội chạy đến bên anh

- Anh Huy, chân anh đau hả?

- Ừa nó hơi nhức xíu thôi, không sao đâu bé

- Không sao gì mà không sao anh, anh ngồi đây đợi em xíu, ngồi yên đây nha

Có lẽ đây là lần đầu tiên anh thấy cậu nghiêm túc như vậy, nghiêm túc từ gương mặt đến từng lời nói, nếu là Hiếu thường ngày, cậu sẽ luôn cười nói vui vẻ, vu vơ nhưng sao giờ cậu nghiêm túc quá và anh hơi sợ với sự nghiêm túc này nên giờ đây anh Huy 35 tuổi đang hóa thành thỏ nhỏ ngoan ngoãn ngồi yên theo lời cậu bé Hiếu 23 tuổi. Anh cứ thế ngồi yên trên ghế,mắt thì trông ngóng bóng hình cậu quay về, cậu đi đâu mà lâu thế nhở, anh ngồi ngoan nãy giờ đến mức ai đi ngang không để ý sẽ nghĩ anh là bức tượng không luôn ý.

Hiếu quay về vội với tuýt thuốc giảm đau cầm trên tay, đập vào mắt Hiếu giờ đây là hình ảnh anh ngồi lọt thỏm giữa chiếc ghế sofa ở phòng nghỉ. Sao lúc trước, cậu thấy chiếc ghế này cũng hơi nhỏ mà  giờ đây khi anh ngồi vào thì chiếc ghế ấy bỗng dưng bự ra thế nhỉ? Hay do anh nhỏ con ta? Từng dòng suy nghĩ cứ chạy dọc trong đầu Hiếu đến khi anh quay quắt qua trông thấy cậu, và cất tiếng gọi, Hiếu mới thoát khỏi mớ suy nghĩ anh nhỏ con hay chiếc ghế biến hóa to hơn nãy giờ

- Hiếu oiii

- Đây, em đây, có này cho anh

- Này là gì á bé

- Này là thuốc giảm đau, hồi xưa em quậy phá, hay bị té ngã rồi u đầu, sưng chân, mẹ lấy này xoa cho em thì mấy chỗ đau đỡ liền á anh. Nên nay em đem theo cho anh

- Trời oi thằng bé này sao tốt quá vậy nè, anh cảm ơn nha, đây để xoa lên

- Thôi , anh ngồi yên đó như nãy giờ cho em, để em xoa cho tiện luôn

- Thôi để anh...

- Ngồi yên, để em, không khách sáo

Biết thế nào anh cũng sẽ từ chối nên Hiếu đã lấy uy lực ra để chặn lại lời từ chối khi nó tới ngang khóe miệng anh, gì chứ sau bao đêm trằn trọc nghĩ suy thì Hiếu đã rút ra chân lý là nếu cậu cứ nương theo anh thì anh sẽ mãi khách sáo tiếp thôi. Thay vào đó, thà cậu lấy uy lực ra với anh thì chắc anh sẽ nghe lời hơn vì dù gì anh cũng chỉ là thỏ đen nhỏ bé thôi nên làm căng lên chắc anh sẽ sợ. Thế là sau lời nói đầu mùi uy lực của cậu thì anh lại hóa thỏ đen ngồi yên ngoan ngoãn xem cậu xoa thuốc cho mình. Vén nhẹ ống quần anh lên, đập vào mắt cậu là đôi chân trắng loáng, thon thả biết bao. Một đôi chân mà chắc hẳn chính là đôi chân mà bao cô gái hằng ao ước. Sao cái gì của anh cũng đẹp hết vậy? Đây là một câu hỏi trong lòng Hiếu mà mãi mãi sẽ chẳng bao giờ có đáp án. Cậu thoa thuốc ra tay sau đó nhẹ nhàng bóp nắn đôi chân anh, cậu không dám dùng lực mạnh vì cậu sợ sẽ vô tình là anh đau thêm, thế là cậu cứ nhè nhẹ xoa xoa chân cho anh

- Anh này, nhìn anh như em bé ý anh

- Ơ cái thằng nhóc này,anh lớn hơn bé 11 tuổi đó, em bé gì chứ

- Không, em nói thật ấy, nè giờ anh nhìn coi da anh thì trắng tinh mềm mịn, mắt thì to tròn, đã thế nha anh còn nhỏ con nữa chứ, quá giống em bé rồi, à hay là anh cho em gọi anh là anh bé nha. Nghe dễ thương mà còn hợp với anh

Nghe cậu thao thao bất tuyệt về mình mà anh ngại đỏ cả mặt, đó giờ có ai khen anh trực tiếp như cậu đâu đã thế cậu còn gọi anh là anh bé, anh không đỏ mặt anh không phải là thỏ đen truyền kì nữa

- Ui, không được đâu, cái biệt danh đó nghe cứ con nít ý

- Đi mà anh , cho em gọi đi nha

Anh không chịu thì mình năn nỉ cho anh chịu thôi, và thế là giờ đây một lớn một nhỏ ngồi ghẹo chọc nhau. Người lớn thì tay cứ xoa chân người nhỏ, miệng thì cứ năn nỉ, mặt thì làm đủ kiểu aegyo cho người nhỏ gật đầu đồng ý với ý muốn của mình. Còn người nhỏ thì vẫn ngồi lọt thỏm giữa chiếc ghế sofa, chân thì gác hết lên người của người lớn để được xia chân, còn miệng thì liên tục từ chối ý kiến của người lớn. Sau gần 10’ năn nỉ gãy cả lưỡi , cuối cùng vì xót cho cổ họng và cái lưỡi của cậu, anh đành phải gật đầu đồng ý với biệt danh mà cậu đặt cho mình

- Yeahh, anh bé là số 1, từ giờ anh Huy sẽ thành anh bé

Thật ra trong lòng cậu muốn gọi anh là anh bé của Hiếu cơ nhưng sao mà gọi được cơ chứ, có khi chưa kịp gọi thì đã bị anh la cho một trận xong cạch mặt luôn. Không được bao công sức tiếp cận anh của cậu không thể đổ sông đổ biển được nên thôi cậu sẽ tạm chấp nhận gọi anh là anh bé còn vế sau “là của Hiếu” thì sẽ được cất giữ, sau này sẽ được dùng mà thôi

Ngôi trường đại học Đà Lạt hiện ra trước mắt cả đội của Hiếu, vậy là đội của cậu đã giành chiến thắng, dù đến thứ hai sau đội anh Giang nhưng vẫn sẽ có phần thưởng. Nhưng có vẻ với phần thưởng này thì Hiếu không vui cho lắm, cậu cứ trông ngóng mãi ra cảnh cửa của ngôi trường để chờ đợi một bóng hình nhỏ bé xuất hiện. Trong trò chơi trước, đội cậu đã chiến thắng nên đã giành được chiếc xe máy làm phương tiện duy chuyển, tuy nhiên đội anh về nhì nên phương tiện duy chuyển của đội anh là chiếc xe đạp. Đây mới là điều khiến Hiếu cứ lo lắng, bồn chồn trong lòng,cậu biết chân anh đau, không nên hoạt động nhiều vậy mà giờ đây anh phải đạp xe một đoạn khá xa để về đích, cậu lo cho anh lắm, không biết khi đạp xe, chân anh có sao không, anh có xảy ra chuyện gì không?

-Kìa, đội Ngô Kiến Huy tới rồi kìa

Sau tiếng la âm vang của anh Kiều Minh Tuấn, bóng dáng nhỏ bé mà cậu trông ngóng đã xuất hiện. Anh vẫn giữ nụ cười trên môi và tiến lại gần mọi người, nhưng chắc chỉ có cậu đã nhìn thấy đằng sau nụ cười ấy là gì. Những giọt mồ hôi lăn dài trên trán, chân anh giờ đây đã đi khập khiễng , nhưng anh vẫn cố sức bước đi thật bình thường nhằm qua mắt mọi người ,còn nụ cười ấy, nó gượng gạo lắm, chắc có lẽ anh đang dù nụ cười để che đi sự đau đớn đang lan dần từ đôi chân mình. Không nghĩ nhiều, cậu vội vàng chạy lại phía anh, cậu muốn ôm lấy hình bóng nhỏ bé này lắm rồi, nhưng tia lý trí vẫn còn trong cậu nên cậu đã kiềm chế bane thân mà chỉ lại đỡ bước chân anh. Huy đang nén cơn đau, cắn chặt răng bước về phía mọi người, bỗng một vòng tay choàng qua ôm lấy bả vai anh

- Em dìu anh ha, chân đau lắm rồi phải không?

Giọng nói trầm ấm ấy phát ra khiến anh biết được người đang cẩn thận dìu bước mình chính là cậu. Trong phút chốc, anh đã thất thần khi ngước lên chạm mắt cậu, cậu đẹp quá. Ánh sáng mặt trời gây gắt chói rọi thẳng xuống cậu như càng làm phụ họa cho nét đẹp của cậu. Đôi mắt này, bờ môi này, nụ cười này có phải đang dành cho anh không, sao trong anh cứ dâng lên bao nhiêu là cảm xúc khó tả.

- Anh bé, anh bé, anh sao vậy?

Thấy anh bỗng nhiên thất thần mà chằm chằm nhìn cậu khiến cậu vừa sợ vừa lo. Cậu lo vì cậu nghĩ chắc chân anh đau lắm nên anh mới như thế, và cậu sợ, cậu sợ vì cậu lỡ tiếp xúc thân mật với anh như thế này, anh sẽ sinh ra cảm giác bài xích cậu và sẽ tránh xa cậu từ bây giờ.

- Hiếu này, có ai bảo em đẹp lắm không?

Trái tim giây trước sợ hãi của cậu vậy mà giây sau này lại bỗng có chuyển biến khôn lường, từ sợ hãi ,giờ đây nó đã chuyển qua loạn nhịp, tim cậu cứ đập thịch thịch liên hồi, mặt cậu đỏ gay lên nhưng ko phải do ánh nắng gay gắt mà là do câu hỏi từ nơi anh.

Nhận thấy bản thân đã lỡ lời, anh vội ho khẽ lên xong quay mặt đi để che giấu đám mây nhỏ hồng hồng xuất hiện trên gò má mình. Thấy thế, Hiếu liền bật cười vì sự đáng yêu này

- Anh mê em rồi phải không?

- Có mơ mà anh mê em

Để đánh tan sự ngượng ngùng, cậu đã lên tiếng chọc ghẹo anh chứ cứ nhìn anh mặt đỏ hồng hồng thế này thì Hiếu trụy tim mất mà thôi. Nhận thấy cậu buông lời trêu ghẹo, anh cũng vội quay lại đối đáp với cậu mà dần quên đi luôn khoảnh khắc ngượng ngùng kia. Thế là cả hai cứ chọc ghẹo nhau, quãng đường từ cổng vào đến sân trường không xa lắm nhưng đủ để cả hai xích lại gần nhau nhiều hơn.

Mọi người oi, mình có sai chính tả, mọi người nói mình nha để mình sửa lại á tại type nhanh nên hay bị lỗi á ạ. Cảm ơn mọi người ủng hộ mình nhaaa

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip