Chương 85-90

Nó vui vẻ ra về làm thức ăn cho cô ,ngồi trong xe mắt dán phía trước ,trong đầu thì lại nghĩ biết phải nấu món gì vừa bỗ dưỡng lại mau bình phục đây ?Nhớ đến một người nó điện thiện ngay ...
Alo ....Linh hả ....Kỳ Anh Đây ?..
Oh! Anh rễ có chuyện gì cần em giúp đỡ sao ? Giọng linh trêu chọc ..
Nó vừa nghe liền cười tít mắt ! Thôi đi cô nương ơi ,bây giờ cái nắm tay tôi nắm còn không được nói chi đến ck tương lai .hu...hu..
Anh rễ ! gì mà khổ thế , chị em chỉ là mất trí tạm thời chứ có vĩnh viễn đâu nè ! Em Tin anh sẽ làm được mà ! Có chuyện gì cần em giúp sao? Linh hỏi
Đúng vậy ! Đúng vậy ....không biết chị em thích ăn món gì nhất nhỉ ,em giúp anh được không?
Linh tinh nghịch ! Aaaa...tính lấy lòng mỹ nhân chứ gì ?
Hi ! Thì thua keo này ta bày keo khác ,chẳng lẽ em không muốn người anh rễ này sao ? Em vk giúp anh đi ....nha...nha...
Được rồi nếu hai khỏe lại hai người phải khao tụi nhỏ này một chầu đấy nhé! Chị em thích ăn nhất món canh gà hầm măng ,....
Um ! Cảm ơn em ! Xong mọi chuyện em muốn gì cũng được ,Anh rễ hứa đấy !
Anh rễ! là anh nói đó nha ,em k ép ,đến lúc em bảo mà không làm được thì sẽ không xong đâu .....hi.hi
Được rồi ! Được rồi ,anh sang chợ đây ...sẵn nếu em rãnh qua với Dương nhé ,hiện tại dương chỉ ở một mình.....
Ưm! cảm ơn em ..tạm biệt ...
Nó sang chợ mua những thứ lĩnh khĩnh ,cần thiết cho món ăn chỉ vài phút sau nó có mặt tại nhà ! ...
Đỗ xe vào gra ,nhanh chân nó vào bếp ,..
Thấy lạ chị làm bếp hỏi!
Cậu chủ ! Cậu làm gì thế có cần tôi giúp không ?
Vui vẻ nó trả lời ! Không có gì đâu chị lan ,em làm được mà ,em muốn chính tay mình nấu cho cô ấy ...
Tò mò cô lại hỏi...?
Cậu chủ ! Cậu nấu cho cô nào vậy? Tôi nhớ ngoài cô Doanh Doanh ra thì ...cậu...
Hi...hi.. Chị Lan em nấu cho vk tương lai của em !
Thật sao cậu !...cô ấy như thế nào chắc xinh lắm cậu hả...
Chị Lan! Cô ấy rất tốt ,rất hiền ,lại đáng yêu nữa ! vừa nói nó vừa gọt măng không may tay lỡ bị đứt ...
Ối ! Cậu chủ cậu đứt tay rồi ,cậu để yên tôi đi lấy bông băng nhé ! ..
Vết thương tuy không sau lắm nhưng với một cậu ấm như nó thì tất nhiên ai cũng phải lo lắng !
Xong ! Rồi đó cậu ... Chị Lan nhìn nó .
Chị lấy cho em cái bao tay xốp nhé ,còn chút nữa là xong rồi ,em không sao chị đừng lo ...
Hây ya ! Cậu chủ ...cô gái ấy thật có phúc khi được cậu chăm sóc như thế ! Lan nói tay chống cầm nhìn nó ...
Chị Lan ! Em muốn hơn cả như thế ,bây giờ đối với em cô ấy là sinh mạng ,là tất cả ,mỗi một giờ ,mỗi phút mỗi giây ,em đều muốn ở bên cô ấy ,em muốn cho cả thế giới này biết cô ấy là người hạnh phúc nhất ...
Chị Lan giơ tay lên như tán thưởng ...ưmmm... Cậu chủ chúc cậu may mắn nhé ! ....Lan đá mắt...
Cười thật tươi ,vâng ! Cảm ơn chị ạh .....
......
Bên kia !
Linh mở cửa !
Ủa ! Sao em lại đến đây ? hôm nay em không làm ở công ty sao? Dương hỏi .
Dạ ! Có chị.. Bây giờ cũng gần giờ nghỉ trưa em và Thủy tranh thủ qua đây ...sẵn tiện xem chị thế nào vì có người nhờ vã .. Linh cười thở dài !
Haiz.. Chị hai cũng tại chị hết đấy ,làm em bây giờ mệt đến nỗi không kịp thở rồi này ....hu..hu..linh làm mặt khóc ..
Vậy! Em muốn giống chị lắm sao? ngồi một chỗ như thế này không làm gì được ,đừng nói em thík như chị nhé ,
He ..he. ..tất nhiên là không rồi ,chị có kỳ Anh chăm sóc , còn vì chị mà tự vào bếp , em hả không có phần phước ấy đâu ,Thủy nhà em không biết gì về bếp đúc ,thậm chí đến món rau luộc cũng không biết làm, thì nói gì đến những món khác ,....
Sao em biết Kỳ Anh làm thức ăn cho chị , anh ấy điện thoại em sao?
Dạ ! Kỳ anh nói phải về làm thức ăn nên kêu em qua đây trông xem sợ chị bùn nữa..
Dứt lời Thủy từ ngoài bước vào!
Chao mày ,miệng hơi cong ! Linh em lại nói xấu anh ...nó nhìn vk mình..
Chu mỏ Linh cải bướng ! Nói xấu bao giờ sự thật mà ,có bao giờ anh nấu cho em ăn đâu ,..
Vk ơi! Em có đòi hỏi sao ,với lại ở nhà chị Lan nấu món gì cũng ngon , anh sợ mình làm em lại chê ...jihi
Nhăn mặt linh đánh ck mình,chê nè.....chê..nè ....
Dương nhìn không khỏi nhịn cười ,hai cô cậu có thể bớt giỡn được không ? Tôi đang bệnh đây này .Dương giả làm mặt bùn ...
Linh nhìn Thủy ! Tại anh đấy ! Mà sao em không thấy kỳ Anh ...Thủy nhìn khắp phòng hỏi Dương ...
Câu trả lời nhẹ nhàng nhưng đầy sơ hở ...! Kỳ Anh bận ít chuyện đã về , chị nghĩ xíu nữa Ảnh sẽ qua ....
Ui...ui...hai vừa nói gì thế ...??? Ảnh nào ...vậy ta ...Linh chăm chọc .!
Hai nè ! Có phải chị giả bộ mất trí không ? Không lí nào mọi người ai cũng nhớ , chỉ mỗi kỳ anh là không + thêm lời vừa rồi em nghĩ chị đang gạt anh ấy , em không tin chị mất trí đâu ... .
Mỉm cười với Linh ..vậy em nghĩ sao?...
Còn nghĩ gì nữa chính xác là như Vậy rồi ,chị thật biết làm khó anh rễ đó nha ....
Linh nàk ! Chị đồng ý bao giờ mà kêu là anh rễ ngọt thế hả .. ...
Hi ...em tập lần là vừa mà chị ...cùng lúc bên ngoài nó bước vào ..
Linh cười tươi ! Anh rễ anh đã đến ! ...Công việc đã xong em về đây phần còn lại giao cho anh đấy nhák ,cế lên chúc may mắn ...
Nhanh chóng Linh nắm vội tay ck ra ngoài làm thủy không kịp mở lời ...
Vk yêu ! Em làm gì gấp vậy ? anh còn chưa kịp hỏi thăm cậu ấy !...
Cưng àk ..không thấy họ đang hạnh phúc bên nhau sao ,muốn làm kì đà cản mũi àh ! ...
Hi ...hi...em nói cũng phải ! Hay mình nghỉ buổi chiều đi ,về nhà anh sẽ trổ tài nấu nướng cho em thưởng thức ...có được không?
Đang đi Linh khựng lại ,tay để lên ngực ....
Ck iu ! Em không muốn nằm viện vì ngộ độc thức ăn đâu nhé ! Vừa nói cô vừa cười .
Hơizz! Không muốn đúng không ? một mình anh làm một mình anh ăn ,,,,hí..hí..
Anh ..anh...thật không có chút gì gọi là galăng ...cô giận dỗi bỏ đi trước ...
Vk àh ...vk....đợi anh với ...anh chỉ giỡn thôi mà ..thủy lắc đầu chạy theo linh mỏi cả chân .....
Bên trong nó đặt ngăn canh tại bàn ,lại gần bên Dương ..
Nhìn em vui anh vui lắm ,mặt dù em không nhớ gì về anh nhưng anh hi vọng mình sẽ là người cuối cùng làm em vui ,em hạnh phúc ! Nó mỉm cười nhìn Dương ,ytong lòng Dương rất vui rất ấm áp !
Àk ! Quên nữa chắc em đã đói anh có hầm canh ,để anh đúc em nhé!
Đỡ cô ngồi dậy ! Chờ anh nha...
Lại bàn đổ canh ra bát ,nó cầm lên, tay run run bước gần đến cô..
Đưa muỗng canh lên nó nhìn cô ! Em thử xem có vừa miệng không ?
Nhìn vào bàn tay có ngón băng lại ! Giọng lạnh lùng .... bị thương sao? ....
Nghe thế nó cảm thấy rất vui !anh không sao ,chỉ là vết thương ngoài da ,lúc nảy vì sơ ý nên bị trúng phải ...
Em thử nhé ! Nó nhìn cô như chờ đợi ...
Sao hả ! Có vừa miệng không ?
Cô im lặng không nói lời nào ,đôi mắt rưng rưng , nước mắt từ khóe mi sắp rơi xuống !
Muỗng thứ hai được đưa lên ...
Nó lại hỏi ! Có phải không ngon không ? Giọng nói buồn ánh mắt nhìn cô .Chắc có lẽ không hợp khẩu vị của em ....
Dương lắc đầu ! nước mắt bắt đầu rơi ! ...
Sao thế ! Sao lại khóc ...xin lỗi anh đã làm gì sai sao !xin em đừng khóc ,đừng khóc được không ? Anh...anh ...khó chịu lắm ...
Bỏ vội bát canh xuống ! Dương ôm chầm lấy nó !
Choàng tay nó ôm lấy Dương ,vuốt ve tấm lưng mỏnh manh ấy !
Có chuyện gì! sao em lại khóc ,buồn anh điều gì phải không ? xin lỗi em Thùy Dương là anh không đúng ,anh không tốt để chăm sóc em ,Thùy Dương anh hứa cho dù sau này em không nhớ anh ,anh vẫn sẽ chấp nhận ,nhưng anh chỉ xin em một điều ....tuy anh không bên cạnh chăm sóc em ,nhưng anh mong ,anh có thể theo dõi em ,từng bước ,từng bước âm thầm bên em ....được không .
Nước mắt nó đã rơi khi nói ra những lời ấy !
Lời nói trong nghẹn ngào ...Thùy Dương ! Ngàn lần xin lỗi em ,xin lỗi em ...mong em tha thứ .....
Cô lắc đầu ! Xiết chặc nó hơn ...
Không đâu ! kỳ Anh ...xin lỗi ..là em ...em không nên làm thế ,em không nên giả vờ mất trí để gạt anh ,em không muốn thử anh ,em làm vậy chỉ muốn anh hiểu và cảm nhận được khi người mình yêu mất trí là đau khổ đến thế nào ! trong năm năm qua em chờ đợi ,đợi đến ngày gặp lại anh ,em vui mừng khôn xiết và niềm vui chưa được bao lâu thì chính anh đã đẩy em vào chỗ chết ,tuy mọi chuyện đã sáng tỏ nhưng nỗi lòng em hiện giờ rất khó có thể chấp nhận ,mọi chuyện qua đi rất nhanh ,rồi tình yêu mới cũng vừa đến ...
Kỳ Anh! Cô nhìn nó ..... ,anh có hiểu cho em không ? Dù lòng này rất muốn anh cảm nhận sự đau thương ,nhưng khi thử anh ,nhìn anh như thế lòng em càng đau hơn ,....đau lắm ...đau lắm....anh biết không ? ..
Dương khóc nức nở lên thành tiếng,những tiếng nấc ,những giọt nước mắt rơi ướt đẫm cả vai anh....
Xin lỗi em !..xin lỗi ....Xin hãy tin anh ,dù là quá khứ hay hiện tại ,một lần nữa anh cũng sẽ không để em phải khóc ,không để em phải buồn ,anh sẽ mãi mãi bên em ,dù em có ra sao anh quyết không từ bỏ ,Thiên Vy của năm năm trước đã bảo vệ em ,thì Thiên Vy của hiện tại mãi luôn bên em ,yêu em đến hết cuộc đời này ...
Thùy Dương....hãy nhìn vào anh...!
" Hoàng Kỳ Anh này xin thề ! Sẽ mãi yêu em Trần Thùy Dương cho dù mọi chuyện có ra sao ,có chuyện gì đi nữa ! Tôi nguyện yêu em đến hơi thở cuối cùng......Trần Thùy Dương Tôi yêu em "
Thùy Dương. ...đợi em khỏe hẳn chúng ta kết hôn được không ? Anh không thể đợi hơn được nữa ,vì giờ đây anh rất sợ ,rất sợ phải mất em .....ánh mắt nó chờ đợi nhìn người trước mặt ! Giơ tay lau đi những giọt nước mắt cho cô..
Nhẹ gật đầu! Dương mỉm cười ... nó vui mừng nhảy cẩn lên ! cả hai ôm nhau cùng nhau tận hưởng cảm giác hạnh phúc ...
Cóc ...cóc...cóc...tiếng gõ cữa bên ngoài làm nó buông cô ra !
Cạch ! Tiếng cửa mở..
Doanh Doanh là em sao ? Nó hỏi..
Vâng ! Là em ...em có thể vào thăm chị ấy không ? ...Doanh nói mi mắt hơi cụp xuống!
Em vào đi ....
Thùy Dương ! Em xem ai đến này ..
Dương nhìn phía trước mặt ...Doanh Doanh....
Thùy Dương chị khỏe không ?Em đến đây muốn nói vài lời cùng chị ...
Giương đôi mắt Dương nhìn kỳ Anh ..
Um! Anh ra ngoài ngồi hai người tự nhiên nhé !
Cánh cửa vừa khép lại Doanh ngồi Nắm lấy bàn tay Dương !..
Đôi mắt ngân ngấn nước Doanh nhìn cô ! Chị em xin lỗi ,mọi chuyện đều do em nên chị mới ra nông nỗi này,xin chị đừng giận và buồn em nhé ,em biết bản thân mình gây ra rất nhiều lỗi lầm cho chị và cả kỳ Anh nữa ,lần này em đến đây để nhận mọi tội lỗi, em không mong gì chị tha thứ ,chỉ xin chị hãy chấp nhận lời xin lỗi của em ....
Dương nhẹ nhàng ! Doanh Doanh chị hiểu ....chị hiểu tất cả những gì em làm điều xuất phát từ tình yêu ,chỉ vì em quá yêu kỳ Anh nên mọi chuyện mới đi sai đường như thế !Em đã hiểu và nhận ra ,chị không buồn em và ngược lại chị cảm thông cho em ...chỉ mong em sống tốt về sau ...tình yêu không phải tranh dành là sẽ có được ,đôi khi sự tranh dành ấy chính là sự đau thương đối với bản thân ....Doanh Doanh chúng ta có thể làm bạn không ? ...
Thùy Dương cảm ơn chị ! Doanh ôm lấy người cô ....
Doanh Doanh em đừng khóc nữa sẽ rất xấu Em biết không ? Dương trêu cô ...
Hi ! Dạ em biết rồi em sẽ không vậy nữa ..
Doanh Doanh sau chuyện này em sẽ làm gì ? Dương hỏi ánh mắt Doanh trở nên u buồn và nặng trĩu ...
Chị ! Em dự định vài ngày kế tiếp em sẽ sang london du học ,đợi khi học xong em sẽ về lại Việt Nam hoặc sẽ không về nữa !
Em có chuyện gì khó nói sao ?
Sự quan tâm của Dương làm Doanh Doanh cảm thấy ấm lòng , cô phải nói gì đây khi chính bản thân cô cũng không muốn nói ! Có lẽ ít người biết cô sẽ thấy đỡ nhục nhã hơn ...
Àh không !không có gì đâu chị ! chỉ là sống ở đây không lâu , khi quyết định ra đi sự vương vấn vẫn còn ....em không nỡ ! ..
Doanh Doanh ! Vì tương lai em hãy cố gắng , em nhé ! ..
Dạ ! Mà phải rồi hai người dự định khi nào sẽ kết hôn ..em bùn vì sợ mình không thể đến dự ...
Chuyện này Kỳ Anh nói đợi sau khi chị lành hẳn anh ấy sẽ tổ chức hôn lễ ! ...
Chị ! Chị hạnh phúc nhé !
Câu vừa thốt cả hai cùng ôm lấy nhau ,cùng nhau khóc ! Doanh Doanh ,xin lỗi em ...chị biết hiện tại nói ra những lời ấy em rất đau ,nhưng em an tâm chị tin rồi sẽ có người yêu em như em đã từng yêu ...
Dạ ! Ưm ....cũng không còn sớm em phải về còn thu sếp công việc chị nghỉ ngơi đi nhé ! em sẽ thường xuyên liên lạc với hai người ..
Mỉm cười ! Doanh Doanh em cẩn trọng ,lên đường bình an nhák .
Cảm ơn chị ! Tạm biệt ....
Bên ngoài phòng !
Khi thấy Cô bước ra...
Doanh Doanh em không sao chứ !
Vội lau đi giọt nước mắt ! Kỳ Anh em không sao ? em cảm thấy rất vui vì người anh chọn là chị ấy ,chị có tấm lòng rất tốt, hiền hòa lại dịu dàng...Kỳ Anh anh phải trân trọng chị ấy ,nếu em biết anh làm khổ chị, em sẽ về nhất quyết không tha cho anh...
Hi..Doanh Doanh ! Cảm ơn em ! Anh sẽ trân trọng những gì mình đang có ! em định đi đâu sao ?
Phải kỳ Anh ! Em sẽ đi du học vào vài ngày đến ! Có lẽ đám cưới hai người em không thể dự , chỉ cần nhìn thấy thiệp hồng của anh và chị là em vui lắm rồi ...kỳ anh ....em có thể lần cuối ôm anh không ? ...
Dứt lời ! Nó ôm cô vào lòng ! Doanh Doanh cảm ơn em đã hiểu cho anh ...cảm ơn em ....
Cô nghẹn ngào ... Kỳ Anh ! Hạnh phúc của anh cũng là của em , giờ đây em mới nhận ra tình yêu là sự cho đi tất cả vì người mình yêu ...
Kỳ Anh ! Em đi đây .. Anh bảo trọng ...
Cô vụt chạy thật nhanh , nhanh ra khỏi nơi ấy ! Vì cô sợ ở lại thêm một giây phút nữa cô sẽ không đành lòng ra đi ! ....Kỳ Anh .....Thùy Dương ...chúc hai người hạnh phúc

Trời về chiều ! Ánh hoàng hôn buôn . Cái nắng chiếu, in đậm trên gương mặt xinh ấy! đẹp hơn lại càng buồn hơn ,ánh mắt ngân ngấn nước Doanh nhìn về phía mặt trời lặng . Cô ôm bụng mình ....
Giá như thời gian có thể quay lại ,giá như cô không toan tính có lẽ sẽ tốt hơn .....
Mẹ phải làm sao ? Mẹ có nên làm đều ấy không ? Làm đều tội lỗi với một sinh linh bé bỏng khi chưa chào đời cất tiếng khóc ....những giọt nước mắt rơi ..Doanh không nỡ ,cô không... không muốn thế ? ....
Doanh Doanh ....Con sao thế ? Con khóc sao ,có phải vì chuyện của kỳ Anh không ? Mẹ cô cất tiếng ..
Mẹ con không sao ! Mẹ đừng lo...Doanh vội lau đi những giọt nước còn động trên mi ...
Doanh Doanh ! Đừng dấu mẹ ,mẹ biết con có chuyện gì phải không ? Tại sao lại đột ngột muốn du học ,nếu đã buông thì hãy buông trong vui vẻ ,đằng này con lại buồn như thế ,không vì chuyện ấy chẳng lẽ còn chuyện gì nữa sao ? Doanh Doanh mẹ là mẹ của con dù trên thế gian này không ai yêu con ,bên con...Con vẫn còn có mẹ ....bà nhìn con gái mình ! Doanh Doanh mẹ yêu con !
Cô ôm chầm lấy bà ! Khóc nức nở ...mẹ ơi con xin lỗi ...con đã sai , con sai rồi ! ...con biết phải làm gì đây ? con không muốn ,con không nỡ ...con đau lắm khi con trong người con là một sinh linh bé bõng vô tội con ...con...đã có thai ....Giọng cô nghẹn lại khi thốt ra những lời ấy ! ..
Đôi tay run run bà nhìn cô! Doanh Doanh con ...con...nói gì vậy ? ...có thai...là ...là ...sao ? Doanh Doanh là ai ,con nói đi với kỳ Anh là không thể ..tại sao vậy con......bà nhìn cô không kiềm được giọt nước mắt ,bà khóc vì thương cho số phận con mình quá trớ trêu ...
Mẹ ! Mẹ hãy giúp con ,con không muốn bỏ ,con không muốn mất đứa bé nhưng để baba biết con có thai với một tay giang hồ liệu ba có chấp nhận con và đứa bé không ?Con quen anh ta lúc bên mỹ , vì yêu Kỳ Anh nên con đã...đã ...trao đổi ...con...con.....
Mẹ đã hiểu Doanh Doanh ....tội cho con gái tôi ,bà ôm cô vuốt mái tóc đen dài ấy ..
Con àh! Vì kỳ Anh làm vậy có đáng không con ,thế ba của đứa bé có biết không ? ...
Cô lắc đầu ! Không .Anh ấy không biết ,con đã nói với Tuấn Anh là con sẽ đi du học , con không muốn anh ấy biết vì con chưa sẵn sàng để bắt đầu cuộc sống mới ,con muốn khi sanh đứa bé ra rồi từ từ sẽ nói với anh ấy ,Tuấn Anh hứa sẽ chờ đợi con ....Mẹ ! Mẹ giúp con được không ? Còn về baba ,nếu ba biết mọi chuyện con nghĩ lúc đó con đã sanh con bé rồi ,cho dù có chuyện gì con cũng chấp nhận .. Mẹ ....Doanh nắm lấy tay bà ánh mắt long lanh Doanh chờ đợi ....
Được rồi con gái mẹ sẽ sang London cùng con ,nhưng trước tiên mẹ muốn chính xác hiện tại Ba đứa bé ở đâu ? Có liên lạc với con thường xuyên không?...
Dạ! Hiện tại anh ấy ở Việt Nam ,Tuấn Anh yêu con vì con nên mới giúp con mọi chuyện ,Bên ngoài anh ấy như thế nhưng bên trong Tuấn Anh rất tốt ! Mẹ ..về chuyện này mẹ đừng lo ,con tin tình cảm Tuấn Anh dành cho con là chân thật ....
Doanh Doanh ! Mẹ hy vọng sau khi ba con biết mọi chuyện sẽ ổn thỏa ,Ba con sẽ cảm thông và chúc phúc cho con ....nhìn cô bà thấy thương xót ,bà biết nói thế để an lòng cô nhưng bà nghĩ sau khi ba Doanh biết thì mọi chuyện sẽ khác ?
Mẹ! Ngày mai chúng ta đi được không?
Được ...được.. mọi chuyện đã thế đi bước nào hay bước ấy ? Doanh Doanh ..con nằm nghĩ đi ,mẹ sẽ đi thu xếp mọi chuyện ,cũng may ba con không ở đây nếu không ,mẹ không biết phải nói sao...con đừng lo hãy chăm sóc sức khỏe và cả đứa bé nữa con biết không ?
Dạ! Mọi chuyện con sẽ nghe theo mẹ ,....Mẹ...con yêu mẹ ....
Bà cười hiền ! Mẹ cũng yêu con ,con gái .....
.........
Cùng một không gian ,cùng một bầu trời nhưng sự vui buồn là do mỗi con người tạo hóa !
Hoàng nắm tay Nhi dạo bước trên con đường đông đúc người qua lại ,mỉm cười tay trong tay họ nhìn nhau ...
Thiên Hoàng.. em muốn ăn cái kia ! Nhi chỉ tay về phía người bán cá viên chiên ....
Hả! Hoàng ngạc nhiên ! Sao lại là cá viên chiên ,buổi tối em không nên ăn những thứ như thế ! Sẽ không tốt cho em ...
Giọng nũng nịu ! Thiên Hoàng ...em muốn ăn ...chỉ một cây thui ....cô lắc lắc cánh tay anh ...
Hoàng nhìn cô ! Không chịu nỗi với em ...
Hihi ! Dứt lời Nhi kéo tay anh đến gần đấy ! .
Miệng tươi cười ! Cô ơi cho cháu hai cây Cá viên chiên ...
Xong ! của cháu đây ?
Dạ !
Tươi cười ! Nhi nhìn Hoàng ,của anh này ...
Lắc đầu ngoầy ngoậy ! Không ...Anh không ăn ,anh mua cho em đấy ..
Sao lại không ăn ,cái này nhìn vậy cũng rất ngon mà ! ...
Em thật là ....haiz. ..
Tâm Nhi ! Anh không nghỉ em lại ăn lề đường ,những món bình dân như thế ? ...thật sự anh rất ngạc nhiên về em...
Hửm! Ánh mắt ngây thơ cô nhìn anh ..
Sao hả ! Có phải em rất đáng yêu không? Nhi tinh nghịch....
Anh gật đầu !Đúng vậy..em rất đáng yêu .yêu nhất trong tim anh...hihi
Thiên Hoàng anh làm em mất cỡ rồi này, cô lấy tay che mặt mình ....
Nắm lấy bàn tay ấy,Hoàng nhìn vào cô ! Tâm Nhi cảm ơn em về tất cả ,cảm ơn em đã cho anh cơ hội được yêu em ,tuy thời gian quen nhau không lâu nhưng anh thấy mình rất hạnh phúc ,rất thoải mái khi ở bên em ...
Giọng trẻ con Nhi lên tiếng!
Vậy ! Cưng có muốn suốt đời ở bên em không? ...
Bất ngờ anh ôm chầm lấy cô ! Tâm Nhi là thật sao ....em nói thật chứ ...rất muốn ....anh muốn mãi mãi bên em ...
Aaaaaa. ...anh hô to .... Tâm Nhi ..Anh yêu em .....Anh yêu em ...Tâm Nhi ...
Hoàng ôm cô xoay vòng vòng .. Tiếng nói tiếng cười vang vội !
Thiên Hoàng bỏ em xuống ...mọi người nhìn kìa !
Hi ! Không bỏ ....không bỏ ...muốn ôm em mãi cơ..!
Tâm Nhi ...anh nhìn cô! xin lỗi em , hiện tại anh không có nhẫn cũng chẳng có hoa ,anh.....
Dứt lời môi chạm môi ,cô tinh nghịch cắn nhẹ vào môi anh ! cảm giác hạnh phúc xen lẫn vào bên trong mỗi người ,rời khỏi đôi môi ấy ánh mắt Nhi nhìn anh .!
Xem như chúng ta Hôn ước trước vậy ? Nhi tươi cười..
Thiên Hoàng ! Hoa và nhẫn tất nhiên là phải có ,chỉ là em muốn khi chúng ta kết hôn ......như vậy có được không? .cô chu mỏ ....
Um ....anh gật đầu ! anh sẽ cho em những gì anh có ! hạnh phúc của anh chính là em Tâm Nhi! .. Anh ôm cô vào lòng xiết thật chặt ...
Àh quên nữa! Ngày mai anh sẽ dẫn em đi thăm một người bạn ,đã bao ngày anh bận việc không đến thăm được ,sẵn tiện anh giới thiệu em với Thùy Dương ...
Cô ấy tên Thùy Dương ? Nhi hỏi..
Vâng! Chị em và cổ là bạn thân anh nghĩ chắc em sẽ biết đúng không? Anh nhìn cô ?
Em và chị đã từng gặp nhau ? Ngày ấy em còn rất bé không biết bây giờ chị còn nhớ em không ? Thiên Hoàng chị ấy sao thế !
Thùy Dương cô ấy bị tai nạn là chuyện ngoài ý muốn ,hiện tại cổ đã khỏe chỉ chờ ngày xuất viện ....
Thiên Hoàng ...Thiên Hoàng ! Nhi gọi...
Anh sao thế ! Sao như người mất hồn vậy? Anh buồn chuyện gì sao...
A..à ! Không có ! Không có... mắt hơn buồn khi anh nghĩ về Dương .Cuối cùng thì cô cũng có được thứ gọi là hạnh phúc !
Tâm Nhi ! Chúng ta về nhé !
Mỉm cười cô ôm tay anh cùng nhau bước đi ....
Thiên Hoàng hôm nay sao dạo bộ cùng em vậy?Vừa đi cô vừa nghiêng người vào lòng anh ...
Có muốn biết vì sao không ? hôn anh cái đi anh nói cho nghe...
Ngã ra khỏi người anh cô nhăn mặt! Hix sao kỳ vậy ! Lúc nảy nhớ hôn rồi mà ..
Hi hi ! Lúc nảy không tính còn bây giờ là yêu cầu !
Hui ! Anh gian dễ sợ !
Hoàng cười tủm tỉm! Cưng ơi anh có gian gì đâu em mới là gian ,lúc nào cũng muốn hôn người ta !
Cô trề môi! Có hok đó ,hôn lúc nào ta??? Nếu jống như lúc nảy sao gọi là hôn ,mà là môi chạm môi .. Nhi giải thích mà bụm miệng mình .....Thiên Hoàng như vậy sao có thể là hôn ....em không biết ......
A.aaaaa! không đợi nói hết câu lưỡi anh đã chiếm giữ khoang miệng cô ,tung hoành bên trong .Đầu lưỡi anh múp mím cả môi lẫn lưỡi khiến cô không sao theo kịp ,khó thở cảm thấy không còn không khí anh buông cô ra ...
Sao! có biết hôn là gì chưa ,lần này có giống với lần nảy không? Anh hỏi ơ nhìn cô cười cười ...
Anh ..anh ...thật đáng ghét ! Nhi đánh vai anh... Sao không cho em chết luôn đi ,hix..hix..
Hi hi...chết rồi anh ở với ai? .
Ừh thì ở giá hihi.... Em không biết ! Mặc xác anh đến nhà rồi em vào đây ! ...
Tâm Nhi ...em vẫn chưa....Hoàng gọi theo...!!
Khép cánh cửa cô quay lại , ló đầu ra ngoài ! bibi cưng chúc anh ngủ ngon nha ....
Bye bye !Tạm biệt em ngon giấc nhé !
Bóng dáng Nhi khuất sau cánh cổng thì hoàng cũng quay lưng rời đi.....
Đêm khuya sương xuống ngày thêm lạnh ,chỉ trong một đêm mà mỗi người mỗi khác....
Thưa cậu đã có tin ! cô ấy vẫn không sao , hiện tại đang nằm ở bệnh viện xxx,ngày mai sẽ xuất viện.....
Im lặng ! cái khoát tay ra hiệu người kia lui đi ,một mình hắn ngồi nơi góc khuất tâm tối ,ngã người về sau, ngước mặt lên từng làn khói trong miệng nhã ra từng ngụm ...từng ngụm trắng xóa dưới ánh đèn mờ ảo của căn phòng !Ánh mắt mông lung hắn nhìn vào màn đêm u tối ,trong lòng anh buồn bã khi người anh yêu sắp rời xa ? Điện thoại sáng có tin nhắn đến vẫn dãy số quen thuộc anh không lưu tên ai ,mặc dù vẩn biết với anh cô rất quan trọng .!
10h! mai em đi anh có thể ra tiễn không?
Tin nhắn vỏn vẹn chỉ có thế ! Anh không hồi âm mà xóa đi,cứ xem như mình chưa hề nhận ....
Trong thâm tâm ! Xin lỗi Doanh Doanh xin lỗi em ...anh biết chuyện sắp đến anh làm em sẽ hận anh ,nhưng dù biết vậy anh vẫn làm , những gì có thể anh sẽ cho em tất cả ,chỉ mong em luôn hạnh phúc khi rời xa nơi đây ..
......
Hôm sau ....
8h sáng tại bệnh viện xx..
Thà em chọn cô đơn để một mình em đau.... Thà em chẳng yêu ai để không phải đớn đau....Tiếng điện thoại vang vọng khắp phòng !.
Alo giọng Dương mơ màng chưa tĩnh hẳn ..... Trần Thùy Dương ! Cậu đang ở đâu ...có còn xem tôi là bạn không hả ! ..An hét lên qua điện thoại...
Dương ngoái ngoái lỗ tai ,để điện thoại ra xa ...An An ! Cậu sao thế ? Mới sáng sớm cậu làm gì như hát bội vậy ? Ăn trúng cái gì sao..ta ...
Hứ ! Cậu còn dám chọc mình, lỗi do cậu ,tại sao cậu nằm viện ,cậu xảy ra tai nạn không cho mình biết ,để giờ mình trở thành người vô tâm cậu biết không? An trách móc ...
Hi !Xin lỗi ,mình quên ,với lại mình không muốn mọi người lo lắng nên mình không nói với ai ,Thiên Hoàng cậu ắy cũng đâu có biết gì đâu ...
Haiz! Thùy Dương cậu nói nghe hay thật ,Thiên Hoàng là gì của Kỳ Anh chẳng nhẽ cậu ấy không biết ,sáng tinh mơ Thiên Hoàng đã qua rước Tâm Nhi đến thăm cậu ,mọi người ai cũng biết chỉ có mình là vô tư ,thử nghĩ mình không hỏi Tâm Nhi thì đến bao giờ mình biết hả ! Như vậy có đáng trách không ? ...
Thôi đi bà chị tôi ơi ! Mình vẫn khỏe nghe bác sĩ nói hôm nay có thể mình sẽ xuất viện ,đến lúc ấy cậu qua thăm cũng không vội mà ,lúc đó mình sợ cậu lo cho mình rồi nổi quạo ấy chứ ! Hhihi..
Thùy Dương đừng nghĩ cậu bệnh rồi ăn hiếp mình ! Nên nhớ cậu còn chỉ một chân ,bộ muốn luôn chân còn lại sao? Hí hí hí ...
Ui! Sợ quá đi mất ,nói cho cậu biết Thiên Vy của Dương đã trở lại vì vậy cậu không có cơ hội làm loạn với mình đâu nhé ! ...mà quên nữa lúc nảy cậu nói Tâm Nhi ,Em ấy về đây khi nào ? rất lâu rồi mình không thấy con bé từ khi đi du học đến nay .....
Thùy Dương còn rắt nhiều điều cậu không biết đâu ? Mà mình nghĩ chút nữa cậu sẽ biết thôi chắc chắn sẽ rất bất ngờ ,Tâm Nhi em ắy về cũng gần tháng rồi ,tính tình vẫn như xưa ,lun yêu đời ,dễ thương ,đôi khi rất hay con nít ,chút nữa cậu sẽ biết thôi mà ..
Tâm Nhi bây giờ chắc lớn lắm An nhỉ ,mình cũng rất mong gặp con bé ,không biết còn nhận ra Mình không nữa ...
An vui vẻ ! Chắc không đâu ...Nhìn cậu Chắc bé con vui lắm ...àh hôm nay Kỳ Anh có đến chỗ cậu không?
Hôm nay anh ấy có hợp đồng cần phải kí nên đến hơi trễ một chút ,mình không sao cậu đừng lo ,hiện tại mama đang ở cùng mình sẽ không vấn đề gì đâu ....
Thùy Dương cậu giữ gìn sức khỏe , chiều mình sẽ sang thăm cậu ,đừng bùn mình nhé !
Bạn thân! Mình hiểu mà, có gì mình sẽ Phone cho cậu chịu không ?.
An tươi cười vậy mới phải chứ ! Thôi cậu nghỉ ngơi đi Mình còn có việc bye bye cậu nhé ! ..
Tạm biệt cậu !...
Tắt máy cùng lúc mẹ cô bước vào... Con gái ! Con nói chuyện với ai thế? ..
Dạ! Là An gọi con thưa mẹ! ... Dạo gần đây mẹ ít thấy con bé sang chơi ...
An bận nhiều việc với lại hôm nay nếu con xuất viện chiều An sẽ sang ....
Tiếng loa phát thông báo .... Cô y tá lên tiếng!
Phòng 601 hôm nay bệnh nhân có thể xuất viện ,mời người nhà đến quầy thu chi đóng tiền viện phí để có thể ra viện ... Điều mong đợi cuối cùng đã đến,Dương vui mừng ....Mẹ...Mẹ ...con được về rồi ! con được về rồi !
Ôm Dương vào lòng ! Mẹ biết rồi ,mẹ biết rồi ,con ngồi đây mẹ đi làm thủ tục chúng ta sẽ về sớm nhé ! Dạ! Con sẽ điện thoại Kỳ Anh biết ,anh ấy sẽ rất vui cho xem ...
.....tiếng chuông kéo dài liên tiếp ....Anh vẫn không bắt máy ...khi cô định tắt thì ....
Alo ...Thùy Dương xin lỗi em anh vừa mới hợp xong !
Tươi cười ,em hiểu mà không sao cả ,em muốn nói với anh là hôm nay em sẽ được xuất viện !
Thật sao ! Vậy tốt quá ,Thùy Dương em đợi anh sẽ sang ngay ....
Kỳ Anh công việc của anh ....alo...kỳ Anh ...kỳ Anh....
Bên ngoài phòng một thanh niên mở cửa khoát trên người chiếc áo blu trắng tay đẩy theo chiếc xe lăn !
Xin chào ! Cô có phải bệnh nhân Trần Thùy Dương không? ..
Dương nhìn người trước mặt cứ ngỡ là bác sĩ ! Nên cũng không nghĩ gì ..
Dạ! Chính là tôi không biết có chuyện không thưa bác sĩ...
Àh ! Chúng tôi muốn kiểm tra Tổng thể bệnh nhân trước khi xuất viện ,cô không ngại khi tôi dìu cô qua xe chứ ? ...
Dương e ngại ! Nhưng thưa bác sĩ tôi có thể đợi mẹ tôi không ?
Xin lỗi cô Dương ,chúng tôi chỉ làm theo lệnh trên ,là bác sĩ tôi không thể chờ theo bệnh nhân ,tôi còn rất nhiều việc cần xử lí hơn là đợi cô như thế ...nếu không đồng ý tôi xin phép ..
Bác sĩ tôi không có ý đó ....bác sĩ làm phiền anh giúp ...
Được ...chúng ta đi! ....
Hắn nhanh chóng đẩy cô ra khỏi phòng ,đi ngược với hướng vào bệnh viện ,càng đi càng xa ,cô càng thấy đường xa lạ ...
Dừng lại.. Dừng lại ...bác sĩ anh đẩy tôi đi đâu ? Đây là lối ra ngoài cửa sau bệnh viện ...
Hắn im lặng không lên tiếng !
Dương hốt hoảng nhìn hắn ! Anh là ai ...bỏ tôi xuống ...bỏ xuống ....Dương đánh vào hai tay hắn ..
Câm miệng lại cho tôi ! Hắn quát ... Thả tôi xuống ...thả tôi ra .....thả ....cô đã bị hắn chụp thuốc ...
Alo ! Nhanh đưa xe đến cửa sau ..hắn lạmh lùng ra lệnh.!
Bên trong bà trần vui vẻ thanh lí xong mọi chi phí !
Bác gái ! Bà quay lại ! Thiên Hoàng là cháu sao? .
Dạ ! Hôm nay cháu và Tâm Nhi đến thăm Thùy Dương ,không biết Dương thế nào ? Đã khỏe chưa 
Bác cảm ơn hai cháu ! Bác đang thanh lí tiền viện ,hôm nay con bé có thể xuất viện ...
Bà nhìn Tâm Nhi !Thiên Hoàng đây là !
Dạ ! Xin giới thiệu với bác đây là Tâm Nhi vk tương của cháu ! Hoàng nói gãi gãi đầu vì ngại ...còn tâm Nhi hai má đỏ hồng chẳng khác gì quả cà chín mộng ...
Bà cười hiền hòa ! Thiên Hoàng vậy tốt rồi ,cuối cùng các cháu ai cũng đẹp đôi ,con đó dấu con bé này thật kỹ ,...
Hi hi ! Dạ ...con tính cho mọi người sự bất ngờ thưa bác ! ...Mà bác ơi ! Thùy Dương ở phòng mấy sắp đến chưa ạh ... Đến rồi ...đến rồi ...phòng 601...đây..đây...con vào đi ...
Mở cửa ! Nụ cười bà tắt hẳn ,khi bên trong căn phòng vắng lặng ...Thùy Dương...Thùy Dương...con đâu rồi ....bà là lên ,tâm sợ hãi bà chạy ra ngoài ... Giọng nghẹn ngào bà hỏi thăm ..
Cô ơi ! Cô có thấy con bé phòng bên đâu không ? ..con bé bị gãy chân hiện không thể di chuyển được... Không ..không ...tôi không thấy ....
Bác ơi ! Bác có thấy cô bé gãy chân nào đi ngang qua không ? ...
Không ....! Tôi không biết ...tôi không biết ...
Bác gái ...bác gái ! Hoàng chạy theo giữ bà .. Bác gái ! Bác hãy bình tĩnh ...bà sụi lơ ngã người vào Tâm Nhi ... Thiên Hoàng ! Tại sao lại xảy ra chuyện này ? Lúc sáng trước khi bác đi con bé vẫn còn nằm đấy cơ mà ,bác phải làm sao đây ? Phải làm sao tìm ra thùy Dương đây..... .
Nhi ôm vuốt tấm lưng bà! ,bác gái không sao đâu ,rồi mọi chuyện sẽ ổn thỏa con nghĩ nếu Chị ấy không đi được thì chắc chắn có người đã bắt chị ,nhưng chuyện đáng lo là mục đích của họ là gì khi chị không đi lại được !
Tâm Nhi nói rất phải ,cháu nghĩ chuyện này không hề đơn giản ,chẳng lẽ Dương ra người họ muốn là ..là ..kỳ Anh ... Thiên Hoàng ! Kỳ Anh là ai !Nhi hỏi ..
Tâm Nhi ! Kỳ Anh là người Dương yêu ,anh phải điện thoại cho cậu ấy ..
.....chuông đổ từng hồi liên tiếp ...kỳ Anh vẫn không nghe...Hoàng nhăn mặt ... Sao vậy chứ sao lại không nghe !.... Một lần nữa anh gọi lại ......
Alo .....Mình nghe đây thiên Hoàng ... Kỳ Anh ...Kỳ Anh cậu đang ở đâu ? Thùy Dương đã xảy ra chuyện ,cô ấy bị mất tích khi bác gái đi làm thủ tục xuất viện ...
Sao !nó lo lắng giọng điềm tĩnh, mọi chuyện như thế nào ? Mình đang ở bãi đỗ xe ,hãy đợi mình ..
Nó hối hả chạy vào trong ! Thiên Hoàng có thể cho mình biết chuyện gì không ?
Hoàng kể lại mọi chuyện !Khi nó nghe xong nó biết chuyện này sẽ liên quan đến mình ,cái bây giờ có thể chờ là thời gian .
Kỳ Anh ! Bác xin lỗi ,lỗi tại bác ,tại bác tất cả ...
Bác gái ! Không đâu ! Không lỗi do ai ,mọi chuyện có lẽ đã lên kế hoạch sẵn ,chúng ta nên bình tĩnh ...
Bác gái ! Bác đừng lo con hứa con sẽ tìm được Dương ...
Tiếng điện thoại phát ra từ nó ! Là Số điện thoại của Dương ....
. Alo ....im lặng không lời nói..
. ALO ...tôi biết người giữ máy không phải Dương mời lên tiếng cho .
. Hay thật ! Rất bình bĩnh dù mọi chuyện có ra sao? Đúng là Hoàng Kỳ Anh ....
. Nó bực bội ! Đừng vòng vo nữa ,hãy vào vấn đề chính đi anh là ai ,anh muốn gì?
. Vậy cậu thử đoán xem tôi là ai! Cậu thông minh tôi không nói sớm muộn gì cậu cũng sẽ biết ,còn về đều tôi muốn tất nhiên nhìn thấy cậu đau khổ ,thật đau khổ ,người tôi giữ là cô ấy người tôi cần là cậu ! Chẳng những 1 cả 2 người tôi đều muốn ! Rồi cậu sẽ chứng kiến nhìn người mình yêu chết trước mắt mình sẽ như thế nào ? Thật vui đúng không?
. Ưm! Không đùa nữa ! Địa điểm gặp nhau sẽ là khu trung tâm Hezv lớ nhất thành phố ,sân thượng tầng cao nhất ! Thời 1h là sẽ đến ,nhưng tôi cho cậu 30'để đi,cô ấy sống hay chết là do ở cậu ....tạm biệt ...bye...bye.....alo.alo....chết tiệt thật .
. Thiên Hoàng lo lắng ! Sao rồi kỳ Anh .
. Thiên Hoàng mình phải đến trung tâm Hezv để cứu Thùy Dương ,mìn nhờ cậu đưa bác gái về nhà giúp mình nhé !
. Um! Kỳ Anh cậu an tâm ở đây mình sẽ lo ...
. Nó nhìn bà ! Bác gái cháu đi đây ? Cháu hứa sẽ đưa Thùy Dương về Gặp bác ,sẽ không sao bác đừng lo ..kỳ Anh cẩn thận .....

. Ra khỏi bệnh viện mỗi người một hướng đi !
Ngồi bên trong nó cố suy nghĩ những chuyện vừa qua ,thật sự ai là người muốn nó phải như thế ! Giọng nói ấy rất quen ,dường như đã nghe ở đâu rồi ! ....Là ai ....là ai ...lấy tay đập mạnh vào vôlăng ..thật ra ai có thể làm chuyện này !nó nhớ lại câu hắn nói ,tôi muốn cậu phải đau khổ .. ..phải đau khổ .. ngoài chuyện hủy hôn ra thì nó không làm gì ai cả ....chẳng nhẽ ....mọi chuyện liên quan đến Doanh Doanh ! Không đâu ...rõ ràng lúc ở bệnh viện Doanh Doanh rất hối lỗi vậy tại sao Doanh làm vậy ?Mọi chuyện là sao ,thà hiểu lầm trách nhầm còn hơn sống mà hận ! ....Doanh Doanh hi vọng mọi chuyện không như anh nghĩ ! ...
. Sân bay Tân Sơn Nhất !
. Nhìn Dòng người đông đúc qua lại ! Tiếng máy bay hạ rồi cất cánh !
. Lòng buồn bã Doanh cùng Mẹ ngồi trước hàng ghế chờ đợi,chỉ sau ít phút ngắn ngủi cô sẽ rời khỏi đây,rời khỏi nơi gọi là nước mắt này ,điều doanh mong đợi là có thể nhìn thấy tuấn Anh ,cô không chắc mình yêu anh nhưng cô muốn con mình 1lần gặp anh. Có lẽ mong chờ là sự trong đợi sẽ không ai đến kể cả anh ,nỗi buồn này sẽ không ai thấu chỉ mình cô hiểu ..
. Đôi mắt cô đỏ hoe với mớ suy nghĩ vừa rồi !
. Nhìn con buồn bã lòng làm mẹ cũng chẳng khác chi ,!
. Doanh Doanh ! Doanh Doanh ..bà gọi..
. Vội lau đi hàng nước mắt ! Mẹ có chuyện gì sao? Cô gượng cười.
. Doanh Doanh con sao thế ? Hối hận rồi phải không? Hay chúng ta không đi nữa,mẹ sẽ cùng con đối mặtche chở ,dù ba con có biết mẹ quyết không từ bỏ sẽ mãi bên con....
. Đôi mắt u buồn Doanh nhìn lên bảng điện tử ,in những con số ,tên thứ tự ,giọng nói lạc đi !
. Mẹ đến giờ rồi chúng ta đi thôi ..
. Nắm tay cô bà bước đi !
. Tiếng chuông điện thoại bỗng vang lên ! Cô không nghe thấy
. Doanh Doanh con có điện thoại ...cô vẫn không nghe
. Doanh àh ! Là điện thoại của conDạ ..dạ...Mẹ ..
. Trên màn hình là số của kỳ Anh !
. Sao anh ấy gọi cho mình ,không lẽ anh ấy biết hôm nay mình đi ?
. Alo ...em nghe đây kỳ Anh .
. Doanh Doanh em đang ở đâu Thùy Dương đã mất tích. !
. Anh nói thật không ? Doanh như không tin hỏi ngược lại..
. Phải! Chỉ vừa sáng nay thôi ,người giữ cô ấy anh tin em cũng sẽ biết ,chỉ là anh không chắc chắn nên muốn nhờ em giúp đỡ !
. Kỳ Anh ! Anh cho rằng tuấn Anh làm sao? Anh ấy sẽ không ,không như thế!...
. Doanh Doanh ! Không chuyện gì là không thể ,anh cần em xác minh ,chúng ta sẽ gặp nhau tại hezv trung tâm lớn nhất trong thành phố ,tầng sân thượng ...vậy nhé tạm biệt em ...
. Kỳ Anh ...kỳ anh....Tắt máy cô quay sang nhìn mẹ mình .
. Mẹ ! Chúng ta tạm quản chuyến bay lại nhé ,bây giờ con có việc cần phải giải quyết , con xin lỗi .Mẹ về cẩn thận ,mọi chuyện con sẽ giải thích sau ...
. Nói xong cô liền chạy đi không đợi bà lên tiếng ...
. Taxi ! Làm ơn cho cháu đến trung tâm hezv ... Vâng !
. Ngồi trong xe Doanh lo lắng ,Tuấn anh là anh sao ! Nếu thật là anh em biết phải như thế nào đây
. Cô điện thoại cho hắn ! Giọng nói quen thuộc vang lên ...thuê bao quý khách .....tút ...tút...
. Đôi tay xiết chặt chiếc điện thoại ! Bác tài có thể chạy nhanh hơn không ? Cháu thật sư rất gấp...
. Bên kia . Gió thổi từng cơn se lạnh ,Dương đã tỉnh cảm giác không được thoải mái cho lắm khi người cô bị trói ,mắt che kín ,miệng bịt chặc .
. Từng cơn gió xuyên thấu qua người ,cô cảm nhận được mình đang ở đâu có thể cách rất xa mặt đất ,cô cố vùng vẫy nhưng vô lực ,những cái cựa ngoậy ,nhúc nhích ,làm hắn chú ý .
. Tỉnh rồi sao? Bước lại thật gần hắn nhìn cô cởi trói ,gỡ khăn che mắt ,bịt miệng ..
. Đôi mắt mơ màng ,miệng hơi cứng cô nhìn người trước mắt mình .
. Thật ra anh là ai ? Tại sao lại bắt giữ tôi ,chúng ta không quen nhau ,sao anh có thể...tôi có lỗi gì chứ.!
. Giọng hắn đanh lại ! Cô Dương tôi là ai không quan trọng ,tại sao lại giữ cô lí do rất đơn giản tôi muốn nhìn thấy sự đau khổ từ cô và người cô yêu ,cô không có lỗi với tôi nhưng cô có lỗi với người khác ,..
. Phải! thật sự cô rất tốt ! Do dù có có tốt cách mấy thì mặt xấu cần luôn tồn tại,cái xấu trong cô là làm tổn thương Doanh Doanh ,nếu không vì sự xuất hiện của cô doanh doanh sẽ không phải đau thương ,sẽ không phải đau khổ mà rời xa tôi ...
. Anh là tuấn Anh người yêu Doanh Doanh... Hắn cười lớn thành tiếng ! Người yêu Doanh Doanh .Nghĩa gì đây ? Chỉ tôi yêu cô ấy ? Chỉ tôi từng ngày dõi bước theo em ,tình đơn phương cô thấu chăng ? Giữa chúng tôi chỉ có dao dịch ,đối với Doanh Doanh tình yêu của em là kỳ Anh ,còn tôi chỉ là một góc bé khuất sau lưng em ,...
. Ánh mắt đỏ ngầu hắn nhìn Dương. Tên kỳ Anh ! Anh ta có gì tốt ,có gì đặt biệt tại sao bất luận là ai vướng vào đều vì hắn mà hi sinh ,đều vì hắn mà cho đi tất cả ...tại sao...tại sao ....trên đời này không có tình yêu và tình yêu vĩnh viễn không tồn tại mãi mãi ,tình yêu là giả dối ...hắn bức xúc gào thét ...
. Tuấn Anh ! Anh là người tốt ,chỉ vì anh quá yêu nên mọi chuyện anh nghĩ theo chiều hướng tiêu cực ,tình yêu luôn là sự hi sinh ,một khi đã cho dù muốn lấy lại cũng không thể ,kỳ Anh chỉ là một người bình thường như bao người khác ,không có điểm gì nổi bậc cả ,đối với tôi anh ấy luôn quan trọng ,vì yêu ,vì cảm nhận và cũng chính vì mình suy nghĩ ,nếu nghĩ quan trọng thì nó sẽ quan trọng ,nếu không thì sẽ là không .Tất cả là do bản thân không thể trách người khác ,cũng như Doanh Doanh trong tim anh luôn là người quan trọng nhất ....không phải sao ? ...
. Hức ! Trần Thùy Dương ,tôi không muốn nghe những gì cô suy diễn ,cô giải thích ,không có tác dụng gì đâu ,bì thứ tôi cần mãi mãi không thuộc về tôi ..
. Cái tôi cần là cô và người cô yêu .Chỉ sau ít phút là hai người có thể gặp nhau .Nhưng chắc có lẽ sẽ là lần cuối cho cả hai ,có thấy đằng kia không phía cánh cửa ấy,có thấy đằng kia không phía cánh cửa ấy !...hắn chỉ tay giương đôi mắt cùng cô nhìn về ấy . . Dương lo sợ ! Tuấn Anh ,anh định giở trò gì ? Làm gì anh ấy ! Không ..không ...tôi không làm gì cả ,là do cậu ấy thôi không liên quan gì tôi ... 

. Rầm ...rầm....tiếng động phát ra từ phía cửa ..
. Đấy ! Cô thấy không ! Tôi đã nói do cậu ta tự làm kia mà !
. Nước mắt Dương rơi ! Cô biết đằng sau cánh cửa là kỳ Anh ,cô cứ nghĩ sóng gió đã trôi ,hạnh phúc sẽ mỉm cười với cô nhưng ngược lại ,ngược lại tất cả ,hạnh phucvlúôn đi cùng nước mắt đến bao giờ mọi chuyện sẽ kết thúc....
. Tuấn Anh ,anh là một tên khốn ,anh thả tôi ra ,anh buông tôi ra ...anh làm gì vậy ...đừng đụng vào tôi ....hic..hic....
. Làm gì ah! Rồi cô sẽ biết ...hắn đẩy cô lên thàn sân thượng mong manh giữa sự sống và cái chết ,chỉ một cái nhúc nhích nhẹ có thể rơi xuống bất cứ lúc nào .... 5'cuối cho hai người ..
. Bên trong nó ra sức đập liên tục những cái đạp đá thật mạnh nhưng bất lực ,nó quỵ xuống đôi mắt đỏ hoe , nước mắt lại rơi ...Thùy Dương xin lỗi em ,xin lỗi ,nó gục mặt liết nhìn
đồng hồ mắt mở to hết cỡ 3'...3'cuối cùng ...tay xiết thành nấm đấm tự nói với lòng mình không thể bỏ cuộc ,Thùy Dương hãy đợi anh ,hãy chờ anh ,bằng mọi giá anh sẽ đưa em rời khỏi đây !...
. Bên ngoài! đằng xa hướng cánh cửa âm thanh vang vội,lòng Dương đau như cắt từng giọt ..từng giọt nước rơi trên gối! Miệng lẩm bẩm ..kỳ Anh ...kỳ Anh ....
. Hắn đứng nhết mép cười nửa miệng .. Dương nhìn hắn lòng câm phẫn !
. Tại sao! Tại sao lại là tôi và kỳ Anh ,làm thế anh vui sao?
. Hắn nghiêm mặt ,giọng trầm ngâm :
. Phải! niềm vui của tôi chính là nhìn các người đau khổ,tôi muốn những ai nợ cô ấy đều phải trả ,trả lại những gì vốn thuộc về em . Tiếng phá cửa mạnh hơn...
. 10..9...8..3..2.1... Rầm ...ầm.... Cửa tung mở nó lăn dài trên sàn sân !
. Kỳ Anh ...kỳ anh....anh không sao chứ ? Giọng nức nở Dương gọi nó..
. Rất mệt !Rất mệt !thật sự nó rất mệt ! Gắng gượng dậy nó nhìn cô..
. Thùy Dương ..anh không sao ! Anh không sao? Hướng bước chân đến cô ngày một gần ,đôi mắt đẫm lệ nó nhìn dương trong thương xót ...
. Thùy Dương anh đến rồi đây ? Đừng lo ,đừng sợ có anh đây ! ...
. Cô gật đầu ,khóc trong nước mắt ! ..
. Đứng lại ! Đủ rồi ....hắn cáu gắt .
. Đây không phải kênh truyền hình hàn quốc để hai người có thể diễn ,thấy sao ? Đau lòng không ? Hắn hỏi nó .. Tuấn Anh ! Buông cô ấy ra ,chẳng phải tôi đã đến rồi sao ? Nhìn hắn như chờ đợi ..
. Kỳ Anh ! Cậu tin tôi sẽ thả cô ấy ra sao? Cậu thực sự tin tôi ...hức ..hức...hắn cười như khóc ..cậu sai rồi kỳ Anh ..cậu sai rồi ! Tôi không nói cậu đến đây tôi sẽ thả cổ ,người tôi muốn chất là cô ta ,thùy Dương ! Người tôi muốn đau khổ là cậu từ bây giờ lời nói của cậu vô tác dụng ....
. Tuấn anh ! Cậu hãy bình tĩnh được không? Cậu làm vậy vì ai ,vì Doanh Doanh sao? Nếu cô ấy biết sẽ như thế nào có còn tin cậu nữa không ?
. Kỳ Anh ! Cậu dùng Doanh Doanh để đá động tôi sao ? Doanh sẽ không động , cho dù có biết Doanh cũng sẽ không đau vì người Doanh yêu không là tôi ,...chính cậu ...vì cậu tất cả ,nếu không phải cô ta (dương) xuất hiện có lẽ giờ Doanh rất hạnh phúc với người mình yêu ,dù cho người đó không là tôi ,tôi luôn chấp nhận tất cả để em được hạnh phúc ,vì yêu cậu mà doanh đánh đổi cả bản thân để được gì ngoài sự đau thương buồn bã ,giờ đây thì sao ? Tôi muốn nhìn Doanh cũng không thể ,rời xa nơi đây là vì hai người ...Thùy Dương cô ấy đáng chết thì càng phải chết...trên đời này không có tình yêu ,không có công bằng ,tôi hận trời cao ,tôi hận tất cả mọi người ! .......
. Kể cả em sao? Giọng nghẹn ngào Doanh nhìn hắn ,cô vốn nghĩ sẽ không là anh ,nhưng thật sự chính là anh ...
. Lòng hụt hẫn khi người xuất hiện lại là em ,người mà hắn không muốn gặp nhất trong hoàn cảnh này vì hắn biết nếu em xuất hiện mọi kế hoạch sẽ đều đỗ vỡ .
. Đôi mắt rướm nước hắn nhìn Cô .
. Là em sao Doanh Doanh ! Chẳng phảiChẳng phải em đã rời khỏi rồi sao? Sao còn ở đây còn quay lại làm gì ?
. Lệ rơi hai hàng hắn tiếp lời! Có phải vì kỳ Anh không ? Vì cậu ta em trở lại phải không ? Đến cuối cùng em vẫn vì người khác ,luôn vì người khác ,...
. Doanh lắc đầu !
. Tuấn Anh ! Không ..không phải thế ,không như anh nghĩ đâu .Chẳng phải chúng ta đã hứa vơinhaú rồi sao ? Sao bây giờ anh lại làm thế ,anh không tin em phải không ,anh mau thả chị ấy ra... Tuấn Anh ! Em không đi nữa ,chỉ cần anh thả chị ra ,chuyện gì em cũng có thể hứa với anh ,...được không ?Doanh Doanh ! Đến giờ phút này em còn muốn gạt tôi ,lời hứa cũng chỉ là lời hứa ,em bắt tôi chờ đợi về điều gì đây ,thời gian em cho tôi là bao xa ? Cần bao lâu để em chấp nhận tôi hay thời gian em cần để quên đi kỳ Anh .Liệu bao lâu là có thể yêu tôi !
. Câu trả lời là không phải không ?
. Vốn dĩ em không thể quên cậu ta ,tại sao còn cố ép bản thân phải quên ,người em không yêu ,không thể chấp nhận là tôi,.... Doanh Doanh ! Yêu tôi em có sao? ...
. Tuấn Anh ! Không ....anh hãy tin em ,anh đã nghĩ sai tất cả ,em quay lại là vì anh ,em không muốn vì em mà mọi người phải khổ đau ,lỗi lầm em gây ra là không thể xóa ,em không muốn nối tiếp lại càng tiếp nối ... Sai ầm lớn nhất của em là để anh yêu em ...
. Tuấn Anh em biết quá khứ không thể quên ,nhưng em tin theo thời gian nó sẽ phải mờ ,em bắt anh chờ đợi là vì em chưa sẵn sàng cho tất cả ,những gì em hứa cùng anh là do em muốn cho mình thời gian ,cơ hội ,để có thể chấp nhận anh ,có thể một lòng thật sự yêu anh ? Em không nói ra vì em sợ cho anh hi vọng rồi lại thất vọng ,với anh lời yêu quan trọng đến thế sao ?đối với em nói lời yêu rất dễ ,quan trọng là có tình cảm hay không ? Liệu em có làm được khi đã nói ra ...
. Tuấn Anh ! Hãy tin em ,hãy thả chị ắy ra ,rồi mọi thứ sẽ như trước kia ,..có được không ?
. Em hứa ! Em sẽ yêu anh ,sẽ mãi bên anh ,ngoài anh ra em không yêu ai khác ...
. Lòng đã động hắn nhìn cô .. Doanh Doanh ! Là thật sao ! Là thật sao ? Em sẽ như thế với anh phải không ? Em sẽ không bỏ anh ,sẽ không rời xa anh .....
. Doanh gật đầu ! Phải...Tuấn Anh. Hãy đưa chị ắy cho em ,mọi chuyện em sẽ nghe theo anh ..
. Cùng lúc Hoàng ,Tâm Nhi đến ,theo cùng là những thanh viên cảnh sát ..
. Họ giơ súng chỉ về phía hắn ,Chúng tôi đề nghị anh thả con tin ra ,nếu không chúng tôi sẽ không nương tay ,đây đã là đường cùng anh mau đầu hàng đi ...thanh viên ấy vừa hô to
. Ánh mắt như lửa đốt thiêu sống tất cả .
. Kỳ Anh ! Chính cậu ép tôi ra tay ,lũ chó các người may cút khỏi đây ngay cho tôi ,nếu không cô ắy sẽ chết ,khom người phía sau lòn tay hắn bóp cổ Dương ,tay cô quơ quào nắm tay hắn ,càng đánh hắn càng xiết thật mạnh ,cái xiết chặt làm Dương khó thở ,mặt trở nên đỏ rồi từ từ chuyển sang xanh tái ...
. Không ..tuấn Anh ...dừng lại ..dừng lại ngay ...các anh còn không đi ,mau đi ngay cho tôi ..Doanh hét lên .. Hoàng gật đầu ý bảo họ tránh xa ra ...
. Tuấn Anh ,anh điên sao ? Hãy thả chị ấy ra cho tôi .....tôi cầu xin anh đấy anh có ngủ không ? ...Doanh khụy xuống ..cô quỳ tước mặt hắn ...nước mắt rơi lã chã ...
. Nó đứng bên ! Doanh Doanh em đừng làm vậy ? Anh thấy có lỗi lắm ,đứng lên anh đỡ em đứng dậy .Kỳ Anh ! Xin lỗi ,mọi chuyện là do em vì em ,vậy thì hãy để em tự kết thúc lấy !
. Bàn tay hắn buông lỏng Dương ho sặc sụa,cố gắng hít để lấy lại hơi thở ...
. Nó lo lắng ! Thùy Dương em không sao chứ ..
. Giọng thều thào cô cố trả lời ! Em ..em không sao ...
. Hắn cụp mặt nước mắt rơi xuống đất ! Những giọt nước tuông rơi chảy động nơi khóe môi ,mặn rất mặn như muối sát vào tim ...đôi mắt u buồn hướng về cô ..
. Doanh Doanh ! Em đứng lên cho tôi ,vì họ mà em van xin tôi sao ? Vì họ em hạ thấp mình đến thế sao? Em nghĩ cho mọi người ,mọi người có vì em mà suy nghĩ không ? ....
. Tuấn Anh ! Anh muốn thấy tôi đau khổ ,anh muốn thấy sự giày vò trong tôi lắm phải không ? Được ...anh làm đi ...hãy làm những gì mà anh muốn ....lời chưa dứt tay hắn đã nắm chặt ...xe cử động .....đừng mà ...đừng ...tuấn anh .! Nế chị ấy chết tôi sẽ hận anh ...mãi mãi sẽ hận anh ,doanh hét lên .
. Hắn nghe ...hắn nghe tất cả ! Cuối cùng em vẫn không có tôi.
. Thùy Dương ! Xin lỗi ...thật xin lỗi ...xe lăn bánh mọi người ai cũng lo sợ ,nhưng trái ngược sự lo sợ ấy là hắn đẩy Dương về phía mọi người ...
. Nó chạy đến ...thùy Dương ....
. kỳ Anh ! .. em không sao ? Đôi mắt đầy nước ,hắn nhìn Doanh lần cuối ,đôi chân lùi về sau vài bước ... Doanh Doanh ! Xin lỗi ,xin lỗi em ,..
. Kế hoạch của anh sẽ thành công nếu như không có em.
. Anh biết con đường anh đi đầy tội lỗi ,anh không mong gì em tha thứ ,những gì xảy ra hôm nay em hãy xem như một giấc mơ,đến sáng ngày mai em sẽ quên ,sẽ bắt đầu lại từ đầu...
. Tuy anh không là người đầu tiên em yêu ,nhưng anh sẽ là người cuối cùng yêu em ,hi vọng mai sau người em yêu sẽ thật lòng yêu em ...
. Doanh vừa chạy cô vừa khóc ! Tuấn anh đừng xa em ...đừng bỏ rơi em ...đừng ..cô với tay ..
. Doanh Doanh.... tạm biệt... Hắn ngã người về sau ! Doanh kịp lúc nắm lấy bàn tay ấy ..
. Doanh nằm cố gắng giữ bàn tay hắn ,giọng oán trách .
. Tuấn Anh ! Hãy nắm tay em ,nắm lấy ,em không muốn mất anh ,..em không muốn ....ai sẽ là người chăm sóc cho em ,chăm lo cho con ,anh muốn khi con chào đời không có bố sao ,em cần anh và con ,anh làm em như thế bây giờ vội bỏ trách nhiệm sao ? Em ghét anh ,em hận anh ,anh mau lên đây ,mau lên đây ... Doanh Doanh ! Em có thai ! Là thật sao ? Hắn vui trong nước mắt ,!
. Doanh Gật đầu ! Tuấn anh em không cho anh chết ! Anh là của em thì mạng sống hay chết cũng là do em quyết định ,anh nghe không hả ...từng giọt ...từng giọt rơi xuống...
. Doanh Doanh ! Anh vui lắm ,anh rất vui ,cảm ơn em đã cho anh hạnh phúc cuối cùng này .
. Hắn cười ! hai hàng lệ rơi ! Đã quá trễ phải không em . .
. Doanh Doanh ! Buông tay đi em ,không kịp nữa đâu ,em hãy nhắm mắt lại ,đừng nhìn anh ,đừng nhìn nhé .
. Cô lắc đầu lia lịa ! Tuấn anh kịp mà ...vẫn kịp ,...cố lên hãy nắm lấy em ....tuấn anh đừng buông em ra ...đừng mà tuấn anh ....
. Doanh Doanh ! Anh mệt ,....rất mệt ... Đôi tay xiết chặt ,trơn trớn buông ra từ từ duộc khỏi tay cô ,doanh cố vướn víu những ngón còn lại ! ...những giây phút cuối cùng ....không ..không thể ...tuấn anh ...aaaaahhhh... ...mắt nhắm lại tay buông lơi ,doanh nghẹn ngào trong tiếng nấc ..
. Ai cho cậu chết hả !
. Kỳ Anh ! Nó kịp chụp lấy hắn ! Mạng cậu là của tôi ,lên đây tôi sẽ cho cậu chết !.
. Thiên Hoàng giúp mình một tay ! Nó với gọi .
. um ....ưm....i...i...a..a... Cố lên tuấn anh ,sắp lên rồi cố thêm chút nữa ,Doanh vui mừng như vỡ òa ,chưa kịp cảm ơn thì ...
. Nó xách cổ áo hắn lên .. Bụp..bụp..những cú đá đấm thật mạnh ngay vào bụng .
. Tuấn Anh ! Cậu là tên khốn ,thằng tồi ,cậu không phải đàn ông ,cậu dám dùng cái chết để cuối bỏ trách nhiệm sao ? Là đàn ông thì phải có bản lĩnh ,dám yêu dám hận ,dám làm dám chịu ,ngoài thù hận ra cậu có tư cách gì yêu Doanh Doanh ,cậu yếu hèn như thế thì sau này liệu có lo cho cô ấy cuộc sống đầy đủ không?người phụ nữ cần nhất gì ở đàn ông ! Một bờ vai vững chắc ,một tình yêu bền vững ,niềm tin ,hi vọng .bụp...bộp...những thứ trên cậu có sao ? ..bộp..bộp ..Nó thoi vào mặt hắn ,máu từ khóe môi chảy ra,hắn không sao nói thành lời ,vì những gì kỳ Anh nói hoàn toàn đúng,hắn chỉ nghĩ đến tương lai không nghĩ gì đến người khác ,...
. Doanh khóc ..cô chỉ biết khóc .
. Kỳ Anh xin hãy nương tay ,em biết anh ấy có lỗi nhưng vivèm anh hãy tha cho tuấn Anh ..cô ôm chầm lấy hắn .
. Doanh Doanh ! Em tránh ra ,anh phải cho con người này một bài học ,cũng chính vì sự nông nỗi của cậu ta ,mọi chuyện mới xảy ra như ngày hôm nay ,..
. kỳ Anh em xin anh ,..lòng đau đớn Doanh nhìn nó.
. Sợ nhất là nước mắt ,sợ nhất người khác cầu xin ! Tuấn anh tôi hi vọng cậu sẽ làm lại từ đầu ,sẽ trân trọng những gì Doanh dành cho cậu
. Nói rồi nó quay mặt tránh đi những giọt nước mắt từ Doanh ,nó không đành lòng khi thấy cô phải khóc .
. Người sụi lơ ,hắn ôm lấy cô ! Doanh Doanh ...xin lỗi ,xin lỗi em ,anh là một thằng tồi nhất trên thế gian này ....
. Doanh Doanh anh đã sai ,anh sai rồi ,anh thật tệ hại ,thật ngu ngốc ,anh là một thằng đần ,những việc em làm em chịu đựng là vì anh ,tại sao anh lại ngu muội đến mức không hề hay biết để chính mình làm tổn thương em .
. Doanh Doanh ! Xin em ,xin em hãy cho anh thêm cơ hội để có thể bù đấp và êu em một lần nữa không ? Anh sẽ không ngu ngốc như thế ,anh sẽ đợi em ,dù bao lâu anh bên sẽ chờ ,chỉ cần nhìn thấy em lòng anh đã mãn nguyện .
. Doanh nhắm mắt không để lệ tuông rơi ! Đôi môi mím chặt lại vì nước mắt .cô dựa vào người anh ...
. Không đâu ! Tuấn anh chúng ta sẽ làm lại từ đầu ,em biết tình yêu của em hiện tại chưa đủ lớn để yêu anh ,nhưng tương lai em tin em sẽ yêu anh nhiều hơn những gì anh yêu em ...
. Ôm cô xiết thật chặt ,hắn sợ cô sẽ bay mất !
. Tiếng nói xa lạ vang lên : Xin lỗi mong anh có thể hợp tác ..1 thanh viên cảnh sát lên tiếng .
. Như hiểu ra chuyện hắn đứng lên buông cô ra. Vâng ! ..cụp..cụp....tiếng khóa của chiếc vòng tay
. Xin mời ! Hắn bước đi cùng những thanh viên cảnh sát ,không quên quay đầu lại .
. Doanh Doanh ,xin lỗi ,hãy chờ anh ,hãy đợi anh ....
. Lòng đau thắt Doanh nhìn hắn quay lưng .Cô ôm bụng tay bịt miệng để mình không phải khóc thành tiếng . Nó đến bên đưa bờ vai để cô tựa vào ,nhẹ vỗ lưng cô ..
. Doanh Doanh ! Tuấn anh sẽ không sao ? Em gắng lên nhé ,mọi chuyện rồi sẽ ổn .
. Kỳ Anh !xin lỗi ...cảm ơn anh ,là em nợ anh ,em nợ tất cả .
. Buông cô ra! Ngốc quá ,em không có lỗi ,cũng không nợ anh gì cả,đều quan trọng bây giờ em phải sống thật tốt ,để lo cho mình và cả đứa bé trong bụng anh tin em sẽ làm được .
. Phía sau Hoàng đẩy Dương đi cùng với Tâm Nhi bước đến ..
. Chị ! Doanh ngồi ôm lấy Dương ....Hãy tha lỗi cho em ,hãy cho tuấn Anh thêm cơ hội được không chị .....đôi mắt sưng lên doanh nhìn cô.
. Lòng thương xót mắt Dương ngấn nước ! Doanh Doanh ,chị hiểu ,chị hiểu tất cả ,cuộc sống không ai không mắc sai lầm ,chỉ cần sai lầm ấy không quá lớn ,và có thể vì người khác mà thay đổi thì chị tin tuấn Anh vì em sẽ làm được ....
Cảm ơn vì tất cả ! Cảm ơn chị Thùy Dương ....
. Hi ! Được rồi ,em đừng khóc nữa sẽ rất xấu đấy ,xấu rồi không ai yêu đâu ,phải không bé con ..Dương xoa xoa bụng Doanh ...
. Hành động ấy làm ai cũng phì cười !
. Dương àh !anh nghĩ em còn nôn hơn cả Doanh ,có phải em cung muốn có con không ? Kỳ Anh trêu chọc ..
. Hưm ! Kỳ Anh ,anh có bản lĩnh không ? em đang đợi đây ! Dương cũng không vừa !
. Được ! Được ..đợi em khỏi bệnh anh sẽ cho em biết ! Nhưng cũng hơi khó với anh ,anh sẽ nhờ quyền trợ giúp từ thông tin công nghệ khoa học kĩ thuật ,lúc đó em muốn từ chối cũng không được .! Anh tham lắm đấy ,ít anh không chịu đâu ?
. Dương nghe xong .! Anh ...anh...Làm cô không biết dấu mặt vào đâu ..
. Haiz! Bộ các người muốn đứng đây tắm nắng sao ? Hoàng lên tiếng .
. Cậu muốn về lắm sao ? còn chưa giới thiệu người bên cạnh mình là ai ,muốn về cũng không dễ !
. kỳ Anh ! Cậu tha cho mình đi ,không phải mình không muốn mà là mình thấy không thích hợp cho hôm nay ? ..
. Cậu ngại cái gì ? Mọi chuyện cũng đã lỡ sẵn tiện làm lun thể .
. Hơiz ! Vậy mình xin giới thiệu đây là tâm Nhi vk tương lai của mình ,và cũng là em An ...
. Hả ! Nó ngạc nhiên ,em An ,vk cậu ,ha..ha...có phải cậu muốn lắm rồi không ? Nôn hơn cả mình 
. Nó làm Tâm Nhi đỏ cả mặt ,Hoàng cũng chẳng khác chi !
. Kỳ Anh ! Cưới vk phải cưới liền tay ,chứ để lâu ngày chúng nó lại rinh ....he..he..ra tay trước cho an toàn ....Có thế mới giữ chặc hơn . (tg :mấy người này vui trên sự đau khổ ng khác nè )
. Dương nhìn Doanh buồn bã ! kỳ Anh chúng ta về thôi ,
. Doanh Doanh ! Về cùng chị nhé ..Dương hỏi
. Dạ không ! Em định qua chỗ tuấn Anh xem anh ấy như thế nào ,Không biết anh ấy ra sao?
. Doanh Doanh ! Tuấn Anh sẽ không sao đâu ! Mọi chuyện không có gì ? Anh sẽ làm đơn bãi nại chỉ thời gian ngắn Tuấn Anh sẽ được thả ra em an tâm ,họ giữ cậu ta khoảng 24hoặc 48tiếng thôi .đến lúc nhận được đơn câu ấy sẽ được trả tự do .
. Kỳ Anh là thật sao ! Cảm ơn anh ,Doanh vui mừng nắm lấy tay nó
. Vậy em về trước đây ,em qua xem tuấn Anh , mọi người về sau nhé..
. Ưm ! Em đi cẩn thận..
. Hoàng ôm Nhi tay nắm tay .
. Nó khom người nhìn cô mỉm cười ! Chúng ta về nhé.


Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip

Tags: #bhtt