Yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu 〖Chương một -> bốn〗

Chương 1 -> 4

Nàng giống như một chiếc bánh bao, một chiếc bánh bao nho nhỏ trắng tinh mịn màng mềm mại đáng yêu, một chiếc bánh bao nho nhỏ ngây thơ khả ái hoạt bát vui sướng, một chiếc bánh bao nho nhỏ cầm kỳ thư họa mọi thứ tinh thông, lúc nàng sinh ra, cha nàng lập tức bị đôi má phúng phính của nàng làm cho bật cười, con gái ngoan của cha, thật đúng là, một cái bánh bao…

Một chiếc bánh bao nghịch ngợm lại càn quấy.

Nàng mặc váy đỏ, má nõn non mềm hồng như táo chín, đôi mắt đen trắng phân minh, đôi môi nhỏ xinh như trái anh đào, nói nghe yêu đến nỗi ai nấy đều muốn giấu vào trong bọc, mang về làm vật cưng.

Nói không ngoa, nàng thực sự là ai ai cũng thấy ưa, cả Chu phủ trên dưới đều đắc ý,cưng như cưng trứng mỏng, chẳng hề ngờ, thân thể tròn tròn của tiểu bảo bối trong lúc chẳng ai phát giác, đã tròn đến khó tưởng tượng, càng không thể cứu vãn. Chỗ Thái Thái quen chân nhất là nhà bếp với thư phòng, hứng thú lớn nhất của Thái Thái là vòng một vòng qua nhà bếp, nhón lấy hai trái táo bự thật bự, gói lấy một bao điểm tâm rồi quay về thư phòng bắt đầu đọc kinh duyệt sử, vừa ăn ngon lành vừa ngao du trong dòng sông lịch sử trên dưới ba ngàn năm của Kim Bích vương triều.

Có một lần, tất cả mọi người không cách nào thấy được Chu Thái Thái, nghe nói có một vị thúc thúc của nàng từ Tây Vực trở về chẳng mang theo gì, chỉ cho bảo bối Chu Thái Thái một tập Tây Vực ký sự, vì thúc thúc quên chữ của Tây Vực với Trung Nguyên khác biệt rất xa, Chu Thái Thái đọc không có hiểu, nên tiểu thư vì quyển sách đó mà nhốt mình trong thư phòng vừa học vừa đọc mất tròn một tháng, chờ nàng đại công cáo thành, từ trong phòng đi ra thì thân thể tròn tròn bởi khuyết thiếu hoạt động lại càng tròn… so với ông trăng trên trời còn muốn tròn.

Vừa khéo lúc ấy có người cô họ đã xa kinh thành hơn mười năm trở về, vừa vào cửa đã bị thân thể tròn trịa kia đụng phải ngã lăn ra đất. Bà cô cả kinh đến mắt miệng trợn trừng, cuối cùng mới thốt được một câu: “Ai u, cháu là Thái Thái bảo bối của cô đó sao? Ai u, tiểu bảo bối của cô, cháu thật đúng là cần giảm béo rồi…”

Một lời như tỉnh giấc mộng, mắt của Chu gia trên dưới đột nhiên như được ai mở ra, phải rồi, Thái Thái nhìn có hơi tròn trĩnh quá rồi đại khái… đại khái… là phải giảm béo một ít mới được rồi.

Có điều lúc này chiếc bánh bao nho nhỏ đó giống như chú mèo con ham ăn sáp tới bên cạnh Chu bá dưới nhà bếp, chờ lão mở vỉ hấp, lấy ra điểm tâm nặn hình thỏ con vừa chín. Chu bá thật rất thương Thái Thái, thoáng cái đã lấy ra một khối kẹo hoa quế, thuận đà đưa vào cái miệng nhỏ nhắn hồng hồng như anh đào chín của Thái Thái. Chót mũi nàng hơi hồng lên,tóc mái bị hơi nước làm cho dán sát lên trán mà cũng không có tay đâu đi vén, nàng còn bận dán mắt vào một hai ba bốn năm cái xửng. Thơm ơi là thơm, phải kiễng chân lên chờ đợi.

“Tiểu thư, lão gia hôm qua lại dặn hạ nhân trong nhà không được lén làm đồ ăn cho tiểu thư, tiểu thư cố chịu vài ngày có được không? Chờ cô gầy một chút, lão lại làm một bàn thật nhiều đồ ngon cổ vũ cô! Ai, cũng không biết bọn họ nghĩ thế nào nữa, béo thì đã làm sao, ăn được là phúc, lão thấy tiểu thư là từ nhỏ đã có phúc đấy.” Nói rồi, lại đau lòng vì lệnh của lão gia mới hạ cấm không cho tiểu thư ăn tối, “Cơm tối cũng không cho ăn, đói bụng làm sao mà chịu được!” Mẻ bánh bao vừa xong, bèn gói lại đưa cho Chu Thái Thái: “Giấu trong phòng, nhớ đừng để lão gia phát hiện đó!”

Chu Thái Thái nhìn em thỏ bột trắng tinh yêu thật là yêu, nhân lúc còn nóng chỉ hai ngụm đã tiễn luôn vào bụng. Nàng gần đây thật chẳng thích cha tí teo nào, không cho ăn no không tính, còn không cho vào thư phòng, chỉ sợ nàng ở trong đó hết nằm lại ngồi, nhưng còn sách của nàng thì sao…

Đúng lúc nàng định chén cái bánh bao thứ hai, lại bị vú em bắt quả tang.

 ”Tiểu thư, cô… ôi, kế hoạch giảm béo đêm nay lại hỏng rồi, tiểu thư! Ai…” Bà vội chạy qua, đoạt lấy điểm tâm trên tay Thái Thái: “Tiểu thư, lão gia biết lại mắng cho mà xem.”

Vừa nghe đến cha, Chu Thái Thái lập tức dẩu môi, hai cánh tay tròn vo trắng như bột lọc bám chặt lấy cổ vú em , dùng thanh âm non nớt vừa ngọt vừa mềm lại đáng thương làm nũng.

“Vú, đừng nói cha biết nhé, cha mà biết, ngày mai lại nghĩ ra cách ác hơn hành Thái Thái cho mà xem…” Chiêu này dùng trăm lần vẫn tốt, kiểu gì cũng qua cửa, vú em vừa nghe, lệ đã đầm đìa, ôm lấy nhóc,trong đầu nghĩ, tiểu thư mới mấy tuổi thôi, tục ngữ nói gái lớn mười tám biến , đối xử với trẻ con như thế thật quá, bọn họ làm sao nỡ xuống tay.

Vú em liếc nhìn điểm tâm nóng hổi đặt trên bàn, lại nhìn miếng bánh khi nãy đã lên đến miệng Thái Thái còn bị mình giật rớt , lòng quá không đành, bèn lấy luôn một cái đặt vào tay nhóc: “Tiểu thư, ăn cái cuối cùng thôi nhé, là cuối cùng nhé?”

Đôi mắt xoe tròn to thật to chớp chớp.”Vú, vú đối Thái Thái thật là tốt!”

Bị nàng ôm chầm lấy, vú em liền vui vẻ đến bật cười khanh khách.

Thế là tránh khỏi lại bị giảng một bài.

“Béo quá rồi, sau này không có nam nhân nào muốn con đâu!”

“Con cũng không cần nam nhân!” Có sách đọc là đủ rồi.

“Không lấy nam nhân làm chồng, ai nuôi con?”

“Cha!”

“Lẽ nào con muốn cha nuôi cả đời, không có chuyện đó đâu!”

“Vì sao?”Thái Thái kháng nghị.

“Vì con gái không gả được làm cha mất mặt!”

“Ô…” Cắn ngón tay, Chu Thái Thái cúi đầu nhìn xuống chân, vắt hết óc nghĩ cách giải quyết  vấn đề không cần nam nhân nuôi sống, “Mình mở thư cục, viết văn, làm một nữ sư phụ dạy học!”Nàng nghĩ bản thân nhất định có thể làm một nữ sư phụ không tồi. Tự nuôi mình không thành vấn đề! “Cha không nuôi thì không nuôi, mình không cần cha nuôi là được!”

“Con cưng ơi, con gái không thể không lấy chồng, nhất định phải tìm nam nhân tốt sau đó giúp chồng dạy con, để nam nhân nuôi, cả đời con gái quan trọng nhất là gả cho nam nhân!”

“Thế bảo bối có muốn giảm béo không?”

“Không muốn!”

“Tiểu bảo bối!” Vú em vẫn không chịu hết hy vọng.

“Không muốn không muốn!” Tiểu bánh bao Chu Thái Thái quay sang vú em làm mặt quỷ, chốt hạ : “Ta không lấy chồng, không giảm béo, không muốn không muốn, không có nam nhân, ta tự nuôi!” Nói xong, chậm rì rì chạy mất, ráng sức lách mình vào cửa nhỏ sau thư phòng, ghế cũng không ngồi mà duỗi thẳng ra mặt đất, vừa ăn điểm tâm, vừa đọc sách, có cuốn còn có tranh minh họa…

Chính là vì một câu không có nam nhân nuôi, ta tự nuôi, Thái Thái từ giờ phút đó bắt đầu hoạch định tương lai làm sao tự nuôi mình, viễn cảnh một là làm nữ sư phụ, sẽ càng hăng hái đọc sách, viễn cảnh hai tới tửu lâu đánh đàn mãi nghệ, trong sách nhiều tài nữ cũng là dựa vào mãi nghệ nuôi thân…Nàng còn có thể làm nữ trù nương, ai da, muốn học thật là nhiều, phương pháp tự nuôi mình của nữ nhân cũng càng ngày càng nhiều.

Chu Thái Thái làm không biết mệt, từ 10 tuổi đã chuẩn bị sẵn sàng cho kế hoạch tự nuôi thân, hết mình vì tương lai bị cha đuổi ra khỏi nhà…

Vận may của Chu gia cũng không phải tốt bình thường, có người nói Chu Thái Thái là phúc tinh của Chu gia, cha nàng ban đầu chỉ là một tiểu thư lại trong kinh thành, không quản người mà chỉ quản 38 tòa thư khố ở kinh. Cho đến lúc Chu Thái Thái sinh ra, vận bỗng lên như diều, chẳng biết làm sao lại cứu được mạng hoàng đế, được hoàng thượng lưu tâm,cha nàng lại có tài, thăng lên thị lang, lại từ thị lang điều tới Lại bộ, vì ở Lại bộ nhân duyên tốt, kết quả mấy năm sau lại làm Lại bộ thị lang, giờ lại nhận được hoàng mệnh làm thượng thư Lại bộ.

Lòng trung của Chu gia với hoàng gia có mặt trăng mặt trời làm chứng, nghe nói hoàng thượng đã từng nói nhìn hết Kim Bích vương triều trên dưới, tín nhiệm nhất là cha Chu Thái Thái. Đường công danh thuận buồm xuôi gió khiến người khác thèm nhỏ dãi, thật không sao hiểu được.

Lễ Thượng nguyên tuyết tạnh, phủ Chu thượng thư ngập trong tuyết vẫn giăng đèn kết hoa vui vẻ, tuy Chu lão gia sớm nói phải khiếm tốn, thật khiếm tốn, nhưng lần này là hoàng thượng nói Chu gia phải tạo cơ hội tiếp xúc cùng quan viên, không phải muốn ám chỉ cần làm lớn? Chu lão gia hiểu ra, hoàng thượng đối với Chu gia là thực sự ân sủng!

Trong dinh phủ nườm nượp lại qua, nơi chốn treo đầy đèn lồng đỏ, nô bộc tỳ nữ nhốn nháo cả lên, ai nấy vất vả đến mồ hôi như tắm, hết ra ra lại vào vào, quan to quý tộc đến nhiều hơn dự kiến,Chu lão gia trong lòng niệm đi niệm lại không ngớt, ân điển đấy ân điển đấy, đều là ân điển của hoàng thượng.

Trong không khí sôi trào như thế, cả phủ chỉ có một nơi không bị nhiễm là khuê phòng bên chái Tây của Chu Thái Thái.

Trước bàn trang điểm, Thái Thái 17 tuổi đang mượn ánh nến phản chiếu trong gương đọc sách, nàng hiện tại đã chán sách sử mà chuyển sang mê loại tiểu thuyết diễn nghĩa, đa số là kể chuyện anh hùng giang hồ, khai quốc công thần, ngoài ra có một ít là chuyện tình tài tử giai nhân, nàng cũng mua về xem nhưng đều là dưới góc nhìn phê phán , giả quá giả quá, đều giả quá, thiên hạ đâu ra nam nhân đối tốt với nữ nhân như vậy, hừ, đều là gạt người ta hết.

Chu Thái Thái thứ nhất không tin, thứ hai cảm thấy chuyện này chẳng liên quan gì đến mình.

“Tiểu thư, hôm nay nhà bếp làm nhiều đồ ăn ngon như vậy, lão gia lại ra mệnh lệnh không cho tiểu thư ăn. Nhìn người khác vui thú, tiểu thư cơm tối cũng không được ăn, nô tỳ đau lòng quá.” Tiểu Linh quả là không nhịn nổi, tiểu thư kỳ thực lớn lên vừa xinh đẹp lại đáng yêu, cô từ nhỏ đã ở chung với tiểu thư, nghĩ tiểu thư hiền hoà lại bao dung độ lượng, tính tình cũng như thân thể đều tốt! Chưa bao giờ để ý tiểu tiết, lòng dạ rộng rãi cả nam nhân cũng không so được, muốn bắt chước cũng khó kia!

“Tiểu thư, Ngụy tướng quân cùng Ngô Hiểu Hiểu sau này thế nào?” Cô hỏi chính là trong truyện – tiểu thư thỉnh thoảng kể chuyện cho cô nghe – mà cô quan tâm nhất là danh kỹ Ngô Hiểu Hiểu đáng thương nọ rốt cuộc có được ở bên Ngụy tướng quân hay không? “Tiểu thư, người nói đi.”

Chu Thái Thái tùy tiện đáp: “Thành thân rồi.”

Linh Nhi nghe xong vui mừng, lại hỏi: “Sinh con chưa?”

“Ưm…” Chu Thái Thái hơi dừng lại rồi tiếp: Không sinh con, sau Ngô Hiểu Hiểu lại bị Ngụy tướng quân bỏ, Ngụy tướng quân cưới công chúa, chung sống coi bộ rất hài lòng.”  Nàng tùy tiện kể lại cho Tiểu Linh, tiện tay đưa một quả mơ vào miệng. Kỳ thực nàng cũng không quá để ý cái này,chỉ bội phục tay nghề của tác giả miêu tả cảnh chiến trận sa trường hồi hộp căng thẳng, xuất sắc cực kỳ.

Kết quả, một hồi sau thấy Tiểu Linh Nhi ngồi bên cạnh khóc như mưa, cầm kim thêu đâm xuống như điên, nghiến răng nghiến lợi nguyền rủa!

“Tiểu Linh, ngươi làm gì thế?”

“Tiểu thư, thằng cha Ngụy tướng quân đó lúc trước còn cùng Ngô Hiểu Hiểu thề non hẹn biển làm nô tỳ cảm động đến một đêm không ngủ, thế mà nói trở mặt là trở mặt được ngay, nói bỏ là bỏ được ngay !” Cô không phục, phi thường không phục, Linh Nhi nói: “Nô tỳ thấy cái tay Ngụy đại tướng quân sau này nhất định gặp xui!”

Gặp xui? Chu Thái Thái suy nghĩ một chút, hình như Ngụy tướng quân vẫn không đến nỗi nào, còn cùng công chúa sinh cả con trai… Chậc, chuyện này không nói thì hơn, kẻo Tiểu Linh đâm rách cả vỏ gối của nàng.

“Tiểu thư, Linh Nhi giận quá! Quyển sách đần độn ấy tiểu thư đừng xem nữa!”

“Rồi rồi, sắp đọc xong rồi.”Nàng cúi đầu, ra sức đọc, rất sợ Tiểu Linh lên cơn đòi xé thì nguy.

“Tiểu thư, Tiểu Linh nghe nói hoàng thượng năm sau muốn tuyển tú nữ! Tiểu thư nhà văn võ bá quan ngoài tứ phẩm chỉ cần đủ mười sáu tuổi đều phải tham tuyển, giờ mới nghe phong thanh mà nhiều nhà đại quan đã bắt đầu chuẩn bị, chỉ vì bọn họ mong con mình được vẽ đẹp một chút để hoàng thượng thấy thích mà bao nhiêu nhà đại họa sĩ ở kinh đều muốn nứt ra vì bạc đấy. Trong đó nghe nói tư sắc của thiên kim nhà Vương thị lang (chính là vị đại nhân thế chân lão gia nhà chúng ta ấy) ngang ngửa Hoắc tiểu thư ngày trước, cho nên chuyện chưa biết thế nào mà Vương thị lang ra ngoài đã vênh mày vác mặt, cứ như con ông ấy sắp làm nương nương đến nơi không bằng! Tiểu thư, lão gia nhà chúng ta chỉ có mình tiểu thư là con, lão gia không định dâng cả tranh họa tiểu thư lên đó chứ?”

Thái Thái tay cầm một quyển ‘ Cẩm Bình ký ’ kể về một tay công tử phóng đãng hoang dâm vô độ thê thiếp thành đàn, thê thiếp trong nhà vì giành giật sủng ái mà lừa qua gạt lại, lòng rất phản cảm, chậm rãi nhấp một ngụm nước mơ, trầm ngâm thốt: “Không có khả năng, ta quá béo thế này, dù có tống đi tham gia sơ tuyển cũng bị loại ngay vòng ngoài,cha đâu có ngốc như vậy, lỡ như để quan chủ thẩm nói, Chu Thái Thái, cô béo quá, về nhà đi, cha lại chẳng mất mặt, cho nên chắc cha không dám liều đâu, khỏi cần lo lắng.” Bỏ chén nước mơ xuống, lại chăm chú đọc sách.

Thái Thái ngày ngày đắm mình tìm vui trong sách, dù là toàn thân đầy thịt, nhưng cũng là một tài nữ đấy, chẳng qua là bị ấn tượng mập mạp che đậy, hơn nữa nàng cũng không thích mặc xiêm y hoa lệ, đôi khi ra ngoài còn bị cho là hạ nhân của Chu gia. Nhưng nàng vốn là người như thế, không để ý người khác nói gì, cũng không thèm để ý ánh mắt của người khác, như nàng vẫn nói, hà tất để lời người ngoài nói ánh hưởng đến mình?

Nàng trời sinh thân thể thế này, lão gia từng có lần bắt nhịn ba ngày cũng chẳng ăn thua.

Tiểu thư chỉ là sắc mặt võ vàng, chẳng bằng lúc trước ăn no uống đẫy người hơi béo, nhưng da trắng mịn như tuyết, mềm mại nõn nà. Tiểu thư mắt to tròn, miệng nhỏ anh đào, tóc đen như mây, ai cũng thấy là mỹ nhân hại người, đáng tiếc, hại người cứ hại người, tiểu thư gầy xuống là bộ dạng thế nào chỉ có thể tưởng tượng, chưa ai được hân hạnh tận mắt trông thấy.

“Tiểu thư, nếu người mảnh mai một chút, không chừng có mệnh làm nương nương cũng nên.”

“Nương nương?”Nàng nhẹ nhàng cười, một đôi lúm đồng tiền xoáy xuống thật sâu, “Làm nương nương gì chứ.” Nàng chẳng nuôi cái mông nương nương bao giờ, không phải ngượng ngùng vì dáng dấp, chỉ là bao nhiêu hậu phi nương nương trong truyện, nào ai có kết cục tốt, hồng nhan bạc mệnh, dù có giẫm đạp được lên kẻ khác, cũng là phải làm bao nhiêu việc, hi sinh bao nhiêu thứ?

Làm sao so được ở trong nhà, dựa vào cha, tự do tự tại. Ai, dù cha có không cho nàng dựa nữa như lời vú em, nàng cũng có thể ra ngoài bôn ba, có lẽ nên cải nam trang vậy, thật không công bằng, sao chẳng có ai chê khen bình phẩm vóc người của nam nhân bao giờ chứ?

Đời người sống có một lần, phải sống cho vui sướng, không ràng buộc, ung dung tự tại.

… Huống chi thế gian tìm kẻ chung tình khó lắm thay, nhất là nam nhân.

Nàng hơi ngẩng đầu, nghĩ cho kỹ cũng không phải chán ghét nam nhân đặc biệt gì cho lắm, chẳng qua nếu phải chọn lựa, thà rằng chọn một tấm tình chân thật vĩnh viễn không thay lòng, mà điều ấy với bề ngoài có can gì kia chứ? Thân thể này có thể giúp nàng tránh được tuyển phi, cũng giúp nàng có thể từ từ chờ đợi chân tình nàng muốn, dù muộn, dù thiếu, cũng không thể ẩu.

“Gặp phải người thật lòng yêu ta, ta sẽ gả, không gặp được, không gả thì không gả vậy.”Nàng nhàn nhạt nói.

Đáng tiếc Tiểu Linh Nhi lại luôn luôn cho rằng tiểu thư không thoả mãn với vóc người của bản thân, xấu hổ, cho nên, cam chịu.

Chương 5–>8

Một đêm tuyết lớn khiến những đóa mai trong sân đua nhau theo hơi lạnh mà nở rộ, làm nền cho tòa vọng lâu xanh xám mang theo ý vị Giang Nam của Chu phủ càng thêm có vẻ nổi bật lạ thường.

Giữa những gốc mai quanh co một con đường mòn dẫn tới tiền viện của lão gia cùng phu nhân, năm nay thật khác năm xưa, cha quan tước càng to chỗ ở càng lớn, mỗi lần cha ra một lệnh gì là nàng lại phải vất vả chạy từ tiền viện đến hậu viện mất thời gian đến cháy hết một nén nhang, ai da, cứ nghĩ tới tham gia tuyển phi chẳng may lại tiến cung được, đến lúc ấy lẽ nào phải đi mất tới nửa canh giờ?

Đêm đã sâu lắm rồi, trong cái rét buốt vương cả mùi thơm của hoa mai,có một béo một gầy, một chủ một tớ đang tiến từng bước rất thong thả, rất từ từ. Không thể không từ từ, vì đường trơn quá, Chu Thái Thái lại nặng, chẳng được lanh lẹ như người gầy nên rất dễ trượt chân, mỗi lần vào tiết đông, lão phu nhân đều luôn miệng nhắc: “Tiểu Linh, đỡ tiểu thư, đừng để trượt.” Quả thực Chu Thái Thái có chút hận con đường lát đá này, mùa hè còn được đi, cứ đến đông tuyết rơi là lại phủ một tầng băng mỏng, hơi lãng đi một chút là ngã ngay .

“Thật là, ban ngày không gọi, đến tối lại gọi chúng ta qua làm gì chứ?”

“Ai, đúng thế, dù sao ta cũng quyết rồi, sau này nhất định lột hết đường lát đá thành đường đất, thứ nhất đi cho dễ, thứ hai vườn hoa đang đẹp hà cớ gì phải thêm vào mấy thứ nhân tạo này?” Nàng bỗng nhiên cảm thấy một trận gió lạnh thổi qua, buốt thấm vào tới tận xương, bèn thu người rúc sâu thêm vào trong tầng áo choàng đỏ thắm. Nàng vốn rất thích màu đỏ, gia nhân chỉ cần thấy từ xa bay tới một khối đỏ tươi rực rỡ, liền biết ngay là tiểu thư giá lâm rồi!

“Con gái ơi, cha đã đem tranh của con nộp lên rồi.” Chu lão gia vẻ mặt nghiêm túc, vuốt vuốt chòm râu dê .

“A? !” Thái Thái nghẹn họng kêu như vừa nuốt trọn một viên bánh trôi, “Cha, cha điên rồi?”

“Nói gì chứ?” Lão chớp chớp mắt, quay sang con gái cưng nói với vẻ nghiêm túc rất kịch: “Cha dù sao cũng đường đường là Thượng Thư đại nhân, lẽ nào lại ngồi yên nhìn con gái nhà người dâng tranh, nhà mình không có?”

“Nhưng con béo thế này sẽ làm cha mất mặt đấy!”

“Ừm, cha mẹ nghĩ cả rồi, chẳng qua là béo chút thôi, cha đã mua sẵn một tòa trang viên trên núi ở ngoại ô, mai đi luôn nhé.” Lão đột nhiên nổi cơn, vỗ bàn: “Nhất định trong ba tháng phải giảm béo cho ta, nhất định phải gầy cho ta! ! ! Nghe rõ không? ! !”

Nghe như sấm dậy, Thái Thái vội bịt tai, nghĩ cha quan càng cao, giọng càng to quá đi mất, đã bưng chặt rồi mà đầu nàng hãy còn ù ù như cối xay.

“Nói con hay, tranh của con cha dâng lên rồi, hơn nữa. . . còn này nọ một ít. . .” Lão đánh mắt nhìn thẳng đằng trước, bộ dáng như có vẻ chột dạ.

A, đừng nói Thái Thái đoán đúng rồi chứ, cha. . . cha lẽ nào đưa tranh giả vào cung?

“Cha, cha dám giả mạo? !”

“Ôi da! Giả mạo là tội khi quân đấy. . . Hm. . . Tranh đúng là con mà, chỉ là. . . chỉ là cha bảo vẽ con gầy xuống thôi, gầy mà thôi! Không tình là giả được, cho nên con gái à, cha xin con đấy, mau gầy một chút giảm một chút đi, bằng không lộ ra rồi cha làm sao ăn nói với hoàng thượng đây. . .”

Lão ra sức nịnh nọt, còn nhìn Thái Thái thở dài: “Con gái ngoan của cha, cha chẳng qua ấm ức mới nhất thời hồ đồ, đầu nóng lên mới dâng tranh của con đi, nếu con không gầy xuống cha thật hết đường sống đấy. . .”

“Cha. . . Cha. . . Cha. . .” Chu Thái Thái chân muốn nhũn ra, lòng thật thiết tha muốn biết, cái “một chút” mà cha nói ấy, rốt cuộc là bao nhiêu “một chút” chứ! ! ! !

Trúc xanh trên núi Thanh Loan phủ dầy tuyết trắng, tiếng gió thổi tuyết bay lạo xạo vang vọng giữa rừng trúc vắng lặng, hòa thành một khúc nhạc êm tai rộn rã lòng người.

Trong không trung điểm xuyết mấy phiến lá trúc đương lặng yên bay xuống, mà một chủ một tớ một béo một gầy chỉ miệt mài leo núi, chẳng tâm trạng đâu ngắm nhìn cảnh đẹp xung quanh, phù phù, Chu Thái Thái đã mệt muốn tắt thở, sấp người xuống tảng đá ven đường, nhìn tầng tầng lớp lớp bậc thang treo trên đỉnh đầu, thở, thở, thở, thở không nổi rồi ——!

“Tiểu thư, tiểu thư, nô tỳ, nô tỳ mệt đi hết nổi rồi, tiểu thư có sao không?” Tiểu Linh Nhi ngồi phịch trên bậc đá, lão gia đã có lệnh bắt cô ngày ngày cùng tiểu thư chạy từ chân núi lên đỉnh núi, lại từ đỉnh núi xuống chân núi, sau đó tiếp tục chạy lên đỉnh núi, vòng đi vòng lại, bằng không cả đôi chủ tớ sẽ bị bỏ cho tự sinh tự diệt ở chỗ này, cực kỳ bi thảm, lão gia đúng là lòng gang dạ sắt, lao núi thế này đến người gầy như cô còn trầy trật vất vả, nói chi tiểu thư!

“Tiểu Linh, lát nữa lên trên rồi không cần chịu…chịu tội với ta nữa, ai, đúng là mệt chết bản tiểu thư!”

Chu Thái Thái không biết lấy được nghị lực từ đâu ra, nắm tay dắt Linh Nhi, nửa đi nửa bò mà tiến, Chu Thái Thái liều mình như chẳng có thế này cũng là bần cùng bất đắc dĩ mà thôi, vì tính mệnh cha già, vì tính mệnh lớn bé già trẻ gái trai Chu gia từ trên xuống dưới, kể cả con chó con mèo, con cá con sâu. Cha đang yên đang lành hưởng phúc thì không muốn, lại tự nhiên đi phạm trọng – tội – khi – quân!!

Từ dưới núi nhìn lên, chỉ thấy một điểm đỏ thẫm đang di động với tốc độ cực kỳ thong thả, phù phù, đúng là không xong, Chu Thái Thái hai chân nhũn ra, hai tay mềm oặt, sụp xuống thêm lần nữa lăn ra ngay tảng đá vệ đường, lần này thật có cố cũng không cố nổi, trời đổ tuyết lất phất mà nàng cả người mồ hôi mồ kê, bốc hết lên thành hơi nước mờ mờ. Xiêm y cũng ướt đầm.”Tiểu thư, tiểu thư bốc hơi kìa.” “Đấy là vì bản tiểu thư mệt đến mất nước rồi. . .”

Này mà muốn kiên trì ba tháng, chẳng phải là lấy mạng người ta cho xong?

Đợi lúc mặt trời xuống núi, hai người rốt cuộc cũng ‘ bò ’ tới đỉnh, tự viện bên trên có một đàn gia nô canh gác, dưới chân núi cũng bị một loạt gia nô gác luôn. Vừa trèo đến đỉnh, hai chủ tớ Chu Thái Thái bỗng thình lình ngửi thấy hương thức ăn ngào ngạt.

Cơm —— ha ha —— là cơm ——

Chu Thái Thái hai mắt sáng ngời, nàng đã đói lắm rồi, đói đến mức bò dậy mà ăn cũng không có sức. Nhưng, cắn răng một cái, Chu Thái Thái lại đứng lên, cùng Linh Nhi kẻ trước người sau bước vào trong bếp ăn của tự viện. Kéo nửa cái mạng còm còn lại đi tới, lục hết nồi niêu xoong chảo, không ngờ lại chỉ có một bát cháo cùng nửa cái bánh ngô! Mùi cơm thơm dẻo vừa rồi là từ đâu ra chứ? Tiểu Linh Nhi lết ra ngoài, thấy đám gia nhân còn đang bận ăn tiểu táo (1), nấu canh sườn cơ đấy! Tiểu Linh Nhi nhìn tiểu thư, nhìn bánh ngô, nuốt nuốt nước miếng: “Tiểu thư, không phải Linh Nhi không có chí khí, nhưng Tiểu Linh Nhi thật sự sợ thứ này lắm, tiểu thư đã không đủ ăn, thôi thì em ra ngoài ăn chung với bọn họ vậy ——“

Nói xong, Tiểu Linh Nhi cũng đi chạy ra ngoài hưởng tiểu táo.

Chu Thái Thái kiệt sức dựa vào bàn ăn, nước mắt lưng tròng, cầm nửa cái bánh ngô mà cắn, cắn thật nhiệt tình, chỉ e chần chừ một chút thì đến ăn cũng chẳng còn.

Bát cháo bên kia chỉ lõng bõng được vài hạt gạo, nàng húp một hơi là sạch rồi xoay ra bò xoài trên bàn thở dài.

Thình lình Tiểu Linh Nhi lén lút bước vào, tay bưng một chén canh sườn.”Tiểu thư, tiểu thư, em trộm được một chén canh, không ai biết đâu. . .”

Ha ha ha, canh sườn, Chu Thái Thái lòng vui phơi phới.

Nàng cùng Tiểu Linh ngồi xổm xuống, nhìn canh cảm động đến muốn rơi lệ.

Thơm ngào ngạt làm sao, vừa muốn đưa vào miệng, xoảng một cái đã bị một cái chân từ đâu thình lình bay tới đá văng, cả bát lẫn canh đều hạ cánh không an toàn xuống chân tường.

“Ô ô —— canh của ta ——!”

“Phù phù, hù chết tiểu nhân rồi, suýt nữa là đi tong, tiểu thư, xin lỗi tiểu thư, không phải tiểu nhân cố tình mạo phạm, đây đều vì tiểu thư cả, lão gia có lệnh nếu biết tiểu thư ăn vụng thì chúng tôi cũng không có cơm ăn đâu, tiểu thư, tha thứ cho tiểu nhân, tiểu nhân là vì tiểu thư thôi, tha thứ cho tiểu nhân!” Hắn không ngừng cúi rạp người, không ngừng chắp tay van vỉ, thấy Chu Thái Thái quỳ rạp dưới đất nhìn cái bát không khóc như si như ngốc mà không cầm lòng nổi, đành bỏ chạy nhanh như chớp.

“Tiểu thư, ai, người ăn cháo vậy!” Tiểu Linh Nhi kề bát cháo tận miệng nàng: “Nào, ăn cháo. . .”

Đáp lại, chỉ có tiếng nấc hức hức cùng tiếng nước mắt tí tách rơi.

“Tiểu thư à, thôi thì tưởng tượng cháo là canh sườn đi cũng được…”

Từng ngụm, từng ngụm, bát cháo chan nước mắt bị nàng uống cho bằng hết ….

Nửa đêm, một bóng người mạp mạp lướt vù qua nhà bếp nhỏ dành cho hạ nhân.

Vù cái nữa, là chạy một hơi từ bếp nhỏ tới một khoảnh rừng con sau núi. Ai, tìm bao nhiêu lâu mới được có hai cái bánh bao, Chu Thái Thái mở cái bọc con con, rơi lệ, lại lau lệ rồi cúi đầu hít hít mùi bánh bao. Đói đến ngủ không yên như vậy, cứ cái đà này e cả nhà chưa bị tịch biên gia sản chém đầu thì cái mạng nhỏ của nàng đã xong rồi.

Chu Thái Thái cầm lấy một chiếc bánh bao, nhẹ nhàng cắn xuống, không ai canh cấm, không ai quấy rối, thật là tốt!

Bỗng nghe có tiếng sột soạt vang lên, dường như là tiếng lá trúc rơi, Thái Thái bèn ngừng ăn, nhận thấy ở  cây đại thụ phía trước có thứ gì đó, bèn lấy tay lén lén rẽ vạt cỏ, thình lình thấy được dưới ánh trăng một bóng áo xanh đang cuồng vũ cùng rừng trúc. Chu Thái Thái mắt miệng trợn tròn, bất giác ngây ngẩn cả người. . .

Trúc xanh dưới kiếm của hắn trùng điệp dập dờn triền miên như sóng động, từng đợt từng đợt nhấp nhô, lớp lớp lá trúc rơi nghiêng bị ánh trăng như tuyết chiếu vào liền tựa hồ được vây bọc trong một quầng sáng bạc. Tư thái của hắn mới thật đẹp mắt, thon dài ưu mỹ, trường kiếm trong tay cũng như có mắt, bao nhiêu lá trúc đều lọt vào vòng kiếm phong, dưới tiết tấu không nhanh không chậm nhịp nhàng uyển chuyển như đang nhảy múa liền hóa thành một cơn lốc xoáy màu xanh lượn quanh thân hắn, dù chỉ một phiến lá cũng không chạm tới người.

Chờ màn múa kiếm xong xuôi, nghe “sang” một tiếng kiếm đã tra vào vỏ.

Hắn cúi đầu nhìn, thấy hình dạng đám lá trúc xếp dưới đất kia hãy còn chưa đạt nổi yêu cầu, không khỏi thở dài một hơi chán nản. Xem ra không được rồi, hắn đã bỏ cả ngủ không ngừng luyện tập hơn nửa tháng rồi mà vẫn không thành. Hắn đã cược với một người nếu có thể làm lá trúc rơi xuống sắp lại thành hình một đóa hoa mai mới coi là thắng, chuyện nhỏ như thế chẳng ngờ lại có thể làm khó người mạnh cỡ hắn. Đương lúc chậm rãi thu hồi trường kiếm, hắn bỗng vòng tay ôm bụng, vừa thầm nghĩ không ổn rồi … thì đã như lá trúc lìa cành ngã xoài xuống đất.

Chu Thái Thái dụi dụi mắt, hắn sao thế nhỉ, đang múa may ra dáng lắm lại tự nhiên lăn đùng ra ngã? Thái Thái vội cầm bánh bao, rón rén đi qua lật hắn dậy, tim thoáng đập mạnh, bị khuôn mặt đẹp như thần tiên hạ phàm của nam nhân kia làm cho choáng váng!

Cái tên này, lông mi thật dài, mắt cũng dài mảnh, sống mũi cao thẳng, môi càng thêm đẹp, Thái Thái chớp chớp mắt, nàng xưa nay chưa từng gặp qua người đẹp như vậy, nhưng hắn sao lại trợn trừng một đôi con ngươi đen bóng nhìn nàng chăm chăm mà không nói lời nào?

“Này, công tử, ngươi làm sao vậy?” Chu Thái Thái đặt tay dưới mũi hắn dò dò, không phải là trợn mắt hôn mê đó chứ?

Chỉ thấy tròng mắt hắn khẽ động, nhìn phía tay nàng, Thái Thái hơi hơi ngại ngùng bèn thu tay về, lại hỏi: “Không chết, vậy là làm sao rồi?”

“Đói. . .” Hắn nhẹ nhàng mở miệng thốt ra một chữ: “Đói đứng dậy không nổi.” Chết tiệt, hắn mấy ngày trước cứ như trúng tà, không ăn không ngủ có dễ cũng phải bảy tám ngày mà không thấy sao hết, vừa rồi đột nhiên thể lực cạn kiệt, may mà trong núi có người bằng không có khi chết đói.

A, thanh âm của hắn thật dễ nghe ——! !

Nhưng chuyện này đối với Chu Thái Thái mà nói cũng vô cùng gay go, bởi vì rất không khéo, hắn sắp chết đói, mà Thái Thái cũng sắp chết đói, ánh mắt của hắn còn tự động dừng ở hai cái bánh bao trên tay nàng, rồi lại nhìn Thái Thái không hề hé răng.

Ai, cùng là đói, nhưng hắn đói đến không lết thân dậy nổi thì so với mình còn nghiêm trọng hơn nhiều, Thái Thái lòng tốt dâng trào, bèn lấy một cái bánh bao đặt bên môi hắn, hào phóng nói: “Ăn đi, mau ăn.” Hắn hé miệng, cắn xuống, không ngờ chỉ cần nuốt hai ba miếng đã chén sạch cái bánh bao trong tay Thái Thái rồi tay liền có sức, thình lình với lấy cái bánh còn lại mà Thái Thái đã cắn mất một miếng.

Thái Thái keo kiệt ôm bánh vào ngực, ngượng ngùng cười: “Cái này không cho ngươi được, ta cũng đói lắm, hơn nữa đã cắn qua rồi , không sạch sẽ. . .”

“. . .” Ánh mắt phiền muộn của đối phương thủy chung dừng ở cái bánh bao, sau đó từ từ đưa lên trên, rơi vào khuôn mặt tròn trĩnh sáng sủa như trăng rằm của nàng.

A, không chịu nổi rồi, lòng Thái Thái lại mềm đi một chút, bỏ đi vậy, đã cứu thì cứu cho trót, Thái Thái đành hai tay dâng nốt bánh bao, người nọ cầm lấy, nhìn Thái Thái, từng miếng, từng miếng, chậm rãi ăn.

Hà. . .

Cái tên đẹp trai đó không ngờ còn nấc cụt một tiếng, cau mày nói: “Đa tạ.”

Dứt lời bèn từ từ đứng dậy, thở ra mấy hơi khí lạnh.

“Cáo từ thôi.”

“Này, ngươi. . .”

Hắn cũng không chẳng quay đầu, biến mất dạng giữa đêm đen như mực. Hức, một miếng bánh bao cũng không có, Thái Thái hít hít mùi thơm còn vương lại trên tay, là nhân cải thảo (2) đấy, nhân cải thảo nàng thích nhất đấy. Rầu rĩ trở về, mơ mơ màng màng ngủ cho qua đói, sáng sớm thái dương vừa mới mọc lên, đã nghe một gia nhân kêu to như giết lợn: “Không xong rồi, không xong rồi! Có kẻ trộm! Có kẻ trộm! Có người ăn vụng bánh bao!”

Thái Thái bị đánh thức, Tiểu Linh Nhi đẩy cửa vào hỏi: “Tiểu thư, tối qua người ăn vụng bánh bao phải không? Bọn họ đều nói tiểu thư ăn vụng bánh bao đấy.” Thái Thái gật đầu, lại thấy không đúng lắm lại lắc đầu, thở dài: “Đúng là ta trộm nhưng. . .”

“Ai, tiểu thư, tiểu thư, người đúng là… sao lại ăn vụng bánh bao chứ!” Gia đinh mới nghe nửa câu liền xông vào, cũng không thèm để ý đây là khuê phòng của tiểu thư: “Tiểu thư, lão gia từng nói, tiểu thư ăn vụng một lần, sẽ ăn ít một lần, lần này bữa trưa của người coi như không có!”

Bữa bữa bữa. . . trưa trưa trưa. . . Thái Thái cắn thẳng vào cái tay trắng như bánh bao của mình, hận, hận quá!

Tên chết tiệt tối qua kia, trả cơm lại cho nàng!

(1)   Tiểu táo : tiêu chuẩn ăn cao nhất trong bếp ăn tập thể

(2)  Tuy nói là bánh bao nhân cải thảo nhưng kỳ thực thường có cả tôm khô, thịt băm…

Chương 9–>12

Theo bước chân giao mùa của đất trời, những bông tuyết vẫn thường lất phất khắp núi non cũng dần dần biến mất mà gió buốt cùng mưa bụi lại ngày một nhiều thêm, khi mọi người đã bắt đầu cảm nhận được hơi thở của tiết xuân, thần kinh của người trong Chu gia nhân đã căng thẳng đến như ngàn cân treo sợi tóc.

Chu Thái Thái cố gắng thế nào ai nấy đều thấy rõ, thậm chí có thể khiến cả ông bố ý chí sắt đá kia cũng không kìm được rơi lệ. Giờ đang độ tháng hai, trên núi bao nhiêu hải đường, anh đào, đỗ quyên cùng hạnh hoa đều tranh đua khoe sắc, tô thắm cả một khoảng núi rừng thành một bức tranh sống động đẹp đẽ vô cùng. Song cảnh đẹp bọn họ càng muốn thấy hơn lại chẳng thể nào đẹp được như tưởng tượng.

Vì vậy, Chu Thái Thái lau nước mắt, hai tay đan xoắn vào nhau chẳng biết phải hướng về ai mà xin lỗi. Kỳ thực nàng thật sự đã gầy, hơn nữa còn gầy không ít, giữa mờ mịt khói sương nàng đã từ một cái thùng phuy đại biến thành thùng phuy nhỏ! Thế nhưng, hiển nhiên, vẻ mặt của Chu lão gia đã nói cho tất cả mọi người, đường đến thành công, hãy còn xa lắc! Thân thể của nàng hiện nay thậm chí còn chưa đạt nổi tiêu chuẩn thẩm mĩ của nam tử bình thường, đừng nói gì tới vị hoàng thượng anh tuấn phong lưu hào hoa còn đương trai tráng kia.

“Lão gia ạ, mắt nhìn mỗi người mỗi khác, biết đâu hoàng thượng lại thích người béo?”

“A di đà phật!” Phu nhân chắp tay xì xụp khấn vái, cầu trời ban cho Chu Thái Thái một vị hoàng thượng ánh mắt “độc đáo” hơn người thì tốt biết bao.

“Hừ, hoàng thượng kén ăn lắm!” Chu lão gia đánh vỡ giấc mộng của cả bọn không chút thương tiếc.

“Cha, cha, cha nói xem phải làm sao đây?!”

Ý nghĩ đầu tiên vụt qua đầu lão là tìm người dối xưng con gái nhà mình thay Chu Thái Thái nhập cung.

“Không được đâu cha, nếu bị vạch trần thì cha nghĩ chuyện này so với vẽ tranh giả cái nào nghiêm trọng hơn?” Chu Thái Thái cho rằng không thể cứ sai mãi được, bịa một câu là phải bịa thêm cả ngàn câu để vá víu, kết quả chẳng qua là tự đào hố chôn mình. Nàng cắn chặt răng, nói: “Cha, Thái Thái tiến cung vậy, đằng nào cũng rất nhanh bị loại, làm gì có cơ gặp hoàng thượng mà nói chuyện khi quân?”

Chu lão gia chân nặng như đeo đá đi tới đi lui quanh phòng, chuyện này làm sao trách được Thái Thái, sinh ra cao thấp béo gầy mỗi người một kiểu, ai bảo Thái Thái nhà lão định trước là béo chứ? ! Ai, ai có thể nói Thái Thái bảo bối nhà lão không phải là một mỹ nhân “châu tròn ngọc sáng”, dù có hơi hơi vượt chuẩn? Da trắng như tuyết không khác gì chiếc bánh bao mới ra lò, đôi mắt thật to như trái nho chín thẫm đặt trên bánh bao, môi tựa anh đào, hai má ửng hồng khiến ai nhìn cũng muốn nhéo nhéo một cái.

Tự bơm cao tinh thần xong, cách duy nhất lão chấp nhận được là đưa Thái Thái tiến cung dự tuyển rồi nhìn nàng thần tốc mà trượt tuyển.

Khả năng Thái Thái nhà lão trúng tuyển thấp đến ngấp nghé bằng không, trừ phi thực sự có kỳ tích lớn như trời xuất hiện, hoàng thượng thích béo! Đột nhiên, Chu lão phu nhân bỗng nhớ ra một chuyện lớn mà nhảy dựng lên : “Lão gia, lão gia làm đúng lắm, đừng quên các cô bị loại sẽ được hoàng thượng chỉ hôn cho vương công quý tộc công tử đại gia đấy, không chừng Thái Thái nhà ta bị loại là tự dưng kiếm ngay được một vị tướng công, một cái nhà chồng cũng nên!”

Sao không nghĩ ra nhỉ? Chu lão gia vỗ trán, đúng rồi, nếu sớm nhớ ra chuyện này, Chu gia bọn họ lại chẳng vui mừng khôn xiết ngóng trông ngày tuyển tú nữ hay sao, ngày Chu Thái Thái trượt tuyển cũng là ngày đời Chu Thái Thái rẽ sang ngả khác tiến về cửa nhà chồng rồi!

………….

Đây là cửa cung, tiết tháng ba trăm hoa đua nở chính là ngày lành cho hoàng thượng tuyển phi, tân hoàng đăng cơ, năm nay lần đầu mở cửa hậu cung cho bao nhiêu tiểu thư có cơ bay cao thành phượng hoàng, tất cả quan viên kinh thành đều nháo nhác vắt hết óc tìm cách cho con mình vào được hoàng cung nên không ít anh chàng trẻ tuổi cố tình dừng chân trên con đường này chờ ngắm mỹ nhân.

Quả nhiên đủ loại khuê tú xinh tươi rực rỡ đang hạ kiệu trước cửa cung, chỉ cần đưa giấy thông quan (1) xong là thành thân phận tú nữ đợi tuyển.

Cả một hàng dài, nhưng bọn họ đều chăm chăm nhìn nàng.

Chu Thái Thái, thật tròn.

Đúng, tròn xoe!

Nàng mặc một cái áo mùa xuân bằng gấm xanh cánh trả, thoạt nhìn cứ như quả đào mừng thọ có đính thêm một cái lá xanh.

Bọn họ nhìn nàng, bởi lẽ tuy không phải chưa từng thấy qua người béo, nhưng người béo như thế mà lại mặt dầy chạy tới tuyển hoàng phi thì đúng là chưa thấy bao giờ. Bao nhiêu mỹ nữ thướt tha yểu điệu còn chẳng ăn ai, nàng sao còn chiếm một chỗ cho chật sổ? Bao nhiêu nữ tử muốn vào cung lại không nằm trong danh sách lòng đầy căm phẫn nhìn nàng khinh bỉ còn có chút đố kị.

Chu Thái Thái lại hoàn toàn chẳng để ý xung quanh, nói đúng hơn là không biết tí ti gì, cúi đầu tự kéo kéo chiếc áo trong bằng vóc màu xanh, lòng tán thán mình quả nhiên là gầy, áo mới may năm ngoái còn chật, năm nay đã vừa. Mà vóc màu xanh cũng thật đẹp, Chu Thái Thái thích tất cả các loại màu xanh, càng xanh càng thích.

Nàng ngũ quan thanh tú, da trắng nõn, cái gì trên người cũng tròn, mặt tròn tròn, mắt tròn tròn, cằm tròn tròn, thân thể tròn tròn, thủ tròn tròn. . .

Nàng ấy à, bất kể là nhìn thẳng, nhìn nghiêng, nhìn trái, nhìn phải, nhìn trên, nhìn dưới, mà dù có nhắm mắt không nhìn nữa, lấy tay sờ sờ cũng thấy tròn xoe.

“Này! Cô! Không sai, chính là cô!” Thái giám gọi lại Chu Thái Thái đang tiến lên theo chân đoàn người mà vẫy tay loạn xạ, lòng sửng sốt đây rốt cuộc là nhân vật từ đâu chạy ra, “Này, cô, cô béo!” Gã không tìm ra từ thích hợp gọi nàng, kết quả bị Tiểu Linh sôi máu mắng: “Ngươi gọi nhảm cái gì, đây là tiểu thư nhà ta, lớn mật như vậy có biết đại nhân nhà ta là ai không hả?” Tiểu Linh nói không thèm kiêng nể gì: “Lấy cái mắt chó của ngươi nhìn cho rõ, đây là tiểu thư nhà Lại bộ Thượng Thư đại nhân ta đấy!”

“A? Là tiểu thư nhà Lại bộ thượng thư Chu đại nhân?”

“Không sai!” Linh Nhi vênh vang tự đắc, trong khi Thái Thái lại mải nhìn đông nhìn tây, hoàn toàn chẳng để tâm tới đoạn đối thoại giữa hai người.

“Các vị đứng đây chờ một lát để ta đi hỏi lại đã.” Thái giám cầm giấy thông quan của nàng chạy biến đi, không bao lâu sau đã tươi cười trở lại, “Ha, vận khí của tiểu thư đúng là không phải tốt bình thường đâu, thì ra hoàng thượng sớm có ý chỉ tiểu thư nhà quan Thượng thư trở lên không cần tham gia sơ tuyển mà vào thẳng vòng sau, hơn nữa còn nằm trong phạm vi xét sắc phong hoàng phi, hoàng quý phi, hoàng hậu đó!” Ai chà, đừng xem người ta béo mà chê, con gái hoàng đế không lo ế, con gái đại quan cũng không lo ế, cửa sau đã có hoàng đế mở sẵn rồi.

“Chúng ta đi vào sao?” Chu Thái Thái cứ ngỡ nghe lầm: “Ngươi cho chúng ta đi vào sao?”

“Không sai đâu tiểu thư, người có thể đi vào!”

“Ta không vào có được không?”

“E là không thể. . .”

“Chờ đã, xin chờ một chút ——” nàng gọi lại vị công công đang định mang mình vào cung, “Xin hỏi, ngươi coi như chưa thấy qua ta có được không? !”

“E là không thể!”

Còn tưởng đến cửa lớn còn không vào được ai ngờ lại trực tiếp trở thành một trong ba mươi sáu tú nữ, trong lòng Thái Thái cực kỳ phiền muộn, nghĩ chuyện dối gạt kia sớm muộn cũng bị lộ mà hoàng cung rộng rãi hoa lệ, đôi con ngươi tròn xoe đảo một cái, Thái Thái nghĩ trong hoàng cung nhất định có chỗ lưu trữ sách, hơn nữa sách trong hoàng cung so với ở bên ngoài còn phong phú đa dạng hơn, rất có thể tìm được cuốn chưa đọc qua bao giờ.

Thái Thái cùng Linh Nhi được sắp xếp cho ở lại một tiểu viện chỉ con nhà đại quan cực cao mới được hưởng, từ ăn, mặc, ở đều cao hơn chỗ khác mấy bậc , buổi tối Thái Thái còn vì ba con cá vàng hấp mà giật mình, mà giật mình là vì sao chỉ cho có ba con ít ỏi, cái này gọi là ăn sao? Cũng đúng,vị công công đưa sủi cảo đã nói rõ ràng rồi, Thái Thái đành gọi là “ăn nếm” một con, hai con còn lại cho Linh Nhi. Nàng cũng hết cách rồi, cha đã dặn vào cung không được tham ăn, vất vả lắm mới gầy xuống được một ít mà để hồi lại thì không ổn, Thái Thái chỉ có thể tưởng tượng mấy con cá kia còn sống vậy.

Cá sống, là không ăn được đâu đấy.

Mùa xuân vạn vật sống lại, hoa cỏ trồng ở ngoài đều vui sướng hưởng ưu ái, Thái Thái thừa dịp trời còn chưa kịp tối một mình ra ngoài tìm Tàng thư lâu (2), kết quả lại gặp được mấy tú nữ cực kỳ thon thả xinh đẹp đang trò chuyện, nàng bèn tươi cười đi tới. Vừa thấy Thái Thái, mấy nữ tử kia lập tức cười rộ lên, dùng quạt che miệng giả vờ văn nhã.

Thái Thái cũng chẳng để tâm, chỉ qua làm một vạn phúc (3) thật chậm rồi đứng thẳng người cười tươi tắn nói: “Các vị biết Tàng thư lâu ở đâu chăng?”

“Chuyện này chắc phải hỏi công công rồi.” Bọn họ nhìn nhau, nghĩ Thái Thái mập mạp không có sức cạnh tranh, nụ cười trong sáng lại hiền hoà, nên đặc biệt yên tâm: “Vị tiểu thư này là…?”

“À, ta là Chu Thái Thái, tới cho đủ số ấy mà.” Nàng nghiêng đầu, cười khả ái: “Ai, các vị chắc cũng thấy ta chẳng có hy vọng gì, chẳng qua nghe theo ý chỉ của hoàng thượng tới cho đủ số, tiện xem phong cảnh hoàng cung, nhất là Tàng thư lâu.”

Thì ra là thế – Thái Thái nói đúng, vương triều coi gầy là đẹp (4), ba đời đế vương đều chuộng eo nhỏ, nàng ta nếu thật tới dự tuyển thì đúng là khoa trương, hẳn là thực sự tới góp vui, ngắm nghía cảnh trong cung.

“Vậy ta đi tìm công công, các vị từ từ trò chuyện!” Lại thêm một lần vạn phúc, chỉ khác là lần này mấy cô nương kia cũng nghiêm túc đáp lễ, nên biết dù là nàng béo không có khả năng lọt mắt xanh hoàng thượng, nhưng đã vào được cửa cung trở thành tú nữ thể nào cũng là tiểu thư con nhà đại quan, tương lai cũng sẽ là phu nhân một vị trọng thần nào đó.

Chỉ cần thế, cũng đủ để bọn họ có ý muốn kết giao.

“Công công, ta muốn tìm Tàng thư lâu.”

“Ai, nha đầu này, ngươi là tú nữ nhà ai?”

“Ta là, ừm, công công, ta là nói, ta muốn tìm Tàng thư lâu.”

Nàng rõ ràng có ý tránh không muốn trả lời, vị công công kia chỉ hỏi một câu đã bắt đầu trợn trừng con mắt nhìn nàng một lượt từ đầu đến chân, đổi giọng: “Nha đầu béo thế này, ha, ngươi là cung nữ mới tuyển?”

Cũng không đúng lắm, dù là tuyển cung nữ cũng phải tuyển xinh xẻo một chút, một nha đầu béo như vậy lại chạy ngang chạy dọc trong cung cũng hơi quá chói mắt, chẳng lẽ —— ha ha, lão mỉm cười, nhớ ra: “Nha đầu, ngươi là trù nương mới chỗ thái hậu nương nương à?” Ai cũng biết hoàng thượng rất có hiếu, thái hậu gần đây ăn uống kém nên hoàng thượng mới đặc biệt vời tới một trù nương nổi danh kinh thành, nghe nói tuổi không lớn, người mập eo thô giống như nha đầu béo rất khả ái đang đứng trước mặt.

“Nha đầu, theo ta đi!”

“Này, sao ông lại nắm tay ta?” Tay lão vừa nhiều chai vừa cứng, tay nàng lại vừa mềm vừa non, bị lão cầm siết đến đau, đỏ ửng lên.Trong khi đó thái giám cầm lấy tay nàng lại rất thoải mái, bàn tay nhỏ nhỏ êm mềm như không xương khiến người ta liên tưởng tới một cụm bông gòn, thái giám quay đầu thấy nàng đi rất chậm, khuôn mặt ửng hồng sáng long lanh như một trái vải tươi mới hái, lòng bỗng sinh yêu thích, nói: “Nha đầu, ngươi cho ta là ai nào? Ta đường đường là tổng quản trong cung thái hậu, cung nữ đều gọi Trịnh công công, thái giám gọi Trịnh gia gia, trông ngươi khả ái thế này cứ gọi Trịnh gia gia!”

Thái Thái vốn ngoan ngoãn nhu thuận, hơn nữa miệng lưỡi cũng rất trơn tru, bèn ngọt ngào nói: “Trịnh gia gia, ngài đi chậm một chút, chờ ta nói hết đã!” Một tiếng Trịnh gia gia của nàng đủ khiến Trịnh thái giám tưởng như vừa có được cháu gái ruột, vui vẻ hỏi: “Bé ngoan, ngươi muốn nói gì?”

Nàng thở hổn hển, tay trắng nõn móc ra một chiếc khăn, lau lau mồ hôi li ti đọng trên trán: “Ta tìm nhà bếp!”

A, xem này,chạy đến hồ đồ rồi, nàng rõ ràng muốn tìm Tàng thư lâu.

“Đúng rồi, không sai, ta dắt ngươi tới nhà bếp!”

“Sai rồi sai rồi, ta tìm Tàng thư lâu.”

Tàng thư lâu à, Trịnh công công nghĩ thầm nàng có lẽ định chạy tới Tàng thư lâu tìm sách dạy nấu ăn gì đó thôi, có điều cung quy rất nghiêm, sách ở đó đều là để hoàng thượng cung phi đọc hết, nàng chỉ là một cung nữ làm gì có bản lĩnh vào được Tàng thư lâu, bèn cười nói: “Ngươi yên tâm, chỉ cần ngươi hầu hạ thái hậu cho tốt, tâu với thái hậu muốn đọc sách dạy nấu ăn trong cung, chỉ cần thái hậu nói một câu là ngươi  có thể vào Tàng thư lâu rồi.”

Thái Thái bắt thông tin rất nhạy, lập tức trợn tròn đôi mắt: “Ý của ông là ta không vào được Tàng thư lâu?”

Dù là cung nữ nhỏ gầy bình thường cũng đừng hòng mong len lén chuồn vào được, nói chi mục tiêu khổng lồ như nàng, Thái Thái cân nhắc khả năng được thái hậu khai ân, bèn rất thân thiết chạy lại nắm tay áo của vị Trịnh gia gia tương đối dễ gần này: “Trịnh gia gia, làm thái hậu hài lòng, thái hậu sẽ cho ta vào Tàng thư lâu?” Nha đầu ngốc này, lão còn chưa nói nhất định là được, nhưng dù sao thái hậu khai ân rồi thì cũng không thiếu gì chỗ tốt, nghĩ vậy lão bèn dắt tay Thái Thái đi về phía tẩm cung thái hậu. Tới nơi rồi, Thái Thái nhận thấy chỗ đó quả thực rất rộng lại có phong cách độc đáo, thấm đẫm ý vị quê hương, xem ra vị thái hậu này cũng là người tao nhã biết thưởng thức.

“Nha đầu, nói cho gia gia, ngươi tên gì?”

“Ta họ Chu, gọi Chu Thái Thái!” Nàng ra một bộ vạn phúc không được ưu nhã như người ta nhưng lại có vẻ khôi hài khả ái, Trịnh thái giám hiện nay tuy không phải hồng nhân (5) trong cung  nhưng trước đây cũng là có, giờ thấy một tiểu cung nữ mới vào cung lại biết kính già lòng càng vui mừng, gật đầu, “Rồi rồi rồi, để ta đi hồi bẩm với thái hậu, nha đầu ngươi chờ nhé.”

Thái Thái nhìn xung quanh, cung nữ cũng không quá nhiều, nơi nơi yên ắng, nhưng những giả sơn tiểu cảnh đều được chế tác tinh vi tỉ mỉ, độc đáo đặc sắc xứng đáng là tiên cảnh chốn nhân gian vượt hẳn trào lưu đương thời.

Chờ chỉ chốc lát, Trịnh công công đã tươi cười đi ra vỗ thẳng lên vai nàng: “Nha đầu!”

“A, Trịnh gia gia!” Một tiếng gia gia này nàng gọi rất thuận miệng, vị công công này xem ra khá hiền từ, nàng thực sự vui lòng gọi lão là gia gia .

“Nha đầu ngoan, thái hậu nói tối nay muốn xem tay nghề của ngươi, vừa khéo hoàng thượng cũng đang cùng thái hậu chơi cờ, ngươi đi làm thử cho mọi người nếm đã.”

Nấu ăn thì đễ, nhưng chín người mười ý,  nấu sao cho hợp khẩu vị tất cả mọi người là rất khó.

Thái Thái bèn hỏi thái hậu tuổi tác thế nào, khẩu vị gần đây cùng tình hình sức khỏe ra sao rồi lược lấy trọng điểm ghi nhớ kỹ càng, chớ thấy Thái Thái mập mạp mà xem thường, đầu óc nàng rất nhanh nhạy chỉ cần công công nói vài câu đã đoán ra xuân sang thái hậu vị hỏa (6) quá vượng,chính là bệnh chứng những người trên dưới năm mươi hay gặp nhất vào tiết xuân, ‘ Địa chi kinh ’ có ghi vị hỏa biểu hiện là đầy hơi trướng bụng, hay ợ chua, miệng đắng họng khô, càng ăn càng thấy đói, chóng khát thèm đồ lạnh, mặt hồng mắt đỏ, tim đập nhanh mất ngủ, nóng nảy dễ bực bội, sợ nóng lại hay ra mồ hôi, váng đầu hoa mắt.

Trịnh công công nói thái hậu gần đây hay cáu bẳn, thèm ăn mà lại kén chọn, đêm thường khó ngủ. Thái Thái trong lòng đã rõ, loại tình huống này nàng đại loại có tính toán rồi.

Chú thích :

(1)        Giấy thông quan : giấy vào cửa

(2)        Tàng thư lâu : kho sách

(3)        Vạn phúc : tư thế cúi chào của phụ nữ xưa

(4)        Chỗ này hơi có liên quan điển cố một chút, thời xưa có vua nước Sở đặc biệt yêu thích phụ nữ có eo lưng thon nhỏ, nhiều người phải cố ăn thật ít, bó eo thật chặt thành ra gầy yếu đến mức vịn tường mới đứng lên được. Anh vua trong truyện cũng ở nước Đại Sở…

Nhân tiện, tên anh là “Sở Cuồng”, theo điển cố thì ý chỉ người ưa tự do phóng túng, không bị gò bó.

(5)        Hồng nhân : chỉ người được bề trên ưu ái tin cậy

(6)        Vị hỏa : từ dùng trong Trung y, chỉ bệnh nhiệt trong dạ dày bốc cao dẫn đến viêm nhiễm

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip

Tags: