End.

Yêu đương với Lưu Lực Phi sẽ có cảm giác như thế nào?

Lưu Thiến Thiến sờ cằm, emmm. . . . . . Nói như thế nào đây.

"Thiến Thiến! Thiến Thiến! Quần áo, quần áo của em để chỗ nào vậy."

Lưu Thiến Thiến nghe tiếng Lưu Lực Phi gọi nàng, suy nghĩ bị đánh gãy, từ phòng bếp ngó ra.

"Cái tật để đồ lung tung, chị chuẩn bị rồi. Để trên giường, bộ màu đen."

"A!"

Lưu Thiến Thiến bất đắc dĩ lắc đầu. Sau khi pha hai tách phê, nàng đặt dĩa lên bàn ăn, đem bánh mì vừa được nướng để xuống đĩa, vừa quay đầu lại liền thấy Lưu Lực Phi đang túm tóc cầm túi xách chạy từ trong phòng ngủ ra.

Em ấy đi đến bàn ăn cầm lấy tách cà phê, không lên tiếng, trực tiếp ngửa đầu một ngụm uốn sạch, lúc đặt cái tách xuống viên đá va chạm thành vang ra leng keng.

Đem miếng bánh mì nướng ngậm ở miệng, Lưu Lực Phi một bên nhìn di động chuẩn bị rời đi, lại bị Lưu Thiến Thiến gọi lại.

"Phi Phi, áo."

Lưu Lực Phi ngây ngốc cúi đầu, liền thấy áo sơ mi bản thân cúc áo lẫn lộn, Lưu Thiến Thiến lắc đầu, trực tiếp đi đến trước mặt nàng đem cúc áo sơmi cởi bỏ, rồi cẩn thận cài lại.

Lưu Lực Phi cầm di động gửi cho đồng nghiệp một tin nhắn thoại, đợi Lưu Thiến Thiến cài nút xong liền hôn lên bên má chị một cái.

"Em đi đây."

Nói xong liền ngáp, cầm lấy xe cái chìa khóa đi ra cửa.

---------


Xem đi, đây là hậu quả của việc thức khuya, ngủ quá trễ, thành ra sáng sớm vội vàng rối ren loạn hết mọi thứ. Lưu Thiến Thiến bất đắc dĩ nhún vai. Nàng ăn bữa sáng xong, chậm rãi trở về phòng thu dọn đống hỗn loạn mà Lưu Lực Phi để lại trước khi đi.

Trong phòng ngủ, đồ ngủ bị ném lung tung trên sô pha, nửa cái chăn bông trên giường gần như rơi xuống sàn, trên thảm là mấy bộ  quần áo xộc xệch.

Lưu Thiến Thiến đột nhiên cảm giác có chút "yêu thương" Lưu Lực Phi.


---------

Hả? Vừa rồi nói đến chỗ nào rồi? À, yêu đương với Lưu Lực Phi sẽ có cảm giác ra làm sao.

Kỳ thật cũng không có gì đặc biệt, sau khi các nàng hẹn hò, kỳ thật cuộc sống cũng không giống như có phát sinh thay đổi cái gì.

Các nàng vốn từng là bạn cùng phòng. Sau khi ở chung, cuộc sống hầu như căn bản không cần mất thời gian làm quen, hai người ở chung mười phần tự nhiên, giống như các nàng trời sinh nên ở cùng nhau.

Nói thật lòng, cảm giác sau khi ở cùng nhau, hẳn là .... là an tâm đi, mặc dù có một cônbạn gái rất được yêu thích hoan nghênh, cũng đem lại rất nhiều sự phiền não.

Lưu Thiến Thiến (giả vờ) đau khổ.

Nếu Lưu Lực Phi ở đây, chắc chắn ánh mắt phức tạp nhìn nàng, nói "Những lời này cũng có thể dành cho chị đó, Thiến Thiến! Chị có thể hay không tránh xa những người đó một chút".

Nghĩ đến đây Lưu Thiến Thiến đột nhiên cười thành tiếng, bất quá Lưu Lực Phi hiện tại quả thật không ở nơi này, còn nàng sau khi dọn dẹp đồ đạc, cũng cầm túi xách, chuẩn bị ra ngoài.


---------

Cả ngày ở studio chụp ảnh, Lưu Thiến Thiến đứng dậy, duỗi thân một chút, xương cốt trên người bắt đầu vang lên, giòn xương (không phải đâu)

"Náo Náo! Náo Náo! đến, mau tới giúp mình một chút."

Lô Tĩnh vội vàng đi qua đỡ lấy nàng, thuận tay tiếp nhận camera trong tay nàng.

"Ai da Thiến Thiến, cậu có ổn không."

"Vẫn còn ổn." Lưu Thiến Thiến đứng vững và vươn người.

Phù ~ thoải mái hơn nhiều.

"Cậu còn chưa ăn cơm trưa, dọn dẹp xong rồi về sớm đi. Thuận tiện mua đồ ăn lấp đầy chính mình, thoạt nhìn ba mình cũng không về sớm." Lô Tĩnh lo lắng nhìn nàng.

"Đã biết." Lưu Thiến Thiến duỗi eo, vô tình nhìn phía ngoài cửa sổ, bên ngoài không biết khi nào thì đã tối sầm, nhìn có vẻ trời sắp mưa .


---------

Trời tháng bảy, thay đổi bất thường, chốc chốc bên ngoài lại mưa.

"A, trời mưa." Lô Tĩnh bĩu môi, bất quá may mắn cô có đem theo ô.

"Mình cùng Nhuận hẹn hôm nay đi ăn cơm nên đi trước nhé. Bên ngoài trời mưa lớn như vậy, cậu đợi một chút rồi hẳn về."

Lưu Thiến Thiến cẩn thận đem camera cất đi, lại giúp các staff dọn dẹp một chút. Nghe được Lô Tĩnh nói thì nhìn thoáng qua phía ngoài cửa sổ. Mưa quả thật rất to.

"Được, lát mình sẽ về."

"Mưa lớn như vậy, cậu đi ra ngoài cẩn thận một chút."

Lô Tĩnh cầm túi xách, vẫy tay chào Lưu Thiến Thiến, sau đó chậm rãi ra về.

"Đã biết!"

---------


Lưu Thiến Thiến thu dọn đồ đạc rồi đi tới bên cửa sổ ngắm mưa bên ngoài.

Thoạt nhìn mưa thật sự không nhỏ. Màn mưa làm mơ hồ tầm nhìn, ngã tư đường nơi nơi đều là ướt át. Bất chợt có vài người đi ngang, trong tay đều nắm chặt ô, vội vã mà đi.

Lưu Thiến Thiến thu thập các thứ hoàn tất, đi ra ngoài lại bất ngờ thấy được một người.

"Phi Phi? Sao em lại tới đây." Lưu Thiến Thiến kinh ngạc nhìn nhìn người cầm ô trước mắt.

"Em tới đón chị."

Lưu Lực Phi đi đến bênh cạnh nắm tay nàng "Mưa lớn như vậy, chị làm sao về được, em lo lắng, tan ca liền lái xe lại đây ."

Nơi làm việc của hai người cách rất xa, còn nơi này cách nhà hai người không xa. Cho nên dù có xe, Lưu Thiến Thiến cũng chưa bao giờ gọi Lưu Lực Phi lái xe đến đón nàng. Nhưng thỉnh thoảng cũng sẽ có những tình huống như thế này.

Lưu Thiến Thiến mỉm cười, nắm lấy tay Lưu Lực Phi.

"Được rồi ~ chúng ta cùng nhau trở về. Tối nay em muốn ăn gì. . . . . ."

---------


Bởi vì không đủ chổ đậu xe nên Lưu Lực Phi đã đỗ bãi xe bên kia đường.

Thời điểm chuẩn bị bước ra mặt đường, Lưu Lực Phi nhìn Lưu Thiến Thiến trên người chỉ mặc một chiếc áo khoác mỏng, choàng một chiếc khăn nhìn là thấy không có tác dụng giữ ấm. Gió lạnh bên ngoài thổi vào trên người chị, mái tóc rối bù của chị bị gió thổi bay, nhìn trông rất lạnh.

Lưu Lực Phi cau mày, ôm lấy Lưu Thiến Thiến vào trong lòng , vòng tay qua vai chị mở ô rồi lập tức bước nhanh trong mưa.

Lưu Thiến Thiến nghiêng đầu nhìn em. Nàng thấy em đang mím môi, cẩn thận giữ ô tận khả năng để không cho mưa rơi vào người bên cạnh.

Lưu Thiến Thiến thấy có vài giọt mưa nhẹ nhàng rơi vào, dừng ở Lưu Lực Phi sườn mặt.

Thấy Lưu Thiến Thiến nhìn chằm chằm bản thân, Lưu Lực Phi cũng quay đầu nhìn nàng, nghi hoặc nhướng mày, Lưu Thiến Thiến nở nụ cười, vươn tay lau sạch vết nước trên mặt của Lưu Lực Phi .






Yêu Lưu Lực Phi là cảm giác gì

Là an tâm, là hạnh phúc.

End.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip

Tags: #gnz48#wliu