Chương 23

Tiếng bíp bíp nhập mật khẩu theo sau là tiếng mở cửa. Joo vui mừng tắt tivi đặt remote xuống bàn, mỉm cười chào đón người vừa về tới.

"Anh đi làm chắc là mệt lắm hả?"

"Em đã ăn gì chưa? Nếu chưa thì lại đây!"

Perth nới lỏng cà vạt đi vào gian bếp đặt hộp mì lên bàn ăn. Ngón trỏ quấn quanh ít băng trắng, chẳng lẽ hắn bị đứt tay. Nhưng từ lúc nào vậy?
Cậu cũng theo sau, hơi bất ngờ khi tối nay hắn còn mua đồ ăn về cho mình. Nhanh chân ngồi vào ghế đáp.

"Từ chiều đến giờ em vẫn ngồi đợi anh về."

Hắn kéo ghế ngồi đối diện, mỉm cười không rõ thâm sâu. Rót cốc nước lọc đẩy về phía cậu.

"Ngon miệng không?"

"Ngon lắm."

"Ăn nhiều vào để tí mới có sức chịu được."

Nụ cười mỉm đã đổi thành cái nhếch môi đầy ẩn ý, sóng lưng hơi ớn lạnh Joo liền ngưng đũa đưa mắt khó hiểu nhìn sang.

"Anh nói vậy có ý gì?"

Khi câu hỏi vừa dứt một ít mì nữa được nuốt xuống, Perth nhìn vào yết hầu đang di chuyển của người kia hơi nhướng mày, dựa lưng ra thành ghế trả lời.

"Anh chỉ định làm một bài test nhỏ thôi, cùng nhau thực hiện nha."

"Đừng làm em sợ, nãy giờ anh nói gì em không hiểu gì cả?"

"Anh nào dám làm em sợ."

Perth đứng dậy tiến lại cạnh bên, vuốt sướt tóc mái Joo ra sau. Động tác nhẹ nhàng tựa như tình nhân đang âu yếm nhau vậy thôi. Cúi đầu hôn lên vầng trán đó lướt môi qua tai thầm thì.

"Anh hi vọng kết quả đừng như mong đợi, nếu đúng như thế chỉ càng làm anh thêm hận em."

Cử chỉ của hắn thật ân cần, nhưng lời nói lạnh tựa lưỡi dao băng nhẹ nhàng đục khoét, khiến cậu chỉ muốn co chân chạy trốn.

"Em mệt rồi, muốn được nghỉ sớm."

"Anh chưa làm gì em mà, chẳng phải thường ngày em thích anh gần gũi em như thế sao... hả?"

Dùng sức lực một tay giữ chặt bả vai, làm cậu muốn đứng dậy cũng khó huống chi bỏ trốn. Tay còn lại chầm chậm vươn tới vùng bụng đang nhô cao. Đôi mắt Joo mở to, nếu hắn chạm vào thì lời nói dối kia sẽ bị vạch trần mất. Cậu chỉ muốn dùng nó để làm hắn yêu mình một lần nữa, dùng nó để níu chân một người muốn đi. Đợi đến lúc hắn thay đổi tâm ý sẽ thú nhận mọi chuyện nhưng không phải bây giờ. Thời cơ chưa đủ cho câu xin lỗi, cậu dùng bàn tay run rẩy chộp lấy bàn tay hắn. Nuốt xuống ngụm khí lạnh lắp bắp viện cớ.

"Em ... mệt thật mà ... em chưa "muốn"."

""Muốn?" Em nghĩ đi đâu vậy? Anh định chạm vào con chúng ta một chút thôi mà."

Nhìn vẻ mặt tái xanh của Joo, Perth đành thu tay về và cũng đoán được chín phần câu chuyện. Nếu đã cố chấp muốn chơi tiếp thì hắn sẽ đùa với cậu một lúc.

"À, bây giờ thì bắt đầu bài test thôi nào. Em cũng đừng căng thẳng quá "đứa trẻ" cũng lo lắng theo thì không hay lắm."

Perth xoay lưng kéo ghế gần đó lại, đặt đối diện cậu khoảng cách không quá nửa mét rồi ngồi xuống. Giơ ngón tay quấn băng trắng ra phía trước, từ từ gỡ lớp băng đó xuống. Máu tươi trên vết cắt nhỏ còn chưa đông lại, hất cằm sang tô mì trên bàn nói.

"Em đoán ra chưa?"

Cậu ngẩng mặt nhìn lên, bờ môi khẽ run nhưng vẫn cố cười gượng.

"Đoán ra gì chứ, anh đùa nãy giờ không vui gì hết."

Hắn cười cười gật đầu, quấn lớp băng lại. Đứng dậy di chuyển xung quanh cậu một vòng, vừa đi vừa phóng tin tức tố Alpha ngào ngạt khắp gian bếp. Chúng hùa nhau bao lấy thân thể Omega thanh mảnh, bàn tay nhỏ bấu chặt vào nhau. Chỉ sau mười phút mặt mũi Joo đỏ ửng, ngã đầu ra thành ghế, hơi thở hổn hển thập phần khó chịu.
Lúc này Perth bật cười thành tiếng, vỗ tay vài cái. Bóp mạnh lấy khớp hàm cậu mà nói.

"Em đang lên cơn phát tình sao?"

"..."

"Nhưng theo anh biết, Omega trong thời kỳ mang thai sẽ không lên cơn phát tình. Cho dù nó là cưỡng chế."

"Em xin anh... chỉ là hiểu lầm thôi."

Ban đầu khi Joo thốt lên câu "em có thai rồi" trong tình huống rối ren, Chimon vì sự trở về bất ngờ của cậu mà bỏ đi, có lẽ Perth rơi vào bế tắc nên đã thật sự tin. Chẳng thèm dùng lý trí suy nghĩ thêm bất cứ điều gì, trong đầu luôn tìm cách giải quyết bài toán khó.

May thay người ngoài cuộc lúc nào cũng nhìn bao quát được sự việc, nhờ những câu mắng thẳng thắn của Ohm như dành tặng hắn lời gợi ý. Vì thế trước khi vào nhà bèn dùng vài giọt máu từ vết cắt nhỏ hòa vào bát mì ấy. Giữa Omega và Alpha đã hình thành liên kết, nếu Omega đột ngột bị tấn công cùng lúc bởi máu và tin tức tố của Alpha đánh dấu mình, sẽ lập tức cưỡng chế lên cơn phát tình không theo chu kỳ. Và hắn đang áp dụng nguyên lý đó lên người cậu.

Một tay vẫn giữ chặt khớp hàm, hắn nghiêng nghiêng đầu, tay còn lại luồn vào vạt áo người nọ kéo chiếc gối nhỏ ra ngoài. Tỏ rõ thái độ khinh bỉ.

"Em diễn rất tốt, suýt chút nữa anh bị lừa rồi. À... không phải, anh đã bị lừa!"

Tay hắn càng lúc càng thêm lực, khiến mặt cậu nhăn nhó đến khó coi. Đôi mắt vương đầy tơ máu như cầu xin, như hối hận.

"Em làm vậy cũng vì yêu anh."

"Yêu tôi? Yêu tôi mà bỏ đi không một lời từ biệt?"

Cố dùng những sức lực còn sót lại, cậu gỡ bàn tay kia ra khỏi mặt.. ánh mắt sợ sệt, hai chân đạp xuống sàn đẩy chiếc ghế đang ngồi ra xa. Liên tục lắc đầu.

"Em...  em... không lừa dối anh. Em đã thật sự có thai, anh tin em đi. Khi ấy em không có sự lựa chọn khác."

"Ý em nói là ba tôi đã chèn ép em? Hình như tôi nhớ khi ấy em chẳng chút lưỡng lự hay hỏi ý một kẻ như tôi. Lúc ấy em có thể nói ra mà, tôi sẽ ủng hộ vô điều kiện. Điều khiến tôi hận không phải vì em theo đuổi đam mê mà vì sự ích kỷ tột cùng. Quay trở về đây khi đã mất hết tất cả, thì ra tôi chỉ là sự lựa chọn cuối cùng của em...Đáng tiếc thay, em không nằm trong danh sách lựa chọn của tôi nữa rồi."

Hắn nhếch mép cười tựa như bao nhiêu oán hận của quá khứ và hiện tại trút trọn vào ánh mắt đó. Perth nói tiếp.

"Tình xưa nghĩa cũ nên đến đây thôi."

"Chúng ta quên hết chuyện quá khứ đi.. em đây sẽ sinh cho anh một đứa con kháu khỉnh. Anh ta là Beta hai người không có kết quả đâu, anh đừng bị anh ta dụ dỗ... nha anh...!"

Cậu không còn gì để mất nữa, dù gì cũng đang trong thời kỳ cưỡng chế phát tình. Đứng dậy rời ghế đồng lúc một mùi hương tin tức tố mùi mưa mát lạnh lan tỏa, bước chân xiêu vẹo lại gần hắn.

".... nha anhhh!"
Chiếc áo cổ rộng tự kéo xuống trễ vai, đường nét xương quai xanh hiện ra rõ ràng với làn da trắng mịn. Cậu ngồi bệt xuống cạnh chân người kia, ngẩng đôi mắt to tròn long lanh nước nhìn lên.

Hắn chẳng mấy lưu tâm, bởi lẽ khẩu vị cũng không còn như trước. Cúi người thầm thì.

"Không đúng, anh ấy là Omega, còn là Omega của cuộc đời tôi." đứng thẳng lưng xoay mặt ra hướng khác, giọng nói dõng dạc Perth tiếp lời

"Còn bây giờ em hãy cuốn gói rời đi đi, đừng cố va vào nhau nữa. Chúc em may mắn."

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip