JOOHYUN VER
"Em có điều gì giấu chị không?"
"Không. Em luôn thành thật với chị mà."
.
.
.
.
.
.
"Em có điều gì giấu chị không?"
Có. Chị biết là em có, rất nhiều là đằng khác.
Trái tim của một Bae Joohyun trong chị gào thét mãi điều đó.
Gào thét thống thiết.
Thống thiết thứ tình yêu này.
Yêu hóa thinh không.
.
.
.
.
.
.
"Em có điều gì giấu chị không?"
Ngay khi vừa kết thúc câu nói, chị giật mình thảng thốt tự nhủ rằng bản thân mình điên rồi. Đến chính bản thân chị cũng chẳng biết tại sao mình lại đưa ra một câu hỏi nhạy cảm như thế này. Chị đoán chừng đã nhiều giây trôi qua, nhưng vẫn chưa có một giọng nói nào hồi đáp lại. Cái nhìn khó hiểu của anh quản lý đang hướng về phía chị. Rõ ràng là không khí đã bắt đầu trở nên không ổn. Đáng ghét thật, trông chị bây giờ hẳn là chẳng khác gì các host chủ trì những talkshow lúc nào cũng chỉ muốn bới móc đời tư nghệ sĩ.
Chị lén đưa mắt nhìn về phía em, người đang ngồi cạnh chị đây. Em đang cười trừ, Kang Seulgi em rõ là đang cười trừ. Thời gian chị quen biết em đủ lâu để hiểu nụ cười kia là sự thật hay giả dối.
Vậy...
có thể là có một cái gì đó chăng?
Nhưng...
là cái gì mới được?
Đột nhiên chị hiểu ra vì sao mình lại vô thức bộc phát ra điều thắc mắc kia. Trong một phần ngàn giây, cảm xúc của chị đã lật đổ lý trí. Không, không phải, nó lại một lần nữa lật đổ thứ lý trí ngỡ như luôn làm chủ lấy chị. Nó đã xâm chiếm và dám đòi hỏi cái điều mà sâu trong lòng chị vẫn hằng khao khát,
theo một cách bản năng nhất.
Nếu vậy thì, chị cứ ích kỷ một lần nữa đi thôi. Dù sao, trước khi là một idol, chị cũng là một con người mà nhỉ. Mà con người ấy, ai mà chẳng có phần người và phần con. Chị biết là chị đang tự biện minh cho sự ích kỷ của chính mình nhưng cớ sao chị lại chẳng mảy may cắn rứt lương tâm nghề nghiệp một chút nào. Tâm trạng chị chuyển từ trạng thái thảng thốt sang trạng thái thấp thỏm. Có một cái gì đó trong chị đang lớn dần lên. Sự chờ mong chăng?
"Đây là lúc cậu nên bày tỏ lòng mình."
Mọi người đang khuyên em kìa Seulgi, phải rồi, em nên mau mau "bày tỏ lòng mình", nên mau mau nói thật đi nào. Tim chị càng đập nhanh hơn nữa. Chị cố ngăn không cho ánh mắt mình nhìn về phía em nữa nhưng chẳng thể ngăn được khóe miệng đang từ từ nâng lên. Một nụ cười ngượng ngùng đang dần nên hình nên dạng. Chị không thể nào giấu được nụ cười này nữa rồi Seulgi à. Em nên cho nó một cái cớ thật hoàn hảo để hiển hiện đi thôi.
"Không có. Em luôn thành thật với chị mà."
Một nụ cười ngượng nghịu đã nên hình nên dạng.
Trong phút chốc, tai chị như ù đi, chị không nghe thấy gì nữa, chị không muốn nghe thấy gì nữa.
Người ta bảo hy vọng càng nhiều thì thất vọng lại càng sâu.
Nhưng chị đang hy vọng điều gì thế này?
.
.
.
.
.
.
Đau đớn làm sao, đêm nay niềm khắc khoải lại theo chị vào cơn mơ.
Thật buồn cười cho một Bae Joohyun vốn nổi tiếng là cẩn trọng, thế nhưng chị lại quên mất một điều hết sức cơ bản. Chị và em, chúng ta đang ở trong cái chương khốn khổ nhất của tình yêu,
yêu thầm,
lại càng khốn khổ hơn khi chúng ta yêu thầm lẫn nhau.
Yêu, phải chăng chính là khốn khổ như thế?
Hay chính vì chúng ta là người của công chúng, nên yêu mới trở nên khốn khổ như thế?
Em có từng nghĩ, nếu như chúng ta không phải là người yêu, vậy thì mối quan hệ này là gì? Bạn bè, đồng nghiệp, chị em? Thật đáng thương nhưng chị thừa biết rằng không một ai trong hai chúng ta đồng ý đảm nhận những vai này mãi mãi. Nhưng điều đáng thương nhất là gì? Là đến cả cái tư cách để đòi hỏi "sự thành thật" từ em chị cũng chẳng có lấy một cái nào cho phù hợp.
Chúng ta đối xử với nhau như thể những người yêu nhau.
Nhưng chúng ta lại chẳng buồn gán cho nhau lấy một cái danh phận.
Liệu khi chúng ta ở một cuộc đời khác, chúng ta không còn là idol, nhưng chị vẫn là Bae Joohyun và em vẫn là Kang Seulgi. Liệu khi ấy em sẽ còn yêu chị không?
Chị nghĩ, nếu như cả hai chúng ta đều là người thường, thì phải chăng chúng ta đã có thể có một tình yêu bình thường như bao người. Nhưng nếu như chúng ta đều là người thường, chúng ta sẽ chẳng bao giờ có thể tìm thấy nhau, chẳng bao giờ. Một người mê xê dịch như em, hẳn là em sẽ rời bỏ Ansan, em sẽ đi Seoul, rồi em sẽ đi khắp đất nước này, rồi em sẽ in dấu chân lên từng châu lục một trên tinh cầu này. Còn chị, chị ấy hả, chị nghĩ rằng mình vẫn sẽ yên ổn ở Daegu, cứ bình bình đạm đạm mà sống. Cuộc đời hai chúng ta sẽ chẳng có lấy một giao điểm. Thôi, chị chịu thôi, chị không mường tượng nổi cuộc sống của Bae Joohyun nếu không có Kang Seulgi thì sẽ nhạt nhòa như thế nào. Vậy nên, dù cho cái giá để có được tình yêu này chính là mất đi sự tự do thường nhật, chị vẫn chấp nhận, vì đó là em.
Vậy mà Seulgi, em lại nhút nhát nữa rồi, em lại trốn tránh chị nữa rồi, em lại trốn tránh tình yêu của đôi ta nữa rồi.
Chị cũng có những nỗi sợ.
Chị sợ miệng lưỡi người đời.
Chị sợ hào quang rồi sẽ vụt tắt.
Nhưng em nào có biết rằng điều chị sợ nhất đó là đôi ta rồi sẽ như bao người khác, hợp hợp tan tan, vô thường vô vị.
Seulgi, hãy cứ đặt những ngón tay ấy lên bờ vai của chị đi. Chị vẫn luôn chờ đợi. Đã từng chờ em dài hơn mười năm đằng đẵng, chị không ngại chờ thêm một chút nữa, chờ đến lúc em hội đủ dũng khí. Dù thế nào chị vẫn muốn nhắc lại, em là người chị yêu nhất cuộc đời này.
Seulgi, hãy nói yêu chị đi,
trước khi có người khác làm điều đó.
.
.
.
.
.
.
"Em có điều gì giấu chị không?"
Có. Chị biết là em có, rất nhiều là đằng khác.
Trái tim của một Bae Joohyun trong chị gào thét mãi điều đó.
Gào thét thống thiết.
Thống thiết thứ tình yêu này.
Yêu hóa thinh không.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip