1.
Có người hỏi, "Tình đầu là gì?"
Choi Hyeonjoon từng chẳng biết nên trả lời như thế nào, đối với em có lẽ đó là tên một người chẳng thể nói ra hoặc cũng có thể là cuộc tình đơn phương kéo dài chẳng có câu trả lời.
Cái gọi là tình đầu ấy nghe thật đẹp nhưng cũng thật đau hoặc cũng là vì tình đầu của em chỉ toàn những nỗi đau, nhớ nhung khôn xiết đối với một người
Nhưng mà Choi Hyeonjoon cũng chẳng rõ tình yêu đơn phương dành cho Jeong Jihoon có thể gọi là tình đầu không, em chỉ rõ người đó chính là tâm can, ngoại lệ trong những năm tháng vừa mới chập chững bước vào con đường tuyển thủ của mình.
Thậm chí cho tới hiện tại chỗ của Jihoon trong lòng em vẫn chưa từng đổi thay, dẫu cho có đuổi đi hay trốn tránh thế nào tình cảm ấy vẫn tồn đọng mãi trong tim em.
Cùng Jeong Jihoon quen biết sáu năm, đồng hành cùng nhau trên con đường sự nghiệp bốn năm, ba đội tuyển với ba chiếc cúp cùng nhau khắc tên.
Và cũng là Choi Hyeonjoon, mang trái tim mình đi trao gửi ngần ấy thời gian, từ thuở còn là dự bị đường trên tại Griffin.
Hang Wangho từ lâu đã nhận ra thậm chí khi hai người chỉ vừa mới là đồng đội chưa lâu tại GenG, người đội trưởng của em đã tinh mắt nhận ra tình cảm hơn cả cái gọi là anh em mà Hyeonjoon dành cho Jeong Jihoon và ngay khi vạch trần Wangho cũng liền mắng em là thỏ ngốc.
Tới tận khi sang HLE lâu lâu cũng sẽ nghe Han Wangho mắng em là thỏ ngốc.
Có lần em bực dọc hỏi , "Từ Gen 22 đến HLE 24, bao giờ anh mới thôi gọi em là thỏ ngốc."
Han Wangho khi ấy cười rõ tươi, không chút kiên nể mà chạm vào nỗi đau của em, "Thế tuyển thủ Doran bao giờ mới hết chung tình với một con tướng chỉ mang đến thất bại đây?"
Thề rằng Choi Hyeonjoon hận chết cái cách nói chuyện không khác gì đá xoáy vào nỗi đau nhưng lại tỉ mỉ dùng từ ngữ không trực tiếp vạch trần nỗi đau đó ra của người đội trưởng.
Có vài lần Han Wangho ở trước mặt đám người Dohyeon, Geonwoo và Hwanjoong thẳng thừng trêu ghẹo em. Mà mỗi lần như thế, em lại hụt một nhịp đập trong tim, chột dạ đến không chịu được.
Wangho đôi lần nói với Hyeonjoon, quên thằng nhóc Jeong Jihoon đó đi phía sau vẫn còn rất nhiều người tốt sẵn sàng yêu em mà. Ai lại ngốc đi yêu đơn phương một người hơn năm năm cơ chứ.
Nhưng suy cho cùng Wangho có thể khuyên nhủ em tránh xa Jihoon ra chứ không thể chui vào trái tim Choi Hyeonjoon mà đuổi đánh người rời đi được, mà em cũng chướng lắm dạ dạ, vâng vâng vậy chứ người ta gọi vẫn chạy đến chỗ người ta không chần chừ.
Đừng hỏi tại sao thay vì cổ vũ Hyeonjoon theo đuổi Jihoon, Wangho lại muốn em tránh xa ra, vì Jihoon chỉ toàn làm tổn thương em thôi dù cho cậu không cố ý đi nữa, Wangho vẫn cảm thấy em không nên ở bên cạnh Jeong Jihoon.
Chưa kể Jihoon cũng đâu thương em, người cậu thương là Kim Hyukkyu cơ mà.
Choi Hyeonjoon nhìn tin nhắn nhảy liên hồi trên kakaotalk, cái nhóm chat DRX 20 không biết bao lâu rồi mới từ đáy xã hội trồi lên với không khí rộn ràng như vậy.
Thật ra cũng chẳng có gì, chỉ là....
Jeong Jihoon và Kim Hyukkyu đang thông báo với mọi người rằng họ đã chính thức ở bên nhau.
Ryu Minseok cứ hệt như cái máy, những stikers đa dạng biểu cảm cứ liên tục được gửi vào, từ ngạc nhiên, tức giận, rồi cuối cùng vui vẻ mà chúc mừng.
Gửi một vài câu chúc phúc , rồi lại này nọ mồi chài đôi tình nhân mới một bữa ăn.
Ryu Minseok nhìn cứ tưởng đã trưởng thành hơn trước kia vậy mà vẫn là cún nhỏ đáng yêu như lúc xưa.
Hong Changhyeon chắc đang sốc dữ lắm, cậu ta xem không xót một tin nhắn nào vậy mà vẫn chưa nhắn lại một câu.
Mãi cho đến khi em cùng Minseok gửi không biết bao nhiêu tin nhắn cùng Jihoon và Hyukkyu, cậu ta mới nhắn cái tin đầu tiên mà Hyeonjoon cho rằng nó khá là ngốc.
"Thật sao?"
Kim Hyukkyu cũng rất nhanh đáp lại một chữ "Ừ".
Vậy thôi đó nhưng đủ để khiến Changhyeon như máy nhả chữ mà mắng Jeong Jihoon cướp anh trai của cậu ta nhưng lại không biết vô tình hay cố ý khiến Hyeonjoon vốn tưởng mình đã làm quen và dần trở nên chai sạn với nỗi đau bỗng cảm thấy trái tim mình như bị kim châm từng chút một nhận lấy thương tích.
Jeong Jihoon nói cậu cùng Kim Hyukkyu ở bên nhau em cũng chỉ hụt hẫng một nhịp, rồi lại dễ dàng chấp nhận kết quả đau lòng kia nhưng tại sao chỉ vì một chữ "ừ" của Hyukkyu lại dễ dàng đánh vỡ lớp phòng tuyến tưởng chừng như đã kiên cố.
Người đến trước là Choi Hyeonjoon nhưng tại sao cuối cùng có được lại là anh chứ? Cậu làm sao can tâm, sao lại không ganh tỵ cho được.
Nhưng có lẽ vì đó là Kim Hyukkyu dẫu cho có là ganh tỵ cậu cũng không muốn làm điều gì tổn thương anh. Ánh trăng sáng dịu dàng không nên bị vấy bẩn, anh ấy cậu xứng đáng với hai từ hạnh phúc hơn bất kì ai.
Bởi cũng có lẽ vì cố tình người Jihoon yêu lại là Hyukkyu nên ngoài việc chúc phúc và ganh tị, em ngay cả ích kỉ cũng không được phép.
.
Bóng tối bao trùm lấy căn phòng nhỏ, ánh trăng rọi vào một góc, le lói chút vệt sáng trong phòng.
Kim Hyukkyu ngồi tựa mình vào cửa chăm chú nhìn dòng tin nhắn cuối cùng mà Jihoon gửi cho anh, hai từ "yêu anh" hiện ngay trước mắt anh.
'Yêu anh.' Viết nên có chút run rẩy, đọc lên lại ngượng ngùng, nghe được lại chính là âm thanh lãng mạng nhất của người yêu nhau.
Chỉ tiếc Kim Hyukkyu lại cảm thấy hai chữ "yêu anh" này đang giày vò chính mình, cảm giác tội lỗi với người bên kia liên tục bóp ngặt lấy anh.
Bởi anh chẳng yêu Jeong Jihoon như cậu yêu anh, trong lòng anh có người một người khác.
Người anh yêu ở xa lắm, xa tới nỗi không thể dùng khoảng cách địa lý để gọi tên, tới nỗi dù cho thân xác anh đã chôn chân tại Hàn Quốc tám năm trái tim vẫn đặt gọn tại nơi Trung Quốc xa xôi.
Khi nỗi nhớ nhung cùng nỗi đau quấn lấy anh trong những đêm tối không một bóng người, hồi ức xưa cũ tựa như nước biển liên tục đổ xô về, vừa day dứt lại mong mỏi muốn một lần quay về để ôm chặt lấy và chẳng bao giờ buông nữa.
Hình như đã rất lâu rồi, anh chẳng gọi lên người đó nữa.
Điền Dã.
Dần dần khi năm tháng chẳng thể giúp anh quên đi, nỗi sợ cũng từ ấy kéo đến, sợ cứ mãi nhớ về mội người mà chết chìm trong bể tình đơn côi.
Khi Jeong Jihoon nói rằng cậu thích anh, khoảnh khắc anh gật đầu đồng ý với lời đề nghị chân thành đầy khẩn cầu lại lo sợ mà run rẩy. Kim Hyukkyu đã nghĩ đây là cơ hội để buông bỏ đoạn tình cũ và người trước mặt có thể khiến anh quên đi nỗi sợ quấn chặt lấy mình hằng đêm.
Anh đã cho bản thân một lối thoát, cũng chính là cho Jihoon một cơ hội.
Buông tay một người, chấp nhận một tình yêu.
Jeong Jihoon thích anh, anh rõ hơn ai hết, cậu chẳng bao giờ giấu nỗi những tình cảm hơn mức cho phép với anh.
Từ khi cả hai cùng nhau đến HLE vào năm 2021, những biến động nhỏ nhặt nhất trong ánh mắt của cậu luôn được anh cảm nhận rất rõ ràng.
Chẳng có gì mang tên chắc chắn, nên Hyukkyu cũng nào dám gọi tên ánh mắt ấy tận cho tới lần đầu tiên Jihoon tỏ tình với anh.
Lời tỏ tình ngập ngừng đầy sạn ánh mắt vừa trông chờ lại chiếm gọn rất nhiều phần sợ hãi, anh khi ấy chỉ xoa đầu Jihoon, mỉm cười nói với cậu, "Tất nhiên Jihoon phải thích anh chứ, chúng ta là anh em mà."
Khi kết thúc câu nói ấy, anh chỉ thấy một Jihoon cười gượng gạo, cố gắng để thể hiện rằng mình ổn.
Nhưng đó là điều duy nhất Hyukkyu có thể làm để vừa không nhìn nhận đó là lời tỏ tình, cũng là lời từ chối nhẹ nhàng mà mai này gặp nhau cả hai vẫn sẽ gọi anh xưng em không đổi thay.
Và cho đến khi Jihoon ngỏ ý với anh một lần nữa, cậu chẳng dùng từ "thích" như lần đầu mà là "yêu".
Nặng nề và cao cả hơn, cũng chẳng thể coi như tình cảm anh em mà chối bỏ.
Mà anh cũng chẳng định như thế nữa, Jihoon đã có được cái gật đầu từ anh.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip