Chương 10: Bao dưỡng
Ngồi trong xe đua mềm mại thoải mái, Tần Lạc nghiêng đầu nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ. Xa xa một cây đại thụ đang lắc lư theo gió, thỉnh thoảng vài chiếc lá vàng rơi xuống, nhẹ nhàng phiêu đãng phân tán dưới gốc cây, trêu chọc tâm người đi đường, gợi lên trong lòng người một cảm giác bi thương của mùa thu. Sau cây đại thụ là một biệt thự xa hoa không bị bốn mùa ràng buộc, quanh năm như một ngày luôn cao quý tôn nghiêm.
Người ở trong đó khẳng định đều là người có tiền. Có phải thật sự biệt thự lớn như vậy phải có thật nhiều tiền mới mua được không? Hỏi gia hỏa này hắn khẳng định cũng không biết. Dù sao cũng chỉ là tiểu bạch kiểm được người có tiền bao dưỡng, sao có thể biết mấy chuyện này?
Bất quá, hắn vì sao lại đi làm cái công việc kia? Người bình thường chẳng ai nguyện ý cả? Có lẽ hắn có nỗi khổ riêng nên mới làm như vậy. A, không đúng, xem cái bản mặt đang cười của hắn kìa, nhất định là tự nguyện!
Tần Lạc chuyển động ánh mắt trộm liếc Lục Lâm đang lái xe, càng nhìn càng cảm thấy hắn là tự nguyện hơn nữa còn rất hưởng thụ thân phận kia.
Ngẫm lại cũng đúng, biệt thự xa hoa, xe đua sang trọng, cách ăn mặc xa xỉ, cuộc sống du nhàn, có thể có được một cuộc sống như vậy, ai cũng sẽ không thể kháng cự. Nếu người bao dưỡng kia là kẻ vừa có tiền vừa có sắc, đối với bạn cũng tốt, đó cũng là một loại hưởng thụ. Cậu mặc dù nói như vậy nhưng cậu cũng sẽ tuyệt đối không làm như vậy, dù sao cậu cũng là một nam tử hán! (Ời, mẹ sẽ chống mắt lên mà xem cưng chống cự được bao lâu ^o^... Đời là không thể nói trước được đâu con ạ ;))))
"Cậu nhìn tôi như thế làm gì? Chẳng lẽ là yêu tôi rồi sao." Ngay lúc này, Lục Lâm đột nhiên lên tiếng làm Tần Lạc đang nhìn lén hắn sợ hãi nhảy dựng, vội vàng xoay đầu sang chỗ khác.
"Bớt tự luyến." Tần Lạc đỏ mặt nói, trong lòng không khỏi than thầm: 'Gia hoả này rõ ràng một mực nghiêm chỉnh lái xe, sao có thể phát hiện cậu đang nhìn hắn chứ?', nhưng lời này cậu tự nhiên sẽ không nói ra. Nói ra là thừa nhận cậu xác thật đang nhìn hắn.
"Không phải tự luyến, cái này của tôi gọi là tự tin. Người xuất sắc như tôi đây, tôi rất tự tin ai gặp tôi đều sẽ mê đắm, cậu nếu yêu tôi thì cũng không cần phải cảm thấy ngượng ngùng. Đây là một chuyện bình thường, không cần cảm thấy mất thể diện." Lục Lâm kéo khóe miệng, cười híp mắt. Lần đầu tiên Tần Lạc trộm nhìn hắn, hắn đã liền phát hiện, chỉ là gia hoả này một chút cũng không biết, còn ngây ngốc tưởng cậu giấu rất khá, sẽ không bị hắn biết. Thật là ngốc đến đáng yêu.
"Vâng, anh rất đẹp trai, cho nên anh mới bị người...." Đột nhiên, Tần Lạc vội vàng dừng lại, bưng lấy miệng có chút bối rối.
Thiếu chút nữa cậu đã đem chuyện hắn được người bao dưỡng nói ra rồi!
"Cái gì?" Lục Lâm có chút nghi hoặc quay đầu lại nhìn Tần Lạc hỏi, không hiểu cậu vì sao đang nói lại dừng.
"Không có gì." Tần Lạc vội vàng lắc đầu, cậu mới không ngốc đem chuyện trong lòng mình nói ra. Người kiêu ngạo như hắn, nhất định là không hy vọng bị người khác biết chuyện hắn được bao dưỡng. Cậu mà nói, chắc chắn sẽ gặp hoạ. Nếu là bình thường cậu khẳng định sẽ không lo lắng, nhưng hiện tại thân thể như vậy xác thực không phải đối thủ của hắn, cho nên, không thể nói!
( Phục Mộc: Lạc rất thông minh, vỗ tay. . . Tần Lạc: tôi xác thật là cảm thấy quyết định này của tôi rất sáng suốt, nhưng Mộc cô xác định cô cũng cảm thấy tôi rất thông minh sao? Phục Mộc: đúng nha. . Tần Lạc: vậy cô vì sao vừa vỗ tay vừa trợn trắng mắt vậy? Phục Mộc: có sao? Lạc cậu nhìn lầm rồi. . Tần Lạc: thật sự sao? Cảm giác thế nào lại không phù hợp. . Lục Lâm: đều ở đây nói chuyện gì vậy? Tôi cũng muốn nghe. Tần Lạc: không có gì! Phục mộc: không có gì. Lục Lâm: ???)
"Thật sự không có?" Lục Lâm khuôn mặt không tin tưởng.
"Nói không có chính là không có." Tần Lạc bị hỏi thật sự rất khẩn trương, không chịu quay đầu lại đối mặt với Tần Lạc, nhưng vừa quay đầu thì lại thấy Lục Lâm đang nhìn cậu, hoàn toàn không nhìn đường phía trước, vội vàng bối rối hô lớn: "Tập trung lái xe của anh!"
"Biết rồi, kĩ thuật lái xe của tôi tất tốt, không cần sợ." Lục Lâm xua tay nói. (Cái này, người biết lái xe cũng không thể thật sự làm được thế, đây chỉ là chi tiết chuyện cần mới phải nói như vậy, bé ngoan đừng học cái này.)
"Tập trung lái xe!" Tần Lạc lại cảnh cáo.
"Cậu, sẽ không phải là không biết lái xe chứ?" Lục Lâm nhìn Tần Lạc dáng vẻ khẩn trương, đột nhiên hỏi.
"Ai... ai không biết lái xe, tôi đây có bằng lái đàng hoàng." Tần Lạc tới cổ cũng đã đỏ bừng, lớn tiếng nói. Đáng giận, chẳng lẽ không biết lái xe cũng có thể nhìn ra được sao? Không phải, cậu không phải là không biết lái xe. Cậu ngay cả thi lái xe cũng đã có bằng, sao có thể không biết lái. Cậu chỉ là... chỉ là, thôi được rồi, cậu thừa nhận cậu sợ lái xe, một khi lái liền cảm thấy xe của mình giống như bị xe người khác hút lại, muốn đâm vào họ. Cho dù không phải xe trên đường, cũng sẽ là con lươn, cây cối hay là cột điện,... vân vân thứ thu hút cậu đụng chúng. Cho nên, tận lực vất vả thi lái xe, cuối cùng lại chưa từng lái qua.
Tần Lạc sa sầm, là chính cậu đem nhược điểm của mình ra cho ngươi khác làm cậu mất mặt.
"Được rồi." Lục Lâm nhún vai nói, kỳ thật trong lòng đã sớm cười lăn ra, gia hoả này sao có thể đáng yêu như vậy chứ? Sao có thể chứ? Hứng thú của tôi đối với cậu hình như lại tăng thêm nữa rồi.
Tần Lạc vừa nghe Lục Lâm nói như vậy, nghĩ hắn sẽ không tiếp tục hỏi nữa mới thở ra một hơi. Nhưng lúc chớp mắt thấy Lục Lâm khóe miệng không ngừng kéo lên mới biết cậu thật sự không lừa được hắn, bực mình vò tóc, xoay đầu, quyết định không nói chuyện với Lục Lâm nữa, bằng không sẽ bị Lục Lâm làm cho tức chết! Hơn nữa cậu còn ở trong lòng ác độc nguyền rủa Lục Lâm, nguyền rủa người bao dưỡng Lục Lâm kia là đồ bại hoại, có thể hảo hảo ngược đãi Lục Lâm, khiến Lục Lâm không thể cười đắc ý như vậy đi trêu chọc người khác!
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip