Chương 16: Để tôi hảo hảo thưởng thức hương vị của cậu

Không xong rồi!

         Tần Lạc nghe thấy tiếng cười càng lúc càng gần, cực kỳ khẩn trương, thân thể cương cứng ngồi ở đó, đem đầu gục xuống, sợ bị Lục Lâm phát hiện. Nếu để hắn phát hiện, kế hoạch của cậu sẽ thất bại.

                "Thật sao? Rốt cuộc là dạng người như thế nào mới có thể khiến Lục thiếu ngươi có hứng thú hả?" Khi thanh âm mềm mại của nam nhân vang lên lần nữa đã là ngay bên cạnh Tần Lạc.

                Tần Lạc trộm dùng dư quang nhìn sang bên cạnh, liền chứng kiến lưng Lục Lâm đối diện với cậu, cách chỗ cậu ngồi cách hai cái ghế. Đối diện với hắn là một người thanh niên trẻ tuổi. Người thanh niên không cao lắm, nhìn rất thanh tú, đôi mắt sáng lộ ra một loại phong tình chỉ nữ nhân mới có, khiến cả người hắn thoạt nhìn thực kiều mị, mà người vừa mới nói chính là hắn.

                "Em ấy hả, ha ha." Tần Lạc nghe thấy tiếng cười giống như yêu nghiệt kia của Lục Lâm, lập tức ngồi thẳng thân, mắt cũng không dám liếc loạn.

                Lục Lâm cười sau đó mới tiếp tục nói: "Em ấy nhìn rất được, đặc biệt là nơi 'phía sau' kia, cực kỳ xinh đẹp mê người."

                "Nơi 'phía sau' đó, nguyên lai người kia đã bị Lục thiếu thương yêu qua nha." Người thanh niên kia cười vô cùng kiều mị, rõ ràng hiểu được Lục Lâm dùng ngữ khí mập mờ, nhắc đến nơi 'phía sau' kia là chỉ cái gì.

                Tần Lạc lúc đầu còn nghe không rõ, nhưng lúc sau nghe người thanh niên kia nói ít nhiều cũng đoán được, không khỏi mắng một tiếng trong lòng: hạ lưu, trong này quả nhiên không phải nơi gì tốt, tên yêu nghiệt kia quả nhiên cũng không phải người tốt!

                "Đúng vậy, mặc dù chỉ là một đêm, hơn nữa lúc ấy gia hỏa đó vẫn thần trí không rõ, nhưng lại đầy hương vị, khiến tôi ngừng không được." Lục Lâm sờ cằm, khuôn mặt một bộ chưa thỏa mãn, tựa hồ đang hồi tưởng về một đoạn thời gian tuyệt đẹp.

                "Chỉ một đêm mà đã khiến Lục thiếu vui vẻ như vậy, tôi thật muốn gặp người nọ để xem cậu ta lớn lên bộ dạng thế nào?" Người thanh niên kia tò mò nói.

                "Em ấy tính tình rất không tốt, cậu nếu gặp em ấy, không cẩn thận chọc em ấy mất hứng, nói không chừng sẽ động thủ với cậu đấy. Nhớ ngày đó lúc em ấy tỉnh lại trong lòng tôi, sau phát hiện bị tôi thương yêu, nếu không phải vì thân thể lần đầu tiên bị khai phá không khỏe, chắc chắn sẽ lập tức đấm tôi mấy đấm." Lục Lâm tiếp lấy rượu từ người phục vụ, đưa lên miệng uống một ngụm sau đó nói.

                "Thật sự sao? Vậy nhất định là con mèo hoang nhỏ xù lông rồi." Người thanh niên kia nói.

                "Không đúng không đúng, cậu nhầm rồi, em ấy không phải là mèo hoang nhỏ xù lông, em ấy cao ngang bằng tôi, phải là một con báo nhỏ hoang dã mới đúng, lần đó nếu không phải vì em ấy trúng thuốc, ta cũng rất khó có được em ấy, nói đúng ra là tôi cứu em ấy đấy chứ." Lục Lâm nghe người thanh niên kia hình dung như vậy, lập tức sửa lại.

                "Ha, không ngờ là con báo nhỏ, khó trách Lục thiếu ngươi lại vui vẻ." Người thanh niên kia hiểu rõ nở nụ cười nói, mà Lục Lâm cũng tựa như nghĩ tới điều gì, cũng cười to lên.

                'Ba' !

                Ngay tại lúc Lục Lâm cùng người thanh niên kia cười to, đột nhiên, có người bên cạnh dùng sức vỗ bàn, mạnh mẽ đứng lên. Lục Lâm quay qua đầu qua nhìn, vừa hay nhìn thấy chỗ tối cách hắn không xa, Tần Lạc khuôn mặt đen xì đang dùng hai mắt tức giận trừng hắn, nắm chặt hai tay, dáng vẻ ẩn nhẫn. Thật khiến người ta hoài nghi có phải ngay sau đó cậu sẽ nhịn không được mà xông tới hung hăng đấm hắn mấy đấm hay không.

                "Hả, Lạc Lạc sao cậu cũng ở trong này? Chúng ta có phải rất có duyên hay không, lại gặp nhau rồi." Lục Lâm dường như mới phát hiện ra Tần Lạc, rất ngạc nhiên, rồi lại lập tức vui sướng, đứng dậy đi đến chỗ cậu.

                "Anh đi chết cho tôi." Tần Lạc nhìn Lục Lâm đang đi về phía mình còn mang theo một khuôn mặt vui cười nhìn cậu, nhịn không được nữa, tay vừa nhấc, một quyền liền trực tiếp bay qua.

                Cùng hắn phát sinh quan hệ, hơn nữa là lúc thần trí không rõ thì phát sinh ―― Tần Lạc có!

                Khi tỉnh lại bên người hắn, tức giận đến muốn đấm hắn mấy đấm, lại bởi vì bản thân là lần đầu tiên, thân thể không thoải mái cho nên không có thể đánh hắn ―― Tần Lạc cũng có!

                Thân cao ngang hắn, hơn nữa khi ấy trúng thuốc, xem như được cứu ―― cái này Tần Lạc cũng có!

                Người mà tên hỗn đản này đang nói với người khác không ngờ lại là cậu!

                Đã làm chuyện như vậy với cậu, tên gia hỏa hạ lưu lại đáng chết này vậy mà còn tuyên truyền bốn phía! Hỗn đản đáng chết, tôi hôm nay nhất định phải đánh anh đến mất trí nhớ. Tần Lạc oán hận nói trong lòng.

                Nhìn nắm đấm đang không chút do dự vung về phía mình, khóe miệng Lục Lâm nâng lên một chút, lúc nắm đấm sắp giáng xuống mặt, hắn mỉm cười nghiêng mình, một quyền kia của Tần Lạc cứ thế mà thất bại. Tần Lạc không nghĩ đến thân thủ Lục Lâm lại nhanh nhẹn như vậy, sững sờ trong giây lát. Ngay sau đó lửa giận lại nổi lên phừng phừng, chỉ vì bàn tay kia đang ôm lấy eo của mình!

                "Lạc Lạc sao cậu vẫn không ôn nhu như vậy, vừa thấy tôi liền muốn đánh tôi, như vậy khiến tôi rất là đau lòng đó." Lục Lâm sau khi né một quyền của Tần Lạc liền thuận tay ôm lấy eo cậu, tựa hồ nhìn không ra cơn giận của Tần Lạc đối với hắn, lồng ngực tựa vào sau lưng Tần Lạc, đầu đặt sát bên tai cậu khẽ lên tiếng, cử chỉ thân mật cùng giọng nói ôn nhu kia khiến người khác không thể không nghĩ đến quan hệ giữa bọn họ.

                "Anh tránh xa tôi ra." Tần Lạc nổi hết da gà sau đó giận dữ hét lên, dù thế nào cậu cũng không nghĩ đến gia hỏa này dám ở trước mặt mọi người làm hành động như vậy.

                "Không muốn, tôi đã vài ngày không gặp Lạc Lạc, cũng không ngửi mùi hương bạc hà thoang thoảng trên người Lạc Lạc, trong lòng vô cùng trống rỗng, để tôi hảo hảo thưởng thức hương vị của cậu, bổ sung năng lượng một chút." Lục Lâm không hề để ý tới việc Tần Lạc gầm lên giận dữ, càng thêm tới gần Tần Lạc thì thầm.

                Cảm nhận được hơi thở ẩm ướt phun lên vành tai mình, thân thể Tần Lạc không chí khí run nhẹ một chút, lúc Tần Lạc phản ứng lại, chính cậu liền sợ hãi nhảy dựng. Lục Lâm cũng cảm nhận được thân thể Tần Lạc biến hóa, ở phía sau Tần Lạc nở nụ cười mờ nhạt.

                "Anh im miệng cho tôi." Sau khi Tần Lạc phản ứng lại, trực tiếp lấy tay đẩy Lục Lâm ra, lúc Lục Lâm rời khỏi cậu, tiếp tục một quyền đánh về phía hắn, nhưng lại bị ngăn cản.

                Tần Lạc quay đầu nhìn về phía cánh tay mình muốn dùng để đánh Lục Lâm, thấy được người thanh niên vừa rồi cùng nói chuyện với Lục Lâm đang dùng tay bắt lấy tay của cậu.

                "Buông tay." Tần Lạc cảnh cáo.

                "Tôi sẽ không để cậu muốn làm gì thì làm đâu? Cậu vừa nhìn chính là loại người thấp kém, vậy mà cũng dám động thủ với Lục thiếu, muốn tìm cái chết sao?" Người thanh niên kia kiêu ngạo nói, ánh mắt nhìn về phía Tần Lạc khinh thường giống như nhìn một con chuột đang đi vào con đường chết.

                "Tôi có muốn chết thì anh cũng không có năng lực làm gì tôi!" Tần Lạc nghe nam tử kia nói đột nhiên dịu xuống, lạnh lùng nhìn người thanh niên kia liếc mắt một cái, sau đó nhẹ nhàng nói một câu. Rồi trong nháy mắt lúc người thanh niên kia kinh ngạc, cậu liền trở tay bắt lấy cánh tay người thanh niên kia, không chút do dự kéo anh ta qua vai, vật xuống.

                "A." Ngay lập tức, một tiếng kêu thảm thiết đi cùng với thanh âm một vật nặng rơi xuống đất, trong nháy mắt khiến cả quán bar lặng ngắt không một tiếng động.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip