Chương 61: Chọc hắn tức giận nữa sao?
Không đến một tiếng đồng hồ, Lục Lâm đã chạy tới, đá một cái mở cửa ra, liền bay thẳng đến trên giường của Tần Lạc.
"Lạc Lạc, tôi đến đây, hiện tại có thể nhào vào lòng tôi rồi." Lục Lâm ôm hụt một lần, nhưng lần thứ hai Tần Lạc đã bị hắn ôm lấy, cười híp mắt nói.
Tần Lạc kéo lấy hai bàn tay đang vòng trên cổ mình xuống, sợ không khéo cổ của cậu liền bị Lục Lâm vặn trật mất, khóe miệng co rút, nghiêng đầu tránh xa gò má Lục Lâm đang ép sát lại.
"Lạc Lạc, vì sáng nay kịp đến gặp cậu, tôi ngay cả bữa sáng cũng không ăn đây? Đến, đến để tôi cắn miếng lấp đầy bụng trước đã." Lục Lâm không để ý tới biểu cảm rõ ràng đang muốn đạp hắn ra xa của Tần Lạc, chớp mắt đưa miệng qua, giống như thật sự muốn cắn lấy Tần Lạc.
"Tôi tìm anh đến nói chuyện nghiêm túc." Tần Lạc vội vàng một tay che miệng Lục Lâm, giải thích.
"Cậu thì có thể có cái chuyện gì." Miệng bị bịt kín, Lục Lâm liền không an phận, chìa đầu lưỡi liếm lòng bàn tay Tần Lạc, cảm giác nóng ẩm mềm mại khiến Tần Lạc kinh hoảng vội buông tay, Lục Lâm đắc ý nhướng mày, không để ý nói.
"Ngày hôm qua người đàn ông xông vào cầu anh cứu người đã bị anh đuổi ra ngoài phải không?" Tần Lạc lấy tay chà lên áo, rồi mới hỏi.
"Không có." Lục Lâm im lặng một chút, nhìn Tần Lạc liếc mắt một cái sau, chém đinh chặt sắt đáp.
"Cái gì? Anh đừng có lừa tôi, tôi đã nghe người khác nói rồi." Tần Lạc bởi vì khẩu khí Lục kiên quyết của Lâm mà lặng đi một chút, lập tức trừng mắt Lục Lâm, tâm cảm thấy chuyện mất thể diện như vậy Trang Hoài Yên không cần phải đi lừa người khác, cho nên Lục Lâm chính là đang nói dối.
"Cậu đừng nói cậu hôm nay mới sớm tìm tôi đến là vì chuyện này chứ?" Nghe Tần Lạc nói Lục Lâm rút lại nụ cười xán lạn trên mặt, chỉ lưu lại biểu tình tựa tiếu phi tiếu kia, giống như lần đầu Tần Lạc gặp hắn, híp mắt hỏi Tần Lạc.
"Chính là vì việc này." Tần Lạc trung thực thừa nhận, nghiêm túc nhìn Lục Lâm, tay không phát hiện giữ chặt quần áo Lục Lâm. Sợ nếu như Lục Lâm nhất thời mất hứng liền trực tiếp bỏ đi, cậu làm sao mà đi tìm.
"Tôi không muốn bàn luận vấn đề này." Lục Lâm nhìn Tần Lạc, không tức giận, buông lỏng Tần Lạc. Đặt một tay sau gáy nằm xuống giường, kiều chân bắt chéo, uể oải ngáp một cái. Khóe mắt bởi vì ngáp mà xuất hiện một chút hơi nước, lộ ra một chút quyến rũ. Mặc dù Tần Lạc cũng biết dùng từ quyến rũ này để hình dung một người đàn ông thật không thích hợp, nhưng Lục Lâm giờ phút này xác thật là như vậy, hơn nữa rất mê người. Chỉ là... vì sao đôi mắt kia lại lộ ra mang theo lạnh lẽo.
"Đó là một mạng người, anh phải cứu." Mặc dù không hiểu Lục Lâm vì sao lại bất thình lình lạnh lùng như vậy, nhưng Tần Lạc vẫn nghiêm túc khuyên bảo.
Trong suy nghĩ của cậu, sinh mệnh là trân quý, mặc kệ đó là người như thế nào, cũng không được từ bỏ. Mà Lục Lâm dễ dàng nắm giữ một sinh mệnh rành rành như vậy, lại không quan tâm, điều này khiến Tần Lạc không thể chấp nhận, không khỏi cau mày.
"Không phải nghĩa vụ của tôi." Ngón tay Lục Lâm nhẹ búng cái chăn, vân đạm phong khinh nói.
"Anh là bác sĩ!" Lục Lâm nói khiến Tần Lạc lặng đi một lát, lập tức bực mình nói.
"Bác sĩ thì làm sao? Bác sĩ là bác sĩ, cũng không phải là chúa cứu thế." Lục Lâm nhún vai.
"Nhưng anh có thể cứu ông ấy có phải không? Anh cũng có thể là chúa cứu thế." Tần Lạc nỗ lực muốn thuyết phục Lục Lâm, nhưng Lục Lâm lại bởi vì lời cậu nói mà dần dần lạnh người đi.
"Xem ra Lạc Lạc hôm nay muốn cùng tôi tranh cãi vấn đề này đến cùng, tôi đây vẫn đi trước thì tốt hơn." Lục Lâm không muốn nhẫn nại nghe Tần Lạc nói, buông chân đứng dậy, liền định rời khỏi.
"Anh rốt cuộc là vì cái gì không muốn cứu ông ấy?" Tần Lạc liền vội vàng kéo Lục Lâm, rất khó hiểu rốt cuộc cha Trang Hoài Yên là làm sao vậy chọc đến Lục Lâm, khiến Lục Lâm như vậy.
Kỳ thật nói Lục Lâm như vậy là bởi vì Tần Lạc căn bản là vẫn không hiểu hết con người Lục Lâm. Đối với tất cả mọi thứ, thậm chí là tính mạng của hắn, hắn cũng không để trong mắt, làm chuyện gì cũng đều xem tâm tình của mình, đối với hắn mà nói chỉ có muốn làm hay không, chứ không phải đáng làm hay không. Đối với Tần Lạc, Lục Lâm đem rất nhiều lần đầu tiên đều cho cậu, không kí do dung túng Tần Lạc làm rất nhiều chuyện bình thường hắn tuyệt đối không cho phép người khác làm, để ngay từ lúc bắt đầu Tần Lạc không hiểu được tính tình của hắn, lầm tưởng hắn đối với khác người cũng đều như vậy, cho nên mới bởi vì hắn lần này không ra tay cứu cha Trang Hoài Yên mà cảm thấy nghi hoặc.
"Đối với bệnh tình của ông ta không hứng thú." Lục Lâm xoa đầu nói, mí mắt rủ xuống, xác thật là một bộ dạng thiếu hứng thú.
"Anh sao có thể như vậy! Đây chính là một cái sinh mệnh, anh sao có thể thấy chết mà không cứu? Hơn nữa nếu như bị bọn họ báo cáo cho viện trưởng, anh sẽ gặp phiền toái." Tần Lạc nhíu chặt mày.
"Tôi sẽ ngốc đến nỗi tự khiến cho mình gặp phiền toái sao?" Lục Lâm nghe Tần Lạc nói cũng không có phản ứng gì, chỉ là cong khóe miệng nói.
"Cái gì?" Tần Lạc nhất thời không phản ứng kịp.
"Tôi chưa nói với cậu tôi là viện trưởng sao? Cậu nói bọn họ muốn đi đâu báo cáo tôi đây?" Lục Lâm lạnh lùng cười nói.
Tần Lạc có chút sững sờ, không nghĩ đến Lục Lâm không ngờ là viện trưởng ở đây, người này tuổi còn trẻ vây mà cũng đã là viện trưởng, Tần Lạc thật sự là không nghĩ đến.
Vậy cậu trước kia đoán hắn có thể là bị người có tiền bao dưỡng là không thành rồi, hơn nữa không chỉ vậy, Lục Lâm thậm chí so với cậu nghĩ còn lợi hại hơn nhiều.
"Vậy thì anh phải làm tốt vào? Cầu anh giúp họ đi." Phát giác mình lạc đề, Tần Lạc vội vàng bình tĩnh trở lại khuyên bảo Lục Lâm.
Mà Tần Lạc nói liền lập tức khiến Tần Lạc triệt để lạnh mặt.
"Cậu có biết là vì sao Trang Hoài Yên nỗ lực muốn tôi cứu cha của hắn không? Đó là bởi vì công ty của bọn hắn không có cha của hắn là không được, nếu lần này cha của hắn chết, thì công ty của bọn hắn liền sẽ có nguy cơ bị chia cắt. Trang Hoài Yên luôn chỉ biết ăn chơi, không có tư cách tiếp quản công ty, cho nên muốn bảo trụ công ty của bọn hắn, nếu không thể sẽ khiến cái tên vô năng Trang Hoài Yên kia chết. Nếu tôi không nhầm Trang Hoài Yên chính là người đã cướp bạn gái của cậu đi, bạn gái cũ của cậu ham đua đòi không cần tôi nói cậu cũng biết, cô ta đá cậu, thậm chí còn cố ý khiến cậu khó chịu, hiện tại cần cậu, liền đem cậu thành công cụ để lợi dụng, mà cậu vẫn còn ngây ngốc vì loại người đó đến cầu xin tôi, cậu không hiểu hay cậu thật sự ngu xuẩn hả?" Lục Lâm có chút tức giận nói.
Còn Tần Lạc bởi vì lời của Lục Lâm mà ngây ngẩn cả người, tay nắm lấy áo Lục Lâm liền buông lỏng.
"Anh là vì tôi cho nên mới không muốn cứu người sao?" Tần Lạc nâng đầu nhìn Lục Lâm, không xác định hỏi.
"Tôi có nguyên nhân của tôi, việc này cậu không cần lo, dưỡng thương của cậu cho tốt là được." Lục Lâm nhìn ánh mắt bất định của Tần Lạc, cảm thấy mình tựa hồ nói hơi quá, liền nhẹ nhàng vỗ hạ vai Tần Lạc.
"Xin anh đừng như vậy, xin anh đừng vì chuyện của tôi mà dính líu đến tính mạng con người, Tiểu Nhiễm cùng tôi chia tay là bởi vì tôi không đủ tốt, đây là quan hệ giữa hai người chúng tôi, xin anh đừng đem hai chuyện nói thành một, cứu ông ấy có được không?" Tần Lạc thỉnh cầu.
Nghĩ đến Lục Lâm có lẽ thật vì chuyện của cậu mà không nguyện ý cứu người, Tần Lạc trong lòng một trận sôi trào, bị chuyện Lục Lâm vì cậu mà xuất đầu làm cảm động, đồng thời cũng vì chính mình mà liên luỵ cha Trang Hoài Yên mà từ trách theo.
Lục Lâm nhìn Tần Lạc thật sâu, bởi vì Tần Lạc nói mà càng thêm tức giận.
"Không cứu." Quả quyết nói một tiếng sau, Lục Lâm cả người lạnh lùng lưu lại một câu liền dứt khoát rời đi. Một khắc hắn xoay người, hoa tai loáng lên một tia ánh sáng lạnh, như sự lạnh lẽo phát tán trên người hắn, khiến Tần Lạc ngay lập tức hồi thần.
Tần Lạc nhìn bóng lưng Lục Lâm rời khỏi, cảm giác thản nhiên ôn hòa trên vai kia dần dần biến mất, trong lòng rất nặng nề.
Đây là lần đầu tiên thấy Lục Lâm tức giận, Tần Lạc cảm thấy rất không an tâm.
Cậu, khiến hắn tức giận nữa sao?
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip