Chương 383+384
Chương 383
Phan Thiết ngày 18 tháng 3 năm 2018
Một sáng đầu xuân,
Tôi đứng trước gương xoay đi xoay lại vài vòng, vuốt hờ chỗ tóc phản chủ lúc này đang dựng sang hướng khác. Bực bội rủa thầm loại gel này không hợp với tóc mình, tôi hết cách đành sửa lại cổ áo sơ mi trắng và tay áo cho phẳng phiu, hơi kéo cao phần cổ tay trái cho lộ ra chiếc đồng hồ màu đen.
- Mày ngựa vừa thôi Nam, tính đẹp hết phần chú rể hay sao? Tao tưởng bữa nay mày mới là thằng đi lấy vợ á chớ! – Dũng xoắn bước vào trong phòng, ném chai gel tôi vừa đưa nó xuống bàn rồi lọ mọ tìm cây lược.
- Tao ngày càng phong độ mày à, lần nào lên set đồ sơ mi cũng cứ thấy là soái. May là tao dáng mình dây, chứ bụng bia như tụi mày thì bỏ mẹ rồi, có mà nãy giờ tức thở chết! – Tôi cười giả lả, chìa cây lược trong tay cho nó.
- Lược đây, chải đầu đi. Bữa nay mày phải đẹp trai nhất chứ ai dám giành!
- Nói vậy còn nghe được. Ê coi cái cà vạt của tao thắt vầy được chưa mậy?
Tôi lắc đầu thở dài rồi tiến tới chỉnh lại cái cà vạt đang méo xẹo trên cổ áo nó, rồi cũng ngay lập tức tự mình cảm thấy tình hình này quả là kì cục đến mức… oái ăm mà mấy chị em hay gọi là tình tiết “đam mỹ”. Dũng xoắn ngửa cổ nhìn tôi, tôi thì ráng phải chú tâm nhìn vào chiếc cà vạt của nó, chứ hai anh em đang “nâng khăn sửa túi” bốn mắt nhìn nhau sau đó trao nụ hôn cháy bỏng là chỉ có nước bách nhục xuyên tâm.
- Rồi, khoác thêm cái vest nữa là ngon lành! - Tôi vỗ vỗ lên vai nó, giả vờ phủi vài hạt bụi.
- Ô tô kê!
Đâu đó xong xuôi, hai thằng bước ra khỏi phòng, bên ngoài là hội bàn tròn A1 đang đông đủ chờ sẵn. Trừ Dũng xoắn mặc bộ vest màu xanh navy ra, còn lại tất cả tụi tôi đều nhất tề quần tây sơ mi trắng. Đồng phục thế này, chắc hẳn các bạn cũng biết là tôi đang nói đến chuyện gì rồi. Đúng vậy, hôm nay là ngày quan trọng của thằng bạn tôi, Dũng xoắn trong vai chú rể đi hỏi vợ, tụi tôi làm dàn nam phụ đi bưng quả.
- Đù, đẹp trai quá bây! - Khang mập trầm trồ khen nức nở.
- Nói tao hả? - Tôi cười hề hề, làm điệu bộ xốc lại cổ áo.
- Bỏ đi con, mày xấu òm, hôm nay đẹp trai phải là chú rể! - Tuấn rách đâm chọt.
- Chú nói chí phải, tí anh thưởng cho! - Chú rể Dũng xoắn hấp háy mắt với thằng Tuấn rách đầy tán dương.
Luân khùng nhấp ngụm trà rồi dập máy điện thoại. Thằng này chắc là vừa nói chuyện với vợ xong, con nó sắp tròn một tuổi nên cứ cuối tuần là lại tranh thủ bắt chuyến xe đêm từ Sài Gòn về Phan Thiết. Tôi thì đêm qua cũng về xe muộn nên ngủ lại luôn nhà Dũng xoắn cho tiện. Trừ Khang mập, Tuấn rách với thằng Chiến là ở Phan Thiết ra thì thằng Xung, thằng Quý cũng như tôi, đều đi xe đêm về đây rồi tranh thủ dậy sớm chạy qua điểm hẹn là nhà chú rể.
Sở dĩ hội bàn tròn A1 tập trung đông đủ vào ngày hôm nay là vì tụi tôi có một lời hứa khi tốt nghiệp ra trường rằng, trừ phi bất khả kháng không thể, còn lại nếu anh em tổ chức chuyện cưới hỏi trăm năm là phải có mặt vào đội hình bưng quả. Do đó từ khi Luân khùng mở bát đầu tiên thì tính đến nay, hội bàn tròn đã có ba thằng yên bề gia thất là Luân khùng, thằng Quý, mới đây gần nhất là thằng Chiến. Và hôm nay, là Dũng xoắn.
Sau khi ba Dũng xoắn làm thủ tục trao quả xong xuôi thì tụi tôi khệ nệ ôm phần tráp của mình mà rời nhà chú rể, băng qua con đường đất giữa ruộng thanh long nối nhau ra xe. Tôi thì từ khuya đêm qua đã ngọt nhạt với Dũng xoắn để giành phần lễ quả nhẹ nhất là rượu với thuốc. Thong thả nhìn lại tình hình của đám Luân khùng Khang mập mà cảm thấy bi thương, vì tụi nó đang mặt nhăn mày nhó với tráp heo quay, trái cây siêu nặng.
- Biết vậy tao đi tập tạ rồi trời ơi! - Tuấn rách la oai oái.
- Tao nguyên con heo nè, mày thích la không! - Luân khùng thở hồng hộc.
- Già cả hết rồi, bưng không nổi. Tụi thằng Nam thằng Khang tranh thủ cưới đi nha, đợi anh em hết sức rồi thì khỏi có bưng biếc gì nữa nhé. Á hự hự! - Thằng Xung dính mâm trái cây lúc này đã đuối sức.
- Lúc đó chắc tao thuê dàn bưng quả trẻ trung đẹp trai dẻo dai có sức, mắc công tụi mày xỉu lại hư bột hư đường! - Khang mập hừ mũi, xông xáo vượt lên dẫn đầu.
May thay con đường từ nhà Dũng xoắn đến chỗ chiếc xe bốn mươi lăm chỗ đang chờ sẵn cũng không xa lắm. Dàn bưng quả tụi tôi mắt sáng rỡ chui tọt vào xe, nhẹ nhõm đặt tráp quả xuống cạnh bên rồi ngồi phịch ra ghế. Đợi các bậc phụ lão cao niên trong họ nhà trai yên vị rồi thì xe bắt đầu chuyển bánh, thẳng hướng đến Bắc Bình, nơi cô dâu của Dũng xoắn đang chờ.
- Từ đây ra Bắc Bình nhiêu cây ta? - Thằng Quý thắc mắc.
- Bảy chục cây, chắc xe chạy tầm một tiếng hơn là tới! - Luân khùng đáp.
- Lâu vậy, ngủ một giấc là đẹp! - Tuấn rách mồ hôi nhễ nhại, phì phò nói.
- Xa thế mà cuối tuần nào thằng Dũng nó cũng chạy xe ra đấy, tính cả vòng về là 140 cây, gớm chưa! - Thằng Chiến giải thích bằng sự trầm trồ.
Dũng xoắn ngồi ghế phía trên cũng ráng ngoái đầu xuống hóng chuyện:
- Vậy mới được vợ hiền, các chú cứ coi anh mà học hỏi!
- Học quái gì, tao là cứ hưởng thụ, cưới sớm làm gì cho mất tự do, như chó vào chuồng! - Tuấn rách buột miệng.
Không ngờ câu này lại phạm húy đến cả ba thằng trên xe, Luân khùng chạm nọc tự ái liền:
- Ê lớn rồi không chơi trò bơm đểu nha mầy!
- Mày nói ai chó vào chuồng? - Thằng Quý xắn tay áo lên, nghiến răng ken két.
Tuấn rách biến sắc liền, nhận ra mình vừa dại mồm nên im thin thít. Khang mập cười đểu giải vây:
- Ý nó là để cho em yêu của nó hưởng thụ, ăn chơi đã rồi mới cưới nó. Chứ không mắc công lấy nhau về vẫn còn muốn ra ngoài chơi, lại tan nát gia đình. Đó gọi là trẻ không chơi, già đổ đốn!
Cả đám tụi tôi đều cười ồ lên cho là phải, lời giải thích của Khang mập tuy bá láp và có phần khiếm nhã nhưng ít nhất cũng giải vây được cho Tuấn rách khỏi cảnh ba đánh một không chột cũng què.
Thấy Khang mập chí lí quá xá, thằng Xung vọt miệng phỏng vấn liền:
- Còn mày thì sao? Chừng nào cưới?
- Tao hả? Cứ… thư thả! - Khang mập lúng búng đáp.
- Chủ động đi chứ, trâu phải tìm cọc. Cả thằng Tuấn, à, mày nữa đó Xung! - Thằng Chiến chêm vào.
- Thì tao đang chủ động ngồi chờ em yêu tới nè. Cái đó gọi là trong động có tĩnh, nên trong tiếng Việt mới có từ… động tĩnh. Hiểu chưa? - Tuấn rách hùng hổ biện minh.
Thấy bạn mình miệng mồm trơn như bôi mỡ, thằng Chiến hết ham chất vấn, tính quay lên ngậm bồ hòn làm ngọt. Nhưng dường như thấy thiêu thiếu nên nó vẫn chưa chịu thôi, lại lên tiếng hỏi:
- Còn thằng Nam sao mầy? Chừng nào triển với “nàng”?
Tôi bất thần bị anh em chĩa mũi dùi sang mình liền đâm ra bối rối, đang chưa biết phải nói thế nào thì Luân khùng đã cười nham hiểm:
- Chắc nó vẫn đang phân vân đây mà, hề hề!
- Hai tay hai súng, biết nhúng bên nào… ớ ơ! - Thằng Xung ứng tiếng làm bộ ngâm thơ.
Dũng xoắn lại nhoài người xuống nói thêm vào:
- Mà nói thiệt chớ hồi xưa tao cũng thích Trúc Mai lắm đó!
- Mày thích con gái cả lớp luôn mà, có chừa nhỏ nào đâu! - Tuấn rách cười hô hố.
- Điên, tao chừa Yên ù ra nhé! - Dũng xoắn quắc mắt cự lại.
- Vậy à? Trúc Mai thì ai chả thích, nhưng sao hồi đó mày không tỏ tình đi? - Thằng Xung thắc mắc.
- Tại thằng Nam biết võ nên tao ngại đòn, không dám triển với Trúc Mai. Chứ giờ thì tao to gấp đôi nó rồi, đếch sợ nữa! - Dũng xoắn vừa nói vừa hất hàm về phía tôi.
Cũng phải công nhận Dũng xoắn từ ngày về Phan Thiết làm ăn thì nó phát tướng ra hẳn. Tôi đành cười giả lả đáp:
- Vậy à? Thế thì giờ là cơ hội của mày đó, triển đi!
- Không, đừng xúi bậy tao! - Nó rùn vai ra bộ sợ hãi rồi chỉ tay vào ngực áo. - Thấy tao mặc vest không, đang đi hỏi vợ à nha!
Tuấn rách vẫn chưa chịu thôi, nó ngứa miệng đế thêm một câu chốt hạ:
- Do vợ mày to gấp đôi mày, sợ bầm dập chứ vest viếc nỗi gì!
Dứt lời tất cả mọi người trên xe đều phá ra cười khiến cho không khí ngày vui lại càng thêm vui, làm chú rể Dũng xoắn cũng bớt đi phần nào hồi hộp. Trong ánh mắt của ba má nó và cả nó, tôi thấy được niềm hân hoan đang lấp lánh như sao, khấp khởi một điều gì hạnh phúc ở tương lai.
Phì cười thoải mái, tôi đưa mắt nhìn ra quang cảnh ngoài cửa xe đang vùn vụt trôi ngược về. Thời tiết hôm nay trời quang mây tạnh trong xanh một màu, mát mẻ dịu nhẹ, rõ là ngày xuân vui cưới. Vậy là Dũng xoắn cuối cùng coi như cũng bước một chân vào cánh cửa cuộc sống hôn nhân, chính thức đi trước vài anh em trong hội bàn tròn A1. Mới ngày nào vẫn còn là thằng hài hước, hoạt náo, nhộn nhạo nhất bọn, suốt mấy năm phổ thông chả nói tiếng yêu tiếng đương gì.
Tôi tựa cằm bồi hồi, miên man trong suy tưởng ngược về quá khứ nhiều năm về trước, chuyện xưa nhớ tới giờ cứ như nước chảy mây trôi, rồi bỗng cùng nhau trở lại.
Hôm ấy, thời tiết cũng đẹp như thế này…
oOo
Ngày đầu tiên của tuần học quân sự năm cuối cấp phổ thông, lúc này Dũng xoắn chưa là chú rể trưởng thành mặc âu phục, vẫn trong bộ đồ thể dục trường, tay lăm lăm cây tre, nó gồng người hét tướng lên:
- Bố ở đây, chấp hết tụi mày!
- Đúng vậy, có Tử Long và Vân Trường ở đây, thằng nào muốn chết thì lên! - Tuấn rách dựng đứng cây tre xuống sân, khệnh khạng hất hàm.
Đám con trai 12A1 tụi tôi nào chịu bỏ lỡ dịp hay, hết mười mấy thằng bộ tướng trẻ trâu, vác tre xông thẳng tới chơi đánh trận giả:
- Ua ah… xông lên anh em!
Tiếng gậy gộc va vào nhau, tiếng la oai oái của vài thằng non tay hay chạy chậm xen lẫn vào bầu không khí rộn rã của ngày tựu trường chưa chính thức (vì tuần sau mới là khai giảng năm học mới). Bạn bè sau ba tháng hè gặp lại nhau tay bắt mặt mừng, những cái miệng của “nhất quỷ nhì ma, thứ ba học trò” hoạt động hết công suất. Các chủ đề nghỉ hè ra sao, đi những nơi nào, học thêm ở đâu,… cứ liên tu bất tận hợp thành tâm trạng, biểu hiện hồ hởi râm ran của tất cả học sinh trường Phan Bội Châu.
Bầu trời trong xanh không một gợn mây, nắng lấp lánh trên những nụ cười của bao lứa học sinh hãy còn vô lo vô nghĩ. Quả thật được sinh ra làm người đã là một may mắn. Nhưng được làm học sinh ngày ngày đến trường gặp gỡ bạn bè, lại càng là một may mắn phi thường. Sau này dẫu tiền bạc làm ra đến trăm ngàn vạn tỉ cũng đâu cách nào quay lại thời học sinh, trải qua những ngày người chơi với nhau không vì tiền vì lợi.
Nỗi lo lớn nhất của học sinh khi đó đơn giản chỉ là những bài kiểm tra, các kỳ thi, và… thầy cô giám thị.
Nỗi lo ấy, giờ đang bao trùm lên những gương mặt của mười mấy thằng tội đồ 12A1 đang đứng xếp thành hàng như bị giải ra pháp trường, giáo gươm tre trúc quăng ngổn ngang dưới đất.
- Ai? Ai bày trò này? Mấy đứa tụi em có lớn mà không có khôn hay sao? Hả?
- …! - Tụi thằng Dũng xoắn, Tuấn rách im thin thít, cúi gằm mặt xuống đất không dám hó hé nửa lời.
- Nói cho tôi nghe, các em cuối cấp rồi, học lớp 12 rồi. Mà A1 đấy, là A1 đầu tàu đấy, sao không làm gương cho mấy em lớp dưới. Rồi khóa mới nhập trường nhìn vào họ nói làm sao? Hả? HẢ?
Thầy Trà giám thị quát như tát nước khiến cả bọn nghịch ngợm phía trước kinh hãi đến rúm người lại. Xung quanh không ít học sinh các lớp khác tụm lại xem náo nhiệt, xì xào bàn tán càng làm cho khoảnh sân B của trường lúc này thêm ồn ã.
Trong hàng ngũ đám tội đồ 12A1 lúc này, chỉ thiếu mỗi Luân khùng và tôi là thoát tội, còn lại đều bị thầy Trà mắng cho tối tăm mặt mũi. Đỉnh điểm là khi thầy hỏi lớp trưởng lớp này đâu ra biểu, sao lại để thành viên quậy thế này. Thì từ trong hàng ngũ các tội đồ, thằng Khang rúm ró bước ra nói “em đây, em là lớp trưởng đây” khiến cho đám đông xung quanh phá ra cười như vỡ chợ.
Luân khùng thoát, là do sáng nay nó đi trễ, chả hiểu sao giờ này vẫn chưa có mặt. Chứ không là nó cũng tham gia vô cuộc chơi, và cũng sẽ bị bắt luôn rồi.
Tôi thoát, là do giữa chừng khát nước bèn tạm nghỉ chơi, giao lại quyền chỉ huy cho thằng Chiến rồi phóng ra căn-tin mua hai ly cho mình và Tiểu Mai. Đến khi hí hửng hai tay hai ly nước mát chạy trở về lớp thì đã thấy anh em đồng đội nhất tề giải giáp, bị đem ra tòa án binh xử lưu động công khai trước bàn dân thiên hạ.
Thấy tôi trơ mắt ếch đang ngơ ngác đứng giữa đám đông, “các đồng đội” sầm mặt quát:
- Thằng kia…!
- Ơ cái thằng kia… thầy, thầy…!
Nhưng may phước tụi nó không đứa nào nói ra cái tên Trí Nam nên tôi đã nhanh chân tẩu vi thượng sách, lẹ làng chuồn hẳn ra sân C luôn rồi. Mấy cái thằng không có nghĩa khí này, chạy ngu thì bị bắt thôi chứ đổ tại ai mà còn tính kéo cả tôi xuống cùng nữa chứ, hừ hừ!
Cứ thế tôi đi loanh quanh ngoài sân C cho đến khi trống đánh vào giờ học quân sự thì mới chạy trở về lớp ở sân B, chắc mẩm tình hình lúc này đã êm ắng cả rồi.
Không ngoài dự đoán, tình hình êm thì có êm thật. Trước mắt tôi lúc này là học sinh các lớp đang lục tục xếp hàng. Cũng cần phải nói qua là học quân sự lớp 12 thì có đôi chút khác biệt so với trước đây. Đại khái như mọi năm là chương trình quân sự lớp 10 sẽ do một học sinh lớp 11 được cử làm cán bộ khung đến dạy, và lớp 11 sẽ được một học sinh lớp 12 làm cán bộ khung đến dạy. Nhưng sang năm lớp 12 thì làm gì có học sinh… lớp 13 nào, vì vậy khối 12 sẽ do các thầy giáo bộ môn thể dục đảm trách môn giáo dục quốc phòng. Mỗi thầy sẽ dạy cùng lúc khoảng năm lớp, vì chương trình đều như nhau nên sẽ chia ra từ A1 đến A5 học chung, từ A6 đến A10 học chung, cứ thế cho đến hết A41, là xong một khối 12.
Vì vậy, tôi liền đảo mắt nhìn quanh xác định xem lớp mình đang ở đâu và nhận ra liền. Không khó khi chỉ 12A1 lúc này là có mấy ông mãnh tội đồ vẫn còn bị phạt đứng tồng ngồng giữa sân, ngay trước khu tập trung của lớp. Và hơn hết nữa là, chừng nào đại mỹ nhân của tôi vẫn còn đứng trong hàng thì khi đó tôi sẽ vẫn còn biết lớp mình ở đâu. Vẻ đẹp của Tiểu Mai luôn nổi bật giữa đám đông, tôi đã quá quen thuộc với điều này rồi.
Vừa định dợm bước chạy vào thì tôi đã thấy từ xa, Luân khùng đang lấp ló cúi người dắt xe ba chân bốn cẳng phóng nhanh ra sân sau. Thằng này hôm nay không hiểu ngủ quên hay sao mà giờ này mới hối hả tới lớp, kiểu gì tí nữa cũng bị phạt cho xem.
Lách qua vài hàng, cuối cùng tôi cũng tìm được chỗ đứng cạnh Tiểu Mai, nháy mắt xin đổi với nhỏ Huyền. Trông thấy tôi trờ tới, nàng khẽ lườm hỏi nhỏ:
- Anh đi đâu nãy giờ vậy?
- Đi trốn, ở lại là bị bắt rồi, em không thấy sao! - Tôi vừa nói vừa chỉ trỏ về phía tụi Khang mập đang bị phạt.
Tiểu Mai không nói không rằng, đưa tay véo vào hông tôi.
- Ui da đau… không lẽ muốn anh bị bắt hả? - Tôi nhăn nhó, cắn răng chịu đau.
Ngờ đâu nàng chỉ nói:
- Giỡn với bạn là chuyện của anh, nhưng có người nói mua nước cho em, rồi hoài không thấy!
- Ôi trời, mua rồi, nhưng… uống hết rồi. Đã nói là đi trốn mà! - Tôi the thé giải thích.
Lúc này ở phía trước, thầy Hào dạy thể dục nói lớn:
- Được rồi, mấy đứa A1 về đi, lần sau nữa thì liệu hồn!
Đoạn thầy Hào cũng nhìn sang Khang mập:
- Tôi là tôi biết nhà anh ở đâu đấy nhé! - Khiến thằng này giật thót người, mặt chảy dài ra như trái dưa leo.
Nghe được tha bổng, mấy ông tướng mừng hết lớn, thở phào nhẹ nhõm cúi xuống nhặt tre của mình rồi bước về hàng của lớp trong những tiếng khúc khích các lớp bên cạnh. Và lúc này thì tôi mới điếng hồn nhận ra rằng…
- “Thôi chết cha rồi, lúc nãy bỏ chạy quên cầm tre theo, giờ chắc của mình nằm trong đám kia chắc luôn. Giờ chạy lên lấy thì khác nào tự tố cáo mình cũng là đồng lõa vụ khi nãy!”
Vừa lo vừa sợ, tôi cứ nhón chân lên la oai oái bằng âm thanh vừa phải, ý bảo Khang ơi Dũng ơi Tuấn ơi, Quý ơi Chiến ơi Xung ơi, mấy thằng còn lại ơi, người lạ ơi… xin hãy lấy tre dùm tao. Nhưng tụi nó nhìn là biết thừa sẽ để cho tôi tự gánh hậu quả, thằng nào thằng nấy không hẹn mà cùng lắc đầu rồi bỏ về hàng.
Ngay lúc tôi ôm đầu kêu trời, vừa tính đến nước tranh thủ lỡ mà thằng Luân mò tới xin phép thầy Hào nó vô trễ là sẽ phóng ra lụm “hàng” rồi chạy về, thì đã thấy trước mắt mình là cây tre quen thuộc.
- Biết thế nào cũng vầy mà, nãy em lấy cho anh rồi! - Tiểu Mai ở cạnh bên, chìa cây tre sang.
Khỏi phải nói tôi vui đến mức nào, đưa tay nhận cây tre mà trong lòng dậy lên một cảm giác vừa cảm kích vừa nhẹ nhõm, như là mình đâu chỉ có một mình, lỡ có quậy banh đất trời thì cũng vẫn còn một người giúp tôi hỗ trợ đằng sau, thu dọn tàn cuộc.
Ghé tai Tiểu Mai, tôi nói chỉ vừa đủ mình nàng nghe thấy:
- Dễ thương quá chừng chừng!
Tiểu Mai khẽ mỉm cười, đôi gò má thoáng hồng lên trong nắng, xinh xắn muôn phần.
- “Năm lớp 12 cuối cấp này, rồi sẽ đẹp lắm đây!”
Tôi ngước mắt nhìn lên những tán cây me tây đang rung rinh theo gió sân trường, trông nắng vàng ươm lấp lánh qua kẽ lá xanh biếc, và an yên nhủ thầm như vậy.
Hết chương 383
oOo
Chương 384
Thường nói “sống chết có số, phú quý do trời”, ngẫm lại đem câu này ứng vào tôi thì cũng có phần xác đáng. Vì trước đến giờ, những lần tôi gọi là thăng quan tiến chức thì toàn ở tình huống bất ngờ ngoài dự đoán. Năm lớp ba, tôi được làm cờ đỏ là do tình cờ cô giáo chủ nhiệm thấy tôi chạy nhanh, chắc là bắt… học sinh vi phạm sẽ rất tốt. Năm lớp bảy, ghế lớp phó học tập tôi được ngồi vào là do tôi cho bạn bè chép bài nhiều nên được sự ưu ái tín nhiệm của đồng bào đi bầu cử. Năm lớp 10, cán sự Toán cũng chẳng phải do tôi tự ứng cử mà nhờ điểm trung bình môn lớp chín khá cao. Cứ như mèo mù vớ cá rán, lơ ngơ giả điên lại khiêng cả dàn đầu máy vậy.
Và bây giờ, tai bay vạ gió hay họa phước thế nào mà tôi lại được chỉ định làm cán bộ khung trong tuần học quân sự đầu năm lớp 12. Đầu đuôi là từ khi thầy Hào gọi từ trong danh sách các cán bộ khung được chấm sẵn ra thì gọi mãi chẳng thấy Luân khùng đâu. Còn lại từ A2 đến A5 đã đủ cả bốn người hết rồi.
- Em Luân A1 đâu rồi? Chưa vào lớp hay sao? - Thầy Hào nhắc lại lần nữa.
- Chắc đi trễ đó thầy! - Nhỏ Phương mau mắn nói ra điều nói cũng bằng không.
Bạn bè trong lớp chả hiểu mô tê ất giáp gì, Khang mập lớp trưởng với bí thư Khả Vy cũng nhìn quanh quất tìm bạn, chỉ mỗi tôi là khi nãy thấy thằng Luân đang quýnh quíu dắt xe ra bãi sau, nhìn điệu bộ như thằng trộm gà hay mới đi giật đồ về.
Chừng như có thể đoán ra được tình hình là thằng cán bộ khung này đi trễ chắc rồi, nên thầy Hào đảo mắt khắp mấy thằng con trai còn lại của 12A1, có lẽ là chỉ định người thay thế. Nhưng điểm tới điểm lui thì toàn là những thằng tội đồ cầm tre đánh nhau khi nãy, cân nhắc kĩ thì không nên giao trứng cho ác, nhiệm vụ của cán bộ khung là khá quan trọng.
- À, tiền vệ, lên đây!
Đúng vậy, còn một thằng khi nãy không bị bắt là tôi, tức học sinh ngoan.
Bị gọi bất ngờ, tôi đâm ra ngơ ngác vì chưa chắc có phải thầy Hào gọi mình hay không. Đành trố mắt ra, chỉ tay về mình, tôi hỏi:
- Em… em hả thầy?
- Chứ đứa nào nữa, Trí Nam phải không? - Thầy nheo mắt nhìn kĩ thêm lần nữa.
- Dạ, dạ đúng rồi thầy!
Rồi tôi len qua các hàng bạn bè, đi đến gần thầy, điệu bộ nom ngoan hiền hết sức.
- Ừm… điểm quốc phòng năm trước cũng cao, từng làm cán bộ khung bao giờ chưa? - Thầy Hào nhìn vào sổ rồi lại nhìn tôi.
- Dạ chưa, nhưng mà chắc em làm được! - Tôi nói chắc nịch, lòng khấp khởi mừng thầm vì sắp có cơ hội ra oai với mấy đứa hậu bối rồi.
- Ráp súng giỏi không? - Thầy hỏi tiếp.
- M16 với AK-47, CKC em ráp được hết! - Tôi hào hứng khoe.
Có vẻ đã bị thằng học trò này thuyết phục, thầy Hào tặc lưỡi rồi đủng đỉnh lấy ra một xấp giấy như đã phát cho các cán bộ khung A2 đến A5 đưa cho tôi:
- Vậy được, em thay Luân làm cán bộ khung đi, này là giáo trình điều lệnh, điểm số, coi kĩ rồi mới dạy!
- Dạ, dạ, em cảm ơn thầy! - Tôi mừng ríu rít như trẻ con được mẹ đi chợ cho quà.
Vừa nhìn sang Tiểu Mai với ý định chia sẻ niềm vui thăng quan tiến chức bất ngờ thì tôi thấy nàng đang lắc đầu, ánh mắt vẻ như không đồng ý. Nhưng đang đứng trước các lớp nên tôi không tiện năn nỉ giải thích, chỉ đành cười cười giả lả ra hiệu em cứ học đi, anh dạy xong sẽ về.
- Lớp trưởng cho lớp mình tập trung lại thành bốn hàng dọc, từ A1 đến A5, trái qua phải rồi bắt đầu điểm danh! - Thầy Hào phát hiệu lệnh tập trung bằng chiếc còi đeo trước ngực.
Dợm bước đi thì tôi giật mình sực nhớ ra, vội quay lại hỏi:
- Ủa thầy, em dạy lớp nào vậy thầy?
- À, 11A1, sân C nhé!
- Dạ… hả?
Lúc ấy, tôi cũng lờ mờ cảm nhận được ánh nhìn của Tiểu Mai như một mũi tên băng lạnh xuyên thấu bắn vào mình.
Nếu nhớ không nhầm, thì 11A1 là lớp của bé Trân. Ai dà dà…!
oOo
Nhưng niềm vui được làm cán bộ khung lớn hơn nỗi lo chưa rõ ràng, vì vậy tôi vẫn đường hoàng đi ra sân C trong ánh mắt ghen tị của mấy thằng bạn mình. Dễ gì có cơ hội được làm “thầy” của gần bốn mươi học sinh trong khi bản thân vẫn còn là học sinh chứ. Mà trong sự nghiệp làm thầy thiên hạ thì tôi phải gọi là càng làm càng tiến bộ. Từ lúc còn hổ báo dạy mấy thằng em họ hàng khiến thằng nào cũng khóc bù lu bù loa bỏ chạy mất dép, đến khi điềm đạm kèm cặp bé Trân, mới đây là Dạ Minh Châu, hai cô học trò này thủy chung chỉ có yêu thầy mến lớp. Tuyệt nhiên không có chuyện bỏ học chạy lấy người như trước nữa, thành tích này càng làm tôi thêm an tâm về khả năng sư phạm của mình.
Một thân khí vũ hiên ngang, tôi bước đến điểm tập trung của 11A1 tại sân C. Đi song song với tôi là bốn tên nữa từ A2 đến A5, mà có vẻ cả năm thằng đều lần đầu được làm cán bộ khung nên không hẹn mà cùng… làm màu làm bộ bước đi thật ngầu. Hệt như các người mẫu đi catwalk, bạo gan hơn nữa còn có thể so sánh với nhóm nhạc đình đám Backstreet Boys đi trong màn đêm của bài “Show me the meaning of being lonely”. Phần trình diễn này khiến cho một số em gái lúc đó phải thốt lên xuýt xoa trầm trồ, hay ít ra là tôi tưởng tượng như vậy.
- Làm cho tốt nghen mấy bạn! - Nói rồi tụi tôi tách nhóm, mạnh ai tiến đến… sân khấu người đó.
Trông thấy các anh cán bộ khung tay lăm lăm giáo trình bước tới, học sinh những lớp dưới vội im lặng trở lại. Tôi đi đến chiếc bàn được kê sẵn trên sân, đặt cuốn giáo trình xuống cạnh bên khẩu AK-47. Thoáng nghe bên tai có vài tiếng xì xầm như “tia chớp vàng phải không”, “cái anh đá banh siêu hay kìa”, “ông cặp bồ với chị cực đẹp lớp trên ấy”, ôi những lời vàng ngọc cứ rót thánh thót như mật chảy vào tai, tôi khoan khoái tận hưởng thêm vài lần nữa rồi mới đảo mắt nhìn quanh, húng hắng giọng:
- E hèm… anh là Nam, sẽ làm cán bộ khung 11A1 tụi em. Lớp trưởng đâu?
- …! - Bốn bề im lặng không một tiếng trả lời.
Thế quái gì vậy? Không lẽ tụi nhỏ không sợ mình?
Tôi dợm miệng định hỏi lại lần nữa thì nghe có tiếng cười khúc khích, rồi một con bé xinh xắn bước ra, mà con bé này thì tôi không còn lạ lẫm gì nữa.
- Dạ em nè thầy, lớp trưởng! - Bé Trân tủm tỉm tiến lại gần.
- Ủa… em làm lớp trưởng hồi nào vậy? - Tôi thắc mắc.
- Mới lên đó, hì hì! - Con bé cười tít mắt. - Giờ em làm gì đây, thầy?
- À… điểm danh, rồi cho xếp bốn hàng dọc! - Rồi tôi hạ giọng xuống. - Mà ở trường đừng có gọi anh là thầy nữa, kì lắm!
- OK, thầy!
- …!
Thôi kệ, có người quen là bé Trân hậu thuẫn, lại còn giữ chức lớp trưởng nữa thì xem như phận làm thầy 11A1 tôi đây lại càng lên hương nữa rồi. Thật vậy, suốt cả buổi sáng tôi bảo gì là đám nhỏ nghe răm rắp, kêu một làm một, kêu hai đố dám làm mười. Có vẻ đám hậu bối này cũng nể danh siêu cầu thủ như tôi hay sao ấy.
Chương trình học buổi đầu khá đơn giản, chỉ quanh quẩn lại những nghi thức diễu hành, các điều lên tiến lui xoay trái xoay phải, tôi dạy qua một loáng là đã hết bài. Nhìn đồng hồ vẫn còn hơn nửa tiếng mới hết giờ, nên tôi đánh bạo nhảy vượt cấp, dạy nhanh hơn một bài nhằm tạo sự hứng thú cho các học viên, cũng là để tôi… làm màu.
- Bây giờ cũng còn sớm, anh sẽ dạy luôn bài tháo lắp súng AK-47, mấy đứa chịu không?
Nghe đến súng ống là bọn nhỏ khoái lắm, hớn hở gật đầu đồng ý ngay. Tôi tác nghiệp liền.
- Anh làm mẫu trước nhe!
Nói là làm, tôi nâng khẩu súng AK-47 lên ngang tầm mắt rồi bắt đầu giải thích tên gọi, nguồn gốc xuất xứ của loại súng này. Tất cả đều là kiến thức có sẵn trong giáo trình, tôi xem qua một lần là thuộc. Thi thoảng lại còn cao hứng chêm thêm vào một vài chi tiết mà chỉ người xem phim nhiều như tôi mới biết, khiến toàn bộ 11A1 đều dán mắt vào phần bài giảng đầy hấp dẫn.
- Súng tiểu liên này do nước Nga sản xuất vào năm 1947, nên còn được gọi là AK-47, mấy em nhớ chưa? - Tôi kết thúc bài giảng bằng câu hỏi mở đầu.
- Dạ nhớ! - Tụi nhỏ đồng thanh dạ ran, mà hình như bé Trân là dạ to nhất.
Sau lý thuyết dĩ nhiên là đến thực hành. Tôi trổ tài tháo súng rồi lại đến lắp súng, đôi tay nhanh thoăn thoắt làm mấy đứa nhỏ cứ gọi là trầm trồ xuýt xoa không ngớt. Đến khi tôi ấn hộp tiếp đạn vào lẫy giữ, kéo chốt lên nòng nghe “rắc” một tiếng khô khốc thì cả lớp đồng loạt vỗ tay bôm bốp.
Khỏi phải nói tôi nở mũi tự hào đến như thế nào nhưng ngoài mặt thì vẫn cố giữ bộ dáng ngầu lòi, lạnh lùng khinh khỉnh ra vẻ ba cái đồ yêu này ta đây làm mãi rồi, dễ như ăn cháo thôi các em ạ. Đến khi tôi hỏi có ai muốn lên thực hành không thì còn nhanh hơn cả mấy đứa con trai đang nhấp nhổm bên dưới, bé Trân đã vọt lên xung phong xin được làm trước.
- Để em đi anh! - Trân nói giọng quả quyết rồi bước thẳng đến chỗ bàn tôi, chẳng đợi xem thầy mình có đồng ý hay không.
Tôi trông con bé này có vẻ làm lớp trưởng cũng có uy hay sao mà vừa giành quyền thực hành là mấy thằng con trai rụt tay xuống ngay tắp lự. Ít phút sau, tôi đã phải chảy dài mặt ra vì hối hận. Tự tin có thừa, chỉ tiếc kĩ năng chỉ là con số không.
- Khoan, chỗ này em phải tháo hộp khóa nòng trước rồi mới lấy chân đuôi cốt lò xo ra được. Nó nằm ở rãnh chứa trên hộp khóa nòng kìa, thấy chưa!
- …!
- Ê ê khoan, tay trái cầm báng súng làm mới dễ. Từ từ, thông nòng nữa, lắp nó vô!
- À dạ…!
- Rút ngón tay ra, cái nắp ống tự đóng lại mà, khỏi kéo!
- …!
Khác với đám hậu bối trong lớp ngoan ngoãn, tôi bảo một thì Trân làm không phẩy năm, chả ra cái thể thống gì ráo. Vài lần còn được, đến lần thứ mười thì tôi đâm bực lấy lại cây súng, xua tay bảo con bé về chỗ đi. Nhưng tôi trông mặt con bé vẫn tươi tỉnh như thường, vẻ như nãy giờ cố ý làm sai để được tôi chỉ bảo hay sao ấy!
Mang thắc mắc đó đến lúc trống đánh hết giờ học buổi sáng, thì tôi mới trầm ngâm đi lại về lớp mình ở sân B, trong đầu thầm nghĩ chiều nay dạy gì cũng được, miễn đừng gọi con bé Trân tinh quái này lên nữa.
Thấy tôi từ đằng xa, thằng Luân chạy tới liền:
- Ê Nam, dạy sao rồi mày?
- Ngon lành, mà sao sáng nay mày đi trễ? Thầy Hào cho tao vô thế chỗ mày rồi! - Tôi đáp.
- Xui như quỷ, hôm qua tao ăn trúng gì mà đau bụng sáng giờ, ráng lắm mới dám lên trường. Thôi tao tới rồi, chiều nay mày ở lớp học đi. Tao đi dạy cho! - Nó nhăn nhó nói.
- Con khỉ, tao đang dạy hay, mấy đứa 11A1 thích tao bỏ xừ ra, đời nào cho mày dạy!
Tôi hừ mũi từ chối ngay rồi bỏ đi thẳng, mặc cho Luân khùng la oai oái chạy theo năn nỉ phía sau.
Và trái ngược với sự mong đợi của tôi là khi mình trở về lớp sẽ được đám bạn ùa lại hỏi han cảm giác làm cán bộ khung thế nào, phản ứng của tụi nó hoàn toàn khác hẳn. Một số thì túa ra bãi giữ xe để đi về, số còn lại thì tụm năm tụm bảy bàn tán. Đến khi thấy tôi là tất cả đều ồ lên kinh ngạc pha lẫn thích thú.
Đầu tiên là Tuấn rách với thằng Quý:
- Tiêu mày rồi Nam ơi, bỏ đi là ngu mà!
- Mất người yêu như chơi Nam ơi!
Tôi còn đang ngơ ngác chả hiểu hai thằng này nói chuyện gì thì đến lượt Dũng xoắn, thằng này vừa nhác thấy tôi đã ôm mặt tru tréo lên cho cả lớp cùng nghe:
- Ối thánh ơi là thánh ơi, phen này thì có đối thủ tình trường rồi!
- Là sao? - Tôi đần mặt ra thắc mắc trong ánh nhìn ái ngại của thằng Xung, thằng Chiến.
- Đẹp như phim luôn Nam ơi, ông dở quá! - Đến cả nhỏ Phương cũng tham gia.
- Cái gì… đẹp?
- Lãng mạn y chang phim Hàn Quốc luôn trời ơi!
- Quá là đẹp, thiệt bất ngờ, có một không hai!
Và Dũng xoắn định chêm thêm một câu bá láp gì nữa thì bị Tiểu Mai trừng mắt khiến thằng này hết ham cà khịa, đành cười trừ rồi ôm cây tre lảng đi mất. Tôi nhìn sang Khả Vy, cũng thấy em ấy hơi tủm tỉm, mỉm cười ý nhị. Chừng như thấy tôi sẽ còn khốn đốn nữa nên Khang mập mới thương tình kéo tôi ra một góc mà kể lại cặn kẽ sự vụ “lãng mạn như phim Hàn” là như thế nào.
Đại khái theo như lời Khang mập kể lại thì trong khi học điều lệnh tiến lùi sẽ gọi mỗi lớp ba học sinh lên cùng lúc. Nhưng khi kiểm tra danh sách thì lớp tôi thiếu mất một người, thành ra hàng bị lệch. Mà người bị thiếu lại chính là Tiểu Mai, nàng vốn được miễn học môn giáo dục quốc phòng do thuộc diện du học sinh. Đó là trên giấy tờ, còn theo tôi được biết thì nhạc phụ đại nhân từ hồi trước đã xin phép thầy hiệu trưởng miễn giảm cho con gái mình môn này vì lí do sức khỏe.
Thành thử ra, có lẽ Tiểu Mai không muốn vì mình mà ảnh hưởng tập thể chung nên nàng cũng thưa với thầy Hào là em sẽ tập cùng các bạn. Rồi không biết vì lí do làm sao mà khi bước vào hàng, nàng bị vấp chân mà loạng choạng sắp té. Thì lúc ấy tòi đâu ra trong hàng một ông mãnh bên 12A5 nhanh nhẹn lao ra đỡ lấy nàng trước cả bàn dân thiên hạ.
- Một tay nó nắm tay Trúc Mai, tay còn lại… đỡ ngang hông, còn ráng xoay mình thêm một lần. Nên tụi lớp mình mới kêu là giống trong phim, sau đó cả đám mấy lớp vỗ tay quá trời! - Khang mập quệt mũi giải thích.
Tôi nghe Khang mập đến đâu mà bầm gan tím mặt đến đấy, nghe máu nóng chạy rần rật trong người. So với mấy tràng vỗ tay lèo tèo của bọn nhỏ 11A1 thì cái tràng vỗ tay cho tuồng “anh hùng cứu mỹ nhân” này mới gọi là vượt trội. Mà chuyện đó chả quan trọng, cái làm tôi nộ khí xung thiên chính là ở đâu ra một thằng ất ơ dám… cứu bạn gái tôi.
- Thằng đó là thằng nào vậy? - Tôi nghiến răng trèo trẹo.
- Nghe tên thì hình như là Duy Anh, nó học A5. Mà ê mày tính làm gì nó? Đừng có làm bậy nha! - Khang mập giật nảy mình.
Nghe nó can mà tôi cũng ngẩn người ra, cơn giận vô cớ bỗng chốc như quả bóng bị xì hơi xẹp lép. Ừ đúng, thằng đó dẫu có là ai đi nữa thì coi như nó cũng vừa giúp Tiểu Mai không bị té rồi, nên cảm ơn nó mới phải chứ.
Nhưng tôi vẫn tức, tức chết đi được. Mà có lẽ tôi cũng lờ mờ nhận ra được rằng không phải mình tức thằng Duy Anh, mà bực tức chính bản thân mình. Đang yên đang lành tự nhiên bỏ đi dạy làm gì, cứ ở lại thì người cứu Tiểu Mai chắc chắn phải là tôi rồi. Thế cho nên lúc tan học về, tôi chở Tiểu Mai đằng sau mà chẳng biết phải nói sao cho hợp lẽ.
- Lúc nãy, ừm… em có bị đau chỗ nào không? - Tôi ngượng ngập hỏi.
- Em không, hì! - Nàng bình thản trả lời, vẫn dịu dàng với tôi như mọi khi.
Vậy mà chính sự bình thản như không có chuyện gì xảy ra đó của nàng lại làm tôi đâm ra khó chịu bứt rứt quá xá.
- Rồi… đẹp như trong phim không? Được vỗ tay nữa mà…!
- Anh… đang trách em đó hở?
- Không, tò mò muốn biết thôi. Kể nghe đi!
- Chẳng có gì là đẹp hay không đẹp hết. Bạn đó giúp em, thì em cảm ơn thôi, anh bị lớp mình giỡn quá mức đó!
- Thì biết, nhưng mà… em đi đứng kiểu sao mà cho té vậy?
Thấy tôi trở nên ghen tuông vô cớ, Tiểu Mai véo ngay vào hông.
- Bị vấp ngã sơ ý, anh quan tâm bạn gái kiểu gì vậy? Lại còn thái độ trách em nữa chứ!
- Ui da… không, thì… ai dà…! - Tôi nhăn nhó ôm hông, vội giảm tốc độ.
- Nó… nắm tay em phải không?
- Ừm, bạn đó không kéo em lại thì có khi u đầu rồi, chàng à!
- …!
- Hối hận rồi phải không?
- Gì? Mắc gì anh hối hận?
Tiểu Mai hứ một tiếng, nói hờn:
- Còn nhớ anh vui thế nào khi em nói năm nay sẽ học quân sự cùng anh. Vậy mà có người ích kỉ, mới được phong chức đã vội bỏ đi. Giờ lại còn ghen nữa chứ!
- Do thằng Luân nó đi trễ chứ bộ…!
- Không dám, vậy sao lúc Luân đuổi theo năn nỉ thì anh không trả lại nhiệm vụ cho Luân đi? Em thấy hết nhé, đừng chối!
- …!
- Hay là thích dạy cho bé Trân rồi đó?
- Không… làm gì, nào có đâu…!
Đến đây thì tôi tiu nghỉu như mèo bị cắt tai, biết thân phận mình là thằng có lỗi, đầu đuôi cũng do ham mê lợi danh mà… bán đi hạnh phúc đời mình vô tay thằng Duy Anh A5 nào đó. Thế cho nên tới tiết học quân sự buổi chiều, khi tôi đang ngẩn ngơ cho lớp bé Trân giải lao giữa giờ, còn mình ngồi thơ thẩn ngắm trời nhìn mây thì bên tai nghe Trân gọi giục:
- Anh Nam, thầy, nhìn kìa!
- Hả? - Tôi choàng tỉnh, ngồi thẳng dậy.
- Chị Mai đi với ông nào kìa, bên tay trái, đang tới chỗ mình đó!
Vội nhìn sang thì quả thật tôi thấy Tiểu Mai đang bước đến, cạnh bên nàng là một thằng nào đó. Tôi căng mắt đến lòi tròng để nhìn băng tên nó thì thấy số hiệu A5.
- Á à, thằng Duy Anh…! - Tôi nghiến răng ken két.
- Duy Anh nào thế? - Bé Trân ngơ ngác hỏi.
- Thằng đóng phim Hàn Quốc! - Tôi lẩm bẩm trả lời.
- Cái gì? Ông đó… là diễn viên á? - Con bé sửng sốt.
Còn vài bước nữa thì thằng Duy Anh đứng lại, vẻ như nó thấy bộ dáng hùng hổ như rồng phun lửa của tôi nên đâm ra úy kị. Chỉ có Tiểu Mai là vẫn thản nhiên như không, nàng đi về phía tôi rồi đặt chai Sting dâu lên bàn, ghé tai nói nhỏ:
- Em muốn cảm ơn nên bạn đó mời ly nước thôi, đừng có ghen vớ vẩn nghe chưa!
- …! - Tôi thuỗn mặt ra, ngây người thành đá tảng.
- Chị về nhe Trân, thầy Nam dạy được không? - Tiểu Mai tủm tỉm.
- Dạ được, mà giờ thì có vẻ hết được rồi chị ơi! - Bé Trân nháy mắt tinh quái đáp.
Tiểu Mai nhìn tôi đầy ý tứ, thoáng mỉm cười rồi nàng quay đi, ở đằng xa thằng Duy Anh cũng đợi nàng đi tới rồi lại cùng sóng bước. Lúc ấy không biết tôi sẽ còn đực mặt ra đến khi nào nữa, đành giật mình vớ khẩu AK-47 lên mà ngắm bóng thằng Duy Anh đang dần xa, bóp cò tanh tách đến mấy lần mà chỉ hận nỗi súng không có đạn.
- Anh… làm cái trò gì vậy? - Bé Trân tròn mắt ngạc nhiên nhìn tôi, và nguyên cái lớp 11A1 cũng thế, đều chả hiểu thằng cha cán bộ khung mới buổi sáng còn tài giỏi mà đến chiều đã đang hành xử như thằng khùng.
Rồi bỗng dưng tòi ra một ông nhõi con sành đời, vọt miệng nói lên bên dưới:
- Có không giữ, mất đừng tìm!
Khiến một số đứa trong lớp bụm miệng cười hí hí bên dưới làm bé Trân lo lắng vội ra dấu im lặng, nạt thằng nhóc vừa lên tiếng bảo giữ trật tự ngay. Nhưng tôi nghe thằng hậu sinh kia nói mà choàng tỉnh mộng, đập súng đánh rầm một phát xuống mặt bàn khiến cả lớp rúm người lại vì tưởng tôi nổi giận.
Nhưng không, tôi chỉ kéo ghế bước ra, bỏ đi một phép, không thèm ngoái đầu nhìn lại lấy một lần. Rồi nửa đi nửa chạy, tôi phóng vọt theo về phía Tiểu Mai, chẳng mấy chốc đã đuổi kịp nàng.
- Anh…? - Tiểu Mai ngạc nhiên khi thấy tôi thoắt cái đã phi tới cạnh bên.
Nhìn thẳng vô thằng Duy Anh cũng đang đần mặt ra hệt như mình khi nãy, tôi mím môi mím lợi:
- Đóng phim Hàn đồ!
Rồi tôi đanh đá “ha” lên một tiếng vô mặt nó, cố dìm sự xấu hổ xuống dưới cái bản mặt dày, lầm lũi kéo tay Tiểu Mai đi thẳng về sân B.
- Anh làm gì vậy, anh Nam? - Nàng líu ríu bước theo, vẫn để tay mình trong tay tôi.
- Đang nắm tay chứ còn làm gì! - Tôi đáp, vẫn bước nhanh về lớp.
- Ý em là hỏi tại sao kia?
- Không cho té nữa!
Rồi chừng như cảm thấy chưa đủ, tôi lại gằn giọng nói thêm lần nữa:
- Có té cũng phải té trong tay anh!
Ít phút sau, tôi dắt tay Tiểu Mai đi về lớp trong những tràng cười to tổ bố của đám lớp mình, và mặt dày bỏ luôn ngoài tai những điều tiếng như “sợ mất vợ, không đàn ông, bám váy phụ nữ” của bọn lớp bên cạnh đang xì xầm.
Ít ngày sau, bé Trân kể lại rằng mấy nhỏ con gái 11A1 bình luận pha chạy theo nắm tay của tôi y chang cái câu mà bọn 12A1 dành cho thằng Duy Anh, đó là “anh đó đóng phim Hàn Quốc hả”.
Luân khùng có lẽ là thằng được lợi nhất từ trong vụ này, bởi khi không nó được phục chức, tôi trao lại quyền cán bộ khung cho nó vô điều kiện làm thằng này tí toét cười hơn hớn cả ngày.
Về phần tôi thì không rõ là mình nên vui hay buồn, bạn bè khen có, trêu chọc cũng có. Chỉ là cảm giác tâm trạng thư thái dễ chịu, không còn phải bứt rứt nữa. À, có lúc Dạ Minh Châu nhìn thấy tôi thì không biết cô nàng cũng đang tán thưởng hay sao mà đưa tay lên vỗ tay khe khẽ.
Riêng Tiểu Mai, tôi cũng không biết lúc ấy nàng đang nghĩ gì. Chỉ là lặng yên ngồi ở cạnh tôi đến cuối buổi học hôm đó, đôi gò má có thoáng ửng hồng, và vẫn an nhiên để tay nàng ở trong tay tôi, vẹn nguyên hơi ấm.
Hết chương 384
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip