35.

Hai ngày sau.
Đỗ Hà tỉnh dậy. Mắt em lờ mờ mở. Tiếp nhận một tí ánh sáng ban đầu có hơi khó khăn.
Em nhíu mày.

Cổ họng em đau quá. Nó khô hốc, lồng ngực cũng hơi đau.
Nhưng chỉ còn một chút.
Bỗng nhiên em chợt tự hỏi.

Ai là người em muốn nhìn thấy đầu tiên khi tỉnh dậy ?
Thuỳ Linh.
Trong đầu em liền hiện lên cái tên ấy
Lương Thuỳ Linh sao ?
Em đang rất ghét chị mà... Sao lại vẫn muốn nhìn thấy chị ?

" Đỗ Hà !! Em tỉnh lại rồi sao ?"
Là tiếng của ai đó.
Ngờ ngợ vẫn chưa nhận ra.
Em cố mở mắt lên nhìn.

Là Minh Lâm
Thất vọng, chắc đó là cảm giác thất vọng.
Em thở ra một hơi dài.
Lúc ấy gương mặt của bố mẹ em cùng Mai Phương cũng lần lượt xuất hiện.

Nhưng
Không có chị.
" Đỗ Hà !! Con cảm thấy thế nào rồi ?"

"Con...không sao". Em mấp mái chiếc môi tím nhợt.

"Con lúc nào cũng không sao. Tại sao con bị suy tim mà không nói cho bố mẹ biết chứ ?". Bà Đỗ vừa nói vừa khóc, bà đã liên tục khóc suốt hai ngày qua.

"Mẹ !! Chị ấy mới tỉnh dậy mà, mẹ đừng hỏi nhiều quá''. Mai Phương đặt hai tay lên vai bà trấn an.

"Con thở được chứ ?". Ông Đỗ nhẹ nhàng nắm tay con gái.
Đỗ Hà chỉ gật đầu.

"Con không cần phải lo đâu, con sẽ khỏe lại sớm thôi". Ông Đỗ cố gắng gượng cười.

Hai đêm không ngủ khiến gương mặt ông cũng trở nên hốc hác. Ông đã liên hệ khắp mọi nơi, tất cả các bệnh viện trong nước thậm chí là cả nước ngoài để tìm bằng được một quả tim phù hợp cho con gái ông....nhưng nơi nào cũng chỉ toàn nhận lại một cái lắc đầu.

Hiện tại vẫn chưa có một quả tim nào được hiến tặng.
Có lẽ là phải tiếp tục chờ đợi.
...
" Thuỳ Linh à !! Đỗ Hà tỉnh lại rồi, chúng ta về nhà thôi, chị cần phải ăn gì đó không sẽ chết mất". Phương Nhi đứng cạnh kéo tay gọi chị.

Hôm nay là ngày thứ mấy Lương Thuỳ Linh không ăn không uống rồi ?
Thuỳ Linh đứng chờ ở ngoài cửa cũng đã lâu.
Họ không cho chị vào. Họ bảo Đỗ Hà nhìn thấy chị sẽ không chịu nỗi mà lại lên cơn đau tim.

Chị chỉ cố lén nhìn Đỗ Hà qua tấm kính nhỏ trên góc cửa, chịcứ khóc mãi rồi nói xin lỗi.
Chị làm Phương Nhi đau lòng đến không thể thở được.

Chị đứng đấy.
Phương Nhi cũng đứng đấy cùng chị.
Những vết bầm tím vẫn còn tụ lại trên gương mặt.
Hai bàn tay rung rẩy, trên đầu ngón vẫn còn rươm rướm máu, sao Lương Thuỳ Linh lại phải chịu đau khổ như thế chứ ?

"Chị muốn vào trong đó"
Phương Nhi không đáp lại, cô cũng không biết phải đáp lại gì.
Hai con người độc ác bên trong kia nói đúng. Nếu nhìn thấy Thuỳ Linh, Đỗ Hà lại tức giận thì sao ? Cậu ấy sẽ lại kích động.

" Thuỳ Linh !! Chúng ta về nhà thôi, ăn gì đó rồi sẽ đến đây, được không ?"

Thuỳ Linh lắc đầu.

"Chị không thấy đói sao ? Chị sẽ ngất mất"

" Đỗ Hà có đói không ?"

Chị ấy hỏi gì vậy ?
Sao lại hỏi Đỗ Hà.
"Có....Đỗ Hà có đói và cậu ấy không muốn nhìn thấy chị như vậy đâu Thuỳ Linh, cậu ấy sẽ lại tức giận đấy"

"Thật sao ?"

"Thật"

Thuỳ Linh im lặng, chị vẫn còn đang bận ngắm nhìn Đỗ Hà qua tấm cửa kính.

" Đỗ Hà cười kìa"
Khóe môi Thuỳ Linh bất giác cong lên.

Chị run rẩy đưa một ngón tay lên vẽ theo đường nét em trên mặt kính, cô đau lòng quá.
Nhìn chị như vậy cô thật không thể chịu nổi, cô không bảo chị về nữa.
Tùy chị.

Chị ở đây cô cũng sẽ ở đây, chị không ăn cô cũng sẽ không ăn.
"Chúng ta về thôi". Chợt Thuỳ Linh khẽ lên tiếng, giọng nói của chị thật ấm áp.

Cô mừng rỡ.
Cô nhoẻn miệng cười.
Một nụ cười đau khổ.
Thuỳ Linh xoay người bước đi, những bước chân của chị dần chậm chạp.
.
.
" Thuỳ Linh !! Chị muốn ăn gì ?". Phương Nhi tay lái xe, nhẹ nhàng xoay mặt sang hỏi chị.

Thuỳ Linh từ nảy giờ cứ vô hồn nhìn ra phía cửa, đầu chị tựa hẳn vào đấy như không còn sức lực.
"Chị muốn ăn gà"

"Được !! Chúng ta cùng ăn gà"

"Có Đỗ Hà không ?"

Thuỳ Linh bị làm sao vậy ? Sao chị ấy lại cứ hỏi những câu hỏi kì lạ.
" Thuỳ Linh !! Đỗ Hà đang ở bệnh viện, sao chị lại hỏi thế ?". Phương Nhi ngạc nhiên nhìn chị.

"Chị quên mất"
Quên sao ?
..
Cả hai cùng nhau đến một nhà hàng.

Cô cứ mãi quan sát chị, Lương Thuỳ Linh có lẽ đã quá mệt mõi.
Ăn xong Phương Nhi đưa chị về nhà, về căn nhà của hai người họ, Thuỳ Linh nhanh chóng đi tắm rồi vội đòi cô đưa lại đến bệnh viện.
Cô lẳng lặng đưa chị đi, cô lại tiếp tục ở lại bệnh viện cùng chị.

Chị vẫn không được vào trong , chị vẫn lặng lẽ nhìn Đỗ Hà ở ngoài cửa.
*cạch*
Ông Đỗ mở cửa bước ra.
Ông liền giật mình vì thấy Thuỳ Linh vẫn còn kiên trì đứng đây.

"Hai người về đi, làm ơn tha cho con tôi"

"Con chỉ đứng ở đây thôi, con chỉ ở đây nhìn Đỗ Hà thôi"
Ông Đỗ lắc đầu, ông không nói nữa cứ mặc kệ Thuỳ Linh, ông bỏ đi, ông cần phải đi tìm tim mới cho Đỗ Hà.
...
2 tuần trôi qua
Đỗ Hà vẫn vậy, vẫn nằm ở bệnh viện, sức khỏe xuống dốc trầm trọng, căn bệnh suy tim dần chuyển sang giai đoạn ba.
Tim vẫn chưa tìm được.
Ông Đỗ ngày nào cũng phải chạy đôn chạy đáo.

Thật ra là có.
Đã có bệnh nhân hiến tim.
Nhưng không may.
Nó không tương đồng với Đỗ Hà.
...
"Bác sĩ"

"Cô cần gì ?"

"Tôi muốn hiến tim"

"Cô nói sao ?". Ông bác sĩ nheo mắt, ông còn phải giật mình trước câu nói của Thuỳ Linh.

"Tôi muốn hiến tim cho Đỗ Hà "
Ông bác sĩ này là vị bác sĩ của Đỗ Hà, Thuỳ Linh đã để ý ông và đi theo ông lên đến tận phòng.

"Cô là người khỏe mạnh, sao lại hiến tim được". Ông bác sĩ nhăn mặt.

" Tôi muốn hiến tim". Thuỳ Linh kiên quyết.

"Không thể". Ông lắc đầu.

Thuỳ Linh nghe thế vội đi đến quỳ xuống dưới chân, chỗ ông đang ngồi, cô chấp tay nài nỉ.
"Bác sĩ !! Làm ơn đi, hãy giúp tôi. Tôi không muốn em ấy chết. Tất cả là tại tôi, tại tôi đã khiến em ấy phải như thế. Bác sĩ làm ơn hãy giúp tôi"

"Cô đứng lên đi". Ông kéo Thuỳ Linh đứng dậy nhưng Thuỳ Linh nhất quyết không đứng.

"Bác sĩ"

"Tôi không còn bố mẹ, tôi không còn bất kì người thân nào cả, tôi chỉ còn mỗi Đỗ Hà, Đỗ Hà là gia đình của tôi, Đỗ Hà là tất cả của tôi"

"Tôi chết đi cũng không sao, cũng không có ai sẽ đau buồn"

"Bác sĩ làm ơn hãy giúp tôi"

"Bác sĩ xin ông"

Ông bác sĩ lặng đi một lúc.
"Cho dù có thay một quả tim khác thì việc sống được bao lâu cũng còn tùy thuộc vào cơ thể của cô ấy"

"Bao lâu cũng được mà bác sĩ. Miễn sao Đỗ Hà được sống tiếp"

"Cô đứng lên đi". Ông bác sĩ dìu Thuỳ Linh đứng lên.

"Bác sĩ giúp tôi đi mà. Nếu bác sĩ nói tôi còn khỏe mạnh không thể hiến tim được thì tôi sẽ chết, tôi sẽ làm cho tôi chết, lúc đó......có thể mà đúng không ?"

"Đừng !! Cô đừng làm tổn thương bản thân như thế"

"Bác sĩ....hức...nếu như Đỗ Hà chết thì tôi cũng sẽ chết, thay vì như thế thì...hãy để cho em ấy được sống tiếp"

"Nhưng chưa chắc quả tim của cô đã phù hợp với Đỗ Hà "

"Sao ?". Thuỳ Linh ngạc nhiên, cô chưa hề nghĩ đến điều này.

"Nhóm máu của cô ?"

"Tôi không biết". Thuỳ Linh lắc đầu, thật tình từ nhỏ đến lớn cô vẫn chưa được biết nhóm máu của mình là gì.

"Chúng phải có sự tương đồng, không những ở nhóm máu mà còn ở vài điều khác nữa"

"Bác sĩ !! Hãy giúp tôi". Thuỳ Linh kéo tay ông, cô ngước nhìn ông thành khẩn.

"Thôi được rồi"

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip