Ngoại truyện một
Edit: Nấm
Tuy rằng hai người quen nhau gần một năm rưỡi mới tỏ tình, nhưng việc chọn tương lai khác nhau lại không có cách nào tránh khỏi. Ở hai ngày trước khi nộp nguyện vọng đại học, Đường Trạch mới biết Tạ Dĩ Ninh muốn nộp một trường ngoại tỉnh.
Đường Trạch bắt đầu hối hận việc tự cho mình hiểu rõ, hắn cho rằng dù hai người không nộp vào cùng một trường, thì ít nhất cũng sẽ cùng một tỉnh, cho nên về vấn đề nguyện vọng đại học, hắn không có bàn bạc với Tạ Dĩ Ninh.
Cho đến buổi tối còn cách hai ngày nộp hồ sơ, lúc hai người đang nằm trên giường gọi cho nhau trò chuyện, cuối cùng Tạ Dĩ Ninh cũng nói cho hắn suy nghĩ của mình.
Ngay lúc đó đầu tiên hắn mờ mịt, dùng hai giây suy diễn ý Tạ Dĩ Ninh, hắn bật cười, nhưng không vui nỗi, trong lòng ẩn ẩn giận dữ và khó tin nhưng vẫn nói: “Sao cậu không nói sớm, để tớ cũng ………”
“Không cần phải vậy.” Âm thanh Tạ Dĩ Ninh vững vàng truyền ra từ ống nghe, lời nói hơi lạnh lùng, “Tớ biết cậu luôn ước mơ đại học A, tớ cũng tin tưởng với thành thích của cậu nhất định có thể đậu, không cần vì tớ suy nghĩ, đưa ra lựa chọn khiến cậu hối hận, đúng ko?
Đường Trạch chậm rãi ngồi dậy trên giường, nét ngưng trọng hiện lên mặt, âm thanh cũng trầm xuống: “Cậu đã đưa ra quyết định? Nhưng cậu có quan tâm đến cảm nhận của tớ không?”
“Xin lỗi cậu.” Bên kia điện thoại thở dài, “Tớ từ nhỏ đã muốn học y, mục tiêu suốt thời cấp 3 của tớ là đại học B….. Tớ đã do dự rất lâu, nhưng vẫn cảm thấy chúng ta phải đi trên chính con đường mà chúng ta muốn.”
Đường Trạch cười nhạo một tiếng, xoay người từ trên giường xuống, mở cặp sách tùy tiện ném trên bàn ra, bắt đầu lấy ra tờ rơi chiêu sinh của các trường đại học.
Thấy đối phương trầm mặc, trong ống nghe chỉ truyền đến tiếng hít thở cùng với tiếng lật giấy, Tạ Dĩ Ninh nhíu mày hỏi: “Cậu đang làm gì?”
“Tớ đang tìm xem thành phố B có trường nào phù hợp với tớ không!”
Tạ Dĩ Ninh nghẹn lời, cười khổ một lúc, nhận thua nói: “Ngày mai tớ nhà tới, chúng ta cùng nói chuyện.”
Tay lật giấy Đường Trạch ngừng lại, sau một lúc lâu mới nói: “Được.”
Ngày hôm sau, cảm xúc của Đường Trạch đã bình tĩnh hơn, nhưng vẫn không thể không xụ mặt, vì để không xảy ra mâu thuẫn không cần thiết, Đường Trạch chọn cách đi theo phía sau lưng Tạ Dĩ Ninh vào trong nhà cậu.
Sắp tới giữa trưa, Đường Trạch chưa ăn sáng, nhưng cũng không thấy đói, hắn nhìn Tạ Dĩ Ninh, muốn nghe xem cuối cùng cậu có thể cho ra cái giải pháp thích hợp gì.
Không ngờ, Tạ Dĩ Ninh cũng hắn đứng ngu nửa ngày, cuối cùng đi vào phòng bếp, còn hỏi hắn ăn mì không.
Đường Trạch muốn cười, nhưng mũi lại đau xót, mắt nóng lên. Hắn hít sâu, thở chậm ra, chuẩn bị tốt lời nói, mới đi vào phòng bếp.
Hắn muốn biết vì cái gì mà Tạ Dĩ Ninh muốn kiên trì cùng hắn ở hai nơi, lại không ngờ Tạ Dĩ Ninh lại bắt đầu kể cho hắn nghe quá khứ mà hắn chưa từng nghe.
Thì ra cậu cũng có đối tượng yêu thầm.
Thì ra người cậu yêu thầm là mình.
Đường Trạch không phân biệt được bây giờ vui vẻ là nhiều hay ít, nhưng trong lòng thầm cảm ơn rất nhiều.
Trong lúc hắn còn chưa lấy lại tinh thần, Tạ Dĩ Ninh hôn hắn,tự nhiên hắn sẽ không rút lui, hung hăng đón nhận.
Nếu không phải mặt Tạ Dĩ Ninh đỏ lên và bắt đầu chống cự, có lẽ hắn có thể duy trì nụ hôn này mười phút.
Không khí đột nhiên vọt vào đường hô hấp, Tạ Dĩ Ninh bị sặc, khụ, lấy tay che môi, trong mắt hiện lên ánh nước.
Đường Trạch thấy thế lập tức giúp cậu vuốt lưng, hoảng hốt hỏi: “Không sao chứ?”
Tạ Dĩ Ninh dừng lại một lúc thì đỡ hơn, cậu giữ chặt tay áo Đường Trạch, ánh nước càng làm cho đôi mắt sáng trong, lắc đầu nói: “Tớ không sao……”
Còn chưa nói xong, Tạ Dĩ Ninh đã bị bao bọc gắt gao trong một cái ôm ấm áp, âm thanh lôi cuốn kích động cùng với ý cười vang lên bên tai cậu: “Cậu không biết chuyện cậu yêu thầm tớ làm tớ hạnh phúc tới mức nào đâu! Từ năm lớp 10 tớ đã bắt đầu thích cậu, nhưng cậu đối với tất cả mọi người đều lạnh lùng, tớ không biết làm sao để tiếp cận cậu. Cậu không tham gia hoạt động lớp, không tham gia hội thao, trong lớp người có thể cùng cậu nói chuyện nhiều nhất là Thịnh Huy, mỗi lần tớ đều ở phía sau nhìn bóng hai người châu đầu nói đều rất tức giận, thậm chí ghen tị, nhưng tớ lại yếu đuối, tớ sợ nếu tớ chủ động thân cận cậu, cậu mà khinh thường tớ thì sao, tớ cũng sợ nếu tớ và cậu trở thành bạn thân, nếu một ngày nào đó tớ cảm thấy chưa đủ tiến thêm một bước……”
Tạ Dĩ Ninh im lặng lắng nghe, tay đặt lên lưng Đường Trạch nhẹ nhàng vuốt ve.
Đường Trạch cười khẽ: “Suốt kỳ nghỉ đông năm lớp 11, tớ vẫn luôn giãy giụa giữa việc có nên dứt khoát tỏ tình với cậu hay không, dù sao cũng không thể tệ hơn tình huống lúc trước được đến cả tên của tớ cậu còn không biết, nhưng chờ đến vào học, tớ còn chưa quyết định được….. Nhưng trong một lần tổng vệ sinh, trên đường tớ đi đổ rác về, đúng lúc nghe được Dương Mộng Nguyệt nói với cậu không cần phá hư thế giới hai người của cô ấy với Thịnh Huy, lập tức tớ nhận ra cơ hội tớ luôn chờ đã tới.”
“Thì ra là như vậy….. Vậy phải cảm ơn cô ấy rồi.”
Đường Trạch hừ nhẹ: “Đáng lý ra cậu phải cảm ơn tớ, là tớ lấy tinh thần anh dũng hy sinh, liều chết quên mình đề nghị với cậu.”
Tạ Dĩ Ninh cười, nghiêng mặt lên vai Đường Trạch, đôi mắt ngấn lệ, ý cười từ từ phai nhạt.
“Đoạn thời gian ông nội bị bệnh, mẹ thường dẫn tớ đi thăm ông, khi đó bà với ba tớ đã ly hôn, nhưng người thường xuyên chăm sóc bên người ông nội lại là mẹ tớ. Trước khi ông nội là thầy thuốc trong thôn, sau đó người trong thôn từ từ giàu có hơn, công việc khám chữa trong thôn cũng dần dần được các bác sĩ chuyên nghiệp tiếp nhận, nhàn rỗi ở nhà, ông bắt đầu trồng cây ăn quả. Mỗi năm khi tớ về quê, ông nội đều sẽ lựa trái lớn nhất ngọt nhất cho tớ ăn, nhưng lại ở bên cạnh lải nhải, cây ăn quả không thể kiếm được tiền, một lần nữa dặn dò tớ, phải chăm chỉ học hành, học đại học, tốt nhất có thể trở thành bác sĩ, ông cũng yên tâm.”
“Cho nên trở thành bác sĩ biến thành ước mơ của cậu?”
“Khi còn nhỏ, ý nghĩa hai chữ “Ước mơ” này hơi mơ hồ, có một lần đi thi, thi tới đề bài này, tớ bị ma xui quỷ khiến viết tớ muốn trở thành một bác sĩ, cũng viết lại chuyện của ông nội, bài văn đó đạt điểm rất cao, giáo viên còn cho đọc diễn cảm trước lớp một lần.”
Tưởng tượng hình bóng Tạ Dĩ Ninh hồi nhỏ cầm giấy viết văn đứng trên bục giảng đọc diễn cảm lại bài văn mình viết, Đường Trạch cười khẽ một tiếng.
“Được rồi, tớ không thể thay đổi được quyết định của cậu, nhưng cậu cũng cần trái phải lo nghĩ cho tớ.”
Tạ Dĩ Ninh lắc đầu, cậu ngồi dậy, nhìn thẳng Đường Trạch: “Cậu vẫn luôn thích học máy tính, khoa chuyên môn máy tính tốt nhất là ở đại học A, cậu tôn trọng ước mơ của tớ, tớ cũng không thể không tôn trọng ước mơ của cậu. Hơn nữa, nếu cậu đi tỉnh khác học đại học, cha mẹ cậu có đồng ý không? Cậu chuẩn bị nói thế nào với bọn họ?”
“Cha mẹ tớ lựa chọn phương thức giáo dục chăn thả, sẽ không ngăn cản tớ. Thành phố B cũng không phải là thành phố nhỏ, không đến mức không có nổi một trường đại học phù hợp với tớ.”
Tạ Dĩ Ninh thở, sau một lúc lâu, cười nói: “Tớ đã tra qua, thành phố A và thành phố B tuy vô cùng lớn, nhưng khoảng cách đại học A và đại học B cách nhau không xa, đi tàu điện ngầm chỉ khoảng ba tiếng rưỡi. Mỗi cuối tuần tớ sẽ qua trường tìm cậu, từ thứ sáu đến chủ nhật, được không? Mỗi ngày tớ đều gọi điện thoại cho cậu, gọi video cũng được, chụp hình đẹp tớ cũng chia sẻ với cậu, gặp chuyện gì vui sẽ kể với cậu trước tiên, được chưa?” Dừng một chút, lại nói: “Chỉ năm năm thôi mà, chúng còn có rất nhiều lần năm năm,vậy thì đem lần năm năm này dành cho sự trưởng thành cho tương lai của mỗi người, biến chúng ta thành người chúng ta muốn, sau này lại cùng nhau phấn đấu vài chục năm vì tương lai, được không?”
Đường Trạch cúi đầu, giống như đang nghiêm túc nghe, Tạ Dĩ Ninh không thấy rõ biểu cảm của hắn, cậu nắm lấy tay hắn, chậm rãi đan mười ngón tay vào nhau.
Thật lâu sau, cuối cùng Đường Trạch ngẩng đầu, nghiêm túc nói: “Được.”
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip