Chương 16

Khi Pan đến bệnh viện thì vừa hay ba mẹ Nanon và cậu đang ngồi nói chuyện trong phòng bệnh, anh nhẹ gõ cửa, bước vào và chào hỏi mọi người.

- "Chào hai bác, hai bác khỏe ạ. Nanon đã đỡ chưa nhóc?"

- "Chào cháu, mau lại đây ngồi." - Mẹ Nanon nhiệt tình.

- "Chào anh Pan. Anh đến có chuyện gì sao ạ? Việc nhập viện bên Ý xảy ra vấn đề ạ?" - Nanon sốt sắng hỏi.

- "Aw, vậy là không có việc thì anh không thể đến thăm nhóc hả? Đúng là không có lương tâm mà?" - Pan giả vờ giận dỗi.

Dù biết là Pan đang đùa, nhưng Nanon cũng cảm thấy hơi có lỗi, nên vội vàng nhỏ giọng làm hòa.

- "Em xin lỗi mà, anh Pan. Tại em đang sốt ruột việc phẫu thuật. Anh đừng trách em nha..."

Nghẹ giọng của Nanon, nhìn dáng vẻ làm nũng đó, sao Pan nỡ đùa dai hơn chứ. Với lại anh đến cũng thật sự là vì việc phẫu thuật của cậu, đây là việc vô cùng quan trọng, không nên kéo dài làm mọi người thêm lo lắng. Vì vậy, Pan hắng giọng nói.

- "Hai bác và Nanon, cháu đã nói chuyện với bạn của ba mẹ cháu - bác Saint, bác sỹ đầu ngành tim mạch ở Ý, bác Saint có ý muốn Nanon sớm sang Ý nhập viện để kiểm tra lại từ đầu và lên phác đồ điều trị và phẫu thuật tốt nhất. Cháu cũng đã nhờ bác ấy lo thủ tục nhập viện tại Ý và một số thủ tục pháp lý khác. Vậy hai bác và Nanon có thể xem xét và quyết định thời gian sang Ý sớm được không ạ? Theo ý của bác Saint thì để họ gặp và xem xét tình hình bệnh của Nanon càng sớm thì càng tốt cho quá trình phẫu thuật và điều trị ạ."

- "Như vậy cũng tốt, đằng nào Nanon cũng đã quyết định muốn phẫu thuật, vậy phương án nào càng có lợi cho thằng bé thì chúng ta càng phải quyết định nhanh. Nếu cháu đã nhờ được bên Ý lo thủ tục, vậy chúng ta cũng sẽ hoàn thành thủ tục thôi học và xin visa cho Nanon nhanh nhất có thể. Có lẽ tầm hai tuần là có thể hoàn tất thủ tục. Như vậy vừa đủ thời gian để Nanon nghỉ ngơi phục hồi sức khỏe một chút." - Ba Nanon nói.

- "Vâng, được ạ. Vậy cháu sẽ gọi sang báo thời gian với bác Saint. Ngoài ra, cháu có việc này muốn hỏi một chút, hai bác có định cho Nanon học tập tại Ý trong thời gian điều trị bệnh không ạ? Nếu muốn, cháu có thể giúp Nanon xin vào một trường cấp 3 gần bệnh viện để tiện việc theo học của em ấy ạ."

- "Dạ được, anh đăng ký giúp em nhé. Việc điều trị không biết sẽ tốn bao nhiêu thời gian. Em cũng không muốn phải buồn chết vì chỉ nằm viện điều trị đâu. Cảm ơn anh Pan nhiều nhé. Em làm phiền anh nhiều quá." - Trước khi ba mẹ định từ chối, Nanon đã trả lời.

- "Phiền gì chứ. Giúp được em là anh vui. Việc của em là cần tĩnh dưỡng thật tốt để nhanh khỏe là được rồi. Vậy thôi, cháu xin phép về để sắp xếp mọi việc trước ạ. Có việc gì cháu sẽ thông báo với gia đình ngay. Chào hai bác nhé ạ. Anh về nha, nhớ nghỉ ngơi cho khỏe đó." - Pan nói rồi ra về.

- "Thằng bé thất tốt quá. Lần này phải nhờ vả Pan nhiều quá, sau này phải báo đáp thằng bé thật tốt mới đươc." - Mẹ Nanon cảm thán.

- "Vậy thôi, bà ở đây với con nhé. Tôi cũng phải trở về xử lý thủ tục nghỉ học và xin visa cho Non. Ngoài ra cũng còn rất nhiều thứ cần chuẩn bị nữa, cũng nên bắt đầu thu xếp hành lý và các vật dụng cần thiết cho thằng bé. Ba sẽ nhờ người tìm mua một căn nhà ở gần bệnh viện điều trị và trường học sau này của Non để sau này con có thể đến đó ở...." - Ba Nanon bắt đầu lên kế hoạch các việc cần làm.

- "Ba, ba nhớ giúp con nhé. Con không muốn ai biết việc con sẽ sang Ý phẫu thuật, vậy nên..." - Nanon nhắc ba.

- "Ba nhớ mà. Con yên tâm. Nhưng Non, việc phẫu thuật là một việc quan trọng, vậy con vẫn muốn giấu Ohm sao? Ba sợ, thằng bé sẽ tổn thương khi biết sự thật đấy." - Ba hỏi Nanon.

- "Ba, con biết con đang làm gì mà. Việc con sang Ý phẫu thuật là việc quan trọng nhưng cũng có thể tốn rất nhiều thời gian. Nếu Ohm biết, thể nào thằng nhóc đó cũng sẽ lằng nhằng đòi theo sang Ý cho mà xem, như vậy sẽ ảnh hưởng việc học của nó lắm. Con không muốn như vậy. Hơn nữa, phẫu thuật tỷ lệ thành công cũng công không cao cơ mà, nếu nó đi theo, con sợ...."

- "Non...sẽ không có chuyện gì đâu con....sẽ không có chuyện gì đâu. Chúng ta sẽ không nói cho mọi người biết mục đích thật sự sang Ý đâu. Con đừng nói lung tung nữa." - Mẹ Nanon ngắt lời cậu.

- "Vâng, nhất định sẽ không có chuyện gì đâu ạ."

Sau đó, cả ba mẹ Nanon đều đi để lo những việc tiếp theo để đưa Nanon sang Ý. Còn một mình nằm trong viện, Nanon lại nằm nghĩ lung tung. Cậu suy nghĩ rất nhiều, không biết quyết định của mình là đúng hay sai, không biết sự ích kỷ của mình rồi sẽ làm tổn thương những ai, không biết liệu hy vọng của cậu có trở thành sự thật, liệu cuộc phẫu thuật có thành công, nếu cậu thành công rồi, trởi lại bày tỏ với Ohm, liệu nó có chấp nhận không hay sẽ ghê tởm ghét bỏ cậu... Hàng loạt câu hỏi dồn dập làm Nanon thấy khó chịu vô cùng, nhưng giờ cậu chỉ có một lựa chọn duy nhất đó thôi. Ngoài ra không còn con đường nào tốt hơn nữa. Giờ Nanon lo sợ nhất là phản ứng của Ohm khi biết cậu sẽ sang Ý, chắc nó sẽ giận cậu lắm. Liệu nó có nghỉ chơi với cậu, xem như không có người bạn là cậu không? Chắc dám vậy lắm, thằng nhóc nóng tính đó....

Nanon còn đang chìm trong suy nghĩ của bản thân thì có người vỗ nhẹ vào vai cậu làm cậu giật mình quay lại, thì ra là thằng quỷ Ohm. Nhìn bộ đồ và cái cặp sách to đùng của nó là Nanon biết nó tan học một cái là lại chạy đến đây rồi, trong lòng có chút ấm áp vì sự quan tâm của Ohm, nhưng vẫn mạnh miệng.

- "Thằng quần này, mày làm tao hết hồn, bộ muốn dọa tao hay gì? Mà tan học rồi mày không về nhà đi còn chạy vào đây làm gì hả? Bộ rảnh quá hay gì?"

- "Aw, bạn yêu, mình là quan tâm bạn nha bạn. Đã không cảm ơn thì thôi còn nỡ trách mắng. Tao biết mày ghét bỏ tao rồi, vậy thôi, tao về, cho vừa lòng mày nha....." - Ohm giả vờ giận dỗi nói, thực ra cậu đang vui gần chết vì Nanon đã nói chuyện lại bình thường với cậu ta. Như vậy có phải nói lên là Nanon đã hết giận cậu ta vì trận cãi vã vừa rồi không nhỉ. Thật mừng quá mà.

- "Mời mày về nhanh cho tao nhờ, mày mờ ở đây chắc tao tăng xông chứ nghỉ ngơi gì nữa chứ. Tiễn vong nha mày." - Nanon lại tiếp tục trong ngoài bất nhát mà nói đùa.

- "Thôi đi, tao biết là mày muốn giữ tao ở lại với mày lắm mà, vậy nên tao làm người tốt ở đây ăn trưa bày bạn với mày cho mày khỏi tự kỷ." - Nói rồi, Ohm lấy hộp đồ ăn bày lên bàn cho Nanon, đây đều là thức ăn bổ dưỡng cho người bệnh tim mà cậu ta cất công đi hỏi các bác sĩ mấy hôm nay đó. Tan học một cái là chạy đi mua luôn.

- "Aw, ăn được không đó? Chắc mày không bỏ thuốc vào đâu ha?" - Nanon vừa nói vừa gắp đồ ăn bỏ vào miêng.

- "Bớt lại nha Non, mày cứ thấy tao hiền là được nước làm tới nha." - Ohm cũng ngồi xuống vừa ăn vừa gắp đồ ăn cho Nanon. Hai người cứ đôi co qua lại như thế đến hết bữa trưa. Sau đó lại ngồi tán dóc mấy chuyện vớ vẩn đến chiều Ohm mới chịu đi về.

Rồi mấy ngày sau đó cũng vậy, cứ buổi trưa là Ohm lại xách thêm hai túi đò ăn chạy vào viện cùng ăn trưa với Nanon, đến chiều thi mới đi về học bài. Mọi thứ cứ bình yên như vậy cho đến một tuần sau đó, khi mà Ohm biết chuyện Nanon sẽ sang Ý du học.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip

Tags: #ohmnon